Manh Phi Đãi Gả

Chương 85

Edit: Boringrain

Sao trước kia nàng không hề nhận thấy hóa ra Bắc Vương phủ lại quá yên tĩnh. Tuy rằng bình thường Thiên Hợp đều chỉ ở trong thư phòng… Nhưng dù sao, cũng sẽ không quạnh quẽ, lạnh lẽo đến thế… Chí ít là Thủy Băng Tuyền chưa từng thấy vậy!

Thiên Hợp đi rồi, mình nàng cô độc giữa Bắc Vương phủ ‘trống không’… Thân binh canh gác, nô bộc tỳ nữ hầu hạ chẳng dám lơ là. Cớ sao lòng nàng lại cô tịch đến nghẹn ngào?

“Thất tẩu.” thấy bóng dáng Thủy Băng Tuyền đơn bạc, đứng thất thần trên hành lang, Trữ Thiên Khang khẽ thấp giọng gọi.

“Bắc vương phủ thật tĩnh lặng!”

Thoáng chau mày rũ mi, hạ táng xong xuôi đã hai ngày… Suốt hai ngày nay, nhìn Thất tẩu âm trầm lặng lẽ khiến hắn phải quạnh lòng.

“Hoàng thượng cho gọi tẩu đến chính sảnh!” Trữ Thiên Khang trầm giọng nói.

Mắt thoáng sắc lạnh, mặt không biến sắc, nàng rảo bước tiến về đại sảnh.

Trữ Thiên Kỳ an vị nơi cao cao tại thượng, thấy Thủy Băng Tuyền bước vào thì ánh mắt lóe lên tinh quang.

“Chẳng hay hoàng thượng tìm thần phụ có việc gì?” Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt nhìn kẻ ngồi ở địa vị chí tôn kia. Nếu hắn không đến, phải chăng Thiên Hợp của nàng vẫn còn vài ngày an vui? Món nợ hắn nợ nàng, cộng thêm món nợ của Thiên Hợp lần này, hắn phải trả thế nào đây?

“Bắc Vương phi, tuy chuyện Bắc vương gia qua đời khiến mọi người đều rất đau buồn, vương phi thương tâm cũng là chuyện dễ hiểu, cho nên hoàng thượng đã bỏ qua nhiều lần ngươi khi quân vô lễ. Nhưng người đường đường là vua một nước, ngươi ngay đến yết kiến cũng…”

“Hoàng đại nhân…” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt cắt đứt lời chỉ trích luyên thuyên của Hoàng đại nhân.

“Dạ, hoàng thượng.” Hoàng đại nhân tức giận đến trợn mắt. Bắc Vương phi ngày càng quá vô lễ, trong mắt nàng ta chẳng xem hoàng thượng ra gì!

“Hoàng thượng, Thất… Bắc Vương phi chỉ là quá đỗi bi thương, mong hoàng thượng thứ tội.” Trữ Thiên Khang tiến lên cung kính phân trần giúp Thủy Băng Tuyền.

“Khang Vương gia, trẫm còn chưa trách cứ Bắc Vương phi kia mà.” Trữ Thiên Kỳ ngước mắt chăm chăm nhìn Thủy Băng Tuyền. Hắn biết lúc này, lòng nàng vẫn chưa thật bình tâm!

Thủy Băng Tuyền đứng bên cạnh lại thờ ơ như không, tựa như chuyện họ đang tranh luận chẳng chút can hệ gì tới nàng vậy!

“Bắc Vương dùng chiếu chỉ của tiên hoàng giao Bắc cảnh cho Vương phi tiếp quản. Trẫm không có bất cứ ý kiến gì! Có điều…” Nói tới đây sắc mặt hắn ngưng trọng lại, khóe môi hơi chút phức tạp: “Vương phi dù sao cũng chỉ là một thân nữ nhi yếu đuối, đơn bạc, để nàng cai quản một vùng đất phong rộng lớn thì đúng là…”

“Nước không thể một ngày không vua, hoàng thượng trăm công nghìn việc, thiết nghĩ nên mau chóng hồi kinh giải quyết quốc sự thì hơn! Về phần Bắc cảnh… Nếu vương gia đã tin tưởng giao Bắc cảnh cho thần phụ, thì nhất định Thần phụ sẽ không khiến Vương gia nhà thần phải thất vọng, hoàng thượng vị tất phải đắn đo thần phụ có đảm đương được hay không.” Thủy Băng Tuyền đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nói dở của Trữ Thiên Kỳ!

“To gan, Bắc vương phi, ngươi dám…” Hoàng quốc cữu nghe xong thì lớn tiếng thét quát. Bắc Vương phi này thật chẳng coi ai ra gì!

“Ba…” Một cái tát vang vọng khiến ai nấy đều ngây ngốc đứng nhìn, chẳng chút phản ứng!

Lạnh nhạt thu hồi cánh tay, tựa như vừa rồi đơn giản chỉ là một cái phủi ruồi, phủi muỗi. Thủy Băng Tuyền chẳng buồn để ý đến đôi mắt trợn trừng không tin nổi của vị quốc cữu đại nhân kia…

Một tát này của Thủy Băng Tuyền cũng khiến Trữ Thiên Kỳ phải bất ngờ. Nhưng nói gì thì nói, hắn đường đường là hoàng đế đương triều. Ánh mắt sắc bén, giọng điệu uy nghiêm: “Bắc Vương phi, ngươi có biết mình đang làm gì không? Trong mắt ngươi không xem trẫm ra gì sao?”

“Ngươi… Tiện nhân này…” Hoàng quốc cữu một thoáng tỉnh mộng, nhưng lý trí đã bay theo cái tát đi rồi. Chẳng để ý đến hoàng thượng còn đang ngồi đây, toàn thân ông ta tức giận đến méo mặt, chỉ tay vào Thủy Băng Tuyền mắng to, không ngờ lại thêm một lần sững ngốc…

“Ba…” Cái tát thứ hai của Thủy Băng Tuyền đã lập tức cắt đứt đi tràng mắng chửi chưa kịp tuôn ra của quốc cữu đại nhân.

