Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể ngờ được tình hình sẽ trở thành như này.
Reese lôi cậu đi, không hề có ý định trả lời.
Ánh mắt của anh rất có lực sát thương, khi cái nhìn lạnh như băng của anh đảo qua mấy phóng viên đang vây xung quanh, tất cả không biết sao đều lùi về phía sau non nửa bước.
Reese thấy vậy lập tức kéo Nhiếp Xuyên, nghênh ngang rời đi.
Ngồi trên taxi, Nhiếp Xuyên nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Reese lên tiếng hỏi: "Em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ, Owen Whishaw của hôm nay cùng lần trước đấu tập với chúng ta hoàn toàn khác nhau.
So với lần cùng Relvin chơi hai chọi hai với chúng ta lần trước lại càng có lực sát thương hơn."
"Đây là vòng chung kết giải bóng rổ sinh viên NCAA, sóng sau xô sóng trước, chỉ có người mạnh mới có thể chiến thắng.
Owen sẽ không giữ lại thực lực." Reese trả lời.
"Lúc trước em chỉ để ý đến năng lực ghi điểm của anh ta.
Mặc dù là hậu vệ ghi điểm, nhưng khả năng bật nhảy cùng lực bộc phát của anh ta đều ngang ngửa với anh.
Hôm nay lúc em nhìn thấy cú ném ba điểm của anh ta, mới nhận ra nó vô cùng đáng sợ."
Tuy là không muốn phải thừa nhận, nhưng đồng dạng là hậu vệ ghi điểm, ở trước mặt Owen, Ewing vẫn có chút yếu thế hơn.
Mà sức mạnh của Owen giúp cho anh ta có thể linh hoạt di chuyển từ vạch ba điểm cho đến dưới giỏ, điều này không thể nghi ngờ gì là sẽ mang đến khó khăn rất lớn cho hàng thủ của DK.
Thêm tiền phong hàng ngoài của bọn họ nữa, hai người đó cùng phối hợp, Nhiếp Xuyên chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy tiền đình rồi.
"Cho nên, em không chỉ phải làm tốt nhiệm vụ của một hậu vệ dẫn bóng, mà còn phải đảm nhiệm luôn cả việc thực hiện tấn công."
Nhiếp Xuyên thở dài một hơi: "Em cảm thấy như vậy thôi vẫn chưa đủ."
"Đương nhiên là không đủ.
Lúc cần thiết, chúng ta còn phải điều chỉnh lại nữa."
"Điều chỉnh cái gì?" Nhiếp Xuyên tò mò không biết trong đầu Reese đang nghĩ cái gì.
"Em phụ trách ghi điểm, tôi tới phòng thủ."
Nhiếp Xuyên dường như đã hiểu ý Reese muốn nói, anh muốn tiến hành theo kèm một chọi một với Owen.
Nếu như có thể khóa chặt Owen, cắt đứt sự phối hợp giữa anh ta và tiền phong hàng ngoài, DK chơi sẽ đỡ bó tay bó chân hơn rất nhiều.
"Không cần nghĩ nhiều làm gì.
Chúng ta sẽ đi được xa hơn."
Reese vươn tay, xoa xoa gáy của nhiếp Xuyên.
Nhưng mà năm ngoái, DK có thể lội ngược dòng khi thi đấu với CBU.
Lúc đó Reese có thể ở năm phút cuối cùng hoàn toàn áp chế Owen, đoạt lại điểm cho đội, cũng chứng minh được một điều, năng lực của Reese vẫn hơn Owen một bậc.
Chiều hôm đó, đội bóng tiến hành tập luyện trong hai tiếng.
Carlo với Ewing thực hiện bài tập rất nghiêm túc.
Nhiếp Xuyên có thể cảm nhận được Ewing đang căng thẳng.
"Hey, Ewing." Nhiếp Xuyên choàng tay lên vai Ewing, "Đừng lo lắng nhiều như vậy, cũng có phải là trận chung kết đâu.
