Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 16

Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Là ảo giác sao?

Quỷ Thượng thấy ánh mắt Nhã Nhân gần đây nhìn y ngày càng quỷ dị, không chỉ khiến người sợ hãi bởi cảm giác dây dưa, mà còn nóng bỏng và... dính người?

Lúc bị hắn nhìn chăm chú sẽ cảm thấy gương mặt nóng lên, gáy nổi da gà. Căn bản y rất giỏi trừng mắt với hắn, nhưng bây giờ chỉ chạm nhau một giây thôi sẽ làm cho cả người y khó chịu.

Nhã Nhân thích táy máy tay chân, hắn không dùng nắm đấm quyết thắng thua nữa, mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn trói y lại rồi xâm phạm, không ngừng âu yếm, khiến y rùng mình, cơ thể không biết xấu hổ mà khiêu vũ theo tiết tấu của hắn...

Nhã Nhân cứ quấn y không rời, tận dụng mọi khả năng níu y lại, y chỉ có thể nhận mệnh mà dính chặt vào hắn – tựa như sáng sớm nay vậy.

Quỷ Thượng có thói quen dậy sớm rồi rời khỏi phòng giam để tránh gặp Nhã Nhân, vậy mà hôm nay vừa rửa mặt đi ra, y giật mình kinh hãi thấy hắn bước vào.

Khi Quỷ Thượng nhìn Nhã Nhân cong cong đôi mắt đẹp, cười hiền lành rủ y xuống ngồi ăn cùng, y chỉ thấy não xuất huyết như sắp nổ tung.

Thật là quỷ dị, quỷ dị đến Thượng đế cũng phải hờn.

Trực giác mách bảo y Nhã Nhân muốn giở trò.

Vì vậy, phản ứng theo bản năng chính là hãy trốn thật nhanh, thế nên y không bướng bỉnh xung đột với Nhã Nhân như mọi khi mà lựa chọn bỏ của chạy lấy người.

Tuy rằng khá chật vật, nhưng mà... nghĩ tới tầm nhìn nóng rực kia, y không thèm bận tâm vấn đề mặt mũi, dù sao cũng chả có ai biết.

Cứ như chuột bị mèo đuổi.

Y chạy chung quanh trong quán, lắc lư mấy vòng, đảo qua thật nhiều nơi, còn liều mạng so tốc độ với Nhã Nhân, cuối cùng mới vứt hắn lại phía sau.

Quỷ Thượng giống hệt con chuột nhát gan, cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác nhận vắng người thì mới đi tiếp - bởi vì Nhã Nhân vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nên y chẳng dám chắc một giây sau có bị tóm sống hay không.

Lướt qua hành lang khu nhà của Giám ngục trưởng, Quỷ Thượng rón ra rón rén nép trong góc, mắt phượng hoang mang liếc ra phía sau, phát hiện không còn ai, y mới chầm chậm bước tiếp.

Rốt cuộc cũng ngắt được cái đuôi đáng ghét.

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì chỗ rẽ hiện ra một bóng người, khiến Quỷ Thượng giật thon thót, lui lại mấy bước.

Đối phương thấy Quỷ Thượng phản ứng lớn như vậy, nét bình tĩnh trên khuôn mặt hơi nghi hoặc, sau đó cười khẽ.

"Tôi đáng sợ thế à? Lần trước nặng tay quá cho nên doạ tới anh hả?"

Nghe thấy giọng nói đều đều không có chút trầm bổng du dương nào, Quỷ Thượng lập tức nhận ra đối phương.

"Tịnh... sáng sớm ở nơi này làm gì? Còn chưa tới bữa sáng cơ mà!" Bộ dạng nhát gan bị người ta bắt gặp khiến Quỷ Thượng ngượng ngùng.

"Ồ, vậy anh ở đây làm gì?"