“Làm càn!” Trữ Thiên Kỳ giận run người, vỗ mạnh lên mặt bàn! Nàng ta đang làm cái gì đây? Nàng cho rằng mình có mấy cái mạng chứ?

Trữ Thiên Khang cả kinh, vội chạy tới kéo Thủy Băng tuyền quỳ xuống. Nhưng Thủy Băng Tuyền lại hất cánh tay của hắn ra, dáng vẻ hiên ngang, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng đối mặt với Trữ Thiên Kỳ: “Làm càn sao? Nực cười, Hoàng đại nhân thân là đại thần trong triều, lại chẳng xem ta đường đường là Bắc Vương phi do tiên hoàng sắc phong ra gì. Tự ý ngắt lời của bản vương phi, bản vương phi có thể không tính toán. Thế nhưng hắn dám xen vào lời vàng ý ngọc của hoàng thượng, thử hỏi trong lòng hắn có còn tôn ti, có xem tiên hoàng và hoàng thượng ra gì không? Hôm nay bản vương phi ra mặt giáo huấn, chính là phúc ba đời của hắn!” Thường nói ‘đánh chó phải ngó mặt chủ’, nàng hôm nay muốn đánh chủ, phải thẳng tay đánh chó trước!

“Ngươi…” Trữ Thiên Kỳ nghẹn họng không nói nên lời!

“Thủy Băng Tuyền, ngươi thật to gan!” Hoàng đại nhân lúc này điên cuồng la hét chẳng khác chi ‘chó điên’. Hắn đường đường là quốc cữu, ở trong triều hô mưa gọi gió, người người tranh nhau nịnh bợ, làm sao chịu được hai cái tát này?

“Giỏi cho cái miệng chó của ngươi, dám hô thẳng khuê danh của bản vương phi. Hoàng thượng, đây là trọng thần của Thanh Lăng sao? Sủa bậy không khác gì chó hoang?!” Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt quét mắt nhìn qua Trữ Thiên Kỳ. Lời nói sắc bén không gì sánh được!

Trữ Thiên Kỳ nhíu mi, rồi lên tiếng: “Các ngươi lui xuống cả đi!”

“Hoàng thượng…”

“Đi ra ngoài!”

“Dạ!”

Lúc này trong sảnh chỉ còn lại hai người Trữ Thiên Kỳ và Thủy Băng Tuyền! Bầu không khí thoáng trở nên thâm trầm, kỳ lạ. Trữ Thiên Kỳ đăm đăm nhìn Thủy Băng Tuyền một lúc thật lâu mới lại nói: “Nàng cố ý khiến trẫm khó xử?”

“Hoàng thượng thật biết nói đùa, ta có mấy cái mạng mà lôi ra đùa bỡn chứ?” Thủy Băng Tuyền bình thản đáp lời.

Hắn nheo mắt lại, thoáng chút lạnh lẽo: “Trẫm có thể giết nàng!”

“Vậy thì giết đi!”

“Nàng…”

Ánh mắt nàng lạnh lùng đặt trên người hắn, chẳng chút sợ sệt, từng bước tiến tới, khí thế ngập tràn, khi cách hắn khoảng 1 bước chân, nàng bỗng dừng lại, trầm giọng nói: “Hoàng thượng là quý nhân, có đã sớm quên mất tất cả những gì của ta hôm nay đều do hoàng thượng ban cho, ta thật sự rất cảm kích!” Nàng từng thề sẽ đòi lại từng mọn nợ hắn thiếu nàng, lúc này chỉ mới là sự khởi đầu.

Trữ Thiên Kỳ nheo mắt, đối diện với gương mặt tái nhợt, hốc hác, nhưng chẳng kém phần thanh tú tuyệt luân của nàng. Chỉ có điều sâu trong ánh mắt nàng, là sự lạnh lẽo đến rợn người!

“Hận ư? Ngươi không xứng…” Thủy Băng Tuyền cười khẩy nói.

“Thủy Băng Tuyền…” Sắc mặt Trữ Thiên Kỳ thoáng chốc tái đen. Thật quá làm càn rồi. Nàng thật sự cho rằng hắn không dám làm gì nàng ư?

“Trữ Thiên Kỳ, ân oán của chúng ta sớm muộn cũng phải chấm dứt, hôm nay ta cho ngươi cơ hội giết ta, nếu không… Ngày sau, chính là ta giết ngươi.” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Kỳ gằn từng tiếng một, trong mắt tràn ngập sát khí ngút trời!

“Chỉ với những lời này, trẫm có thể tịch thu gia sản, xử chém cả nhà ngươi.” Khóe môi hắn câu lên một tia lạnh khốc. Lửa giận trong ngực bùng lên mạnh mẽ. Nàng không sợ chết ư? Muốn đi theo Thất hoàng đệ đến thế sao?

lòng họ cũng cảm thấy nguy cơ trập trùng không?”

“Ngươi không dám. Hoàng thượng, bây giờ ngươi chỉ hận không thể nhanh chóng chắp cánh mà bay về kinh, dẹp tan mối nghi ngờ trong lòng bách tính thiên hạ! Ngươi nói xem lúc này Tam vương có phải đang đứng ngồi không yên? Lo lắng khi nào sẽ đến lượt họ không?”

“Ngay từ đầu ngươi đã chắc chắn trẫm sẽ không giết nàng!” Cố gắng đánh giá mọi biểu cảm trên mặt nàng, nhưng thứ hắn nhận được chỉ là sự hận thù đến thấu xương.

“Chẳng phải ngươi rất yêu giang sơn sao?” Một kẻ coi trọng giang sơn, lại mất cả giang sơn trong tay mình, nàng rất tò mò hắn sẽ ra sao đây? Cúi đầu nghĩ ngợi, Thủy Băng Tuyền cười thầm.

“Nàng… Nàng hận trẫm vì khi đó trẫm thà chọn giang sơn chứ không chọn nàng?” Giọng hắn thấm đượm nỗi mơ hồ, là mong chờ chăng?