Cậu chỉ cần phụ trách ghi điểm là được rồi."
Ewing mỉm cười: "Nhóc con, cậu đừng có để mình bị Owen Whishaw dọa cho nấc cụt là đã tốt lắm rồi."
Nhiếp Xuyên 囧, xem ra lịch sự đen tối này của cậu sẽ còn bị nhắc lại rất rất lâu nữa.
Trận đấu sắp tới, cậu nhất định phải cho Owen nếm chút đau khổ, như vậy may ra mới có thể cứu vãn lại chút hình tượng của bản thân.
Sau khi buổi tập kết thúc, cả đội cùng nhau đi ăn một bữa, chúc cho trận đấu tới đây có thể thuận lợi giành chiến thắng.
Ăn tối xong, Nhiếp Xuyên đút tay vào túi, cùng Reese thong thả tản bộ ở gần khách sạn.
Híp mắt, cảm nhận làn gió đêm thổi tới, Nhiếp Xuyên thấy cực kỳ thoải mái.
Điện thoại thỉnh thoảng lại rung lên, là bạn bè trong nước của cậu, còn cả Chu Bân gửi Wechat tới, chúc Nhiếp Xuyên trận sau ra quân tất thắng.
Mặc dù cậu không còn ở trong nước nữa, nhưng đã trở thành tiêu điểm bàn tán của đám bạn cấp ba.
Thậm chí có không ít người đang mong ngóng video thi đấu của cậu được đăng lên mạng.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên đang cắm đầu cắm cổ đọc tin nhắn trong điện thoại, hoàn toàn không để ý đến phương hướng, chẳng biết cậu đã đi đến sát mép đường từ bao giờ.
Mà Reese thì đang nói chuyện điện thoại vơi chị gái Vivian, tầm mắt quét qua, thấy một chiếc xe máy phân khối lớn đang gầm rú, chuẩn bị lao qua sát người Nhiếp Xuyên.
"Nhiếp Xuyên ——" Reese chạy như điên tới, duỗi tay muốn kéo Nhiếp Xuyên lại.
"Hả?" Nhiếp Xuyên quay đầu nhìn về phía Reese, dường như không hiểu sao anh lại đột nhiên gọi mình.
Ngay lúc đó, một bóng người chạy tới chỗ Nhiếp Xuyên, kéo cậu về phía mình.
Điện thoại di động trên tay Nhiếp Xuyên bị rơi mất, miệng cậu đụng trúng cằm đối phương, thiếu điều chưa hộc máu.
Nhiếp Xuyên đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.
Phía sau, chiếc xe phân khối lớn kia phóng vụt qua, cuốn lên cả gió.
Reese dừng lại cách Nhiếp Xuyên không xa, đôi mắt trừng lớn, trên mặt là vẻ sợ hãi.
Sau khi loại cảm giác sợ hãi đó rút đi, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng sắc bén: "Owen Whishaw."
"Hey, hai người các cậu sao lúc nào cũng dính chặt lấy nhau thế, buổi tối tản bộ cũng phải đi cùng nhau nữa à?" Trong giọng của Owen còn mang theo ý cười.
Nhiếp Xuyên quay mặt sang nhìn, thấy là Owen.
Hóa ra vừa này là anh ta kéo cậu từ ven đường vào.
Reese hất cằm, Owen bó tay bất lực nở một nụ cười, bỏ bàn tay đang khoác trên vai Nhiếp Xuyên xuống, một bộ không biết phải nói gì cho phải: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi.
Nhiếp Xuyên là của mình cậu, người khác không được đụng vào."
"Owen, sao anh lại ở đây vậy?" Nhiếp Xuyên kinh ngạc.
"Thế thì sao hả? Ở đây cách nhà thi đấu rất gần, chúng ta đều thuê khách sạn ở quanh khu này, tình cờ gặp nhau rất là bình thường.
Hơn nữa tôi đi sau hai người được một lúc lâu rồi.