"Tôi... mắc mớ gì đến anh?" Kéo rộng cổ áo cho bớt nóng, dĩ nhiên Quỷ Thượng không đời nào nói cho Tịnh biết nguyên nhân tại sao sáng sớm y đã chạy loanh quanh như thế, rất mất mặt.

"Ừm... đúng là không liên quan đến tôi, vậy đổi đề tài đi, bây giờ anh rảnh chứ?"

"Hả?" Đột nhiên Tịnh gợi chuyện làm Quỷ Thượng khó hiểu.

"Nếu như anh muốn biết sáng sớm tôi làm gì ở đây, thì đi với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết." Đôi mắt trầm tĩnh lộ ra chút ánh sáng, Tịnh gật đầu ý bảo Quỷ Thượng theo mình, sau đó quay người rời khỏi.

Quỷ Thượng tức giận làu bàu, thầm mắng chửi tên này vô lễ chả khác gì Thành Dương, nhưng y thừa nhận đúng là mình tò mò về hành động của Tịnh, tại sao hắn lại xuất hiện ở rừng cây phía sau quán...

Lòng hiếu kỳ khiến y tự động bước chân đi theo.

Dọc đường, Tịnh thì ung dung phía trước, còn Quỷ Thượng phía sau có vẻ hơi sốt ruột, không ngừng dáo dác ngó quanh, chỉ sợ ai đó đột nhiên xuất hiện...

Lúc Quỷ Thượng xác định được địa điểm mà Tịnh muốn tới, y có chút tròn mắt líu lưỡi.

"Anh..."

Quỷ Thượng nhìn thư viện trước mắt.

"Vì sao lại dẫn tôi tới đây, không phải là anh cấm người khác tiếp cận địa bàn của mình à?" Quỷ Thượng híp đôi mắt phượng hoài nghi.

Khóe miệng Tịnh vẽ lên một độ cong cực nhỏ: "Chuyện sắp nói ra tôi không muốn bất kỳ ai nghe thấy, cho nên chọn nơi này là tốt nhất."

Hắn mở cửa bước vào, Quỷ Thượng chần chờ phía ngoài, y hừ hừ mấy tiếng rồi mới theo sau.

"Ngồi đi."

Lúc Quỷ Thượng đi vào, Tịnh đã yên vị, hắn ra dáng chủ phòng, chỉ vào cái ghế đối diện kêu y ngồi xuống.

Quỷ Thượng nhíu mày, bởi vì y không thích cái giọng điệu không khác gì ra lệnh cho cún này.

Nhưng mà thích hay không thích, Quỷ Thượng vẫn đặt mông ngồi đối diện Tịnh, đôi chân gác lên mặt bàn, hai cánh tay vắt chéo sau gáy.

"Nói đi, rốt cuộc anh đang làm gì? Ngày đó tôi thấy anh từ trong rừng đi ra - rất quái lạ... đại khái không phải vào đó để hái hoa chứ?"

Tịnh nhìn Quỷ Thượng đang hung hăng chất vấn trong địa bàn của mình, khóe môi khẽ cong, hắn không định trả lời vấn đề này.

"Quỷ Thượng à... Tôi nghe Dương nói, em ấy kể về quá khứ cho anh nghe." Tịnh đột nhiên chuyển đề tài.

Quỷ Thượng sửng sốt vài giây, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhấc đôi chân trên bàn xuống.

"Ừm... đúng thế."

"Vậy tức là... Dương hoàn toàn tín nhiệm anh sao?"

"Tịnh, rốt cuộc anh muốn nói gì?" Quỷ Thượng thiếu kiên nhẫn, ngón tay gõ lên mặt bàn, y không thích vòng vo.

"Anh có biết tại sao tôi chiếm thư viện thành địa bàn của mình không? Thực ra tôi có thể làm giống Cổ Diễm, thích đọc sách thì biến phòng của vương trở thành thư viện, chứ việc gì phải ở cái nơi xa xôi bất tiện này chứ."

Quỷ Thượng lắc đầu.