Thủy Băng Tuyền ngước hàng mi cong vút, chút khinh thường lóe lên trong ánh mắt, nhìn hắn, nàng phát hiện ra sâu trong đáy mắt hắn thấp thoáng vẻ mong chờ.

“Ngươi cho rằng như vậy sao?” Thủy Băng Tuyền nheo mắt, cười mỉa. Đúng là tự mình đa tình, cho rằng nàng ‘vì yêu sinh hận’ sao? Hắn vẫn xem nàng là Thủy Băng Tuyền ‘bám đuôi’ hắn từng ấy năm trời ư?

Trữ Thiên Kỳ thấy vậy liền né tránh ánh mắt của nàng! Sợ chính mình không kiềm chế được mà thốt hỏi, khi xưa nàng có từng yêu hắn như yêu Thất hoàng đệ bây giờ không?

“Bắc Cảnh là Thiên Hợp cho ta, ta không muốn nghe bất kỳ kiến nghị gì về việc tiếp quản nó nữa! Nếu không còn việc gì khác, hoàng thượng mau hồi kinh đi!” Người bây giờ nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là Trữ Thiên Kỳ hắn. Tốt nhất là hắn nhanh biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nếu không, nàng sợ mình không kiềm chế được mà giết hắn!

Nhưng, giết hắn ư? Cái giá đó thật quá rẻ mạt! Nàng từng thề với lòng nhất định sẽ khiến hắn hối hận, sống không bằng chết! Còn bây giờ…

Nàng tự ý buông thả mình, khiến hắn tức giận. Muốn xem xem hắn có thực sự giết nàng hay không? Nếu thực vậy, nàng có thể đi theo Thiên Hợp rồi!

Trữ Thiên Khang thấp thỏm qua lại ngoài hành lang, vẻ mặt lo lắng không yên. Nhưng liếc qua hai vết tay hằn trên mặt Hoàng quốc cữu thì tâm tình bỗng trở nên vui vẻ! Với tính tình của thất tẩu, người đắc tội với nàng chắc chắn sẽ chẳng thể sống yên, huống chi là một Hoàng quốc cữu lúc nào cũng thích ra oai?

Nhưng không biết Tẩu ấy nói cái gì với hoàng thượng mà lâu vậy? Ý hoàng thượng muốn gì, chẳng lẽ hắn không thấy, còn không phải là muốn phái người tới thay tẩu ấy quản lý Bắc cảnh sao?

Nhác thấy bóng dáng của Thủy Băng Tuyền đi ra, ánh mắt Trữ Thiên Khang bỗng chốc sáng lên, vội vã chạy tới đón: “Thất tẩu!”

“Khang Vương gia, ta đã nói rõ với hoàng thượng rồi, Bắc cảnh chẳng cần ai phải trợ giúp cả, ngươi cũng mau chóng thu xếp hồi kinh cùng hoàng thượng đi!” Đi cùng với Trữ Thiên Kỳ, vấn đề an toàn dọc đường sẽ được đảm bảo. Còn chuyện sau đó…phải dựa vào bản thân hắn rồi.

Sửng sốt giây lát, trong lòng, nhưng Trữ Thiên Khang còn hơi ngần ngại: “Nhưng…” Để mặc Bắc cảnh cho Thất tẩu, hắn có thể an tâm sao? Tuy hắn tin tưởng vào mắt nhìn người của Thất ca, nhưng nói thế nào Thất tẩu cũng chỉ là một nữ nhân! Bắc vương phủ to lớn, Bắc cảnh phức tạp, làm sao nàng có thể quản lý xuể!

“Không nhưng nhị gì cả, ở đây cứ giao cho ta! Tháng sau là ngày đại hôn của ngươi, mau về chuẩn bị đi.” Ngữ khí ra lệnh không cho người khác được cự tuyệt của Thủy Băng Tuyền đã chèn ép được Trữ Thiên Khang. Hắn gật đầu tin tưởng. Đúng vậy, Thất tẩu tuyệt đối có khả năng quản lý toàn bộ Bắc cảnh.

Bước thẳng vào nội đình, nhưng bước chân của Thủy Băng Tuyền bỗng khựng lại, ngoái đầu ra sau nói: “À, để Sở Vĩ Tín ở lại.”

Trữ Thiên Khang thoáng chút sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu! Sở tướng quân là người hào sảng, tính tính ngay thẳng bộc trực, hơn nữa lại đang quản lý việc đào đập nước. Để hắn lại cũng đúng!

“Năm trăm binh lính của ta cũng để lại cho tẩu luôn!”

“Đất phong không thể nuôi quân.” Thủy Băng Tuyền chẳng thèm quay đầu lại, ném cho hắn một câu rồi đi mất dạng.

Trữ Thiên Khang giật mình sực nhớ, phải, đất phong chẳng thể nuôi quân bởi sợ các vương gia nuôi chí tạo phản. Nhưng Thất tẩu chỉ có một trăm thân binh của vương phủ, lỡ như có chuyện phát sinh, sao có thể trấn áp được dân chúng?

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế khởi hành hồi kinh, quan lại bách tính ra đưa tiễn trùng trùng điệp điệp, chỉ thiếu mỗi Bắc Vương phi là chẳng thấy bóng dáng đâu! Một hành động nhỏ, khiến cho dân chúng không khỏi thắc mắc hoài nghi, cũng làm kẻ có tâm chăm chú nhìn vào…

Tựa như Cung Thác lúc này. Hắn nheo mắt dõi theo đội ngũ dần xa. Đầu óc mông lung xoay quanh tin tức Bắc Vương qua đời, vài lần gặp mặt, ấn tượng của hắn với vị Vương gia này là sự ôn hòa điềm đạm, lại bình tĩnh lạnh nhạt đến không thể nhìn ra chút biểu cảm nào! Nhưng không ngờ…

Điều không ngờ hơn chính là Bắc Vươn phi lại tiếp quản Bắc cảnh…

“Thiếu gia, chúng ta về phủ ạ?” Cung Trụ đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“Ừ.” Người đứng sau hiệu buôn Tường Phúc chẳng thể ngờ lại là Giang gia – gia tộc đứng đầu trong ngũ đại thế gia của kinh thành! Nghe đâu Giang Dĩ Bác là một người khiêm tốn tao nhã, nhưng những thủ đoạn trên thương trường lại ghê gớm không thua kém bất kỳ một gian thương nào… Nói tóm lại, hắn là kẻ khó lường! Không hiểu sao hắn lại trở thành cánh tay của Bắc Vương phủ? Rốt cuộc hắn từ kinh thành chạy đến nơi Bắc cảnh hẻo lánh này là có mục đích gì?