Còn muốn xem bao giờ hai người mới phát hiện ra tôi." Owen giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, "Nguyên mười lăm phút! Xem ra độ tồn tại của tôi thực sự quá thấp rồi.
Nhưng mà nói gì đi nữa, là tôi giúp cậu kéo Nhiếp Xuyên về, cậu ít nhất cũng phải cám ơn tôi một tiếng chứ, đúng không?"
"Cám ơn." Reese đáp.
"Thật không có thành ý gì cả."
Lúc này Nhiếp Xuyên mới nhận ra, mình thiếu chút nữa đã bị xe gắn máy tông trúng, tức thì toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Quả đó mà bị tông trúng, đừng nói là trận tới cậu không thể ra sân, nghiêm trọng hơn thì có khi cậu toi luôn rồi.
"Owen, cám ơn anh." Nhiếp Xuyên nhìn đối phương nói.
"Đúng rồi, Nhiếp Xuyên, cậu cảm thấy biểu hiện của CBU hôm nay thế nào?" Owen cười hỏi.
Nụ cười này giống hệt như lần đầu tiên lúc anh ta gặp được Nhiếp Xuyên ở sân bóng rổ công cộng, hết như một quý ông người Anh, không hề có chút cảm giác công kích nào.
"Rất lợi hại.
Cũng rất đáng sợ.
Nhưng mà DK bọn tôi nhất định sẽ thắng anh." Nhiếp Xuyên khẳng định nói.
Owen đút tay trong túi mỉm cười: "Tên nhóc này, có phải vừa thắng được Raven Harvey là đã thấy mình có thể xưng bá thiên hạ rồi không?"
Nhiếp Xuyên nhướng mày, đi tới bên cạnh Reese, khoác tay lên vai anh, cười nói với Owen: "Xưng bá thiên hạ thì không nghĩ tới.
Nhưng mà tôi với Reese phối hợp, xưng bá chung kết NCAA thì không có vấn đề!"
Owen ngẩn người, sau đó ôm bụng phá lên cười: "Được! Tôi chờ.
Ba ngày nữa để tôi nhìn thử xem, cậu với Reese có thật là có thể xưng bá NCAA không."
Nhiếp Xuyên cùng Owen nói đôi ba câu, sau đó Owen liền tiếp tục đút tay túi quần, quay người rời đi.
Reese vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Hôm nay lúc vừa xem CBU thi đấu xong, em vẫn còn đang lo lắng, sao giờ lại trở nên tràn đầy tự tin rồi?"
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười, cùng Reese tiếp tục đi tới: "Em cảm thấy trận đấu ba ngày sau nhất định sẽ rất gian khổ."
"Ừ."
"Nhưng chúng ta sẽ thắng."
Nhiếp Xuyên cười cười, đột nhiên chạy về phía ghế nghỉ ven đường, nhảy lên đó, rồi xoay người lại.
Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cậu, đặc biệt sáng ngời.
Có xe chạy xẹt qua bên đường, Reese không hiểu sao trở nên lo lắng: "Em đi xuống dưới ngay cho tôi."
Anh kéo cổ tay Nhiếp Xuyên lại, cậu nghiêng người về phía trước, mắt thấy đã chuẩn bị nhào vào trong ngực Reese rồi, cậu lại ổn định trọng tâm, đè tay lên hai vai anh, cúi đầu hôn lên môi đối phương.
Đó là một nụ hôn rất dài.
Lông mày của Reese vốn đang cau lại chậm rãi giãn ra, anh hơi ngửa đầu lên, từ nhẹ nhàng đáp lại Nhiếp Xuyên biến thành cuồng nhiệt đòi hỏi.
Reese buông cổ tay Nhiếp Xuyên ra, đổi thành ôm lấy lưng cậu, dùng sức ấn Nhiếp Xuyên vào trong lòng mình.
Hai chân Nhiếp Xuyên từ từ rời khỏi chiếc ghế, chẳng khác gì đang được Reese bế lên.
