Manh Phi Đãi Gả

Chương 67

Edit: Boringrain

Bên trong đại sảnh, là một bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị, tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của Thủy Băng Tuyền…

Mà trên bàn chủ vị, có hai người vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, dường như không muốn bỏ sót bất cứ phản ứng nào trên mặt nàng. Có lẽ vì lời đồn trên phố nên bọn họ muốn tìm ra một chút dáng vẻ của người trong lời đồn đó.

Bàn tay đang xoa trán của Thủy Băng Tuyền lại chuyển qua chống đầu, bộ dáng thản nhiên ưu nhã khiến cho những ánh mắt đang nhìn nàng chợt sửng sốt vài giây, trong đáy mắt lạnh lẽo như nước hồ thu ẩn hiện một nụ cười mị hoặc, hàng mi dài khẽ hạ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành hình vòng cung, lại như lơ đãng nói: “Hương Hàn, ngươi thấy sao?” Chủ nhân trước của Hương Hàn là người của Trầm gia, nổi tiếng về âm công, đi theo người như vậy, khả năng thưởng thức âm nhạc của Hương Hàn cũng là điều hiển nhiên.

Hương Hàn bình thản ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh đang chìm trong tĩnh lặng, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, thản nhiên nói: “Bình thường!” Đây là lời thật lòng.

Hai chữ Hương Hàn vừa thốt ra, thanh âm còn chưa dứt, cả sảnh đường đã ồ lên…

Một vài tiểu thư vốn còn đang nghĩ nên biểu diễn cái gì thì mặt mày đã trở nên thất sắc, trong mắt cũng tỏ vẻ không tán đồng với nhận xét của Hương Hàn.

Các nàng tuy rằng không thể so sánh với Tưởng Tuyết Nhi, thế nhưng vị Vương phi này các nàng cũng đã nghe phụ thân nói qua… Hiện tại xem qua, đúng là kẻ ngu ngốc ít học, hơn nữa lại kiêu căng cao ngạo, rõ ràng chính mình không hiểu, lại còn bảo nha hoàn của mình bình luận, càng đáng hận hơn là chủ tử như thế nào thì nuôi dạy ra hạ nhân như vậy, nha hoàn tên Hương Hàn này, vậy mà dám nói ‘bình thường’?

Cho nên, trên mặt những tiểu thư này đều trưng ra một bộ dạng hả hê khi người gặp nạn nhìn Tưởng Tuyết Nhi, lòng thầm mắng một câu đáng đời, đều tại Tưởng phu nhân dám đắc tội với Vương phi?

Mà một vài người trong đại sảnh lúc này cũng xoay qua bình luận khe khẽ…

Đồng thời, Triệu lão gia béo ục ịch không khỏi toát mồ hôi lạnh… Vương phi này có thù tất báo… Vậy…vậy… hôm nay Vương phi đến chỗ hắn đòi đứa trẻ kia… Hắn chẳng phải cũng đã đắc tội với Vương phi sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt ông ta càng ngày càng trắng bệch…

Tưởng tri phủ đã sớm ra quan trường, cũng luyện được một thân gặp biến không sợ hãi, kỳ thực trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng hoảng hốt, hận đến nghiến chặt răng, nhưng chỉ có thể đứng lên hướng phía Vương phi cung kính chắp tay: “Tiểu nữ tài mọn, tiếng đàn không lọt nổi vào tai Vương phi, là tiểu nữ đáng trách!’

Rồi quay đầu về phía Tưởng Tuyết Nhi vẻ mặt còn đang kinh ngạc, trách mắng: “Tuyết Nhi, còn không mau đến tạ tội Vương phi!”

Tưởng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền, trong mắt hiện vẻ không cam lòng… Ở trước mặt người trong lòng lại bị một kẻ hạ nhân nhục nhã như vậy… Nàng làm sao có thể chịu được uất ức này đây? Nhưng mà nàng không thể không nuốt nỗi nhục này vào bụng, bởi vì đó là thị nữ của Vương phi! Nữ nhân có quyền sinh sát lớn nhất Bắc Thành.