Vương gia (Nhà họ Vương)

“Lão gia.” Tỳ nữ thiếp thân của Vương Yên vừa nhác thấy Vương lão gia từ xa đi tới, đã vội vã chạy đến hành lễ.

“Tiểu thư đâu rồi?” Xuyên qua hậu hoa viên đầy màu sắc, Vương lão gia đến trước dãy phòng trong viện của Vương Yên hỏi.

“Hồi bẩm lão gia, tiểu thư đang ở trong phòng.”

“Các ngươi lui xuống cả đi!”

“Dạ.”

Vương lão gia gõ cửa: “Yên Nhi!”

“Ông…”

Người bên trong nghe tiếng gọi thì vội vã ra mở cửa…

Vào trong khuê phòng, thấy cháu gái đang cặm cụi làm đồ nữ công với vẻ mặt không dấu nổi nét tươi cười, ông thầm thở dài một hơi. Người Bắc thành ai nấy đều cho rằng cháu gái ông bị người ta cưỡng ép chuyện hôn nhân. Kỳ thực lại không phải!

Mẹ Yên Nhi là nữ nhi duy nhất của ông, lại là đứa con hiếm mọn khi ông đã đứng tuổi, hiển nhiên là yêu thương hết mực. Nào ngờ đâu…Ai! Chỉ có thể trách ông năm ấy đã sai lầm…

Cháu gái ông giống hệt mẹ nó năm xưa, khiến lòng ông không khỏi dấy lên nỗi thương cảm, Yên Nhi của ông đã lớn rồi…

“Ông? Sao ông lại tới đây?” Thấy Vương lão gia đứng ngây giữa phòng, Vương Yên kinh ngạc hỏi, rất hiếm khi ông vào phòng nàng.

Một thoáng hoàn hồn, Vương lão gia ngồi xuống ghế, ngắm đứa cháu yêu thật kỹ, rồi mới ngập ngừng mở lời: “Yên Nhi…cháu nói cho ông nghe, cháu có thích Thủy công tử không?” Lần đầu tiên Yên Nhi xuất đầu lộ diện, đã bị một lời ‘vàng ngọc’ của Vương phi bức hôn. Nghĩ tới việc này, lòng ông không tránh khỏi phức tạp. Tuy bây giờ toàn bộ Bắc cảnh đều nằm gọn trong tay Bắc Vương phi! Nhưng ‘suy trước tính sau’ ông vẫn muốn tới ướm một lời rõ ràng với Yên Nhi. Trước kia không thể làm vì con gái, nay ông quyết vì cháu gái mà ra mặt…

Nghe thấy Vương lão gia hỏi, Vương Yên hơi sững người, khuôn mặt mỹ lệ thoáng chút đỏ ửng, cúi đầu ngượng ngùng lắp bắp: “Ông…Sao ông lại hỏi vậy?” Việc này chẳng phải định đoạt xong xuôi rồi sao? Nhớ tới Thủy Hoằng Văn, gương mặt nàng lại càng đỏ hơn, chàng, là một người khiêm tốn!

Vương lão gia nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Vương Yên thì thở dài một hơi, xem ra Yên Nhi cũng thích người đó…

Thủy Hoằng Văn chữa bệnh miễn phí ở Từ Tể Đường, ông cũng từng đi hỏi thăm, ai cũng nói Thủy đại phu là người ôn hòa lễ nghĩa…

“Yên Nhi, Bắc vương qua đời, chắc hắn Bắc Vương phi sẽ rất thương tâm. Đợi qua vài ngày, cháu hãy sang đó thăm hỏi Vương phi!” Nếu Yên Nhi thấy đẹp ý, ông cũng chẳng phải bận lòng!

Vương Yên gật đầu, cũng thoáng chút đau lòng. Lúc trước, mỗi ngày chàng đều chạy đến đây thăm nàng một lát, nhưng từ khi Bắc vương phủ xảy ra chuyện, chàng hết lo lắng cho vương phi lại phải vất vả ở Từ tể đường, hẳn là vô cùng mệt mỏi?

Dưới đôi cánh bảo bọc che chở của ông, Yên Nhi đã trở thành một cô bé thiện lương, đơn thuần chẳng biết mùi đời. Nay bước chân vào ‘danh gia vọng tộc’, không biết… Aizz, chuyện ông có thể làm bây giờ chỉ có thể mong Yên Nhi được Vương phi che chở!

Chí ít trong mắt ông ta, Bắc Vương phi chẳng phải một người lương thiên gì! Không biết Bắc cảnh trong tay nàng ta là phúc hay họa?

Chỉ mong… Là phúc!

………….

“Tiểu thư, hoàng thượng đã khởi hành rồi.” Nhìn tiểu thư an vị ngồi trước thư án, Hương Hàn lo đến cuống cả lên. Hoàng thượng khởi hành mà Vương phi cũng không thèm đến tiễn thì…

Thủy Băng Tuyền dịu dàng vuốt ve chồng sách trên bàn, Thiên Hợp à, ta thật sự rất nhớ chàng…

“Tiểu thư…”

“Hương Hàn, ngươi đến truyền lệnh cho Sở tướng quân, nói hắn đốc thúc mọi người làm việc như thường lệ! Đồng thời cũng thị sát tình hình ở đó rồi về báo cáo lại.” Thiên Hợp, di nguyện của chàng ta nhất định sẽ hoàn thành. Có Thủy Băng Tuyền ta ở đây, bách tính Bắc cảnh nhất định không phải chịu cảnh khốn cùng.

