Lúc Vương Tử Khiêm bắt đầu đi theo Giản Tam Sinh xuống đất đảo đấu, Giản Vô Tranh mới vừa lên lớp 11.
Khi đó mỗi ngày dính lấy Vương Tử Khiêm Giản Vô Tranh vừa nghe nói Khiêm Tử ngày mai sẽ cùng Nhị ca sang vùng khác bàn chuyện làm ăn, cả người giống như bị sét đánh, kinh ngạc tới mức độ nhất định rồi, ngay cả phản ứng cũng không làm được, chỉ có thể trợn to mắt hỏi thím Lưu: "Thím nói gì?"
"Ai du." Thím Lưu thở dài, biết tiểu tổ tông muốn gặp thằng bé không thích nói chuyện kia, không thể làm gì khác hơn là khoát khoát tay lại giải thích lần nữa: "Còn không phải là Vương Tử Khiêm kia sao, ngày mai sẽ đi theo Nhị gia đến Lạc Dương rồi, nghe nói đi lần này sẽ hơn mấy ngày đấy, nếu làm tốt, sẽ ở lại bên kia không cần về nữa."
"Khiêm Tử......Phải cùng Nhị ca đến Lạc Dương?" Giản Vô Tranh thoáng cái thành đầu gỗ, trước mắt đều là bốn chữ "Không cần về nữa", cậu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói một lời rảo bước ra ngoài.
Khi đó Vương Tử Khiêm được Nhị gia gọi vào phòng, hai người đóng cửa lại, ngồi đối diện thương lượng sự tình.
Giản Tam Sinh hút thuốc nói: "Khiêm Tử à, cậu cũng biết nhà chúng ta sau lưng là buôn bán cái gì rồi, có ý kiến gì không?"
Đối diện Vương Tử Khiêm nhìn anh một cái, nhàn nhạt lắc đầu.
Giản Tam Sinh vui vẻ, tiếp tục nói: "Vậy xong, ngày mai liền theo anh đi đào một cái Sinh Khanh, vị trí đã xác định rồi, người anh cũng đã chọn xong, hàng bên trong đều chưa có ai động qua, xuống vố này tuyệt đối đủ ăn vài năm." Nói xong đảo tròng mắt, lại hỏi: "Cậu nếu thật sự không muốn đi, Nhị gia anh cũng không miễn cưỡng cậu."
Biết Giản Tam Sinh nói những lời này có ý gì, Vương Tử Khiêm lại chỉ mở miệng chậm rãi nói: "Nhị gia cứu tôi một mạng, tôi dùng cả đời để trả."
"Tốt, quan trọng là những lời này của cậu. Trở về thu dọn đồ, ngày mai chúng ta sẽ đi." Giản Tam Sinh đứng dậy vỗ vỗ bả vai y, sau đó nghĩ đến Tam đệ, nói: "Cậu cũng đừng quên trước khi đi nói một tiếng với Vô Tranh, anh thấy nó bình thường rất thân với cậu, cậu đột ngột đi thế này, nó khẳng định không vui đâu, nói đàng hoàng với nó, nếu không đến lúc đó nó sẽ tới tìm anh thì phiền lắm."
Gật đầu, Vương Tử Khiêm đứng dậy đi ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Giản Vô Tranh sững sờ đứng bên ngoài. Nhìn thấy y từ trong phòng Giản Tam Sinh đi ra, mới đột ngột bừng tỉnh, phẫn hận liếc mắt trừng y, rồi chạy về phòng mình.
Vương Tử Khiêm nhìn bóng lưng của Giản Vô tranh, u ám trong mắt càng thâm thúy. Y kỳ thật cũng không muốn rời đi, y rất thích cảm giác cùng một chỗ với Giản Vô Tranh, nhìn cậu rõ ràng thẹn thùng nhưng lại cứng rắn hiếu thắng giả vờ tức giận, rõ ràng cực kỳ quan tâm nhưng lại khắc chế mình làm bộ không sao cả, rõ ràng rất đáng yêu nhưng lại muốn nỗ lực tỏ ra lạnh lùng, Vương Tử Khiêm liền cảm thấy một nơi nào đó dưới đáy lòng có loại cảm giác tràn đầy.
