Ban ngày Trạm Noãn Dực đã ngủ bù, cho nên lần này chỉ ngủ trong chốc lát đã tỉnh dậy. Sau khi tỉnh cũng không còn thấy say, trong miệng thoáng điểm tinh ngọt, nhớ lại những việc mình làm khi say rượu, trên mặt nổi lên tầng tầng mây đỏ.
Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không thấy hơi thở của người khác, Trạm Noãn Dực lần đầu tới nơi xa lạ, lược lược có chút bất an, hắn đứng dậy định chỉnh trang lại y phục, mới phát hiện có người đã giúp hắn sửa sang lại.
Cũng không biết Đàm Hiếu Hiên chạy đi đâu.
Hắn không muốn một mình một người ở trong căn phòng vắng lặng, chậm rãi sờ soạng, cho đến khi đầu ngón tay thấy lạnh, biết là chạm đến mành che cửa, xốc lên đi thẳng ra ngoài, đụng tới lan can gỗ, mới nhớ đến đây là lầu hai, nếu không ai giúp đỡ cũng thật phải tốn khá nhiều thời gian.
Trạm Noãn Dực không muốn chật vật xuống lầu, hắn xoay người một cái, đang muốn trở về phòng, lại va vào một khối thân thể cứng rắn như sắt.
Người này ắt hẳn dáng người thập phần cao lớn vạm vỡ, nếu so sánh ra, Trạm Noãn Dực chỉ cao đến cằm hắn.
Động tác xoay người biên độ không lớn, người nọ lại bước đi chậm rãi, không hề vội vàng, nên va chạm thật cũng không có gì quá mức.
“Thực xin lỗi.”
Trạm Noãn Dực trước giờ lạnh lùng, cũng không giỏi cùng người nói chuyện, cho nên lời xin lỗi cũng là lạnh lùng thản nhiên.
“Không sao.”
Gia Luật Mẫn Chi lui ra phía sau vài bước, đánh giá thiếu niên công tử vừa mới va vào mình, trong mắt thoáng xẹt qua một mạt kinh diễm.
Người trước mặt ngọc phu thắng tuyết, ngạo cốt thắng mai, dung mạo như họa thanh thấu đến gọi người tìm không ra một chút tỳ vết, kinh hồng thoáng qua, tựa như mặt hồ trong vắt phản chiếu bóng liễu rủ, chỉ một câu giải thích lạnh lùng thản nhiên, ẩn ẩn lộ ra vài phần khí phách vương giả uy nghiêm lẫm liệt, không thể xâm phạm. Gia Luật Mẫn Chi cơ hồ có thể kết luận người này cũng là vương tôn quý tộc vì mộ danh mà đến như mình. Chính là, khi tầm mắt giao nhau, đôi con ngươi như mặc ngọc kia lại không hề có tiêu cự, ánh sáng nhợt nhạt trong đó cũng không linh động lưu chuyển, hay là, hắn là một người mù?
Trạm Noãn Dực từ khí tức có thể cảm nhận được người đối diện đang cẩn thận đánh giá mình. Hắn khó chịu cau mày, sải bước về trước muốn quay về phòng, lại bị một cánh tay cương liệt cản trở.
“Đụng phải chủ nhân nhà ta, cư nhiên còn dám ngạo mạn như thế, chịu nhận lỗi có giọng điệu như ngươi sao?”
Thanh âm ương ngạnh vô lễ vừa nghe liền biết là gã tiểu tư.
Mặt Trạm Noãn Dực lộ vẻ tức giận, nhưng vẫn thản nhiên như trước nói: “Nhận lỗi chỉ hỏi hay không thành tâm.”
“Ngươi……Ngữ khí như ngươi có thể bảo người nghe ra được thành tâm?”
Tiểu tư kia làm như muốn đôi co với Trạm Noãn Dực, tay giữ chặt lấy hắn không chịu cho đi.
“A Mộc, là ai dạy ngươi ở bên ngoài làm càn như vậy?”
Gia Luật Mẫn Chi rốt cục thu hồi ánh mắt đánh giá Trạm Noãn Dực, quay đầu nghiêm khắc răn dạy gã tiểu tư tên A Mộc kia.
“Nhưng hắn….Nhưng hắn mạo phạm ngài a.”
