Giản Vô Tranh lái xe trên đường vành đai đông nghẹt, một bụng lửa giận nọ thật sự không chỗ phát tiết.
Vừa tảng sáng đã bị Nhị ca nhà mình gọi điện đánh thức, bảo cậu nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến, về phần nguyên nhân, Nhị ca lớn già đầu kia ở trong điện thoại ấp úng mãi không chịu nói rõ, bắt cậu phải đến bệnh viện nhìn xem.
Giản Vô Tranh không phải người có tính tình dễ chịu gì, càng không phải người tốt, ghét nhất bị loại sự tình phải đoán tới đoán lui này làm phiền, nhưng lần này cậu lại ngoài ý muốn nghe xong lời Nhị ca Giản Tam Sinh nói, cơm cũng chưa ăn đã vội vàng từ trong nhà lái xe ra. Bởi vì từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại, cậu đã có một loại cảm giác xấu, loại cảm giác này phảng phất như tảng đá lớn đặt trên ngực cậu, khiến cậu trở nên nôn nóng bất an, thậm chí miên man suy nghĩ.
Trong lòng Giản Vô Tranh hiểu rõ, Nhị ca vội vã gọi cậu đến như vậy, nhưng lại không phải bản thân Nhị ca bị thương ngã bệnh, vậy chỉ có một loại khả năng, xảy ra chuyện chính là tên kia......
Tên kia......
Cái tên chết tiệt đó!!
Hung hăng đập vô lăng một cái, Giản Vô Tranh hận không thể một cước giẫm lên chân ga đụng bay tất cả đám xe cộ chắn đường phía trước vọt tới bệnh viện. Lúc này đèn giao thông màu đỏ tượng trưng cho xe ngừng chạy đúng là có vẻ đỏ tươi chói mắt vô cùng......Không rõ.
Thiên Triều Hoàng đô không hổ là thành thị giao thông kém cỏi nhất trên thế giới, tắc đường có thể kẹt đến thê thảm như thế cũng coi như hiếm thấy.
Chờ khi Giản Vô Tranh tới bãi đỗ xe ở cửa bệnh viện, đã là chuyện của nửa giờ sau. Cậu đơn giản mua chút trái cây, lập tức đến trước bàn y tá xác thực xem có bệnh nhân nào tên là Giản Tam Sinh nằm viện không, sau đó liền hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Nhị ca nhà mình.
"Alo, Tiểu Tranh à, đến đâu rồi?" Không biết là vì trong điện thoại hay sao đó, Giản Vô Tranh chung quy cảm thấy thanh âm của Nhị ca nghe có chút chột dạ.
"Đến quầy tiếp tân bệnh viện rồi, anh đang ở đâu." Nhíu nhíu mày, Giản Vô Tranh nhìn bốn phía, cố gắng từ trong đám người lui tới bệnh viện tóm được khuôn mặt đáng ghét của Nhị ca.
"Em ở đó đợi chút nữa đi, anh để Lôi Tử xuống đón em." Không cho Giản Vô Tranh có thời gian hỏi nữa, Giản Tam Sinh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn bốn chữ cuộc gọi kết thúc hiển thị trên màn ảnh, Giản Vô Tranh cảm thấy tính tình nóng nảy của mình rất có xu thế tăng vọt.
Không biết tên chết tiệt kia thế nào rồi, là ngã bệnh hay bị thương gì, nghiêm trọng tới mức nào. Nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ đã bao lâu rồi không gặp nhau, nửa năm hay một năm? Tên chết tiệt kia đã béo hay gầy, Nhị ca trả tiền lương làm việc nhiều hay ít. Lát nữa gặp mặt nên nói gì, đã lâu không gặp?
Dẹp mẹ nó đi, cảm giác quái quỷ gì thế này. Giản Vô Tranh cáu kỉnh cào tóc, bắt mình ngừng suy nghĩ miên man.
"Tiểu Tranh gia, Tiểu Tranh gia?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Giản Vô Tranh mới hoàn toàn từ trong tư lự tỉnh táo lại, cậu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Ngũ Lôi, "Nhị ca ở đâu."
"Hắc......Nhị gia," Ngũ Lôi gãi gãi đầu, ánh mắt lảng tránh: ".... .Việc này, ngài biết..... chuyện anh Khiêm lái xe gây họa chứ?"