Tưởng Tuyết Nhi đứng lên, hướng phía Thủy Băng Tuyền cúi người: “Tuyết Nhi cầm nghệ chưa thông, khó có thể đạt tới thanh nhã, Tuyết Nhi cả gan thỉnh Vương phi chỉ giáo!” Trong ánh mắt hiện vẻ quật cường!

Nguyên bản những người vốn còn khe khẽ nói nhỏ cũng dần dần nín thinh, khiến cả đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Tưởng phu nhân khuôn mặt béo ị có chút co giật! Lòng giận mà không dám nói gì, bà ta so với Tưởng Tuyết nhi thì trấn định hơn nhiều, nhìn thấy nữ nhi của mình trước giờ thanh cao kiêu ngạo lúc này lại ra vẻ quật cường, trong nháy mắt bà ta liền bày ra bộ dạng lấy lòng cười nói: “Vương phi, Tuyết Nhi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong người đừng trách!”

Nữ nhi này trước giờ ngay đến bà ta cũng không coi ra gì, mắt cao hơn đầu, bất cứ chuyện gì cũng không giữ trong lòng. Duy chỉ ngẫu nhiên gặp Cung thiếu gia một lần, liền tự mình nặng tình! Bà còn mừng thầm,nghĩ nếu có thể gả Tuyết Nhi cho Cung thiếu gia, nửa đời sau của bà và lão gia coi như không cần phải lo nghĩ! Nhưng dù bà ta tác hợp hay thậm chí còn cho người đem tâm ý của mình truyền đến tai Cung thiếu gia, thì Cung thiếu gia cũng chẳng có phản ứng gì…

Bây giờ thì tốt rồi, tiếng đàn của Tuyết Nhi đã không lọt vào tai của Cung thiếu gia thì thôi, bà ta lại không cẩn thận đắc tội với Vương phi, khiến Tuyết Nhi bị Vương phi làm nhục…

“Xin Vương phi chỉ giáo!” Tưởng Tuyết Nhi ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Thủy Băng Tuyền, khẩu khí đó bình thường nàng cũng nuốt không trôi, huống chi lại ở trước mặt hắn?

“Hương Hàn!”

“Dạ!” Hương Hàn vẫn đứng bên người Thủy Băng Tuyền, trầm tĩnh lên tiếng.

“Tưởng tiểu thư đối với đánh giá của ngươi không phục! Ngươi có gì cần giải thích không?” Tưởng tiểu thư này có quá non nớt, chỉ là một đóa hoa nuôi dưỡng trong nhà kính! Có điều, hôm nay là do nàng ta không may, nàng còn đang phiền lòng là không tìm được cơ hội tốt?

“Hương Hàn thật sự không có gì cần giải thích! Sự thực chính là như vậy!” Hương Hàn mặt không chút biểu tình nói. Tưởng Tuyết Nhi này cầm nghệ quả thực chưa thông! Tuy nhiên tiêu chuẩn này là nàng lấy tiêu chuẩn của Trầm gia mà đánh giá.

“Như vậy, nếu Tưởng tiểu thư đã không phục, ngươi đến đàn một khúc đi, để cho Tưởng tiểu thư biết nàng năng lực còn thiếu!” Thủy Băng Tuyền nhướng mày, nhìn Hương Hàn nói!

Hương Hàn gật đầu: “Dạ!”

Nói xong không đợi cho người trong sảnh kịp hoàn hồn, Hương Hàn trực tiếp đi đến chỗ Tưởng Tuyết Nhi vừa đàn, hơi dừng lại một chút, yên lặng nhìn trong chốc lát, rồi vươn tay phải, thuận tay khảy ra tám âm tiết… tiếng đàn vừa rồi chưa kịp dứt, ngón tay đã lướt nhanh trên những dây đàn tạo ra những giai điệu cực kỳ quỷ bí… tựa như vang vọng từ phía chân trời, mang theo luồng sức mạnh không gì sánh được…