A Mộc cúi đầu, trong thanh âm lộ ra ủy khuất.
“Vị công tử này, hiện tại nên đến phiên tại hạ nhận lỗi, gia phó làm càn, thực là tại hạ quản giáo không nghiêm.”
Nói vậy thân phận A Mộc hiển nhiên không phải một tiểu tư bình thường, nghe Gia Luật Mẫn Chi quở trách mình như vậy, A Mộc cúi đầu hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt sang chỗ khác không nói một lời.
“Không sao.” Trạm Noãn Dực lạnh nhạt đáp lại hai chữ, trừ bỏ Nguyên Vũ, cùng Đàm Hiếu Hiên chết tiệt kia, cũng không còn bất cứ chuyện gì có thể tác động đến tâm tình của hắn.
“Ngươi ta hôm nay va chạm cũng coi như hữu duyên, tại hạ Gia Luật Mẫn Chi, công tử khả nguyện cho biết tôn tính đại danh.” Gia Luật Mẫn Chi trong lời nói tựa hồ có ý kết giao.
Gia Luật Mẫn Chi, người này đúng là Nhị hoàng tử Đồng quốc – Gia Luật Mẫn Chi!
Trạm Noãn Dực trong lòng cả kinh, Gia Luật Mẫn Chi sao có thể sẽ xuất hiện trong lãnh thổ Trạm quốc, hơn nữa còn công khai nghênh ngang dạo chơi kỹ viện? Hắn tuy rằng nghi hoặc, lại biết sự thể trọng đại, không dám tùy tiện, suy nghĩ trong đầu trăm ngàn vạn chuyển, tức thì đã có kế sách.
“Tại hạ Ngải Vũ.”
Trạm Noãn Dực thay đổi vòng vo tên mình thành một cái tên giả nói ra.
Mặc dù muốn từ trong miệng đối phương dò la ra điểm tin tức, nhưng Trạm Noãn Dực vốn không giỏi giao tiếp nên trong lời nói vẫn nhất quán ngắn gọn lạnh băng.
Gia Luật Mẫn Chi có vẻ như nhìn ra đó là bản tính của Trạm Noãn Dực, cũng không lưu tâm, sang sảng cười nói: “Hôm nay nhìn thấy, mới biết Tư Đồ Vân Nhiên được xưng tụng thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử cũng không phải đồn đãi vô căn cứ, từ Ngải công tử thiên nhân chi tư như vậy, liền có thể tưởng tượng phong tư của Tư Đồ Vân Nhiên nhất định là không tầm thường.”
Trạm Noãn Dực hơi ngẩn ra, thì ra vị hoàng tử này đúng là vì Tư Đồ Vân Nhiên mà đến, không nghĩ tới Thống soái Đồng quốc uy chấn tám phương lại cũng là kẻ tham mỹ sắc, hơn nữa còn là nam sắc. Hắn cẩn thận lo nghĩ, cố gắng cong cong khóe miệng, xả ra một đạo hình cung nhàn nhạt: “Gia Luật công tử tán thưởng, tại hạ một giới tục nhân hủ nho, sao có thể cùng Tư Đồ hiên chủ so sánh.”
Gia Luật Mẫn Chi thấy khóe môi đạm phấn của Trạm Noãn Dực hơi hơi gợi lên, dung nhan mĩ ngọc tựa hàn mai nở rộ, thanh khiết thuần mỹ không sao tả được. Hắn xưa nay thích nhất là thiếu niên phong tư hoa mỹ, Trạm Noãn Dực này một câu cười, thẳng đem hồn phách của hắn quyến rũ đi, trong lòng thậm chí còn có chút hoài nghi, vị thiếu niên này có khi nào lại chính là Tư Đồ Vân Nhiên.
Gia Luật Mẫn Chi đang xuất thần nhìn nụ cười của Trạm Noãn Dực, lại nghe Trạm Noãn Dực khẽ mở miệng nói: “Nghe giọng của Gia Luật công tử giống như không phải người Trạm quốc chúng ta.”
Ngón tay Gia Luật Mẫn Chi đặt trên bạch ngọc chiết phiến hơi động, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén, miệng lại thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, Ngải công tử hảo nhĩ lực, ta là thương nhân Đồng quốc, lần này thương đội dừng lại ở Trạm quốc, đặc biệt tới nhìn xem thiện hạ đệ nhất mỹ nam tử Tư Đồ Vân Nhiên.”
