【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 16

"Ngôi mộ trước đó chúng ta gặp phải khuôn mặt quái hẳn là nghi trủng (phần mộ đánh lừa người ta chứ không có tác dụng. Tựa như Tào Tháo sau khi chết sợ bị người quật mộ, tạo ra 72 nghi trủng, kẻ khác không thể nào xuống tay), phỏng chừng không phải đám người trước đã đào sạch sẽ những thứ trong hố, mà nơi đó vốn dĩ đã không có gì, những đồ vật chân chính đều ở đây. Đám người nọ cố ý mang theo Thái A kiếm cùng bản vẽ đến lội khanh nước sâu này, nhất định biết ngư nhân bọn chúng muốn tìm ngay trong mộ này. Em ngẫm lại xem, mục tiêu đó có thể là gì?" Giản Tam Sinh gấp tấm da dê lại, đưa trả cho Giản Vô Tranh.

"Chẳng lẽ là Cửu Đỉnh?" Cất bản vẽ vào xong, Giản Vô tranh đầu cũng không nâng hỏi lại.

"Đúng vậy, tám chín phần mười là vì thứ này mà tới." Lại móc ra bật lửa cùng hộp thuốc lá, Giản Tam Sinh cầm một điếu chậm rãi châm lửa để bên mép, lần này cuối cùng cũng không bị thổi tắt.

Nghe được Nhị ca nói, Giản Vô Tranh cũng không có phản ứng gì, trong mắt cậu có Cửu Đỉnh hay không cũng vậy, đối với một người hơn mười ngày trước còn là một sinh viên đại học bình thường như cậu mà nói, có thể nhìn thấy đồ cổ trong truyền thuyết hay không cũng không có gì khác biệt. Bất quá cậu vẫn không ngẩng đầu lên, mà vô thức đưa tay ấn vào khối ngọc thú trong túi áo. Trong lòng cân nhắc rốt cuộc có nên đem chuyện khối ngọc này nói cho Nhị ca hay không, dù sao Khiêm Tử có thể bởi vì khối ngọc này mới xuất hiện biểu hiện khác thường.

Đang chuẩn bị cùng Nhị ca lên tiếng, lại chợt nghe phía trước truyền đến một trận ồn ào huyên náo, Giản Vô Tranh ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện nguyên lai là Thiết Khoan với bộ mặt hoàn toàn thay đổi nọ, dùng một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo từ trong ám đạo bò xuống.

Thiết Khoan lúc này, xương hàm dưới và đầu lâu đã hoàn toàn tách ra, cả đầu biến thành hai nửa cao thấp, vô số xúc tu lớn lớn nhỏ nhỏ quấn quanh trong đó, mà ngay cả trong cơ thể trên người cũng có xúc tu chui ra, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.

Đám người Hoắc Tam Nhi Ngô Khôn lập tức lấy ra AK-47 cùng súng săn, một bên kéo túi trang bị lui về phía sau, một bên dốc toàn bộ hỏa lực hướng về phía cái xác sống vốn là Thiết Khoan mà bắn.

Chỉ có điều viên đạn AK-47 bắn ra đánh vào trên da thịt của Thiết Khoan còn có thể nứt ra chút bọt máu, còn đánh tới xúc tu thì như biệt tăm biệt tích, hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngược lại súng săn tầm bắn chỉ 100m có thể làm nó chấn động.

Giản Tam Sinh nhìn thấy loại tình huống này vội vàng gọi mọi người dừng tay, chỉ nói tiếp tục như vậy không hề có hiệu quả, bảo bọn họ đem thừng trói thi trong bao lấy ra, mọi người hợp lực, trước trói Thiết Khoan vào bên trên trụ đồng rồi tính tiếp.

Lần này bọn họ người đông thế mạnh, cũng không còn sợ thứ này nữa. Triệu Lỗi và Ngũ Lôi bên cạnh thấy thế cũng cùng qua hỗ trợ. Mọi người từ trong bao rút ra dây thừng trói thi làm từ hỗn hợp của gạo nếp và máu chó, hai người kéo lấy một đầu, làm thành hình bao vây hướng Thiết Khoan đi đến.