"Tại nạn xe?!" Thanh âm thoáng đề cao, giữa đồng tử đen láy trong vắt chứa đầy tức giận, Giản Vô Tranh túm áo Ngũ Lôi, "Sao lại xảy ra tai nạn xe, Khiêm Tử không phải ở Lạc Dương giúp Nhị ca trông coi cửa hàng sao, làm thế nào lại xảy ra tai nạn xe?!"
Má ơi, Nhị gia sao ngài đem nan đề này giao cho tiểu nhân.....Ngũ Lôi vẻ mặt khóc tang trong lòng gào thét.
"Phải....Là như thế này, anh Khiêm thay Nhị gia chuyển chuyến hàng, việc này......việc này ai ngờ vừa vặn đi đường núi, hoàn hảo không có lật xe gì gì đó, hiện giờ cũng vừa cấp cứu ra, bác sĩ cũng nói tuy ngoại thương có chút nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm tính mạng.... " Lau mồ hôi, Ngũ Lôi cẩn thận giải thích.
"Được rồi được rồi..... "Giản Vô Tranh thở dài, biết không nên phát hết hỏa lên người Ngũ Lôi, chân chính nên giáo huấn chính là cái tên Nhị ca dở hơi này, vì vậy liền làm một động tác dẫn đường, hỏi: "Phòng bệnh ở đâu."
Trước khi tới bệnh viện Giản Vô Tranh ở trong xe đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng lúc gặp mặt Vương Tử Khiêm, nhưng cậu không ngờ tới, lúc chân chính nhìn thấy sẽ là như vậy.
Nhìn thấy tên luôn trầm mặc mà cường thế kia an tĩnh nằm trên giường bệnh, trên người đầy băng vải và bầm tím nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước đều khiến Giản Vô Thanh không thể ức chế được mà đau lòng. Ngồi bên giường bệnh, lại cẩn thận đánh giá Vương Tử Khiêm từ đầu đến chân một lần nữa, trên khuôn mặt nọ mặc dù có rất nhiều vết thương, nhưng vẫn không nhiều so với hơn nửa năm trước, chỉ thêm chút sắc sảo và góc cạnh, bớt chút ngây thơ và non trẻ. Nhẹ nhàng cầm cổ tay tên kia, quả nhiên, đã gầy đi rất nhiều, đầu khớp xương nhô ra như cắt vào lòng Giản Vô Tranh, rất đau, đau đến nỗi cậu có chút run rẩy.
"Tiểu, Tiểu Tranh? Tiểu Tranh à......." Nhìn ra sắc mặt Giản Vô Tranh có điểm gì là lạ, Giản Tam Sinh vội vàng tiến lên nhắc nhỏ cậu, Nhị ca này nãy giờ vẫn đứng sờ sờ đó, có cái gì khó chịu xoay chuyển trong lòng, sẵn sàng giận cá chém thớt ngay tại chỗ......
"Nhị ca, thương thế của cậu ấy thế nào." Như cũ nhìn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nọ, Giản Vô Tranh cũng không quay đầu lại hỏi.
Toi, đời, rồi........
Lúc này trong lòng Giản Tam Sinh cứ như tắm nước lạnh trong mùa đông giá, mồ hôi lạnh chảy rào rào, nếu để cho tiểu tổ tông này biết thằng nhóc Khiêm này gãy đứt ba cái xương sườn còn chưa tính, cánh tay thiếu chút nữa thì bị phế mất một cái, toàn thân cao thấp không có chỗ nào lành lặn, đến nông nỗi này đã không còn cách nào cứu vãn rồi. Dựa vào tính tình của tiểu tổ tông này, nó không lột sạch da cái thân già này thì không xong đâu.
Phải nói anh là một trong những đứa con ở đại viện Giản gia muốn nói chuyện đều phải cân nhắc kỹ càng cư nhiên lại sợ đứa út kín đáo nhất trong nhà, chuyện này nói ra sẽ khiến nửa người của toàn thành Bắc Kinh này cười rụng răng, nhưng đành chịu, tính tình nóng nảy của tiểu tổ tông cũng không phải ngày một ngày hai, thật sự rất dễ nổi nóng, cả nhà từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé thật sự không ai không sợ.