Đồng quốc vương tử này dám nói mình là một cái thương nhân, Trạm Noãn Dực hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết ý vạch trần: “Tại hạ nghe nói Đồng quốc hoàng tử cũng có một người tên Gia Luật Mẫn Chi.”
Gia Luật Mẫn Chi ha ha nở nụ cười hai tiếng, ưng mâu sáng quắc hiển lộ hàn quang: “Ngải công tử quả là người thông minh khéo léo, tại hạ đúng là Gia Luật Mẫn Chi, bất quá tại hạ cũng không phải có ý định lừa gạt công tử, tại hạ lần này đến đây quả thật là vì làm sinh ý.”
Thu mua đại thần Trạm quốc cũng coi như là cái cọc sinh ý đi.
A Mộc ở một bên nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: đã bảo ngươi đổi đổi cái tên, giờ lộ ra xem ngươi làm sao bây giờ.
Gia Luật Mẫn Chi hướng A Mộc nhẹ lay động ngọc phiến, ý bảo im lặng, cười mà không nói.
Trạm Noãn Dực nghe hắn chính miệng thừa nhận, trong lòng trầm xuống, vương tử địch quốc này đích thân đến đây tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là tầm hoa vấn liễu, đối người này càng thêm không có hảo cảm, cũng chính là vì hắn, khiến Trạm quốc mấy năm nay liên tục gặp họa chiến tranh, dân chúng lầm than, khóc chồng mất con, đau thương vô cùng. Nghĩ đến đó, Trạm Noãn Dực nhất thời không kìm được căm tức, trào phúng nói: “Danh tiếng Gia Luật hoàng tử như sấm dậy bên tai, uy chấn tám phương, Trạm quốc ta từ hài đồng bi bô tập nói đến phụ lão râu tóc bạc trắng không người không biết, không người không hiểu.”
Gia Luật Mẫn Chi nhận ra hàm ý trào phúng bên trong lời nói của Trạm Noãn Dực, mày kiếm tà khiêu, đè xuống tức giận trong đáy mắt, giương ngọc phiến trong tay, nâng cằm Trạm Noãn Dực lên, mỉm cười nói: “Tại hạ hiện giờ là một giới thương nhân Gia Luật Mẫn Chi rất muốn kết giao cùng công tử. Không biết công tử có thể nể mặt tại hạ, cho tại hạ được thiết đãi yến tiệc lấy lễ tạ tội sao?”
Trạm Noãn Dực nghe tiếng cười của hắn mang theo vài phần tà nịnh, lời nói bên trong ẩn ẩn bá đạo cuồng vọng, đốn giác không ổn. Tình tính Trạm Noãn Dực vốn dĩ trầm ổn, cường tự trấn định, chắp tay cười nói: “Hảo ý của Gia Luật hoàng tử tại hạ xin tâm lĩnh, nhưng xin thứ cho tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện phụng bồi.”
Nói xong xoay người, vịn vào lan can muốn bước đi, trong lòng thầm nghĩ, dù có té ngã xấu mặt cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này, người này cũng không phải dễ đối phó, tốt nhất là mau rời đi.
“Nếu bị ngươi biết được thân phận hoàng tử nhà ta, lại có thể nào tha cho ngươi nói đi là đi.” A Mộc hừ lạnh, đang định tiến lên bắt Trạm Noãn Dực, không ngờ Gia Luật Mẫn Chi đã nhanh hơn hắn, cầm lấy cổ tay Trạm Noãn Dực, dùng sức kéo vào lòng ôm.
Ước chừng biết chủ tử coi trọng thiếu niên mắt mù này, A Mộc ám muội mà cười, xoay người vào phòng.
Trạm Noãn Dực đang muốn lớn tiếng kêu cứu, miệng đã bị tay người bịt chặt lại.