Xác sống nọ không có suy nghĩ và trí tuệ, cũng không biết đám người kia muốn bắt hắn như thế nào, vẫn cứ dồn sức xông đến hướng Giản Tam Sinh và Giản Vô Tranh bò đi.

Đám người Hoắc Tam Nhi không nghĩ nhiều, chỉ đồng thời phát ra một tiếng rống, liền mạnh mẽ cùng nhau nhào qua, thừng trói thi thay nhau vây kín gắt gao cuốn lấy Thiết Khoan, sau đó nhất tề phát lực, chậm rãi kéo xác sống về trụ đồng phía sau.

Bị vây khốn Thiết Khoan phát ra một loại tiếng kêu quái dị từa tựa rống giận, xúc tu trên người nháy mắt như quần ma loạn vũ, nhưng đối với thừng trói thi rắn chắc vô cùng này không có chút biện pháp nào.

Có lẽ cảm giác được tiếng kêu của Thiết Khoan, gương mặt lớn quỷ dị trắng bệch nọ cư nhiên len lén từ một góc cửa ám đạo lộ ra. Hành tung của nó mơ hồ bất định, biến ảo khôn lường, cũng không e ngại sợi dây dùng để trói thi này. Hơi quan sát tình thế bên dưới một chút, liền từ trên đi xuống, nhanh nhẹn mãnh liệt vô cùng thẳng hướng Giản Vô Tranh mà đến.

Bị thương nặng cũng không cùng đám người Hoắc Tam Nhi vào giúp vui Liêu Hiểu Thịnh nhận thấy được tình hình không đúng, ngẩng đầu lại nhìn thấy một đoàn vật thể hắc bạch cùng trộn lẫn, trên người còn cắm một thanh cổ kiếm cực lớn rất nhanh hướng về phía Giản Vô Tranh bay đi, vội vàng hô tô thành tiếng: "Tam gia tránh ra!"

Nghe được tiếng hét Giản Vô Tranh vô thức hướng phía trước nhìn lại, sau khi phát hiện một khuôn mặt to khủng bố vặn vẹo hôi bại giương hốc mắt trống không thẳng tắp hướng mặt cậu đánh tới, đầu trong nháy mắt "vù" một tiếng chết đứng tại chỗ. Tựa như người đi ngang qua đường lại sắp bị ô tô vượt đèn đèn đỏ đâm tới, Giản Vô Tranh chỉ có thể trơ mắt nhìn vật kia mang Thắng Tà trên người bay về phía cậu, trong lòng không ngừng niệm phải chạy mau chạy mau, không chạy liền xong đời, thân thể lại như hỏng mất không có một chút phản ứng.

"Vô Tranh!" Giản Tam Sinh gấp gáp kêu to, liền muốn nhào qua kéo cậu.

Liêu Hiểu Thịnh mắt thấy mặt bự nhào lên Giản Vô Tranh, như không đành lòng nhìn nữa mà cuống quít nhắm chặt mắt. Ngay cả đám người Hoắc Tam Nhi cũng sợ ngây người ngừng động tác trong tay nhìn một màn này.

Song sau một hồi yên tĩnh, Liêu Hiểu Thịnh cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán, mở mắt ra nhìn, lại bị một màn cách đó không xa chấn kinh đến cơ hồ quên cả hô hấp.

Chỉ thấy mặt quái lao thẳng tới Giản Vô Tranh nọ, giờ phút này cư nhiên bị Vương Tử Khiêm vẻ mặt lãnh lệ ngoan tuyệt lăng không túm lấy mũi kiếm Thắng Tà đâm thấu thân thể, Thắng Tà sắc bén vô cùng, trực tiếp cắt vào tay trái Vương Tử Khiêm, máu tươi điên cuồng phun ra, chất lỏng đỏ thẫm trong nháy mắt liền chảy đầy cánh tay gầy dài mạnh mẽ của y.

Nhưng Vương Tử Khiêm tựa như không hề cảm thấy, mặc cho máu tươi của mình một đường trượt qua cánh tay nhỏ trên mặt đất. Thắng Tà dính máu người, hung khí nhất thời đại thịnh, phát ra kiếm minh nho nhỏ.