Mọi người đều giật mình kinh hãi, âm thanh bên tai dường như có ma tính, làm cho tâm trí mờ ảo, mông lung… Nhưng lại không thể dùng từ nào để hình dung …

Chỉ biết nó giống như không khí, không thể nắm bắt được, lại giống như lời tâm tình nỉ non khe khẽ…

Mọi người còn chưa kịp cảm nhận hết những giai điệu thần tiên kia, thì tiếng đàn chợt im bặt…

Để lại một sự trống rỗng, hoảng hốt trong lòng…

Thủy Băng Tuyền không biết từ lúc nào cũng ngồi thẳng người dậy, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng cũng vì tiếng đàn của Hương Hàn mà chấn động…

Không hổ là người của Cầm công thế gia, cầm âm trong tay đã có thể dẫn dắt linh hồn… Rồi dường như không có việc gì, nàng quét mắt nhìn một lượt, phản ứng của tất cả đều lọt vào đáy mắt nàng…

Trữ Thiên Hợp khẽ nhíu mày, trong tiếng đàn này có chứa mà lực… có thể mê hoặc tâm trí! Nhìn thoáng qua Thủy Băng tuyền, một tỳ nữ bên người nàng đã có cầm nghệ xuất sắc như vậy? Còn nàng thì sao?

Cung Thác kinh hãi mở to mắt, đây…đây là cầm công? Cầm công của Trầm gia ở Kỳ Thiên Thành? Tuy rằng không có chút nội lực nào, nhưng sát khí vẫn mờ hồ tản ra. Trầm gia cầm công từ trước đến nay không truyền ra ngoài, lại càng hiếm khi xuất hiện trên giang hồ…Nữ nử này là ai? Có quan hệ gì với Trầm gia? Nhưng lại chỉ là một tỳ nữ bên người Vương phi? Vương phi cùng trầm gia có quan hệ gì? Trong đầu hắn bỗng chốc nổi lên nhiều nghi hoặc.

Trữ Hy từ lúc những âm thanh đầu tiên xuất ra đã lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, tiếng đàn này khiến hắn liên tưởng đến thứ cầm công thần bí của Trầm gia, tuy rằng trong tiếng đàn không hề kèm theo nội lực, cũng không có khả năng sát thương, thế nhưng cũng không thể tiêu trừ đi ma tính được!

Còn chưa đợi mọi người kịp hoàn hồn, Hương Hàn đã quay về đứng bên cạnh Thủy Băng Tuyền, trầm lặng thản nhiên.

Thủy Băng Tuyền ánh mắt tán thưởng nhìn Hương Hàn, nàng tuy biết Hương Hàn nhất định thông thạo cầm nghệ, nhưng cũng không ngờ nàng xuất sắc như vậy!

“Ba…ba…” Cung Thác thong thả vỗ tay tán thưởng. Nhìn về phía Thủy Băng Tuyền: “Một tỳ nữ bên người Vương phi đã có tài nghệ phi phàm như vậy, Cung mỗ hôm nay được mở rộng tầm mắt!” Trầm gia? Vị Vương phi này càng ngày càng thú vị! Rồi ánh mắt hắn lại nhìn về người đang đứng cạnh nàng, Hương Hàn, cô nương này thanh tú xinh đẹp, hơn nữa lại trầm tĩnh đạm mạc, tuyệt không phải là một tỳ nữ thông thường! Nàng ta xuất thân từ Trầm gia? Nhưng lại chưa từng nghe qua trên giang hồ có xuất hiện người của Trầm gia?

“Tưởng tiểu thư, có phục không?” Thủy Băng Tuyền thản nhiên cười, liếc nhìn Tưởng Tuyết Nhi lúc này sắc mặt đã trắng bệch.

Vương lão gia trên mặt không có chút phản ứng nào, nhưng Cung Thác vừa nhìn đã biết đó là Trầm gia, không phải là một Trầm gia biết đánh đàn bình thường, mà là Trầm gia nổi danh giang hồ!