(Tiêu: Tứ hợp viện là kiểu nhà gồm 4 căn nhà ghép thành hình vuông, mà Đại Viện là khu nhà gồm nhiều tứ hợp viện trong đó)
Lại nói tiếp tính tình thành thế này cũng là do đám lão sơn quỷ bọn họ nuông chiều, biến thành đức hạnh hiện tại này chẳng khác nào tự nâng tảng đá đập vào chân mình.
Giản gia ở thành Bắc Kinh xem như gia đình có máu mặt, nhắc tới đại viện Giản gia, từ trong ra ngoài đều phải nể mặt. Giản gia từ đời lão tổ tông bắt đầu kiếm tiền chính là dựa vào người chết, theo gia phả viết, lão tổ tông vốn là mở một cửa hàng nhỏ kinh doanh quan tài, nhưng cơ duyên xảo hợp có dính líu với mấy tên trộm mộ, vì vậy thuận nước đẩy thuyền, thường xuyên qua lại, cũng liền chuyển nghề làm việc trộm mộ. Thế nhưng cứ như vậy, Giản gia mới từ trong những chuyến trộm mộ này dần dần có nơi sống yên ổn, thế cho nên đến giờ phát dương quang đại.
Trải qua nhiều năm đời đời truyền thừa như vậy, người nhà họ Giản chẳng những không ngừng tinh giản cải tiến thủ đoạn và công cụ trộm mộ, còn không ngừng vì hoàn cảnh của hậu bối mà cân nhắc, dù sao, trộm mộ không phải chuyện gì vinh quang nở mày nở mặt, không có khả năng lúc nào cũng dựa vào mấy thứ bám mùi người chết lấy được từ trong mộ, tựa như thời dân quốc kia, thậm chí là thế kỷ 21 hiện tại quốc gia này nghiêm khắc chống đối việc phá hoại di sản trân quý.......
Do đó tới thời ông nội của Giản Vô Tranh Giản Dư Giang, Giản gia cũng đã thu liễm rất nhiều rồi, về sau tất cả sự tình đều giao cho con trai lớn Giản Thế Nhân, lão gia tử dứt khoát rửa tay gác kiếm, không bao giờ quản chuyện giang hồ nữa, ở đại viện Giản gia nuôi chó chơi chim, an hưởng tuổi già. Giản Thế Nhân hiển nhiên hiểu được suy nghĩ của lão gia tử, sau khi trở thành người đứng đầu gia đình mới, liền quyết định vào thế hệ của Giản Vô Tranh chấm dứt sự nghiệp trộm mộ mấy trăm năm của Giản gia. Nhưng muốn hoàn toàn từ đen tẩy trắng, cũng không phải dễ dàng như vậy, thay đổi phải từng bước một, mọi việc đều phải từ từ mới đến.
(Tiêu: Người Bắc Kinh gọi ông nội là lão gia tử)
Kết quả liền trở thành như bây giờ, đại ca Giản Vô Tranh Giản Thiên Hằng đảm nhiệm Chi Oa (một ông chủ nhỏ trong đội trộm mộ, phụ trách giai đoạn dụng cụ và tài chính, và lo tiền lương cho mỗi người sau đó) một công việc đơn giản, phụ trách chuyên môn tìm kiếm đầu mối Sinh Khanh (Mộ chưa từng bị trộm), hoặc Thục Khanh (đã bị trộm) có thể có lợi. Mà Nhị ca Giản Tam Sinh, hiển nhiên cũng nhận công việc Chưởng Nhãn, phụ trách mang đội thăm dò mộ tìm bảo vật. Giản gia rất ít hợp tác với người ngoài, do đó bình thường cần chân chạy vặt và lao dịch cũng đều từ trong nhà mình chọn ra.
Về phần Giản Vô Tranh, cậu có thể nói là một ngoại lệ của nhà họ Giản, đối với tình hình trong nhà hoàn toàn không hay biết, sống 20 năm trên đời rồi vẫn bị mọi người qua mắt, đến giờ còn tưởng rằng nhà mình chỉ là một gia tộc nhỏ làm ăn nghiêm chỉnh, mà ngay cả trong nhà tới cùng có bao nhiêu miệng ăn cũng không rõ ràng lắm.
