Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Chu Lâm choáng váng: “Sao…… Sao lại không trở lại? Ở đây không tốt à?”
Mạnh Nhất buông đồ trong tay xuống, đi qua nói với Chu Lâm: “Nơi đây rất tốt, nhưng quê quán mới là nơi tôi lớn lên, nơi đó có hồi ức hơn hai mươi năm của tôi với bà.”
Mạnh Nhất dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa năm đó tôi tới đây chỉ vì có điều kiện chữa bệnh tốt, hợp cho bà dưỡng lão, hiện tại bà không còn nữa, đương nhiên tôi không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.”
Chu Lâm hỏi: “Vậy cậu định làm việc ở đâu? Cậu không định về dạy học ở trung học thực nghiệm à?”
“Tôi đã từ chức rồi.”
“Từ khi nào?”
“Ngày hôm qua có nói qua điện thoại với hiệu trưởng.”
“Thế khi nào đi?”
“Sáng mai.”
Trong lòng Chu Lâm dần dần trầm xuống.
Mạnh Nhất hành động nhanh chóng như thế, xem ra là đã tính toán sớm, chẳng qua không có nói cho hắn mà thôi.
Giờ phút này tâm tình Chu Lâm rất phức tạp, có ba phần thất vọng sáu phần hụt hẫng, còn có chút tức giận.
Nói thế nào thì bọn họ cũng có tình nghĩa một tháng ở chung, chuyện lớn như vậy mà không đề cập trước với hắn, Chu Lâm cảm thấy có chút tổn thương.
Nhưng nghĩ lại, nếu có nói cho hắn thì được gì đâu, hình như hắn không có tư cách gì để yêu cầu Mạnh Nhất ở lại.
Chẳng lẽ muốn cậu ở lại cùng hắn livestream à?
Chu Lâm nhốt mình vào trong phòng, nằm ở trên giường giận dỗi một mình, đến cơm chiều cũng không thèm dậy làm.
Tới giờ cơm Mạnh Nhất tới gõ cửa, hỏi: “Cơm chiều tôi làm rồi, muốn ra ngoài ăn chút không?”
Chu Lâm giận dỗi nói: “Không ăn.”
Mạnh Nhất đứng yên lặng trước của một lát rồi tránh ra, không hỏi lại.
Buổi tối Chu Lâm đói đến lăn lộn trên giường, cuối cùng thật sự không chịu nổi, quyết định nhân lúc Mạnh Nhất ngủ trộm ra phòng bếp tìm đồ ăn, kết quả vừa mở cửa, phát hiện đèn nhà ăn đang mở, Mạnh Nhất đang ngồi bên bàn ăn, ngơ ngẩn nhìn đồ ăn.
“Sao cậu ngồi ở đây?” Chu Lâm kinh ngạc hỏi.
Mạnh Nhất đứng lên nói: “Chờ anh cùng ăn cơm chiều.”
Trong lòng Chu Lâm đột nhiên mềm nhũn, chủ động đi qua đi bưng ba món trên bàn, mang vào phòng bếp đi đun nóng.
Hai người chuẩn bị cơm xong rồi ngồi xuống, Mạnh Nhất chờ Chu Lâm cầm chiếc đũa, mới nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, lẽ ra tôi nên nói với anh sớm hơn.”
Chu Lâm uống một ngụm canh bí nấu xương sườn, giọng điệu rầu rĩ: “Không sao, có nói thì tôi cũng đâu thể giữ được cậu.”
Mạnh Nhất cắn đũa: “Anh là người bạn tốt nhất của tôi ở đây, tôi rất nhớ anh.”
“Vậy cậu còn đi!” Chu Lâm buột miệng thốt ra.
Mạnh Nhất cúi đầu không nói.
Chu Lâm ăn hai miếng cơm, bất đắc dĩ thở dài.
So với việc hắn không muốn nhìn Mạnh Nhất rời đi, thì hắn càng không muốn nhìn Mạnh Nhất sẽ tự trách vì việc đó.