Tưởng Tuyết Nhi không dám nhìn về phía Cung Thác, lúc nàng nghe thấy hắn vỗ tay tán dương thì thân người nàng đã hơi run một cái.

Hít sâu một hơi, nói: “Tuyết Nhi tâm phục khẩu phục! Tỳ nữ bên người Vương phi tài hoa trác tuyệt như vậy, không biết Vương phi còn kinh hãi thế tục đến mức nào?”

Người đánh đàn là một tỳ nữ, khiến nàng ta cảm thấy xấu hổ giận dữ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc!

Cầm nghệ của người tên Hương Hàn này, nàng không có gì phải hỏi nữa, nhưng mà… Còn Vương phi thì sao? Vương phi rốt cuộc có thể hay không?

Thủy Băng Tuyền cúi đầu cười ra tiếng, cô nương này thật đúng là quật cường! Đã thấy quan tài còn không đổ lệ! Có điều… Đêm nay như vậy là đủ, việc muốn làm nàng cũng đã làm rồi, bây giờ chỉ còn yên lặng chờ xem nữa thôi! Cho nên nàng cũng sẽ không ủy khuất chính mình ngồi lại đây xem họ diễn kịch nữa!

“Vương gia, thiếp thấy hơi khó chịu, muốn trở về phủ nghỉ ngơi, quấy rầy nhã hứng của Vương gia cùng các vị ở đây, thật xin lỗi!” Thủy Băng Tuyền đứng dậy hướng phía Trữ Thiên Hợp hơi cúi người, thản nhiên nói.

Trữ Thiên Hợp gật đầu: “Vậy hôm nay đến đây thôi! Ngày khác bản vương sẽ mời lại các vị!” Nàng cần phải nghĩ ngơi, mà hắn cũng vậy!

Cung Thác chớp mắt, đứng dậy chắp tay: “Cung tiễn Vương gia, Vương phi!”

“Cung tiễn Vương gia!” Tất cả mọi người cùng đồng thanh nói. Tâm lý lại càng bất an! Thời thế ở Bắc cảnh này sợ là sắp đổi thay rồi!

“Ty chức cung tiễn Vương Gia, Vương phi!” Đêm nay Trương Tri phủ quả thực là khiếp vía! Nhãn thần trách cứ nhìn về phía phu nhân, người đàn bà này đúng là thành sự không thấy, bại sự có thừa!

Vương phi thực sự là một nhân vật lợi hại, chỉ cần một hành động nhỏ, cũng như nói cho mọi người ở đây biết, sau này người định đoạt Bắc cảnh này, là Bắc Vương phủ chứ không phải là Tri phủ hắn!

Tưởng Tuyết Nhi cắn môi, toàn thân run rẩy!

Thủy Băng Tuyền ưu nhã đứng dậy, vô cùng cao quý rực rỡ, không hề liếc mắt nhìn bất cứ ai, hàng mi dài giương lên, trong mắt ánh lên vẻ yêu mị đầy tà khí!

Gót sen di chuyển, theo sau Trữ Thiên Hợp, giữa hai hàng người đứng khom lưng…Đêm nay thu hoạch cũng không nhỏ, không uổng công nàng đi một chuyến!

Cung Thác bắt được tia tà khí từ Thủy Băng Tuyền… trong mắt liền hiện lên một đạo tinh quang! Vương phi này khiến hắn có cảm giác áp bách!

Nàng ta có mục đích gì? Là muốn giương uy cho Bắc Vương phủ sao? Không, mục đích của nàng ta tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Tục ngữ nói, cường long chẳng qua chỉ là đầu rắn, Bắc Vương phi này hôm nay vừa đến Bắc cảnh, buổi tối lại muốn dương oai? Chuyện này hình như không được hợp lý lắm?

Đối mặt với Vương lão gia bên cạnh, hai người sắc mặt trầm xuống! Xem ra lời đồn trên phố chỉ để là lừa gạt nhân tâm!

Có điều… Không biết chuyện này là tốt hay xấu đây?