Nụ hôn của Reese càng lúc càng mạnh bạo, tựa như châm lửa vào trong máu Nhiếp Xuyên, lửa cháy rừng rực, khiến thân thể cậu như sắp bốc hơi.
"Hey!" Nhiếp Xuyên ngả người về phía sau, kết thúc nụ hôn này.
Reese vẫn chưa đã thèm, hôn mút lên cằm cùng hõm cổ của cậu.
"Em không phải luôn sợ lúc chúng ta hôn môi có người khác nhìn thấy sao?" Reese ngẩng đầu lên, hỏi.
Nhiếp Xuyên dường như nhìn thấy trong mắt của anh có vô số vì sao.
"Vậy vừa nãy ai thấy khó chịu vì người kéo em từ ven đường về là Owen ấy nhỉ, còn không phải là anh chắc?"
Nhiếp Xuyên buồn cười hỏi ngược lại.
"Tuy là tôi khó chịu, nhưng tôi rất biết ơn cậu ta." Reese nhẹ giọng nói, "Cho nên sau này em đừng có làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa."
Reese vùi đầu vào lồng ngực Nhiếp Xuyên.
"Được rồi, miễn là chúng là luôn ở cạnh nhau."
Ba ngày sau, trận đấu giữa CBU và UDK cuối cùng cũng khai mạc.
Từ lúc ra khỏi khách sạn cho đến khi đã ngồi trên xe buýt, không hiểu sao bầu không khi luôn có cảm giác sục sôi khó tả.
Những sinh viên cổ vũ cho DK mà không mua được vé vào sân, từ rất sớm đã chờ trước cửa khách sạn, tự động xếp hàng hai bên cổ vũ cho đội bóng.
Bọn họ vẫy cờ, trên mặt vẽ huy hiệu của DK.
Khi xe buýt chạy ra khỏi cửa khách sạn, Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Cậu nhất định phải khiến bản thân tập trung hơn, cậu điểu chỉnh lại hô hấp của mình, lắng nghe nhịp tim đang đập trong lồng ngực, trong đầu không ngừng diễn tập cảnh mình nhảy lên ngăn cả Owen ném rổ, nhịp điệu chuyền bóng của anh ta, lúc nhảy lên ném rổ, cách lấy lực của bắp chân cho đến đầu ngón tay Owen là như thế nào.
Đặc điểm kỹ thuật của từng thành viên khác trong CBU, phương thức phối hợp của bọn họ giống như một pha quay chậm, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Nhiếp Xuyên.
Nhà thi đấu thể thao đã như đại dương đang sôi sục cuộn sóng.
Nhiếp Xuyên cùng cả đội đi vào, khi Reese mặc áo thi đấu đứng bên sân khởi động cổ tay, tiếng reo hò bốn phía lập tức rền vang như sấm.
"Quá tốt rồi! Xem ra hôm nay Reese Reddington sẽ ra sân!"
"Sớm nghe nói anh ta và Nhiếp Xuyên phối hợp với nhau rất ăn ý, hôm nay cuối cùng cũng có thể mở rộng tầm mắt rồi!"
Sau trận đấu lần trước, số người cổ vũ cho Nhiếp Xuyên vèo vèo tăng lên gấp mấy lần.
Huấn luyện viên Gordon hít vào một hơi thật sâu, gọi các cầu thủ của mình lại gần: "Những cái cần nói, hôm qua tôi đã nhắc đi nhắc lại với các trò rất nhiều lần rồi.
Giờ, tôi muốn cùng tất cả các trò, cúi đầu, vứt bỏ mọi tạp niệm, để bản thân tập trung hơn!"
Mọi người cúi mình, khoác tay lên vai người bên cạnh, tạo thành một vòng tròn, nhắm hai mắt lại.
Đây không phải là một buổi thiền tịnh, mà là quá trình vứt bỏ hết thảy những suy nghĩ, những vướng bận không thuộc về sân bóng, một lòng một dạ tiến lên phía trước, giành lấy thắng lợi..