Chu Lâm gắp miếng sườn vào bát Mạnh Nhất, giả vờ rộng lượng nói: “Thôi, cậu muốn đi thì đi đi, nhớ rõ là nếu sau này không vui, có thể tùy thời trở về tìm tôi.”
Mạnh Nhất sửng sốt một chút, híp lại đôi mắt cười: “Ừm.”
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nhất liền ngồi máy bay rời đi, tất cả đồ vật trong phòng đều bị mang đi, chỉ còn lại con gấu mà Chu Lâm tặng vì vali không đựng được.
Mạnh Nhất gửi địa chỉ quê quán gia đình cho Chu Lâm, để hai ngày sau Chu Lâm mang đi chuyển phát nhanh cho cậu, Chu Lâm đồng ý.
Nhưng mà hắn cũng không gửi, hắn ngại công ty chuyển phát nhanh quá xa, phải xuống lầu quẹo trái xong đi thêm 500 mét, hắn không muốn đi đường xa như vậy, dứt khoát đợi thêm một thời gian nữa rồi tính.
Chu Lâm mang gấu về phòng mình, đặt ở trên giường, buổi tối đi ngủ thì ôm, cảm giác đem lại cũng không tệ lắm.
Cuộc sống Chu Lâm đột ngột trở về chế độ một người, một mình ăn cơm, một mình livestream.
Mà cũng kỳ quái, trước kia hắn sống một mình cũng chẳng thấy gì, thậm chí còn rất hưởng thụ cuộc sống một mình này.
Nhưng từ khi trong nhà có thêm Mạnh Nhất, dường như mọi thứ không còn như trước, mỗi ngày về đến nhà đều có thể nhìn thấy sàn nhà đã được dọn không còn một hạt bụi, phòng khách thì được sửa sang gọn gàng ngăn nắp, còn gương sạch đến nỗi có thể nhìn rõ khuôn mặt từng chút một.
Sau khi Mạnh Nhất đi rồi, Chu Lâm cảm thấy không quen.
Trong nhà lộn xộn.
Trong lòng vắng vẻ.
Sàn phòng 502 dưới tầng đã sửa xong, mùi hương cũng nhạt đi, có lần cặp tình nhân gặp Chu Lâm thì hỏi một câu: “Gian phòng này có cho thuê tiếp không?”
Chu Lâm nói: “Qua một thời gian nữa đi.”
Livestream vẫn như bình thường mà tiến hành vào buổi tối, các fan trong phòng livestream lại bắt đầu hỏi: “Khi nào thì Nhất Nhất sẽ xuất hiện vậy?”
Chu Lâm nói với màn ảnh: “Cậu ấy về quê.”
“Thế 00 đang phải ở một mình trong khuê phòng à!”
“Thảo nào hai ngày nay sắc mặt kém thế.”
“Trống trải lạnh lẽo.”
“Nhất Nhất mau trở về ôm 00!”
Chu Lâm nhìn gạch nối khắp màn hình, chẳng có tâm trạng chơi game, không hăng hái nổi.
Vì người xem, hắn tùy tiện mở phòng đấu địa chủ. Nhưng mà không ngờ tới, bởi vì trình đấu địa chủ của Chu Lâm quá mức xuất sắc, vào ban đêm mà phòng livestream lại hấp dẫn được 50 vạn người vào xem – một con số chưa từng có, trực tiếp được đưa lên trang đầu.
Cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Không bao lâu sau thì kì nghỉ hè trung học kết thúc, các thầy cô và học sinh lại trở về với cuộc sống vườn trường, ngoại trừ Mạnh Nhất.
Có ngày vào buổi chiều Chu Lâm đi đón Chu Tiểu Lâm tan học, Chu Tiểu Lâm thấy hắn đến liền hỏi: “Anh dâu đâu rồi ạ?”
Chu Lâm không nhận ra được có cái gì không đúng, trả lời trôi chảy: “Về quê.”
Chu Tiểu Lâm nói: “À, em có tấm thiệp chúc mừng, anh chờ khi nào anh dâu về thì đưa cho anh ấy đi.”
“Thiệp chúc mừng gì?”