Bắc Vương phủ và phủ đệ của Tri phủ chỉ cách nhau một con phố, cho nên rất nhanh xe ngựa đã tới nơi!

Hương Hàn đỡ Thủy Băng Tuyền xuống xe: “Tiểu thư, tới rồi, vào uống thuốc rồi ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏe hơn!”

Thủy Băng Tuyền gật đầu, cổ họng khô khốc khó chịu: “Khụ…” Chết tiệt, thật đúng như thái y nói, buổi tối có thể bị ho…

Trữ Thiên Hợp lại lấy lọ thuốc trong ngực áo ra đưa cho Hương Hàn: “Thuốc này cho Vương phi uống một viên, nàng sẽ ngủ tốt hơn!”

Hương Hàn nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, thấy nàng không lên tiếng, liền tiếp nhận lọ thuốc, hướng Trữ Thiên Hợp phúc thân: “Dạ”

“Chủ tử, người đã về, Cảnh Trúc đã chuẩn bị nước nóng để người tắm rửa, thay y phục!” Cảnh An từ bên trong chạy ra đón.

“Ừ!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt lên tiếng, nhìn Thủy Băng Tuyền đi vào hậu viện, trong miệng còn vương một tiếng thở dài…

“Vương gia, người thật ra rất quan tâm đến Vương phi, vậy vì sao không cùng Vương phi tiếp xúc nhiều hơn? Lúc đầu không phải hai người rất tốt sao?” Giọng nói của Trữ Hy từ phía sau truyền tới, khiến Trữ Thiên Hợp hơi sửng sốt, rồi tiện đà quay đầu lại.

Ngọn đèn lồng rọi vào sau lưng Trữ Hy, khiến cả khuôn mặt hắn đều chìm trong bóng đêm, không thể nhìn thấy chút biểu tình nào.

“Quận Vương gia còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi ư?” Trữ Thiên Hợp không trả lời Trữ Hy, giọng điệu bình tĩnh tựa hồ như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn.

“Vương phi rất tốt, chỉ cần để tâm một chút sẽ có thể nhìn ra, nàng là một kỳ nữ hiếm thấy trên thế gian, chứ không giống như những lời đồn bên ngoài!!” Trữ Hy nhàn nhạt nói.

Trữ Thiên Hợp ngoảnh đầu, nhìn vào bóng đêm, một lúc sau mới nói: “Tài hoa của Vương phi nam nhân trên thế gian cũng ít ai bì kịp!” Nghĩ tới tài hoa của nàng, lại khiến hắn nhớ tới … Hoàng cung!

“Nếu Vương gia đã thấy được, vậy Hy cũng an tâm!” Trữ Hy cũng bắt chước theo Trữ Thiên Hợp xoay người nhìn vào bóng đêm. Nàng vô luận thế nào, đều phát ra hào quang không thể che dấu được. Nữ tử như vậy, khiến hắn phải kính phục!

Trữ Thiên Hợp không lên tiếng nữa, lòng lại dậy lên từng đợt sóng trào dâng, hắn đương nhiên thấy được nàng đặc biệt, thế nhưng… Càng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên người nàng, hắn lại càng phải lạnh lùng, trầm tĩnh hơn! Bởi vì ngay đến những thứ cơ bản nhất hắn cũng không thể cho nàng, hắn có tư cách gì mà tới gần nàng đây?

“Ta cùng nàng chỉ có duyên gặp gỡ, nhưng đã lưu lại trong ta những ấn tượng không thể xóa nhòa, thế gian có một nữ tử như vậy, khiến ta thậm chí… đã có chút động tâm. Ta còn nghĩ mình có thể ở bên cạnh, nhìn xem nàng sẽ đùa giỡn với cuộc đời như thế nào. Thế nhưng thế sự xoay vần, không phải là thứ ta có thể khống chế được. Mà cả đời này ta cũng không thể quên được đêm hôm đó… Nếu như ta không lựa chọn im lặng, vận mệnh của nàng có thể đã khác đi.” Giọng nói từ tốn, trầm thấp lại tựa như đầy ắp tiếng thở dài.