Hắn bất ngờ gặp phải biến cố, thật sự là không thể tưởng được còn có loại vương tử vô lại như vậy, nhưng thật ra là do hắn không biết, tướng lãnh trong quân phần lớn là không kiêng nể gì, huống chi thân phận của Gia Luật Mẫn Chi như thế, còn không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Kỳ thật chỉ cần nhìn Đàm Hiếu Hiên cũng sẽ biết một phần, biên quan chinh chiến không thiếu được phải có chút gian trá, càng là tướng lãnh nổi danh, tính cách bá đạo chiếm đoạt càng mạnh, Gia Luật Mẫn Chi nhìn qua hào sảng rộng lượng, nhưng nếu gặp cái gì thực thích cũng sẽ là vô lại đến cực điểm.
Gia Luật Mẫn Chi một tay giữ hai tay Trạm Noãn Dực, da thịt chạm nhau liền truyền đến cảm giác mát lạnh, nhu mịn, khiến người yêu thích không muốn buông tay, mà đôi môi như cánh anh đào bị bịt kín kia thực mềm mại, ấm áp, làm dấy lên dục vọng muốn khám phá đến tột cùng.
Trạm Noãn Dực cố sức giãy dụa, nhưng bất luận thế nào cũng không tránh thoát được bàn tay cứng rắn như sắt thép kia, biết rõ tránh không thoát, hắn lại vẫn cố giãy dụa, chỉ hy vọng hành lang nhỏ này giờ có người đi qua, có thể nhìn thấy giúp hắn.
“Chủ thượng, bên trong không ai, có thể vào.” A Mộc vào phòng tra xét xong, đối Gia Luật Mẫn Chi nói.
Trạm Noãn Dực nghe vậy biết là bọn hắn muốn đưa mình vào phòng, liền đỉnh chỉ giãy dụa, tỉnh táo lại, trong lòng thầm mắng: Đàm Hiếu Hiên sao còn chưa có trở về.
Trong một khắc đó, hắn đã bị Gia Luật Mẫn Chi kéo vào trong phòng.
Gia Luật Mẫn Chi thấy hắn kinh gặp biến cố, lại không hề thay đổi, vẫn như cũ thần sắc ung dung, khí thế nghiêm nghị, trong lòng không khỏi bội phục.
Với địa vị cùng danh tiếng của hắn, ai lại không sợ hãi cung kính, hiện giờ công tử gầy yếu thông minh này, biết rõ hắn có ý định khinh bạc mình, còn có thể bảo trì thái độ trấn tĩnh như thế, thật là thế gian hiếm thấy.
Hắn cúi đầu cười, hôm nay tới đây muốn nhìn một chút dung mạo của Tư Đồ Vân Nhiên, nhưng lại bị cự tuyệt, trong lòng vốn không vui, cũng không ngờ ông trời lại cho một hạt mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy đến bồi thường hắn, định là không thể không hảo hảo hưởng dụng cơ hội tốt này. (hạt mỹ nhân: hạt – mù, mỹ nhân mắt mù)
Người bị hắn đặt trên nhuyễn sàng, tóc dài đen như mực, da trắng như tuyết, con ngươi đen láy không thể nhìn thấy tại một thân ngạo khí hiển lộ vẻ đáng yêu chọc người, ngón tay khinh áp lên đôi môi thắm đỏ, xúc cảm mềm mại khoan khoái khác thường truyền đến, đang muốn thay thế bởi nhuyễn lưỡi, lại phát hiện cần cổ đã bị một lưỡi dao sắc bén kề sát.
Thì ra Trạm Noãn Dực trong lúc nóng vội, nghĩ tới chủy thủ tùy thân, thừa dịp Gia Luật Mẫn Chi đang mê mẩn, hắn đưa tay tới bên hông, Đàm Hiếu Hiên quả nhiên là cất chủy thủ về chỗ cũ khi hắn say rượu ngủ say.
Thời khắc nguy hiểm, chủy thủ tùy thân nho nhỏ này thực vẫn là có chút tác dụng.
Ngoại trừ không đề phòng được Đàm Hiếu Hiên.
Gia Luật Mẫn Chi thấy chủy thủ cũng chỉ là hơi hơi sửng sốt, hắn cười lạnh một tiếng: “Công tử không ngại thu hảo chủy thủ đi, cẩn thận đừng tự làm mình bị thương.”
“Giết ngươi không được, ta liền tự sát, tóm lại ta sẽ không để ngươi thực hiện được.”