Hương Hàn nhẹ đáp: “Dạ!”

“Các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một lát!” Thủy Băng Tuyền bỗng chốc trở nên xuất thần, nhớ ngày ấy, nơi thư phòng này, hắn cùng nàng chung tay thương thảo, luận bàn kế hoạch…

“Giang công tử, mời người về cho, mấy ngày nay Vương phi không tiếp khách.” Hương Hàn nhìn Giang Dĩ Bác bằng ánh mắt phức tạp.

Chẳng riêng gì Giang công tử, nàng cũng rất lo lắng cho tiểu thư. Nhưng bây giờ, ngoài tiểu thư ra, chẳng ai có thể giúp người!

Giang Dĩ Bác gật đầu, xoay người định đi ra. Nhưng nhác thấy Trữ Hy từ ngoài đi vào, hắn lại nhướng mày nghi hoặc. Chẳng phải Trữ Hy theo hộ giá hoàng thượng về kinh sao?

Thấy Trữ Hy, Hương Hàn cũng hơi hơi kinh ngạc!

“Hy? Không phải huynh đã theo hoàng thượng về kinh rồi sao?” Giang Dĩ Bác hỏi.

Trữ Hy cúi mắt, rút một vật gì đó đưa cho Hương Hàn: “Đưa cái này cho Vương phi, nói Trữ Hy thỉnh chỉ ở lại Bắc Thành.” Hắn lo nàng không quản nổi cả Bắc cảnh khổng lồ, nên chủ động xin ở lại. Không ngờ hoàng thượng cũng đang phiền não về vấn đề này, thấy vậy cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức cho hắn thủ dụ!

Hương Hàn có vẻ đã hiểu, liền phúc thân nói: “Xin Quận vương gia đợi một lát, Hương Hàn đi bẩm báo với Vương phi.” Cầm tờ giấy của Trữ Hy, quay sang gật đầu với Giang Dĩ Bác, Hương Hàn nhanh chóng đi vào nội đường.

“Hai vị, mời ngồi!” Trước khi đi, nàng không quên mời hai người an tọa rồi dặn: “Thu Nhi, dâng trà.”

“Dạ!”

Khóe môi Giang Dĩ Bác nhếch lên một nụ cười nhạt. Đôi mắt cơ trí ánh vẻ tinh tường.

“Xem ra huynh đã cân nhắc đắn đó rất kỹ nhỉ?” Giang Dĩ Bác nhàn nhã lên tiếng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Trữ Hy thoáng chút ánh cười: “Đúng vậy!”

Hai nam nhân đối mắt nhìn nhau, như bắn ra tia lửa! Giang Dĩ Bác cười minh bạch, Trữ Hy thẳng thắn. Họ đều là người thông minh, tuy chẳng nói nhiều nhưng trong lòng đã ngầm xem đối phương là đối thủ!

Hai người họ, bốn mắt nhìn nhau đến tóe lửa! Giang Dĩ Bác tinh tường, Trữ Hy thẳng thắn. Đều là người thông minh, dù chẳng nhiều lời nhưng lòng họ đã ngầm ấn định đối phương là đối thủ!

“Hồi bẩm quận vương gia, Vương phi mời ngài đến phủ nha tiếp nhận chức chi phủ! Đồng thời cũng nhờ ngài nói với Tri phủ đại nhân một tiếng, nói ông ấy về dưỡng lão được rồi.” Hương Hàn trở ra, đưa trả tờ giấy lại cho Trữ Hy rồi bình thản bẩm báo!

“Được.” Quay sang Giang Dĩ Bác, Trữ Hy cười nói: “Chúng ta đi làm một chén chứ?”

Thoáng nhìn qua nội đường một cái, Giang Dĩ Bác cười cười: “Được!”

Ba ngày sau

Lại một đêm mất ngủ, ngồi lặng ngắm tia sáng bai mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ, Thủy Băng Tuyền biết ngày mới lại đến rồi! Nàng đứng dậy, đi ra ngoài, muốn đến bên gian phòng của Thiên Hợp, những mong có thể tìm thấy chút cảm giác quen thuộc nơi đây!

“Vương phi.” Thu nhi thấy Vương phi đi ra, liền vội vã chạy theo sau. Đã mấy ngày nay, nàng cùng Hương Hàn, Cảnh Trúc thay phiên nhau hầu hạ người. Nhưng Vương phi hầu như chẳng ngủ được yên giấc, đêm nào cũng chằn chọc mãi, rồi lặng lẽ ngồi đợi trời sáng! Mặc dù đau lòng, nhưng các nàng chẳng thể làm được gì! Chỉ có thể đợi Vương phi tự mình gượng dậy.

“Hôm nay làm tuần cho Vương gia, ngươi đi báo cho hạ nhân chuẩn bị đi!” Thiên Hợp, ta mãi đợi chàng đến thăm, cớ sao chàng lại chẳng đến! Vốn ta không tin có thứ gọi là linh hồn, nhưng nực cười thay, chẳng phải ta cũng là một linh hồn phiêu bạt hay sao? Nếu đã vậy, linh hồn chàng đã du đãng chốn nào?

“Hồi bẩm vương phi, Hương Hàn tỷ đã sớm chuẩn bị rồi!” Thu Nhi nhẹ giọng đáp lời.

Đến bên một nhành hoa còn đọng giọt sương sớm nơi tiền viện, Thủy Băng Tuyền vươn tay nhẹ hứng giọt sương rơi…

Thất thần nhìn hạt nước long lanh trong lòng bàn tay một lúc, bỗng hoàn hồn sương kia đã hòa tan cùng đất mẹ…

Nàng ngồi vào xe ngựa, cùng thân binh hộ tống tiến về vùng ngoại ô… Mãi hôm nay nàng mới có thể đến đây gặp chàng! Tục lệ nơi này là vậy, bảy ngày đầu sau khi chôn cất, người thân không được đến viếng thăm, sợ khiến hồn phách người chết lưu luyến chẳng thể đầu thai!