Mặt quái cực đại nọ cứ như vậy bị chống ngang giữa không trung, mắt thấy sẽ đụng tới Giản Vô Tranh, nhưng sống chết không thể tiến sát thêm bước nào nữa. Máu tươi theo thân kiếm chảy vào bên trong khuôn mặt quái, kích thích nó một trận vặn vẹo run rẩy đau đớn gào rú. Vô số xúc tu cực nhỏ như phát điên chui ra hốc mắt, muốn gắt gao cuốn lấy người trước mặt.

Giản Vô Tranh lăng lăng nhìn thứ giương nanh múa vuốt trước mắt, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng quát chẳng biết từ ai: "Anh Khiêm tay anh!"

Cậu mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng né tránh xúc tu này, vòng qua kiểm tra xem thương thế của Vương Tử Khiêm.

"Khiêm Tử......" Nhìn một mảnh đỏ tươi bắt mắt trên cánh tay trái Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh há hốc miệng, cũng không biết muốn nói những gì, tâm hung hăng co quắp, đau đến mức cậu có loại xúc động mất mặt nghĩ muốn khóc.

Mỗi lần đều là như vậy, luôn cần Khiêm Tử cứu cậu. Giản Vô Tranh thầm mắng mình vô dụng, hận không thể lập tức mọc ra ba đầu sáu tay, như vậy có thể giúp Vương Tử Khiêm trông coi, không đến mức giống như cục nợ khắp nơi vướng chân vướng tay. Nhưng trong lòng cậu hiểu được, một người thường cho đến giờ chưa từng tiếp xúc với những thứ này, cậu căn bản không có khả năng giống Hoắc Tam Nhi bọn họ có chủ ý có thể một mình phụ trách một mặt nào đó, càng đừng hy vọng xa vời có được bản lĩnh lợi hại như Vương Tử Khiêm.

Nhận thấy được tâm tình người bên cạnh xuống dốc, Vương Tử Khiêm dõi theo mắt cậu nhìn trong chốc lát, tiếp đó nhàn nhạt lắc đầu, ý bảo mình không có gì đáng ngại.

Sau đó, Vương Tử Khiêm dựng đứng thân kiếm Thắng Tà, để khuôn mặt quái ngửa mặt hướng lên trên, dùng sức đem Thắng Tà cắm xuyên vào khe hở trước đó đã dùng Thái A đâm thủng trên quan tài hoàng ngọc kia.

Huyết dịch đỏ tươi theo Thắng Tà trực tiếp chảy vào bên trong quan tài. Trong nháy mắt tiếng kêu chói tai của sáu anh nhi nọ lại lần nữa vang lên, chỉ là cùng lúc trước bất đồng, trong tiếng kêu sắc nhọn lần này đan xen một tia tuyệt vọng thảm bại.

"Để cho khí oán sát của sáu đứa trẻ sinh đôi dính liền này theo Thắng Tà nghịch lưu tiến vào trong cơ thể khuôn mặt quái, khiến cho hai quỷ quái chúng nó tự giết lẫn nhau, Khiêm Tử dùng chiêu này thật xảo diệu. Bất quá cái giá phải trả này......" Nói xong, Giản Tam Sinh cẩn thận hướng tiểu đệ nhà mình nhìn lại, đúng như dự đoán nhìn thấy một khuôn mặt siêu cấp trầm mặc.

Biết Giản Tam Sinh đang nhìn mình, Giản Vô Tranh chỉ phức tạp liếc mắt nhìn Vương Tử Khiêm một cái, liền vẫy tay với Nhị ca, thấp giọng nói: "Nhị ca."

Đi theo Giản Vô Tranh đi sang một bên, Giản Tam Sinh nhìn Thiết Khoan đang bị buộc trên trụ đồng một chút, đám người Hoắc Tam Nhi đang chuẩn bị dùng dầu hỏa chấm dứt cho vị từng là anh em này, lại nhìn một chút Liêu Hiểu Thịnh đi tới bên cạnh Vương Tử Khiêm đưa tay chuẩn bị hỗ trợ, lúc này mới an tâm gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tranh à, em có chuyện gì mà phải lén lút nói?"