Nhấc chân đuổi theo bóng lưng kia, Vương Tử Khiêm đứng ở cửa thấp giọng gọi một tiếng: "Vô Tranh."
"Tiến vào." Trong phòng truyền ra thanh âm buồn bực của Giản Vô Tranh, hiển nhiên là đang tức giận.
Cúi đầu có chút cong khóe miệng, lại lập tức khôi phục thành mặt không chút thay đổi, Vương Tử Khiêm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy tiểu tổ tông đang đưa lưng về phía mình đem những thứ trong cặp nhất nhất thảy lên bàn. Cái loại khí thế này, không khỏi làm cho Vương Tử Khiêm hoài nghi giây tiếp theo cậu có thể đem mấy cuốn sách ném vào mình luôn không.
Hoàn hảo Giản Vô Tranh cũng chưa đến mức mất đi lý trí, chỉ quay đầu lại trừng mắt liếc y, rồi buông đồ đạc trong tay, ngồi lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, bắt chân hỏi: "Cùng Nhị ca đến Lạc Dương để làm chi, ở lại Bắc Kinh không tốt sao?"
"Không tốt." Vương Tử Khiêm cúi đầu đối mặt cùng Giản Vô Tranh, môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ.
"Cậu!!" Nghe hai chữ này, Giản Vô Tranh nổi trận lôi đình, thoáng cái từ trên ghế đứng phắt dậy, đấm tay gắt gao nắm chặt, giữa hai tròng mắt vừa lớn vừa sáng nọ chứa đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, tiếp tục hỏi: "Không tốt chỗ nào?!"
"Chỗ nào cũng không tốt." Vẫn nhàn nhạt trả lời, giữa hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm của Vương Tử Khiêm cũng không tự chủ được mang theo ý cười.
Đã có thể đọc hiểu tất cả vẻ mặt của Vương Tử Khiêm Giản Vô Tranh thấy tình cảnh này không nhịn được thoáng sửng sốt, sau đó lập tức tiến lên cho y một đấm, trong miệng tức giận nói: "Cậu dám đùa tôi!" Sau đó tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt y, lại hỏi: "Thật sự muốn đi?"
Vương Tử Khiêm gật đầu, liền nhìn thấy Giản Vô Tranh so với mình đã lùn hơn nửa đầu đang cúi thấp đầu, bộ dáng thờ ơ, liền nói: "Sẽ trở về."
Người trước mặt vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu, hai tròng mắt phút chốc lấp lánh rực rỡ, môi nhạt màu hưng phấn kêu: "Cậu nói thật chứ?!"
Cho tới bây giờ Vương Tử Khiêm vẫn nhớ rõ vẻ mặt Giản Vô Tranh khi đó, phảng phất như toàn bộ thế giới này cũng vì ba chữ đơn giản của y mà hoàn toàn thay đổi. Khi đó đối với chuyện mình sắp đi làm hoàn toàn không có khái niệm, Vương Tử Khiêm chỉ nghĩ là đào một cái mộ mà thôi, đào xong thì trở về cùng Giản Vô Tranh. Lại không ngờ rằng kinh nghiệm lần đầu tiên xuống đất khiến cho thế giới quan của y hoàn toàn điên đảo.
Trong đấu cùng bên ngoài chính là hai thế giới hoàn toàn trái ngược, không chú ý liền có thể chết oan chết uổng, hơn nữa, loại chuyện đào móc phần mộ tổ tiên táng tận luân lý này, bị cớm bắt được sẽ bị xử bắn.
Vương Tử Khiêm căn bản không muốn để Giản Vô Tranh biết mình tới cùng đang làm gì, y rất may mắn ở chỗ Giản gia giữ bí mật công việc làm ăn với tiểu tổ tông, sự tồn tại đơn thuần như vậy, đích xác không hợp với thế giới hắc ám kia.