“Tranh đấu nơi cung cấm vĩnh viễn không có điểm dừng, thị phi chốn quan trường mãi mãi không tiêu biến, nguyện vọng lớn nhất của Trữ Hy là có thể cùng những tranh đấu này phân rõ ranh giới! Tuyệt không nhúng tay vào! Cho nên yến hội hôm đó, ta biết rõ phía sau có âm mưu, nhưng lại nhắm mắt cho qua… Ta chăm chăm vào yên oonr của bản thân, thờ ơ lạnh nhạt nhìn những âm mưu đen tối đó. Lại không ngờ tới, cuối cùng vì thứ tranh đấu mà ta xem thường kia đã khiến vận mệnh của nàng thay đổi…”

“Cho nên ngươi đột nhiên có thái độ khác thường, thỉnh chỉ hộ tống nàng tới đây.” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt tiếp lời Trữ Hy.

Trong bóng đêm mờ mịt, Trữ Hy cười khổ, nhưng cũng nghiêm túc nói: “Sáng mai ta sẽ quay về kinh phục mệnh! Mong rằng Vương gia trân trọng tuyệt thế nữ tử mà ông trời đã ban cho người!” Nói xong nhanh chóng bước ra ngoài…

Trữ Thiên Hợp lẳng lặng đứng đó, nhìn bóng đêm bao trùm, một lúc lâu sau cũng không có chút động tĩnh gì…

“Chủ tử…” Cảnh An thận trọng lên tiếng…

Trữ Hy nói nàng là ông trời ban tặng cho hắn, Trữ Thiên Hợp chớp mắt lộ ra một tia cười, nhưng cười sao lại chua chát, bi thương đến vậy?

………..

Hậu viện

Thủy Băng Tuyền mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, so với cái nóng bức trên đường đi thì khí hậu ở đây tốt hơn nhiều, lành lạnh và mang theo chút ẩm ướt!

“Tiểu thư, uống thuốc rồi ngủ một giấc, ngày mai người sẽ thấy tốt hơn!” Hương Hàn ra hiệu bảo các tỳ nữ khiêng thùng gỗ ra ngoài, rồi lấy ra lọ thuốc mà Vương gia đưa cho nàng.

Thủy Băng Tuyền thấy lọ thuốc nho nhỏ trên tay Hương Hàn, ánh mắt hơi rung động, vừa rồi vì sao nàng không cự tuyệt lọ thuốc này?

Hương Hàn thấy tiểu thư xuất thần, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lặng đứng nhìn! Có một số việc con người thường không dễ nhận ra, ví như tình cảm… Tiểu thư đối với vị Vương gia này, e là đã động tâm! Chỉ là tiểu thư thông minh như vậy, duy chỉ có việc này là người nhìn không thấu, thậm chí là không thừa nhận tình cảm của mình! Cho nên người mới dằn xé nội tâm như vậy! Những cảm giác này, nàng đã từng trãi qua, nên cũng rất rõ ràng! Đêm nay đánh đàn, lại khiến nàng nhớ tới người đó!

Thủy Băng Tuyền cầm một viên thuốc, uống xuống… Trong lòng lại tự nhủ, nàng hà tất gì phải tự làm khó bản thân mình?

Chỉ là nàng không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, ví như vì sao nàng cho rằng thuốc này có thể uống được? Là bởi vì nàng tin tưởng hắn sao! Thái y cũng bốc thuốc, vì sao nàng không uống thuốc của thái y đưa cho?

“Hương Hàn, đêm nay khiến ngươi nhớ lại vị chủ nhân trước mà ngươi thầm yêu sao?” Thủy Băng Tuyền nằm ở trên giường, nhìn Hương Hàn đang giúp nàng đắp chăn. Trong buổi tiệc, Thủy Băng Tuyền nhận ra lúc Hương Hàn đi tới bên cây đàn đã hơi chần chừ trong chốc lát.

Hương Hàn hơi khựng tay lại, hơi mỉm cười: “Tiểu thư, người nghỉ ngơi đi!”