Giản Vô Tranh trừng mắt liếc Giản Tam Sinh bộ dạng không hề đứng đắn, chậm rãi từ trong túi áo móc ra khối ngọc thú nọ nói: "Anh nhìn xem đây là thứ gì."

Vừa nhìn thấy khối ngọc thú này, con mắt Giản Tam Sinh lập tức trừng lớn, cầm cổ tay Giản Vô Tranh, kéo đến gần trước mắt mình, cẩn thận quan sát.

Gân xanh trên trán Giản Vô Tranh nổi lên, gầm nhẹ nói: "Anh tự mình cầm xem, kéo tay em làm gì?!"

Nghe được Giản Vô Tranh rống giận, Giản Tam Sinh lúc này mới kịp phản ứng, càng như nhìn thấy quái vật mà nhìn em trai mình: "Vô, Vô Tranh à...... Em, cầm khối ngọc hoàng này không cảm thấy thân thể có...... Có chỗ nào khó chịu, hoặc không đúng sao?"

"Không có à." Giản Vô Tranh nhíu mày kỳ quái nói, liền như nhớ ra gì đó trợn to mắt nói: "Ý anh nói là, người chạm khối ngọc này sẽ xảy ra sự cố?!"

Giản Tam Sinh cũng không trả lời ngay, mà tinh tế đánh giá Giản Vô Tranh một chút, sau đó nặng nề thở dài, nói: "Đúng vậy. Khối ngọc trên tay em cầm, tên là ngọc hoàng Thanh Long. Ôi...... Nói như thế nào đây, việc này xem như một truyền kỳ trong giới trộm mộ. Vốn ngọc hoàng này là một bộ, phân biệt là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ bốn khối, niên đại cực kỳ cổ xưa, đại khái là từ trước triều Hạ lưu truyền tới nay. Có thể nói là vật báu vô giá. Nghe nói phía trên mỗi khối ngọc hoàng đều bám vào một hồn phách của thần thời cổ xưa, người cùng mạng với ngọc hoàng này đụng tới sẽ khiến cho sát khí trong cơ thể mình tăng vọt, dẫn đến mất đi lý trí hoặc tâm tình không ổn định. Mà nếu là người thường khác đụng tới, vậy nhất định không chết cũng sẽ phát điên, không có kết cục tốt."

"Không chết cũng phát điên?" Giản Vô Tranh thì thào niệm bốn chữ này, thầm nghĩ khó trách người nọ cần tấm da dê bao quanh thứ này mới cầm trong tay, sau đó đôi mắt lướt về hướng Vương Tử Khiêm đã đối phó khuôn mặt quái và sáu anh nhi, "Nhị ca, anh xem bộ dáng Khiêm Tử hiện tại có giống điên rồi không?"

"Khiêm Tử?" Giản Tam Sinh thoáng sửng sốt, lập tức sắc mặt đại biến: "Khiêm Tử đã chạm vào khối ngọc này?!"

"Dạ." Giản Vô Tranh kiên định gật đầu, "Thế nhưng cậu ấy hiện tại không chết cũng không điên, vậy là sao?"

"Không có khả năng không có khả năng......" Giản Tam Sinh bước qua bước lại, tròng mắt chuyển chuyển, "Em xác định Khiêm Tử thật sự từng chạm vào khối ngọc hoàng này?"

"Con mẹ nó em lừa anh làm quái gì!" Bị hỏi đến phiền, Giản Vô Tranh không nhịn được gầm nhẹ.

"Không có khả năng mà! Làm sao có thể! Hiện tại đều đã thời nào rồi, làm sao còn có thể có mệnh chủ xuất hiện?" Giản Tam Sinh điên cuồng nhắc đi nhắc lại.

"Mệnh chủ? Đại gia anh nói rõ ràng cho em xem, cái gì mệnh chủ, Khiêm Tử rốt cuộc làm sao?" Tiểu tổ tông nóng nảy.