"Anh biết trước khi tôi tới, Dương đã trải qua những tháng ngày như thế nào không?"

"Biết."

"Biết tới mức nào?"

"Tôi nghe Dương kể vương đời trước cùng người em sinh đôi của gã và tên cảnh ngục kia làm... chuyện đó..."

"Thay phiên nhau cưỡng h.iếp, đánh đập đúng không? Anh muốn nói vậy hả? Quỷ Thượng à..." Tịnh chăm chú nhìn y: "Không sai, nhưng chưa rõ ràng, tôi nói cho anh biết, đó chỉ là cách dùng từ nhẹ nhàng nhất..."

"Ý anh là sao?"

"Trước khi tôi vào đây, phòng của vương căn bản là dùng để dằn vặt tra tấn Dương rất tàn khốc, bọn chúng trói em ấy lại rồi treo lên cả một đêm, mất hứng thì đánh đập, cao hứng thả xuống, thay phiên nhau xâm phạm."

Quỷ Thượng càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Tịnh dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong căn phòng kia, đã từng chất đống những dụng cụ tra tấn máu lạnh, bất kể giờ nào chúng sẽ lôi Dương vào trong đó, dùng những thứ kia hành hạ em ấy, không chỉ vậy, chúng còn..."

"Im đi, anh đừng nói nữa!" Quỷ Thượng vỗ mạnh lên bàn, y không muốn nghe tiếp.

Đôi mắt phượng trừng về phía Tịnh: "Anh kể ra những chuyện này làm gì?"

Tịnh im lặng hồi lâu, sau đó hắn buông một tiếng thở dài rất khẽ.

"Quỷ Thượng, vì đó là nguyên nhân tôi không sử dụng gian phòng kia mà chiếm lấy thư viện... Cho dù trong phòng đã khác trước, nhưng mỗi khi Dương vào đó, em ấy vẫn run rẩy không ngừng..."

Tịnh ngước mắt nhìn Quỷ Thượng.

"Chắc anh chưa từng thấy, sắc mặt tái nhợt cứ như sắp tắt thở - tôi không muốn thấy dáng vẻ ấy... Bởi vì, cứ như em ấy có thể chết bất cứ lúc nào."

Quỷ Thượng hít một hơi thật sâu.

"Hoá ra là thế."

Tịnh gật đầu, cặp mi dài thoáng rũ xuống.

"Nhất định anh đã từng nghe Dương nói qua... em ấy coi tôi là Thần, cho rằng tôi thánh thiện toàn năng, xem tôi như tín ngưỡng mà tôn sùng..."

"Không sai, tôi có nghe." Quỷ Thượng nhớ khi Dương nhắc tới Tịnh, vẻ mặt ấy tràn ngập thành kính.

Tịnh có chút bất đắc dĩ.

"Tôi xuất hiện, ba gã kia chết, với Dương chính là sinh mệnh được cứu rỗi... cho nên trong mắt em ấy, tôi giống như Thần vậy."

"Nhưng thật lòng, tôi hy vọng mình không phải là Thần trong mắt em ấy, mà..."

Tịnh dựa khuỷu tay trên bàn, tư thế nghiêm túc làm Quỷ Thượng cũng không tự chủ được cũng thẳng lưng lên.

"Trừ em ấy ra thì anh và tôi đều biết tôi chỉ là nhân loại máu thịt mà thôi, sẽ sinh bệnh, già đi, cuối cùng là chết."

"Anh ngẫm xem, Quỷ Thượng, bởi vì không chỉ có tôi, kể cả anh hay bất kỳ ai khác cũng sẽ phải đối mặt..."

"Nếu còn ở lại Tuyệt Sí quán, tôi không có khả năng là Thần vĩnh viễn, ngày tháng trôi qua, sẽ tới một ngày tôi trở nên gầy yếu, sức mạnh mất dần, rồi người mới vào và tôi sẽ bị thay thế... Lúc đó, tôi không có năng lực bảo vệ Dương nữa."