“Thiệp chúc mừng cho giáo viên.” Chu Tiểu Lâm lấy từ cặp sách tấm thiệp nhỏ màu hồng phấn, “Trần Lê viết đó, nhờ em đưa hộ.”
Chu Lâm nhận rồi nhìn nhìn, nói: “Được.”
Chu Lâm cầm tấm thiệp về đến nhà, tùy tay ném tấm thiệp vào bàn phòng bên, không nói chuyện này cho Mạnh Nhất.
Hắn rất không hài lòng với Mạnh Nhất, rời đi cũng hơn một tháng rồi, thế nhưng chưa lần nào liên lạc với hắn.
Quả nhiên là tình nghĩa plastic, đảo mắt liền quên.
Hắn quyết định nếu Mạnh Nhất lại không tìm hắn nói chuyện…… Hai ngày sau hắn sẽ tự mình tìm Mạnh Nhất.
Cũng không biết có phải cảm ứng tâm linh không, vào ban đêm Chu Lâm nhận được tin nhắn Wechat từ Mạnh Nhất.
【 Nhất Nhất 】: Gấu của tôi đã gửi chưa?
Chu Lâm nhảy bắn lên từ trên giường, đánh chữ vù vù: Cậu chỉ quan tâm mỗi gấu của cậu thôi sao, gấu quan trọng đến thế à?
【 Nhất Nhất 】: Vì anh tặng mà, nên tôi rất để tâm.
Chu Lâm lập tức bình tĩnh nằm trở về, dựa lưng vào con gấu của Mạnh Nhất, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chu Lâm hỏi Mạnh Nhất: “Cậu ở dưới quê có ổn không?”
Mạnh Nhất nói: “Khá tốt, tôi có tìm cho bà một nơi yên tĩnh, mặt hướng tới biển rộng, hẳn là bà sẽ thích. Ngày hôm qua tôi còn ăn cơm cùng vài người bạn chơi cùng từ khi còn nhỏ, mấy năm không thấy mà mọi người đã thay đổi rất nhiều, cảm giác thật thần kỳ.”
Chu Lâm hỏi: “Đã tìm được công việc tốt chưa? Hay cậu vẫn tiếp tục làm thầy giáo?”
“Còn chưa, tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“Ừm nghỉ ngơi đi, khi nào có thời gian, đi làm việc mình thích, đi gặp người mình muốn gặp.”
Mạnh Nhất nói: “Hình như tôi không có chuyện gì rất muốn hoàn thành, anh có không?”
Chu Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cũng không có.”
Chuyện muốn làm thì không có, nhưng muốn gặp thì có một người.
Chu Lâm cầm điện thoại nói chuyện với Mạnh Nhất thật lâu, kể hết mấy chuyện quan trọng trong tháng này với Mạnh Nhất, Mạnh Nhất đều trả lời nghiêm túc với mỗi chuyện.
Vào ban đêm lúc Chu Lâm livestrram thì cả người thần thanh khí sảng, rõ ràng sinh động hơn rất nhiều so với khoảng thời gian trước.
Khán giả sôi nổi suy đoán có phải là Nhất Nhất về rồi không, Chu Lâm cười mà không nói.
Lúc này phòng livestream đột nhiên xuất hiện một hàng chữ to: Nhất Nhất gửi phòng livestream của 00 một bó hoa tươi.
Chu Lâm ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, mục bình luận đã bùng nổ.
“A a a a a a Nhất Nhất tới!”
“Nhất Nhất đang ở cạnh 00 đúng không!”
“Nhất Nhất cứ đưa trực tiếp cho 00 là được rồi mà, tặng quà thì app sẽ trích phần trăm, lỗ lắm”
“Mọi người thì hiểu gì!!! Đây gọi là show ân ái! Không show ra thì sao chúng ta biết được họ mặn nồng như nào!!!”
“Phải phải có đạo lý có đạo lý”
“Đã hiểu đã hiểu! Cảm ơn chị em đã nhắc nhở!”
Toàn bộ phòng livestream tràn ngập không khí vui sướng.