Hiển nhiên, cả nhà già trẻ lớn bé từ ông nội đến bà nội từ ba đến mẹ từ anh đến chị thậm chí là thím Lưu mợ Lý bảo mẫu cũng không nhịn được muốn thương yêu cưng chìu, đây chính là bảo bối nhi duy nhất sạch sẽ đen trắng gì cũng chưa từng chạm qua......
Ôi........Giản Tam Sinh thở dài, lại cảm giác mình già. Nheo mắt xem xét tiểu tổ tông, ra vẻ không có dấu hiệu bùng nổ gì, hoàn hảo trên người quấn chắc băng vải, hẳn là nhìn không ra cái gì, soạn một câu nói dối phỏng chừng bưng bít được.
Vì vậy Giản Tam Sinh giả vờ già dặn ho khan một tiếng, nói: "Tông xe còn có thể thương tổn được chỗ nào, câu em hỏi, đơn giản chỉ là cánh tay cẳng chân gãy xương trật khớp gì gì đó thôi, không phải bác sĩ cũng nói không nguy hiểm đến tính mạng......"
Giản Tam Sinh còn chưa dứt lời, chợt nghe "Rầm!!!" Một tiếng, liền theo sau là một tiếng gầm nhẹ của tiểu tổ tông.
"Được! Đại gia Giản Tam Sinh anh, lúc anh bảo Khiêm Tử đến Lạc Dương hỗ trợ anh đã cam đoan với em thế nào?! Hửm?! Anh khẳng định sẽ để cậu ấy ở bên đó sống dễ chịu nuôi béo trắng, có đúng hay không!"
"Việc này, Tiểu Tranh à......"
"Nhưng anh nhìn xem anh làm cho người thành cái dạng gì rồi? Một thân thương tích còn chưa nói còn hôn mê bất tỉnh, gầy đến con mẹ nó sắp thành cây gậy rồi!"
"Đừng, đừng kích động, xúc động là ma quỷ......"
"Anh không phải nói anh xem cậu ấy như con trai ruột sao, mẹ nó anh đối xử với con trai ruột như vậy sao, anh ấy à đây là ngược đãi trẻ em hiểu hay không!!"
"Nghe Nhị ca nói......"
"Giản.....Tam gia."
Thình lình xen vào tiếng gào nóng nảy của Giản Vô Tranh cùng lời khuyên can không hề có tác dụng của Giản Tam Sinh, là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, lại có chút băng lãnh.
Chỉ một thanh âm không cao không thấp, hơi có vẻ đột ngột này, lại thành công khiến cả người Giản Vô Tranh an tĩnh lại.
Đã bao nhiêu lâu chưa được nghe thanh âm của cậu ấy rồi, nỗi nhớ sâu đậm đối với tên chết tiệt này, hiện tại miếng thịt trong lòng Giản Vô Tranh lại đau hơn. Từng nghe một cậu bạn nói, địa cầu có cách ai cũng sẽ cứ xoay, nhưng có những người cách xa một ai đó thật sự sẽ không thể tự xoay nữa. Giản Vô Tranh nghĩ những lời này quá đúng, bởi vì cảm giác của anh hiện tại chính là như thế. Không thể nói anh trong hơn nửa năm không có Vương Tử Khiêm này hoàn toàn ngừng xoay, nhưng cho dù tự xoay chuyển, cũng là xoay vào ngõ cụt, tìm không ra quỹ đạo.......
Giản Tam gia, ha, đùa nhau à, mẹ nó đang gọi ai đó, Giản Tam gia......
Giản Vô Tranh xoay người, nhìn người chậm rãi miễn cưỡng chống người ngồi dậy, tựa hồ đã động đau vết thương nào đó, mày có chút nhíu vào, sau đó, đôi mắt đen nhánh kia liền thẳng tắp nhìn về phía mình. Giản Vô Tranh từ trong ánh mắt đen thăm thẳm của tên kia tựa hồ thấy được cùng loại cảm tình nhung nhớ, nhưng anh không dám khẳng định, người này từ nhỏ đã cho anh rất nhiều thứ không thể xác định, mỗi lần đều khiến Giản Vô Tranh đau đến mức muốn tự thiêu. Ánh mắt này có đôi khi thâm thúy như đáy biển, làm người ta sờ không tới xem không rõ, có đôi khi lại như một đầm nước trong, đơn giản làm cho người ta vừa nhìn liền thấu. Nói trắng ra Giản Vô Tranh thật sự sợ, sợ đến không dám tỉ mỉ cân nhắc nữa, chỉ có thể cùng tên này cứ như vậy chầm chậm dây dưa.