Lời Tịnh nói khiến Quỷ Thượng chấn động.

Đây chính là sự thực không thể thay đổi.

Bất kể mạnh như Tịnh, hoặc mình hay Nhã Nhân... rồi một ngày sẽ bị thay thế, trở thành kẻ yếu.

"Quỷ Thượng..."

Tịnh gọi Quỷ Thượng đang chìm trong suy nghĩ.

"Điều là tôi lo lắng nhất không phải chuyện đó, mà là một ngày Thần trong Dương trở thành nhân loại bị gục ngã, anh nói xem, em ấy sẽ phản ứng ra sao?"

Sẽ hỏng mất, chắc chắn là tuyệt vọng, thậm chí còn tìm đến cái chết.

Quỷ Thượng nghẹn lời, căn bản y không thốt ra được câu trả lời quá mức chân thật này.

"Tôi nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ hại em ấy phát điên... Cuối cùng, chỉ có thể chết vì tuyệt vọng trong Tuyệt Sí quán."

Tịnh khẽ thở dài, hắn chăm chú nhìn Quỷ Thượng – bỗng đôi mắt loé lên sự kiên quyết: "Thế nhưng tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra."

"Anh có ý gì?" Tịnh đổi thái độ làm cho Quỷ Thượng phát hiện có gì đó khác thường, bỗng trong đầu y nảy ra một suy đoán táo bạo: "Tịnh... anh có tính toán gì đó hả? Không phải là..."

Nghe vậy, Tịnh nở nụ cười.

"Quỷ Thượng, anh rất nhạy cảm, rất thông minh, tôi cho rằng anh đã đoán ra, đúng, tôi sẽ mang Dương trốn khỏi Tuyệt Sí quán."

"Tôi sẽ mang Dương trốn khỏi Tuyệt Sí quán."

"Anh điên rồi sao?" Quỷ Thượng đập hai tay lên bàn khiến mặt bàn rung lắc, nhưng người đàn ông đối diện vẫn rất kiên định.

"Tôi không điên, tôi biết rõ như vậy là tốt nhất... Hơn nữa chỉ có cách này."

"Cái gì là tốt nhất ở địa phương chó má này chứ? Anh cho rằng nói rời đi là có thể đi hả? Nếu trốn ra được thì ông đây đã sớm hưởng phúc ở bên ngoài từ lâu rồi!"

"Đúng là rất khó, anh nghĩ tôi ở đây lâu như vậy mà không biết sao?"

"Vậy anh... "

"Quỷ Thượng, lại nói tại sao sáng sớm tôi sẽ xuất hiện ở khu rừng sau quán đi..."

Tịnh thành công chuyển hướng khiến Quỷ Thượng im lặng.

"Ngày ấy anh thấy tôi vì tôi đang tìm kiếm con đường chạy trốn, tôi lại tưởng ai đó nghi ngờ mà phái người theo dõi cho nên tôi mới chất vấn anh."

Hoá ra là vậy! Quỷ Thượng đã hiểu, khó trách hôm ấy tâm tình của hắn rất kích động.

"Nếu trực tiếp vượt ngục thì cánh rừng phía sau quán là kín đáo nhất, sẽ không dễ bị bắt gặp, nhưng..."

"Nhưng chạy hết khu rừng để trốn ra khỏi quán thì rất khó, ngay lập tức sẽ đối mặt với tầng tầng trạm canh gác, nói cách khác, căn bản là vọng tưởng ngu ngốc mới làm ra chuyện lỗ mãng như vậy!" Quỷ Thượng nói.

Y tức giận trừng Tịnh: "Anh ngớ ngẩn à? Tự mình bỏ trốn thì mặc kệ anh, còn muốn mang Dương theo ư, đảm bảo anh chưa chạy được nửa bước đã bị chó nghiệp vụ lôi về!"