Liếc mắt nhìn Giản Vô Tranh đang nổi giận đùng đùng, Giản Tam Sinh thần bí hề hề kề sát vào cậu, nhỏ giọng nói: "Em đã quên anh mới vừa rồi còn nói qua một việc, người cùng mệnh với ngọc hoàng này đụng tới sẽ khiến sát khí trong cơ thể mình tăng vọt? Người cùng mệnh với ngọc hoàng chính là mệnh chủ, nếu thật ấn theo em nói Khiêm Tử đã chạm khối ngọc này, không chết không điên. Mà dựa theo hiện tại anh thấy tâm tình cậu ta chỉ có chút không ổn định, vậy cậu ta hẳn chính là mệnh chủ của ngọc hoàng Thanh Long này không sai, cũng chính là Thanh Long trong truyền thuyết!"

Nghe vậy, Giản Vô Tranh đảo mắt xem thường, nhéo lỗ tai Giản Tam Sinh hung tợn thấp giọng mắng: "Đại gia Giản Tam Sinh, trước mặt người bên ngoài mới cho anh mặt mũi, tiếp tục lừa em cẩn thận em thật sự lột bộ da già này của anh!"

"Ai du tiểu tổ tông của anh! Nhị ca nào dám lừa dối em chứ! Thật mà!" Giản Tam Sinh cầu xin tha thứ nói: "Bất quá bây giờ còn chưa thể chắc chắn, có lẽ Khiêm Tử chỉ chưa điên, nhưng cách điên cũng không còn xa mà thôi! Bất quá anh nói cho em biết nha, chúng ta nên sớm phòng bị, vạn nhất Khiêm Tử thật sự mất lý trí rồi, phát điên lên, vậy đừng nói là đám người chúng ta, mẹ nó xem như ác quỷ cương thi trong cả đấu (hô ba lần) hợp lại, cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta đâu."

"Không có khả năng......" Giản Vô Tranh ngây người một chút, sau đó mắng to thành tiếng: "Cho dù cậu ấy điên rồi em cũng phải dẫn cậu ấy trở về! Con mẹ nó anh cứ ở chỗ này lăn lộn cho em! Cút cút, thích ngốc chỗ nào thì cứ ngốc chỗ đó đi."

"Ôi ôi, đừng nóng vội nha, Nhị ca làm sao có thể mặc kệ Khiêm Tử được, anh là nói chúng ta phải xem chừng cậu ấy đàng hoàng, tận lực đừng để tâm tình cậu ấy phập phồng quá kịch liệt, trấn an cậu ấy một chút, lại nói, dựa vào tình huống này, khối ngọc hoàng Thanh Long có khả năng là mệnh ngọc của cậu ấy còn lớn hơn nữa. Vậy chúng ta nhặt khối ngọc hoàng này chẳng khác nào đã nhặt báu vật. Bất quá......" Giản Tam Sinh nói rồi ngừng lại một chút, nhìn Giản Vô Tranh thần sắc ngưng trọng: "Bất quá khiến anh không ngờ chính là, Giản gia nhà ta tới thế hệ này, còn có thể sinh ra nhân vật như em đây, Tiểu Tranh, chạm vào ngọc hoàng Thanh Long này cư nhiên không hề có phản ứng gì......"

Trừng mắt nhìn tay Giản Tam Sinh vỗ nhẹ lên vai mình, Giản Vô tranh cũng không ý thức được ý tứ trong lời nói của Giản Tam Sinh, tức giận chửi: "Em tính là nhân vật cái gì, mẹ nó bớt nói xéo đi."

Giản Tam Sinh nghe vậy cũng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, ý bảo Giản Vô Tranh qua kia giúp Vương Tử Khiêm băng bó vết thương trên tay.

Nhìn bóng lưng Giản Vô Tranh đột nhiên ý thức được vết thương của Khiêm Tử, sau đó gấp gáp hoảng sợ chạy mất, trong bụng Giản Tam Sinh lặng lẽ than: Chạm vào ngọc hoàng nọ lại không hề phản ứng gì, em ấy sợ rằng không hiểu được bản thân so với mệnh chủ còn lợi hại hơn.......Một Thanh Long đã đủ khó khăn rồi, thêm một bách tà bất xâm nữa...... Đây rốt cuộc là......
Bình Luận (0)
Comment