Nhắm mắt dưỡng thần, tâm trí nàng đã mỏi mệt rã rời!

Người trên đường thấy thân binh của Bắc Vương phủ hộ tống xe ngựa đều lánh sang hai bên, cung kính nhường đường! Hôm nay là tuần 7 ngày của Vương gia, khẳng định Vương phi đi thăm Vương gia rồi!

Mười dặm ngoại ô Bắc thành

Xe ngựa dừng lại, Cảnh An đánh xe cũng nhảy xuống, giở rèm lên, cung kính báo: “Vương phi, đã …đến rồi…” Giọng nói xen lẫn nghẹn ngào, bởi thấp thoáng đằng xa là nấm mộ im lìm, cô quạnh, đó là nơi Vương gia yên nghỉ!

Hương Hàn đỡ Thủy Băng Tuyền xuống xe, đánh mắt nhìn qua phần mộ hoa lệ trang trọng, lòng bỗng xót xa…

Bước chân Thủy Băng Tuyền thoáng khựng lại, lẳng lặng nhìn nấm mộ phía trước…

Nhẹ bước tiêu sái, mỉm cười ôn nhu: “Thiên Hợp, ta đến thăm chàng đây!”

Cảnh An và Hương Hàn nhanh chóng bày biện bàn tế, rồi quỳ ở một bên đốt giấy tiền…

Thủy Băng Tuyền nhẹ xoa một vòng quanh mộ, rồi đứng ở trước bàn tế, chậm rãi ngồi xuống cùng đốt vàng mã…

Thiên Hợp, ta đến thăm chàng đây…Chàng có biết ta nhớ chàng đến mức nào không? Thiếu chàng, Vương phủ đã chẳng còn là nhà, trống rỗng đến cô liêu!

Chàng đến rồi đi qua cuộc đời ta! Để lại cho ta một hồi ức đẹp…

Nhớ lắm đôi vòng tay ấm áp khiến cõi lòng bình an, nguyện đắm say không bao giờ tỉnh lại, nhớ lắm nụ cười ôn nhu, lạnh nhạt, vẻ bình tĩnh khiến người ta phải tức giận nghiến răng…

Nhưng ta hiểu, hiểu rằng mình phải làm quen với sự tịch mịch vô biên vô tận…

……….

Cách đó không xa, khuất sau những hàng cây hẻo lánh, Giang Dĩ Bác và Trữ Hy lẳng lặng nhìn người con gái ấy, nhìn nàng dịu dàng vuốt ve phần mộ, nhìn nàng lặng lẽ đốt giấy tiền… Yên lặng đến thế, lại tịch mịch đến đắng lòng…

Ba ngày nay, nàng đóng cửa trong vương phủ không gặp ai, ngay đến Thủy Hoằng Văn cũng chẳng ngoại lệ…

Biết hôm nay nàng nhất định đến đây, cho nên họ từ sớm đã chờ ở chỗ này…

Thân ảnh đơn bạc, nhỏ nhoi ấy khiến tâm họ đau loạn!

Đăm chiêu nhìn phần mộ đằng xa, Giang Dĩ Bác thầm hỏi “Trữ Thiên Hợp ngươi may mắn có được nàng, cớ sao lại tàn nhẫn ra đi để lại cho nàng niềm xót xa vô hạn? Phải mất bao lâu ta mới có thể đi vào lòng nàng đây? Liệu là cả đời chăng?”

Chuyện đêm đó nếu nhớ lại, sẽ chỉ là một vết cắt sâu trong tim nàng. Đã thế, ta thà rằng cả đời này nàng mãi lãng quên…

Đáy mắt Trữ Hy cũng vô cùng bối rối phức tạp. Lòng tự hỏi nếu đêm đó hắn không rụt rè lùi bước, quyết tâm cản lại Trữ Thiên Kỳ, có lẽ bây giờ nàng sẽ không ra nông nổi này? Người con gái như nàng hoàn toàn có thể tự quyết cuộc đời mình…

Thủy Băng Tuyền chìm sâu trong cõi lòng cô tịch, còn Giang Dĩ Bác và Trữ Hy cũng bởi sự cô tịch của nàng mà xót xa.

Thấp thoáng trên một ngọn cây gần đó, Phong Cô Tình vững vàng đứng thẳng, ánh mắt sâu xa chẳng kém phần phức tạp. Nếu như… một đêm kia, hắn không đẩy nàng vào vòng tay Trữ Thiên Hợp, phải chăng nàng sẽ không như lúc này? Phải chăng hắn vẫn có thể hằng đêm đến thăm nàng… Nhớ ngày ấy, lần đầu gặp nàng, cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, ánh mắt lạnh lùng mang chút trào phúng của bậc bề trên… trong Ỷ Lệ Lâu, cả người nàng toát lên vẻ phong tình mê hoặc… Lần thứ hai gặp lại, nàng to gan lớn mật không ra dáng nữ tử, lạnh lùng cảnh cáo… Thêm lần thứ ba, một đĩa điểm tâm, một chén trà…

Đúng, nếu không có đêm định mệnh đó, nàng và hắn sẽ chẳng đến mức đương đầu đối nghịch…

Ngồi xuống đất, bàn tay nhỏ bé của Thủy Băng Tuyền nhẹ xoa lên bia mộ…

“Thiên Hợp, ta hát một khúc cho chàng nghe nha, thêm một khúc cuối, rồi ngày mai đây, chàng đi đầu thai, còn ta tiếp tục cuộc sống không chàng! Chàng sẽ mãi trong tim ta, nhưng chàng đừng nhớ đến ta nữa, uống chén canh Mạnh Bà, yên lòng ra đi…”

“Hương Hàn, mang đàn đến đây…”

“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn gật đầu, trước khi đi tiểu thư dặn nàng mang đàn theo, nàng đã biết người muốn đánh đàn cho Vương gia nghe!