"Dĩ nhiên tôi biết cách này không thể thực hiện được, hôm nay tôi lại đi xem xét những nơi khác, tôi cũng nghĩ giống như anh."

"Vậy anh còn muốn mang Dương đi, không có biện pháp thì trốn bằng niềm tin à?"

"Tôi không nói là chỉ có một biện pháp đó."

Quỷ Thượng đang nóng nảy liền lập tức bình tĩnh lại, y trừng Tịnh, sau đó dùng ánh mắt biểu đạt: "Mau nói xem!"

"Không biết gần đây anh có nghe chuyện bác sĩ Cơ Tử muốn rời khỏi Tuyệt Sí quán chưa?"

"Cơ Tử... A, tôi có nghe nói qua." Quỷ Thượng mơ hồ nhớ lại.

"Ba ngày sau vào buổi trưa Cơ Tử sẽ đi, Tuyết Lạc Y lái xe đưa cô ấy ra, tôi nghĩ, tin tức này hẳn nhân viên ở trạm gác đã nhận được."

"Chậm đã, rốt cuộc kế hoạch của anh là gì?" Quỷ Thượng không rõ nhướn mày.

"Tôi định đưa Cơ Tử ra khỏi quán trước thời gian quy định."

"Là... là sao?"

"Ý trên mặt chữ, Cơ Tử sẽ rời đi, nhưng không phải giữa trưa mà là sáng sớm, ngoài ra... không phải Tuyết Lạc Y đưa đón, mà Dương và tôi sẽ đi cùng với cô ấy."

"Quỷ Thượng, lúc đó tôi sẽ nguỵ trang thành cảnh ngục cùng Dương chở Cơ Tử đi."

"Chắc chắn trạm canh gác sẽ buông lỏng hơn nhiều, chỉ cần thông qua trạm thứ nhất, chúng tôi sẽ bắt Cơ Tử làm con tin, vượt qua các trạm còn lại, chính thức thoát khỏi nơi này."

"Nhưng cô gái kia có nguyện ý phối hợp không?"

"Điểm ấy anh yên tâm, tôi đã tìm "con tin" để trao đổi, cô ấy không từ chối... Cơ Tử là người có thể tín nhiệm, nhất định sẽ giúp chúng tôi."

Quỷ Thượng thoáng nhíu mày, y không biết nhiều về Cơ Tử, cho nên cũng không thể kết luận, nhưng mà nếu Tịnh khẳng định, vậy tức là đối phương có thể tin được.

"Anh xác định kế hoạch này thật sự thành công sao?"

"Thời cơ chỉ có một lần thôi... Nhưng xác suất gần trăm phần trăm, chỉ là bình thường ra vào quán có mỗi Tuyết Lạc Y, tôi lo lắng nhất là cảnh ngục ở trạm sẽ nghi ngờ thân phận của tôi và Dương... vậy thì không dễ xử lí."

Tuy nói vậy nhưng Quỷ Thượng thấy hắn rất bình tĩnh.

"Hẳn là anh đã có biện pháp giải quyết vấn đề này phải không?" Quỷ Thượng nhìn Tịnh.

Tịnh nghe vậy liền cười, sau đó chậm rãi nói: "Quỷ Thượng, anh biết không? Ngoại trừ già đi, sinh bệnh và chết, thì còn một nguyên nhân tôi không trở thành Thần được, vì đôi lúc tôi... rất đê hèn, tàn nhẫn. Tôi từng giết người, làm chuyện xấu, và còn biết lợi dụng người khác..."

"Anh cho rằng vì sao tôi gọi anh đến đây, nói bí mật trọng yếu cho anh nghe không? Bởi vì để kế hoạch thành công, tôi cần mồi nhử chó nghiệp vụ - anh hiểu chưa?"

Mồi nhử - ý tứ của Tịnh, Quỷ Thượng rõ ràng, hắn muốn lợi dụng y...