“Đợi chút…” Thủy Băng Tuyền trên mặt có chút mờ mịt.

Hương Hàn ngước mắt lên nhìn Thủy Băng Tuyền, tiểu thư sao lại…?

“Hương Hàn, ngươi sao lại phát hiện ra tâm tư mình, à, ý ta là vì sao ngươi lại biết mình thích người đó?”

Hương Hàn nhìn thần sắc của Thủy Băng Tuyền, đột nhiên rất muốn cười phá lên… Vẻ mặt tiểu thư lúc này thật rất đặc sắc! Nàng nhớ rõ trước đây tiểu thư từng bảo nàng không cần phải nói những điều đó với người.

“Hương Hàn…” Thủy Băng Tuyền hai vành tai nóng lên, nhìn sắc mặt Hương Hàn, nàng đương nhiên cảm giác được Hương Hàn muốn trêu ghẹo mình. Nhưng mà không hiểu sao, nàng đột nhiên thấy hiếu kỳ! Cũng rất muốn biết.

Hương Hàn hơi ngẩn ra: “Luôn muốn gặp người đó, dù chỉ là lẳng lặng đứng nhìn từ xa thì trong lòng cũng cảm thấy an tâm… chỉ một câu nói của người đó cũng có thể khiến cho tâm tình của bản thân không tốt, thậm chí nước mắt lưng tròng. Ở trước mặt người đó, sẽ không có chút phòng bị nào…”

Hương Hàn phục hồi lại tinh thần nhìn Thủy Băng Tuyền đang trầm mặc, nói: “Tiểu thư, người chỉ cần làm một việc, nhất định có thể nhìn thấu tình cảm của chính mình.”

“Là gì?” Thủy Băng Tuyền nhướng mi.

“Người đứng trước mắt Vương gia, nhìn thẳng vào mắt hắn!”

“Ta đau đầu quá, muốn nghỉ ngơi! Ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.” Thủy Băng Tuyền hạ mắt, cùng với hắn bốn mắt nhìn nhau là có thể nhìn ra tình cảm của mình? Hương Hàn cũng nói quá rồi, nàng ngang dọc tình trường trước này chưa từng thất bại, Hương Hàn lại dám nói với nàng một chuyện ngu ngốc như vậy, thật là buồn cười…

Hương Hàn nhún vai, nàng biết sẽ thế này mà…

………..

Toàn bộ Bắc Vương Phủ chìm mình trong làn nắng êm dịu buổi sớm mai, từng tán liễu buông xuống, nhẹ nhàng đung đưa, tắm mình trong nắng sớm, từng hàng cỏ còn ướt lại những giọt sương đêm, lộ ra một màu xanh mơn mởn. Sương mai lấp lánh, làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt, làm cho tâm tình con người được bình ổn thư thái, vui vẻ hơn, thoải mái hơn…

Lúc này đây, Thủy Băng Tuyền đứng trước cửa lớn của Bắc Vương phủ nhìn Trữ Hy đang ngồi trên lưng ngựa. Hắn vẫn như cũ mặc một bộ nhung trang… chuẩn bị lên đường về kinh phục mệnh!

“Vương gia, Vương phi, sau này còn gặp lại!” Trữ Hy chắp tay nói. Đôi mắt lướt qua Thủy Băng Tuyền thì dừng lại vài giây.

“Trữ Quận Vương, đi đường bình an!” Trữ Thiên Hợp cũng giơ tay nói, Kinh thành… Hắn đã thực sự cách xa rồi! Có lẽ cuộc đời này của hắn đã không thể trở về nơi đó được rồi.

“Trữ Quận Vương, cảm tạ!” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy nói. Mặt kệ thế nào đi nữa, thì nam nhân này cũng đã dùng cách của hắn để biểu đạt sự áy náy với nàng. Mặc dù hắn căn bản không cần phải làm thế. Trên thế gian này cũng không ai quy định ngươi bắt buộc phải cứu người nào! Hắn lựa chọn đứng ngoài cuộc, nàng không trách hắn, dù nàng cũng đã chờ mong, rồi thất vọng.