Nếu không nhờ Vương gia, nàng cũng không biết hóa ra tiểu thư thật sự biết đánh đàn, hơn nữa cầm nghệ cao siêu sâu lắng rung động. Chẳng phải chỉ người Trầm gia mới có thể gảy lên một khúc lưu hồn. Tiếng đàn của người, ngoại trừ không có nội lực cùng sát khí, hoàn toàn không thua kém gì chàng! Nếu nghe thấy, hẳn chàng cũng sẽ vô cùng kinh ngạc!

Thủy Băng Tuyền ngồi xuống đất nhìn thật sâu vào bia mộ, Thiên Hợp, đây là lần cuối ta thổ lộ trái tim mình với chàng…

Nếu vẫn chưa uống canh Mạnh Bà, ta tin nhất định chàng sẽ nghe thấy…

” Con tim buốt giá, tâm tư bình lặng.

Nước mắt chảy cạn, chỉ còn quyết tâm

Giữa lằn ranh nơi bóng tối cõi lòng

Em chờ đợi ánh bình minh tỏa sáng

Nỗi tương tư hóa thành tro bụi

Em dặn lòng chẳng dám hoài mong

Hồi ức đẹp khiến lòng em nghẹn thắt

Lời yêu chàng chẳng thốt nổi nên câu

Vượt tường cao chắp cánh mãi đi tìm

Gặp được chàng tủi hận có là chi

Chỉ cần chàng ôm em thật chặt

Nếu như mây biết những đêm trường nhớ thương da diết

Nhớ chàng em muốn thét gào

Nhớ chàng trái tim thiêu đốt

Nếu như mây biết trốn không thoát sợi tơ tình vương vấn

Nhớ chàng tim em quặn thắt,

Nhớ chàng nước mắt tuôn rơi

Chỉ còn lại con tim mỏi mòn

Chàng chẳng biết

Nhớ chàng tim em quặn thắt

Nhớ chàng nước mắt tuôn rơi

Chỉ còn lại con tim mỏi mòn…”

Lời ca kết thúc, làn gió nhẹ thổi lướt qua, tựa như muốn cùng nàng cất tiếng hòa âm… Thủy Băng Tuyền nhắm mắt để mặc làn gió mơn trớn trên mặt, Thiên Hợp, ta biết đây là chàng, là chàng đến nghe tiếng đàn, nghe tiếng lòng của ta… Thiên Hợp!

Chàng vấn vương vì ta vẫn thương tâm phải không? Yên tâm đi, ngày mai tỉnh lại, ta sẽ lại là một Thủy Băng Tuyền tươi cười ngạo nghễ với thế gian! Ta chỉ nhớ chàng bảy ngày, chỉ bảy ngày này thôi!

Giang rộng cánh tay tựa ôm gió vào lòng, Thủy Băng Tuyền cười tươi rộn rã, Thiên Hợp, không còn chàng, vẫn còn có con bên ta…

Cho nên, chàng hãy đi đi, đừng lưu luyến nữa, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ sống thật tốt…

Nhẹ nắm tay, tựa như muốn nắm lấy ngọn gió…

Gió, chợt ngừng chẳng rung động…

Nàng nở nụ cười mỹ mãn hài lòng…

Lệ rơi, môi cười, nàng lớn tiếng nói: ” Thiên Hợp, hãy đi đi! Ta nhất định sẽ sống tốt… Dân chúng bắc cảnh chắc chắn chẳng phải lo cơm áo. Có lẽ sau này, ta sẽ gặp một nam nhân tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ nói cho hắn biết, trong đời ta còn có một người ta hết mực yêu thương là chàng, bởi chàng khiến ta hiểu được thế nào là yêu… Cho nên, chàng yên tâm đi đi!” Chàng sẽ mãi ngự trị trong trái tim ta, Thiên Hợp, cả đời này ta sẽ không quên chàng!

Nói xong, nàng mở bàn tay đang nắm chặt, thả cho cơn gió kia tự do du đãng…

“Hương Hàn, chúng ta đi!”

Nhìn thật sâu vào bia mộ lần cuối, Thủy Băng Tuyền dứt khoát xoay người bước đi. Thiên Hợp, từ hôm nay, ta sẽ đặt chàng nơi sâu thẳm tim mình!

“Dạ!” Hương Hàn tươi cười rơi lệ, nàng biết tiểu thư sẽ nhớ mãi Vương gia, nhưng không vì thế mà người chùng bước trong đau khổ! Người hoàn mỹ như vậy, tốt đẹp như vậy chắc chắn sẽ gặp được một người biết quý trọng người! Chắc chắn…

Giờ phút này, Hương Hàn tin rằng dù sau này có nhớ lại chuyện đêm đó, tiểu thư cũng sẽ không còn hận Vương gia nữa! Bởi những ngày qua, người đã trải qua những tháng ngày u ám nhất trong cuộc đời, lòng người có chân tình, dù thương tổn đến mấy cũng chẳng đánh nổi chân tình trong tim người! Hẳn sẽ đau, hẳn sẽ đắng, nhưng tuyệt đối sẽ không hận. Vương gia! vậy nên người cứ yên lòng ra đi đi. Rồi sẽ có người yêu thương tiểu thư như người vậy.

Xe ngựa lốc cốc đi xa dần…

Lời của Thủy Băng Tuyền tựa làn gió thổi vào lòng những ‘thính giả’ gần đó, tâm tư rung động, nhiệt huyết tuôn trào…

Thấy xe ngựa khuất dần, nét cười trên mặt Giang Dĩ Bác cũng biến mất theo, thay vào đó là sự lạnh lẽo trong đáy mắt: “Bằng hữu trên cây mời xuống đây!”

Trữ Hy nghe vậy liền trở nên cảnh giác, nội công của hắn không cao thâm như Giang Dĩ Bác, cho nên không phát giác ra có người ở gần đó…

“Quả không hổ là Giang Dĩ Bác.” Liếc nhìn xe ngựa một cái, Phong Cô Tình nhanh nhẹn nhảy xuống đứng cách Giang Dĩ Bác mười trượng, hắn xoay người lại, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt giá lạnh cùng khóe môi ẩn hiện nụ cười…

Thấy người nọ là Phong Cô Tình, trên mặt Giang Dĩ Bác cũng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo: “Phong Các chủ, chúng ta cũng thật có duyên nhỉ?”