"Anh dựa vào đâu mà cho là tôi sẽ để anh lợi dụng? Tịnh, anh không sợ tôi nghe được sẽ mang đi tuyên truyền à?"

Quỷ Thượng nheo đôi mắt phượng, y cảm thấy rất hứng thú, Tịnh sẽ trả lời thế nào.

Tịnh ngắm nhìn Quỷ Thượng, ánh mắt không hề né tránh, hắn trả lời: "Bởi vì Dương đã từng nói với tôi, có thể tin tưởng anh - nếu em ấy đã nói vậy, thì anh đáng giá."

- ----

Nhã Nhân tìm được Quỷ Thượng thì trời đã chạng vạng.

Loanh quanh trong quán một vòng lớn, cuối cùng lại tìm được người trên phòng giam tầng chín, khi đồng hồ điện tử phát ra tín hiệu thông báo, Nhã Nhân thật sự rất vui, nếu không thì hắn còn phải lòng vòng đi tìm người nữa.

Bình ổn hơi thở, Nhã Nhân đứng trước phòng giam, Quỷ Thượng đang nằm trên giường, vẻ mặt nghiêm túc, cặp lông mày kiếm xoắn chặt, xem ra đang mải suy nghĩ gì đó.

Cho là Quỷ Thượng không trông thấy mình, Nhã Nhân định bước vào phòng thì giọng nói trầm thấp truyền ra.

"Cậu là tên khốn kiếp, tại sao cứ chọn thời điểm không đúng mà tìm đến hả?" Giọng Quỷ Thượng thiếu kiên nhẫn.

Hoá ra là có chú ý tới hắn nha.

Nhã Nhân rất kinh ngạc, sao bản thân mình lại thấy vui vẻ với chi tiết nhỏ nhặt như thế, nhưng đồng thời cũng vì thái độ từ chối thẳng thừng kia mà phiền muộn.

Hắn chọn thời điểm không đúng à?

"Vì anh đang muốn tuốt súng sao?" Nhã Nhân cố ý trêu tức.

Quỷ Thượng quả nhiên xù lông ném gối vào hắn.

"Đầu óc cậu chỉ có thứ đó thôi à?"

Đỡ lấy gối, Nhã Nhân thấy Quỷ Thượng thở phì phò nghiến răng lườm mình, khóe miệng không nhịn được vểnh cao. Hắn thoải mái bước tới, Quỷ Thượng nhíu mày, hơi dịch về phía sau.

Khi Nhã Nhân ngồi xuống giường thì Quỷ Thượng hơi cứng người, sau đó mặc kệ hắn, gần đây y toàn làm như vậy.

Nhã Nhân rất không vui khi Quỷ Thượng cố gắng tránh né ánh mắt của mình, nhưng mà ở cái góc độ này thoạt nhìn Quỷ Thượng cứ như đang xấu hổ, trông rất thú vị...

Nhìn đường nét sườn má, cần cổ gọn gàng linh hoạt, trái tim lại nhảy nhót không ngừng, Nhã Nhân thấy mặt nóng lên.

"Cậu muốn gì?"

Bị nhìn chăm chú đến gai người, Quỷ Thượng trợn tròn mắt, tức giận nghiêng đầu qua chỗ khác rồi rống lên, không ngờ gương mặt đẹp đẽ vô lại cứ dán sát vào... rất gần.

Đôi tay mang găng trắng giữ lấy tay y.

"Này, cậu..."

Quỷ Thượng chưa nói hết, bờ môi đã bị chặn lại, trọng lượng trên cơ thể gia tăng mãnh liệt, rõ ràng người kia muốn đẩy y ngã xuống giường.

Tên khốn kiếp này!

Nổi nóng, Quỷ Thượng chẳng hiểu vì sao cứ bị hôn như vậy, lần này không thể để Nhã Nhân tiếp tục thực hiện được, y cố tránh né, nhưng mà tay của đối phương lại đổi hướng mơn trớn lên cơ thể y.