Trạm Noãn Dực cũng biết mình tuyệt đối không thể làm gì được Gia Luật Mẫn Chi, chủy thủ này cũng chỉ có thể kéo dài một lát, thần sắc mặc dù vẫn không chút thay đổi, trong lòng lại sớm đem tất cả từ ngữ mắng chửi người đổ hết lên đầu Gia Luật Mẫn Chi một lần, sau đó ngẫm lại nếu không phải Đàm Hiếu Hiên dẫn hắn đến hoa lâu, đã thế còn bỏ hắn say rượu nằm một mình trong phòng, cũng sẽ không gặp gỡ chuyện như thế này, vì thế trong lòng lại mắng Đàm Hiếu Hiên đủ một lần.
Có lẽ thật sự tương ứng linh thông, hắn mới ở trong lòng chửi rủa Đàm Hiếu Hiên, liền nghe thấy tiếng bước chân tràn đầy khí phách đặc biệt chỉ có ở y vang lên trên hành lang, tâm tình không khỏi trở nên vui vẻ.
Đàm Hiếu Hiên mới từ phòng Tư Đồ Vân Nhiên đi ra, không hiểu sao mắt trái cứ giật giật liên tục không ngừng, cảm giác bất an bùng lên mạnh mẽ, trên đời này người duy nhất có thể làm y bận tâm chỉ có một mình Trạm Noãn Dực, y lược lược trầm tư, thầm nghĩ hay là Trạm Noãn Dực đã xảy ra chuyện? Lập tức lòng như lửa đốt chạy về đây.
Y vốn là thấy Trạm Noãn Dực say rượu ngủ say giấc, không đành lòng đánh thức hắn, lại vì phong thư Tư Đồ Vân Nhiên sai người đưa tới kia, ắt hẳn là muốn y khi có thời gian liền qua chỗ hắn thương lượng, vì thế sau khi giúp Trạm Noãn Dực chỉnh trang lại y phục, kéo chăn đắp cẩn thận cho hắn, liền đi tìm Tư Đồ Vân Nhiên.
Hai người bọn họ đã lâu chưa gặp, đốt đèn suốt đêm thương lượng hơn phân nửa vẫn là chút quốc sự, quân sự cùng với một ít tin tức mấy ngày gần đây mật thám truyền về từ các quốc gia.
Khi nói đến việc Gia Luật Mẫn Chi tới chơi, hai người đều cùng một ý kiến, cho rằng lần này hắn đến đây, khẳng định là muốn gây chiến lần nữa, từ sau khi Trạm Noãn Dực đăng cơ, thi hành rất nhiều chính sách có lợi cho quốc gia, dân chúng, Trạm quốc trước đó suy nhược thật khó khăn mới bắt đầu dần phục hồi.
Bây giờ nếu tiếp tục trải qua chiến loạn, dân sinh vốn dĩ đã thập phần khốn khó, còn không biết sẽ cơ khổ đến mức nào. Tâm huyết của Trạm Noãn Dực hơn nửa năm qua cũng sẽ thành nước chảy về biển, đây là điều Đàm Hiếu Hiên không muốn thấy nhất.
Đi tới lầu, Đàm Hiếu Hiên xa xa liền thấy Trạm Noãn Dực bị một cẩm y đại hán bịt miệng lôi vào phòng, không cần phải nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu tức giận. Dưới cơn thịnh nộ, y tăng nhanh cước bộ, vội vàng vào nhà tiến lên đoạt lại Trạm Noãn Dực từ trong tay đại hán, sau đó ngẩng đầu vừa nhìn, bỗng nhiên cả kinh, đại hán dám ép Trạm Noãn Dực nằm lên giường không chịu buông tay, không ngờ lại là Gia Luật Mẫn Chi!
Gia Luật Mẫn Chi thấy người trong lòng ngực đột nhiên bị đoạt mất, đương nhiên cũng là thập phần tức giận, hắn cũng ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau, vừa nhìn thấy, liền kinh hô một tiếng: Đàm Hiếu Hiên!
Hai người này dù là nhân trung long phượng, phiếu hãn đại tướng, khí thế như hàn kiếm rời vỏ, nếu thật sự tranh chấp cũng không thể nói chắc là ai hơn ai. Hiện tại thái độ tranh đoạt của hai người đều là thập phần kiên định cường ngạnh, Trạm Noãn Dực ở giữa bị lôi qua lôi lại vô cùng khó chịu.