Trữ Hy không nói gì, chỉ là nhìn nàng gật đầu. Có một số việc không cần phải nói nhiều! Hắn biết nàng không trách hắn, thế nhưng hắn lại trách chính bản thân mình. Cho dù thật sự đó cũng không phải là lỗi của hắn!

“Xuất phát!” Theo hắn ra lệnh một tiếng, đoàn quân hùng dũng bắt đầu di chuyển…

“Vương phi, hồi phủ thôi” Người đã đi rồi, nàng có nhớ tới kinh thành không? Dù sao kinh thành cũng là nơi nàng lớn lên, sớm đã thành thói quen, hơn nữa ở đó còn có người thân của nàng. Đột nhiên đi tới nơi xa lạ này, cũng là làm khó cho nàng. Ngay đến hắn, mọi thứ thuộc về hắn… đều ở tại kinh thành.

Thủy Băng Tuyền quay đầu lại, nhìn trong mắt Trữ Thiên Hợp hiện lên vẻ lo lắng, hắn đang lo lắng cái gì? Lo nàng nhớ tới kinh thành sao? Hay là lo lắng nàng không quen sinh hoạt ở đây?

“Nàng thân thể không thích hợp ra gió, quay vào phủ thôi!”

Thủy Băng Tuyền lặng im một lát rồi nói: “Được!” lòng lại nhớ tới lời nói của Hương Hàn tối qua! Nàng đối với Trữ Thiên Hợp có tín nhiệm, là bởi vì nàng có cảm giác với hắn sao? Chuyện này… Có khả năng không?

Hai người sóng bước đi vào Vương phủ, đột nhiên nàng quay người nhìn sang Trữ Thiên Hợp, lên tiếng: “Trữ Thiên Hợp.” Từ sau ngày hắn nói những lời ấy với nàng dưới chân núi Tuyền Sơn, nàng không hề gọi thẳng tên hắn.

Trữ Thiên Hợp có chút mờ mịt nhìn nàng.

hhìn Trữ Thiên Hợp mang nhãn thần kinh ngạc, Thủy Băng Tuyền cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, chí ít hiện tại nam nhân này cũng không còn bộ dáng bình tĩnh cố hữu nữa.

“Chúng ta thử hẹn hò đi!” Nếu như hắn đã có chút đặc biệt với nàng, như vậy sao nàng lại không tới gần hắn, tìm hiểu hắn? Có lẽ nàng sẽ phát hiện ra thật ra hắn cũng không có nhiều ảnh hưởng tới nàng.

Thần sắc kinh ngạc trên mặt Trữ Thiên Hợp còn chưa biến mất, sau khi nghe Thủy Băng Tuyền nói những lời đó thì ánh mắt bình tĩnh lúc này đã triệt để vỡ vụn! Trong đáy mắt hắn chỉ còn lại khiếp sợ cùng nghi hoặc!

“Hẹn hò nghĩa là chúng ta thử ở bên nhau, lấy tư cách là nam nhân và nữ nhân để ở bên nhau!” Thủy Băng Tuyền không nhìn Trữ Thiên Hợp, tựa như thả những lời này theo gió bay đi, rồi ung dung cất bước, để lại nam nhân trước nay luôn thờ ơ, lạnh nhạt, giây phút này lại ngây người một chỗ, líu lưỡi không nói nên lời.

Mà không chỉ mình Trữ Thiên Hợp ngây ngốc, Hương Hàn bên cạnh cũng hoảng sợ không kém, không phản ứng gì được, chỉ có thể hoảng hốt đứng sững nhìn nàng.

Thủy Băng Tuyền dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy Trữ Thiên Hợp đứng ngây ngốc đằng kia, tâm tình thoáng chốc lên cao, thản nhiên mỉm cười. Trong nháy mắt, Trữ Thiên Hợp dường như nhìn ngàn vạn đóa hoa tuyệt mỹ đang nở rộ trên gương mặt nàng…
Bình Luận (0)
Comment