Đợi đến khi quay về Bắc Kinh lần nữa, Vương Tử Khiêm đã là trợ thủ đắc lực nhất của Nhị gia. Những lần xuống đất sau này, Nhị gia cũng không thả y về đại viện Giản gia, mà mang theo y đi đào thêm mấy ngôi mộ nữa, để cho y nhận thức thêm nhiều nhân vật danh tiếng trong giới, đồng thời cũng làm cho đám xuyên sơn quỷ tham tài bán mạng kia biết có sự tồn tại của nhân vật số một như Vương Tử Khiêm y.
Không nghĩ tới biết được mình trở về Giản Vô Tranh lại chạy tới nói thích y, muốn y ở lại Bắc Kinh đừng đi nữa.
Vương Tử Khiêm vẫn cho rằng định lực của mình rất mạnh, đụng chuyện gì cũng sẽ không khiến y có bao nhiêu phản ứng, nhưng bởi vì câu thích này của tiểu tổ tông mà đã kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Nói không vui là không có khả năng, Vương Tử Khiêm biết trong lòng mình đã kích động đến mức muốn lập tức ôm lấy đối phương, ở bên ngoài bôn ba mấy tháng này, trong lòng đã sớm suy nghĩ vô số lần đến lúc gặp lại sẽ là cảnh tượng gì, sống lâu như vậy, người trước mặt này là người duy nhất khiến cho trái tim như mặt hồ lặng nước của y nổi lên gợn sóng.
Nhưng vừa nghĩ tới việc mình đang làm gì, Vương Tử Khiêm lập tức tỉnh táo lại, kinh hỉ vốn có đã trong một khắc đó hóa thành bụi đất tan theo mây khói. Kỳ thật y rất muốn dùng một loại thân phận khác cùng một chỗ với Giản Vô Tranh, y hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới trao hết cho cậu, muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể nhìn thấy hai tròng mắt sáng ngời nọ khi cậu quay đầu ngước mắt nhìn mình. Nhưng không thể, mạng của y là Nhị gia ban cho, y cả đời này đều nghe theo lời Nhị gia, mặc kệ là xuống đất đảo đấu hay giết người phóng hỏa, với y cũng không có gì bất đồng.
Lãnh đạm cự tuyệt Giản Vô Tranh, nhìn thấy tiểu tổ tông thất vọng rời đi, chỉ có Vương Tử Khiêm mới tự mình biết y tới cùng có bao nhiêu đau lòng.
Nhưng y hiển nhiên đã xem nhẹ Giản Vô Tranh, vì vậy vào ban đêm đã bị tiểu tổ tông hạ dược, khóa trong phòng.
Vương Tử Khiêm cả người khô nóng, hô hấp trầm trọng bị Giản Vô Tranh đẩy ngã trên giường, trơ mắt nhìn đối phương đưa tay cởi bỏ quần áo chính mình. Vội vàng bắt lấy cổ tay cậu, gian nan nói: "Đừng như vậy."
Hai gò má Giản Vô Tranh phiếm hồng, nhìn y một cái, vẫn cứ bướng bỉnh tiếp tục động tác trên tay.
Vương Tử Khiêm biết mình hẳn phải ngăn cản cậu, nhưng phản ứng bản năng mãnh liệt của thân thể cùng nguyện vọng thực sự đáy lòng khiến y cái gì cũng không làm được. Chỉ không ngừng thở dốc nhìn Giản Vô Tranh đem quần áo hai người cởi sạch, sau đó chậm rãi ngồi lên người y. Thân thể bóng loáng lại tràn ngập sức bền nọ, sự chặt chẽ mà ấm áp ẩm ướt nọ, hết thảy hết thảy của cậu, đều khiến y nhịn không được hai mắt huyết hồng.