Chỉ nghe hắn khẽ quát một tiếng: “Đều buông tay cho ta!”
Rốt cuộc là trời sinh khí chất vương giả, một tiếng quát khẽ cũng tựa rồng ngâm, khí thế cường thịnh còn hơn cả hai người kia.
Cả hai người đều bị khí thế của hắn áp chế, nhất tề buông tay.
Đàm Hiếu Hiên dù sao cũng đã thành thói quen, tức khắc hoàn hồn, y vươn tay ra, vòng qua eo Trạm Noãn Dực, kéo hắn ôm chặt vào lòng. Lại cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ tay trắng muốt của Trạm Noãn Dực vì bị Gia Luật Mẫn Chi mạnh dùng sức cầm giữ mà xuất ra vài đạo hồng ngân, ưng mâu hẹp dài ẩn hiện một mạt hung quang, cho dù là lúc hoan ái, y cũng chưa từng làm Trạm Noãn Dực bị thương đến như vậy, trong nhất thời, ghen tuông tức giận dậy lên tựa như bạt núi lấp biển.
“Ngươi dám lộng thương hắn!”
Gia Luật Mẫn Chi theo tầm mắt của Đàm Hiếu Hiên rốt cục cũng thấy được vài vòng hằn đỏ mình lưu lại kia, cảm thấy có chút hối hận, chính mình trong lúc không để ý lại dùng lực quá mạnh, hắn kỳ thực chưa từng có ý định thương tổn đến Trạm Noãn Dực.
“Cái gì lộng thương không lộng thương, người chủ nhân nhà ta coi trọng, đó là người của chủ nhân ta, ngươi lại tính cái gì Trình Giảo Kim a!”
A Mộc một bên thấy một người đột nhiên xuất hiện lại cư nhiên dám cùng chủ nhân của mình tranh người, còn dám lớn tiếng quát mắng chủ nhân hắn, sao có thể dễ dàng nhịn xuống. Hắn là tiểu tướng Gia Luật Mẫn Chi bồi dưỡng gần đây, còn chưa từng tham gia thực chiến, cho nên vẫn chưa gặp qua một trong những đại tướng trong năm nước sánh ngang cùng Gia Luật Mẫn Chi – “Thần Vũ tướng quân” Đàm Hiếu Hiên, hơn nữa hắn lại do Gia Luật Mẫn Chi lựa chọn ra từ họ ngoại, từ nhỏ đã sùng bái Gia Luật Mẫn Chi như thần thánh.
“Hừ, Gia Luật Mẫn Chi ngươi dám lộng thương người của ta, còn dám dung túng gia phó khẩu xuất cuồng ngôn, việc hôm nay đừng mơ ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi!”
“Hắn là người của ngươi?”
Mặc dù thấy Đàm Hiếu Hiên cùng Ngải Vũ bộ dáng có vẻ rất thâm tình, liền biết quan hệ giữa hai người không bình thường, nhưng đương Đàm Hiếu Hiên chính mồm nói ra Trạm Noãn Dực là nam sủng của y, Gia Luật Mẫn Chi vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, Ngải Vũ một thân khí phái phong độ như thế, nhìn thế nào cũng không như là một nam sủng lấy sắc hoặc nhân a.
“Không phải!”
Trạm Noãn Dực nghe Đàm Hiếu Hiên trước mặt người khác một câu một câu hắn là của ta, cảm thấy xấu hổ vô cùng, giờ nghe Gia Luật Mẫn Chi hỏi như vậy, liền vội vàng phủ nhận.
“Ha hả, ta đã nói thôi, Ngải công tử thuần tuấn như thế, sao có thể là nam sủng của kẻ như ngươi.” Gia Luật Mẫn Chi nghe được Trạm Noãn Dực vội vã phủ nhận, dương mi cười nói.
“Cái gì gọi là kẻ như ta?” Đàm Hiếu Hiên nghe Trạm Noãn Dực một tiếng không phải, trong lòng như đánh nghiêng đổ năm bình dấm chua, cảm giác chua xót càng sâu, thầm nghĩ, không lẽ Noãn Noãn lại đối tên xấu xa nham hiểm này có hứng thú? Cũng không nghĩ lại chính y cũng không kém bên kia là bao.