Có lẽ chính mình cho tới bây giờ vẫn chưa từng chân chính hiểu rõ cậu ấy, Giản Vô Tranh nghĩ, từ khi cậu ấy mới được Nhị ca mang về, chính mình đã chưa từng hiểu được cậu, chỉ biết cậu ấy là một đứa nhóc xấu xa không thích nói chuyện, thầm muốn buộc chặt cậu ấy mãi mãi bên cạnh mình.......
Cùng Vương Tử Khiêm không để ý đến ai bên cạnh lẳng lặng đối mặt, Giản Vô Tranh cảm thấy những cảnh tượng khi còn bé đều tua qua trước mắt.
Đứa bé kia từ khi được Nhị ca mang về đại viện nhà họ Giản vẫn im lặng, không bảo cậu ta làm chuyện gì cậu ta tuyệt đối sẽ không đi làm, bảo cậu ta làm chuyện gì cậu ta nhất định sẽ thành thành thật thật mà hoàn thành, cho dù người khác làm khó dễ cậu ấy hoặc đối xử không tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng không có một chút phản ứng đặc biệt nào, tựa như đầy tớ trung thành nhất, không lắm miệng, không nhiều chuyện, an an phận phận mà sống.
Nghe Nhị ca nói, đứa trẻ này không nói chuyện, không phải vì dây thanh quản có vấn đề gì gì đó, mà vì cậu ấy từ khi sinh ra chưa từng theo người ta nói chuyện, càng chưa từng học làm thế nào để nói. Trên đường trở về đại viện Giản gia, Nhị ca đơn giản dạy cậu ấy một ít câu trả lời, cậu ấy nghiêm túc học, như vậy sẽ không đến nỗi không cách nào giao tiếp với mọi người trong đại viện. Thế nhưng mấy đứa trẻ nhàm chán trong viện cũng không ít, thấy đối phương không nói lời nào cũng không biết phản kháng liền xem cậu ấy như người câm đần độn mà trêu chọc, cười nhạo.
Mãi đến ngày đó, một đứa trẻ thân thích trong đại viện bắt nạt cậu ấy rất ghê, cậu ấy mới lần đầu tiên có phản ứng. Chuyện ngày đó khiến Nhị ca, cha thậm chí ông nội bọn họ đều hiểu được nội tâm thật sự của thằng bé vẫn trầm mặc này là dã tính, tựa như sư tử ngủ say, một khi bị người đánh thức, nhất định sẽ làm cho đối phương máu tươi tung tóe tại chỗ. Khi đó Nhị ca vừa ngoài 20 tuổi không tỏ vẻ gì, chỉ xuất tiền cho đứa trẻ thân thích kia đi bệnh viện phẫu thuật nối xương, sau đó Giản Vô Tranh không còn gặp lại một nhà thân thích đó nữa. Đứa trẻ trầm mặc khi đó còn chưa có tên, mọi người khi sai bảo cậu ấy không phải gọi ê, này, thì cũng gọi thằng kia.
Nhưng sự tình này qua đi, rốt cuộc không ai dám xem nhẹ đứa trẻ nhìn qua gầy gò không chút thu hút này nữa. Nhị ca cũng theo dõi cậu ấy thật lâu, sau đó quyết định để cậu ấy sau này đi theo mình làm việc, hơn nữa còn không quản đường xa chạy đến xưởng Lưu Ly tìm Thích lão gia tử, đặc biệt vì đứa nhóc này đặt tên.