Quỷ Thượng nổi da gà da vịt đầy người, một tay bóp gáy Nhã Nhân, một tay giữ cằm hắn liều mạng kéo ra.

"Mau... cút ngay cho ông!"

Quỷ Thượng tức giận muốn đấm vào mặt Nhã Nhân, nhưng hắn cứ dán sát vào, không cho y có khoảng cách để ra đòn.

Thời khắc môi Nhã Nhân tách rời ra một chút, Quỷ Thượng mới nghe được giọng của chính mình.

"Rốt cuộc cậu có thấy nhàm chán hay không?"

Quỷ Thượng dùng hết sức đẩy Nhã Nhân ra, lấy tay lau một miệng bị hôn đến đầy nước, gân xanh nổi trên trán, nhưng rất lạ, mỗi khi y tức giận tới cực điểm thì cả người lại chán nản ỉu xìu hệt như quả bóng bị xì hơi.

Thấy Nhã Nhân yên lặng nhìn mình chằm chằm, Quỷ Thượng nghiến răng tóm chặt cổ tay hắn, khuếch đại âm lượng, y phải mắng cho cái tên khốn nạn này tỉnh ra.

"Cậu thực sự phiền chết người có biết không? Ngày nào cũng không ngừng quấn lấy tôi, dùng nắm đấm dạy dỗ tôi thì chớ, thế mà lại mang thủ đoạn đáng ghét này nhục nhã tôi! Hơn nữa một lần còn chưa đủ, ăn rồi biết vị cứ cố tình dằn vặt tôi lần hai, lần ba là sao?" Quỷ Thượng đè Nhã Nhân xuống giường, y chỉ muốn bóp chết hắn!

"Cmn... tôi nói thật... cậu hận tôi đến thế sao? Cho dù cậu trả thù vì thái độ của tôi đối với cậu lúc ở UG, hoặc đơn giản chỉ là muốn giẫm đạp tôi dưới chân, thì hiện giờ mục đích của cậu đã đạt được, vậy sao còn quấn lấy tôi?"

Thấy Nhã Nhân bị mình chèn ép, sắc đỏ mặt lên, Quỷ Thượng không khỏi có chút khoái cảm trả thù nho nhỏ.

Bởi vì y rất căm ghét người này.

Nhưng mà, lúc mông Quỷ Thượng vô tình chạm trúng cái quần sịp có độ cứng rắn không bình thường thì y liền hoảng sợ, tựa hồ sắc đỏ trên mặt Nhã Nhân không phải tức giận, mà là...

Cứng đờ người, Quỷ Thượng như bị điện giật nhảy phắt xuống giường rồi lùi lại mấy bước, y ngượng đỏ mặt - tại sao trong tình huống như vậy mà hắn có thể cứng được hả trời?

Quỷ Thượng trừng Nhã Nhân, hắn chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhìn y bằng loại ánh mắt quái dị.

"Quỷ Thượng..." Nhã Nhân mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn.

Ho khan vài tiếng, Nhã Nhân nỗ lực hạ nhiệt hai gò má đang nóng rực, hắn nhìn Quỷ Thượng, mười phần nghiêm túc: "Tôi không hận anh..."

Bởi vì Quỷ Thượng "chủ động" thân cận đè lên hắn, hắn liền nóng mặt, trái tim đập rộn ràng.

"Không hận tôi thì là gì? Chán ghét tôi? Nhìn tôi ngứa mắt hả? Nói tới nói lui không phải cũng giống như nhau đi!"

"Không phải, thực ra tôi..."

"Tôi thế nào?"

Quỷ Thượng nóng giận quát, mắt thấy Nhã Nhân bước xuống giường y liền xù lông như mèo để đề phòng, nhưng Nhã Nhân chỉ đứng tại chỗ, gương mặt trắng nõn hồng hào dường như càng ướt át tươi đẹp hơn...