Thẳng đến cuối cùng chịu không được động tác thong thả của người trên thân nữa, Vương Tử Khiêm gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy Giản Vô Tranh đã cả người vô lực trở mình một cái, sau đó liền cùng nhau không thể vãn hồi. Đó hoàn toàn xuất phát từ động tác bản năng nguyên thủy, động tác hung hăng khiến nước mắt Giản Vô Tranh trong ngực mãnh liệt tràn ra, gắt gao cắn môi, không chút ý tứ phản kháng và cự tuyệt nào.
Rõ ràng không muốn, tại sao còn làm như vậy.
Trong lòng Vương Tử Khiêm tràn ra vài tia khổ sở, lý trí nói cho y biết còn không dừng lại sẽ không có cơ hội vãn hồi nữa, thân thể lại hoàn toàn đi theo hướng ngược lại, không ngừng hung hăng va chạm vào người dưới thân, cho dù biết cậu rất thống khổ, cho dù biết cậu đang khóc, cũng không đối với cậu ôn nhu, chỉ như trừng phạt mà hung hăng dùng sức.
Cảm giác người dưới thân bất lực vươn hai tay ôm chặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm hồng vùi vào trong lồng ngực mình, thanh âm kiềm nén dần dần chuyển điệu, tựa hồ đang nói đau quá, rồi lại như đừng ngừng lại.
"Tại sao.......Tại sao làm như vậy......" Dưới cảm giác kích thích mãnh liệt, Vương Tử Khiêm vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhận được câu trả lời lại là Giản Vô Tranh mang theo giọng nghẹn ngào đứt quãng nói:
"Lão tử thích cậu....... Lão tử con mẹ nó nhìn trúng cậu đấy......"
Loại hồi đáp này không khiến cho Vương Tử Khiêm thả chậm tốc độ, ngược lại càng thêm dùng sức đẩy nhanh động tác, thẳng đến khi Giản Vô Tranh cả người bắt đầu co rút, phía dưới vừa đau vừa tê dại, tay ôm lấy Vương Tử Khiêm vô thức cào loạn, trên tấm lưng kiên cố kia vẽ ra vài vệt máu.
Không biết qua bao lâu, Vương Tử Khiêm mắt nhìn người trong lòng đã bất tỉnh, hai tròng mắt đen nhánh lộ ra một cỗ thần sắc phức tạp.
"Vô Tranh." Vương Tử Khiêm thấp giọng lẩm bẩm một câu, thoáng nhìn tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở giữa màn cửa chiếu vào, tươi đẹp ấm áp cũng như người trong lòng, y nhẹ nhàng lắc đầu, rồi ôm Giản Vô Tranh cùng nhau ngủ.
Sau đó, Vương Tử Khiêm tiếp nhận gia pháp của nhà họ Giản, tiếp nhận sự chỉ trích của mọi người xong, rốt cuộc cũng không bỏ xuống được Giản Vô Tranh. Y biết, mình đời này sẽ chỉ bị người này bắt được, sẽ chỉ vì người này mà động lòng, sẽ chỉ có cậu mới có thể khiến cho y cam tâm tình nguyện gánh vác hết thảy.
Mà Giản Vô Tranh sau lần đó mặc dù ăn đủ khổ, nhưng trong lòng vẫn cao hứng muốn chết, cảm thấy cuối cùng cũng đã đem được người về tay rồi. Cậu quá hiểu rõ Vương Tử Khiêm, biết Vương Tử Khiêm sau khi ôm cậu rồi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, thiên tính của tên kia chính là như thế, trong lòng y một khi đã nhận định, cho dù chết cũng sẽ không thay đổi, cho dù bị hiểu lầm bị quở trách, cũng vẫn như cũ giữ vững nguyên tắc của mình. Bất quá vẫn phải nói, bị người ta đè thật đúng là mẹ nó không phải đau bình thường.
Như vậy, nghiệt duyên của hai người cứ thế mà triệt để kết vào, thiện tai thiện tai.