Thích lão gia tử là thầy địa lý nổi danh của xưởng Lưu Ly, theo cách nói của Nhị ca lúc đó, Thích lão gia tử thần cơ diệu toán, chỉ tiện tay bấm một chút, liền tính ra đứa trẻ này bề ngoài mềm yếu kỳ thực tính cách cường hãn, sau đó thì một loạt thiên thời địa lợi nhân hòa, vũ trụ vạn vật sinh sôi không ngừng, mỗi người có mệnh của riêng mình gì gì đó cùng Nhị ca tham thảo sâu sắc cả một buổi chiều. Thế cho nên Nhị ca khi trở về liền đặt cho đứa trẻ cái tên Vương Tử Khiêm này. Nguyên nhân cụ thể ra sao...... Lão gia tử nói tới nói lui nhiều như vậy, Nhị ca y chỉ nhớ kỹ một câu Khiêm khiêm quân tử, ti dĩ tự mục dã......
Bất luận cái tên này cùng tính cách của bản thân không hợp cỡ nào, việc chung thân đại sự này cứ như vậy được quyết định trong cái đầu không não của Nhị gia nhà họ Giản rồi.
Vương Tử Khiêm......
Nhắm mắt cam chịu, Giản Vô Tranh dùng sức kiềm chế xúc động muốn xông lên hỏi cho rõ ràng, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừ." Đáp nhẹ một tiếng, Vương Tử Khiêm trước sau như một trầm mặc, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.
"...... Cậu hiện tại ở Bắc Kinh." Kỳ thật không muốn nói việc này, muốn hỏi một chút cậu ấy còn đau không, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, choáng đầu không chóng mặt không, có muốn ăn chút gì không, thế nhưng rối rắm nửa ngày, vẫn chỉ nói một cây như thế, Giản Vô Tranh cảm thấy mình có đôi khi cũng thật sự rất nhàm chán.
"Ừ." Vẫn là phản ứng kia, Giản Vô Tranh cảm thấy chính mình có chút xu hướng bị bức điên.
"Chờ cậu có thể xuất viện rồi, thì theo tôi về nhà." Thở dài hết cách, Giản Vô Tranh buông tha cãi cọ nói.
"Chờ một chút," Lúc này không đợi bản thân Vương Tử Khiêm có phản ứng, vẫn bị bỏ quên bên cạnh Giản Tam Sinh nhịn không được nói trước: "Tiểu Tranh à, việc Khiêm Tử cùng anh làm ở đó còn chưa xong đâu, em sao có thể gọi cậu ấy theo em về nhà......"
"Vậy anh muốn thế nào." Giản Vô Tranh nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
"Ít nhất cũng phải để cậu ấy giúp anh giải quyết xong chuyện này." Cười cười chột dạ, Giản Tam Sinh cẩn thận sợ châm trúng kíp nổ.
"Anh đây là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định phải không? Lần này là lái xe gây họa, lần sau thì sao? Chuẩn bị trực tiếp dùng quan tài nâng người về?!" Giản Vô Tranh hung hăng trừng mắt liếc Nhị ca nhà mình, tăng thêm ngữ khí nói: "Chờ cậu ấy xuất viện em sẽ dẫn cậu ấy đi."
"Hắc......" Thấy tiểu tổ tông đã quyết tâm, Giản Tam Sinh lúc này thật sự sốt ruột: "Tranh à, anh đâu phải là kiểu người đó, một lần thất bại em sao có thể phủ định toàn bộ chứ, đến cả Obama cũng phải có lúc phạm sai lầm mà, lại nói em không cho Khiêm Tử theo anh làm việc, vậy cuộc sống sau này của cậu ấy làm sao đây, một đại nam nhân dù sao cũng phải tự mình kiếm tiền nuôi gia đình chứ, bằng không sau này khó......"
"Ầm!!" Một quyền thật mạnh nện trên tường, cắt ngang Nhị gia lải nhải càm ràm, Giản Vô Tranh trừng mắt nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn của Nhị ca nhà mình, nặn từng chữ nói: "Tôi, nuôi, cậu ấy!!"
Dứt lời, liền đá cửa rời đi.
Lưu lại bên trong một già một trẻ, một trợn mắt há mồm, một cúi đầu trầm mặc không nói.
Nửa ngày sau, Vương Tử Khiêm trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mở miệng: "Nhị gia, Tam gia ở đâu tôi đi nói chuyện với anh ấy."
Giản Tam Sinh quay đầu nhìn Vương Tử Khiêm một chút, sau đó thở dài thườn thượt: "Cũng chỉ có thể như thế."