"Tôi không hận cũng không chán ghét anh, mà là..." Nhã Nhân đè thấp vành mũ rồi cúi đầu, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt.

Đột nhiên, hắn nhẹ giọng ném ra một câu "Tôi phải đi đây", rồi xoay người chạy mất.

Quỷ Thượng sững sờ nhìn theo bóng lưng rời đi cực nhanh kia, quả thực không thể tin nổi – cứ thế mà đi à? Không mặt dày mày dạn ở lại làm nhục y mà biến mất nhanh gọn lẹ vậy hả?

Quái lạ, vô cùng lạ.

Quỷ Thượng thấy bệnh của hắn ngày càng nặng.

- ----

"Anh nghĩ tới đâu rồi, đã có câu trả lời chưa?"

Khi Quỷ Thượng vào thư viện lần nữa, người đàn ông trầm tĩnh đã sớm ngồi một chỗ, tay cầm quyển sách đang đọc dở, hắn ngước đôi mắt nhạt màu đi thẳng vào trọng điểm.

Bị Thành Dương và Tịnh cứ làm theo ý mình như vậy, Quỷ Thượng sớm đã quen, y thở dài, ấn ấn gáy rồi ngồi xuống.

"Chỉ cho tôi thời gian một ngày để cân nhắc căn bản là không đủ, không phải việc thoải mái, không có thù lao, thậm chí còn gây tổn thất..."

"Không đủ sao? Tôi lại thấy vậy là quá nhiều."

Tịnh dừng lại, nhìn Quỷ Thượng bóp trán, hắn nở nụ cười: "Bởi vì tôi cho rằng anh đã quyết định xong."

Quỷ Thượng không phản bác như thường lệ, bởi vì đối phương nói đúng.

Thực ra y đã sớm quyết định.

"Anh sẽ đồng ý." Tịnh khẳng định.

Quỷ Thượng lẳng lặng nhìn Tịnh, y thật tò mò, người này làm việc gì cũng luôn tự tin vậy sao.

"Anh đừng nhầm, tôi không đồng ý để cho anh lợi dụng." Y bĩu môi nói tiếp: "Tôi thấy anh đáng thương, nên có lòng tốt muốn giúp thôi."

"Đây là tâm lý bị người bán còn giúp họ đếm tiền sao?" Tịnh hừ một tiếng rồi bật cười.

"Này!" Quỷ Thượng nhìn cái kẻ không thèm nói lời cảm ơn mà còn cười nhạo, không nhịn được phàn nàn: "Anh đừng có bày ra cái đức hạnh giống hệt Dương được không, nhìn thấy liền khó chịu!"

"Giống Dương à..."

Tịnh vừa lẩm bẩm vừa lộ ra vẻ mặt rất kỳ diệu, nhìn qua tâm trạng có vẻ không tệ, mà hình như Nhã Nhân cũng có biểu cảm tương tự.

Đột nhiên hoàn hồn, Quỷ Thượng phát hiện mình thế mà nghĩ tới tên kia, y hoảng hốt vội lắc lắc đầu đẩy hắn ra.

"Làm sao vậy?" Nhìn Quỷ Thượng hất đầu như chó con, Tịnh hỏi.

"Không, không có gì!" Chớp chớp đôi mắt phượng hoảng loạn, Quỷ Thượng lảng sang chuyện khác: "Nói chung, hiện giờ tôi muốn giúp hai người, vậy thì ít nhất nói thật chi tiết kế hoạch của anh đi."

"Tôi sẽ nói mà, anh cũng không cần gấp gáp giúp chúng tôi đếm tiền như vậy đâu, chẳng phải là đang bán anh đi à?"

"Tịnh, đủ rồi đó!"

"Được rồi được rồi, nói chung thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng, chúng ta sẽ hành động vào sáng sớm hai ngày sau. Khi nào Cơ Tử rời đi, anh hãy nhớ kĩ..."
Bình Luận (0)
Comment