“Nghe nói Giang công tử tìm bản các khắp nơi, bản các cũng đang muốn tìm gặp Giang công tử. Khó lắm mới có cơ hội gặp mặt thế này, cũng nên cám ơn ông trời sắp đặt.” Phong Cô Tình bâng quơ nhàn nhã nói.

“Phong Các chủ nói chí phải.” Giang Dĩ Bác lên tiếng tán đồng.

Nếu người ngoài nghe thấy, nhất định sẽ tưởng hai người họ là bằng hữu lâu ngày không gặp, nhưng giữa họ luồng sát khí bao trùm càng lúc càng nặng nề…

Áp lực mỗi lúc một ép sát, con ngươi của Giang Dĩ Bác thoáng trầm xuống, lắc người lao lên…

Cùng lúc Phong Cô Tình cũng xông vào vô cùng phối hợp…

Mạnh mẽ giao tranh chẳng chút lưu tình, hai bóng tung bay, chân khí bao phủ, mặt đất đáng thương, xơ xác tiêu điều…

Trữ Hy đứng ngoài nhìn hai người họ nghênh đấu, chưởng lực bắn ra, cuồng phong phẫn nộ… Cây rừng xào xạt, cành gẫy hoa rơi…

Trữ Hy hoảng hốt nhìn hai người càn quét ngày càng tới gần phần mộ…Liền liều chết xông vào giữa hai người hô to: “Dĩ Bác, dừng tay, nơi này là mộ phần của Vương gia, lỡ như Vương phi biết được, hậu quả khôn lường.”

Hai người đang chém giết khí thế phút chốc cả kinh, rút tay lùi ra sau vài trượng. Đánh mắt nhìn quanh, hoảng hốt trong lòng…

Cây cỏ xung quanh không cần phải nói, tất cả đều bị san bằng, những gốc cổ thụ cũng ngã rạp dưới đất…

Giang Dĩ Bác sửng sốt nhíu mày, trong mắt hiện vẻ phức tạp…

Vẻ mặt Phong Cô Tình cũng chẳng khác mấy, hắn hừ một tiếng, rồi phi thân bỏ đi…

Trữ Hy tiến lên phía trước chỗ bàn tế, nhìn những chữ được khắc trên bia mộ, nói thầm trong bụng: “Vương gia, yên nghỉ đi! Vương phi vô cùng kiên cường, sự kiên cường của nàng vượt xa nam tử trong thiên hạ, thấm sâu vào lòng người.”

………….

Thủy Băng Tuyền chăm chú đọc ‘bản kế hoạch’ trong tay, chớp mắt một cái, bây giờ việc quan trọng nhất là ‘nguồn tài chính’…

“Tiểu thư.” Hương Hàn lên tiếng.

“Vào đi.” Gấp lại bản kế hoạch, khóe môi Thủy Băng Tuyền nhếch thành nụ cười nhạt. Lúc này, nàng cũng nên thu chút ít lợi lộc từ những thương nhân Bắc Thành chứ nhỉ?

“Tiểu thư, Vương cô nương tới!” Nhìn vẻ mặt tự tin ngời ngời của tiểu thư, lòng mừng vui khôn xiết. Tốt quá rồi, hôm nay tiểu thư đã bắt đầu tiếp quản mọi chuyện của Bắc thành!

Vương cô nương? Trước mắt nàng thoáng hiện một nữ tử mỹ lệ, thanh tú rạng ngời, Vương Yên? Vương gia? Đầu nàng nhanh chóng vạch ra một kế hoạch mới…

“Thu Nhi, ngươi đến Từ Tể Đường mời đại thiếu gia về dùng bữa trưa.” Từ lúc chôn cất Thiên Hợp, đại ca vẫn tiếp tục chữa bệnh miễn phí, dù sao vẫn còn rất nhiều người bệnh cần được chữa trị.

“Dạ.” Thu Nhi nhanh chóng lui ra ngoài.

“Hương Hàn, đến báo cho những người ta từng chỉ đích danh ở lễ khởi công, và những đội trưởng trên công trường đúng giờ thân một khắc đến Vương phủ, ta muốn nghe họ báo cáo tình hình và an bài vài chuyện.”

“Dạ” Hương Hàn gật đầu.

Cảnh Trúc bưng một chậu nước vào, vắt khăn nóng rồi đưa cho nàng: “Vương phi, người lau mặt đi ạ!”

Thủy Băng Tuyền đi ra, thấy Vương Yên đã ngồi ngay đơ trong đại sảnh, khuôn mặt mỹ lệ xen chút khẩn trương lo lắng, hai bàn tay siết chặt lấy chiếc khăn… Vương Yên này thật là hoa trong kính, được bảo bọc kỹ quá mà ngây thơ như một đứa trẻ! Bây giờ lại bị Vương lão đầu bắt ra ngoài giao tiếp, tâm tư của lão cũng chẳng khó nhìn ra! Có điều, thành ý của Vương lão gia này cũng không tồi!

“Yên Nhi.” Nét mặt tươi cười, giọng nói ôn nhu, cử chỉ thân thiết, cố tình không gọi là ‘Vương cô nương’ mà lại là ‘Yên Nhi’. Thật ra, nàng cũng không muốn khiến cô nương bé nhỏ này sợ hãi quá mà ngất xỉu thì nguy.

“A… Yên nhi tham kiến Vương phi.” Vương Yên vừa nghe thấy giọng Thủy Băng Tuyền thì giật mình đứng phắt dậy tựa như học trò bị thầy giáo điểm danh vậy.

“Không cần khách khí, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở thành người một nhà, nếu không ngại, cứ như đại ca, gọi ta một tiếng tam muội là được!” Nàng đang phiền không biết nên bắt kẻ nào trước tiên, Vương lão gia này đã thông minh đi trước một bước! Đúng là gừng càng già càng cay, nhưng chẳng biết miếng gừng này cay bao nhiêu đây?
Bình Luận (0)
Comment