“Tự nhiên là hạng tự cao tự đại.” Gia Luật Mẫn Chi thấy Đàm Hiếu Hiên thịnh nộ, nhất thời không tìm ra được cách bắt bẻ lại mình, cười đáp.
Trạm Noãn Dực mặc dù không có hảo cảm với Gia Luật Mẫn Chi, nhưng nghe hắn bình luận về Đàm Hiếu Hiên như vậy, cũng cực kỳ đồng ý.
Đàm Hiếu Hiên tự biết rơi xuống hạ phong, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, cầm tay Trạm Noãn Dực muốn rời đi, y nghĩ tốt nhất nên đưa Trạm Noãn Dực ra khỏi nơi thị phi này trước, rồi trở về tính toán nợ nần với đối thủ sau.
Nhưng không ngờ lại bị A Mộc ngăn lại: “Công tử không phải đã nói sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao? Từ xưa mỹ nhân chỉ xứng anh hùng, nếu công tử tự cho mình hơn người, không bằng cùng chủ nhân của ta phân cao thấp một phen, người thắng liền có được mỹ nhân.” Hắn luôn coi chủ tử nhà mình là đệ nhất thiên hạ, lại không biết số lần Gia Luật Mẫn Chi bại trong tay Đàm Hiếu Hiên nhiều không đếm xuể.
Đàm Hiếu Hiên vốn cũng có ý đấu một trận với Gia Luật Mẫn Chi, nhưng thấy ánh mắt hắn nhìn Trạm Noãn Dực tựa như lang đói, lại hận không thể đào tròng mắt xanh nhạt của hắn ra, vì thế lạnh lùng cười, đáp: “Muốn phân cao thấp đương nhiên là có thể, nhưng sẽ không lấy hắn ra làm tiền đặt cược, hắn là của ta, bất luận thắng thua đều là của ta.”
Tuyên bố cực kỳ bá đạo nhưng giọng điệu cũng là cực kỳ ôn nhu, lộ ra đối Trạm Noãn Dực vô hạn quý trọng.
Nói xong còn mềm nhẹ nâng lên cổ tay vẫn hằn đỏ của Trạm Noãn Dực, không quan tâm xung quanh mà duyện hôn.
Trạm Noãn Dực cảm giác đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm duyện trên da thịt, sắc mặt thoáng chốc xanh đỏ, đang muốn phát tác, lại nghe được tiếng còi quái dị từ đâu truyền tới.
“Chủ nhân, chúng ta cần phải đi!”
Gia Luật Mẫn Chi sau khi nghe được tiếng còi, sắc mặt trầm xuống, gật gật đầu với A Mộc, giống như có chuyện khẩn cấp, hai người theo lối cửa sổ vọt ra ngoài.
Trước khi rời đi, Gia Luật Mẫn Chi còn chân tình nói với Trạm Noãn Dực: “Ngải công tử, ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ san bằng Trạm quốc, cứu ngươi ra khỏi ma chưởng của y.”
Trạm Noãn Dực nghe xong liền ngây người, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, đem Trạm quốc san bằng? Hoàng tử địch quốc nhưng lại nói muốn tiêu diệt đất nước của hắn để cứu hắn ra? Tình cảnh của hắn thoạt nhìn rất là nước sôi lửa bỏng sao?
“Bệ hạ thật sự là hảo sức quyến rũ, mọi người nói hồng nhan họa thủy, khuynh thành vong quốc, không ngờ phong tư của bệ hạ cũng có thể khiến hắn dẫn binh đến đoạt.”
Lời nói nhuộm đầy ghen tuông mang theo cả phẫn nộ.
Trong lòng lại nghĩ đem Gia Luật Mẫn Chi dám mơ ước Trạm Noãn Dực kia lột da đoạn cốt.
Lúc y đuổi tới đã thấy Trạm Noãn Dực bị Gia Luật Mẫn Chi đặt trên giường, mặc dù giữa hai người còn có một thanh chủy thủ, nhưng trong lòng lại vẫn là buồn bực, kỳ thật hơn phân nửa là giận chính mình không có hảo hảo bảo hộ Noãn Noãn, chỉ là lời nói có chút ghen tuông mà thôi.
Hắn là của y, ai cũng đừng mơ tưởng có được hắn.