Tiếng kêu cấp thiết của Lăng Mộ Dương khiến Giản Tam Sinh kỳ quái không thôi, thủy tinh cung này chỉ là mộ thất của thiếp thất Tạng Vương, hẳn không có thứ gì quá khó chơi mới đúng, nhưng không biết tại sao Lăng Mộ lại lo lắng thành bộ dáng này: "Sao, phát hiện thứ gì khó đối phó à? Đừng nóng vội, nói rõ ràng sự tình đi."
"Ôi!" Biết không làm cho Nhị gia hiểu được, anh ta sẽ không nghe mình, Lăng Mộ Dương thở dài thườn thượt, rồi lo lắng không yên nói nhanh: "Đều tại tôi, tôi nghĩ sai rồi, đây không phải là mộ thất của thê thiếp gì cả, đây là mộ thất của Đại vu sư Bôn giáo, cả mộ thất cũng có thể xem như một cơ quan phòng ngừa những kẻ trộm mộ xâm lấn! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, bằng không sẽ thật sự không kịp nữa!"
Đại vu sư của Bôn giáo có địa vị và danh vọng cực cao trong toàn giáo phái, Đại vu sư bói toán, khấn vái, thần chú và huyễn thuật, được hàng ngàn giáo đồ Bôn giáo thời ấy xem như lệnh trời, các giáo đồ đối với Đại vu sư sùng bái mù quáng và tuyệt đối, mà ngay cả Nhiếp Xích Tán Phổ cũng thế.
Cho nên khi Nhiếp Xích Tán Phổ chết đi, liền mời Đại vu sư tiếng tăm lừng lẫy khi ấy là Tư Phổ Đạt Lạp tới trấn lăng cho mình, cũng dựa theo chỉ thị của Tư Phổ Đạt Lạp thiết kế nhiều cơ quan ngầm trong mộ.
Ngoại trừ hòm băng này, vách tường băng bốn phía mộ thất cũng là công trình vĩ đại đòi hỏi nhiều thời gian và công sức. Trong mỗi một khối băng trên vách đều ẩn chứa một thứ gì đó chí mạng, bề mặt của chúng cũng điêu khắc ký hiệu giống như trên hòm băng, hơn nữa dựa theo lý luận phong thủy nhất định lần lượt sắp hàng, chỉ cần hòm băng trung tâm mộ thất bị điều kiện nào đó kích động, mấy thứ ở đây sẽ "sống" lại.
Tên của loại cơ quan này ở thời xa xưa đã từng nghe qua, tên là Hàn Băng Liên Hoàn Cục.
Nghe Lăng Mộ Dương giải thích ngắn gọn thấu đáo xong, tâm trạng mọi người đều trầm xuống, Giản Vô Tranh bỗng dưng nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Dựa theo lời anh nói, nắp quan tài bị đẩy ra cơ quan này sẽ phát động, nhưng trước khi chúng ta tiến vào đã mở ra rồi, có thể cơ quan đã bị loại bỏ rồi không?"
"Không đâu, cậu xem nơi đó, nhìn thấy bóng đen không?" Lăng Mộ Dương đưa đèn pin mắt sói trên tay chiếu hướng về phía một khối băng trên vách tường, để Giản Vô Tranh cùng những người khác nhìn rõ thứ chôn sâu bên trong lớp băng.
Thị lực Giản Vô Tranh vô cùng tốt, Lăng Mộ vừa nhắc nhở, cậu liền chú ý tới thứ được bao phủ dưới lớp băng kia ngay, đó là một vật thể tương tự hình người, phía đầu của nó, điêu khắc một ấn ký hình bán nguyệt, thoạt nhìn cùng mặt trời mới mọc giống nhau, đại khái do niên đại quá lâu, đường nét mặc dù ngắn gọn cũng đã có chút mơ hồ.
"Cậu là nói, chúng nó sẽ từ trong băng nhảy ra?" Hoắc Tam Nhi nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Thế thì cũng quá giật gân rồi, ngay cả người sống cũng chưa chắc có thể từ trong băng dày như vậy bò ra, huống chi một người đã chết mấy ngàn năm bị phong kín dưới băng cứng?"
"Chưa chắc là người, đất Tạng cổ có một loại xác sống được gọi là Quỷ Trụ, là động vật thành tinh chui vào trong ngực con người, chiếm cứ ý thức và thân thể của con người để đạt được mục đích, mà động vật thành tinh này, trường kỳ trú trong cơ thể người, dần dần cùng ruột trong cơ thể người sinh trưởng dính liền cùng nhau, cuối cùng diễn sinh ra loại quái vật Quỷ Trụ này." Giản Tam Sinh vuốt cằm vừa suy tư vừa nói: "Trước khi ta tiếp quản chức Chưởng Nhãn nhà họ Giản, từng nghe mấy chú bác bề trên nói đến một chuyện thế này."
Khi đó Giản gia nhận được tin tức, nói ở phụ cận núi Tư Châu huyện Tây Can phát hiện một sinh khanh, lúc ấy là cha của ba anh em Giản Tam Sinh Giản Thế Nhân đi đào mộ, Chưởng Nhãn thì lại là em trai ruột của Giản Thế Nhân Giản Tiêu, Giản Tiêu người này cũng tương đối khôn khéo giỏi giang, sau khi nhận được tin tức lập tức mang người qua đó, nhưng đang lúc giao dịch buôn bán thì đụng phải một người, bởi vì ở trong núi, mọi người cứ ngỡ đụng phải dân Tây Tạng lên núi săn thú, không suy nghĩ nhiều, liền xuất tiền mới gã chỉ đường.
Không ngờ chính là, người này vào buổi tối thừa dịp đoàn người đang ngủ định bụng hành hung hại người, hoàn hảo bị phát hiện. Đám xuyên sơn lão quỷ từ trước đến nay tâm độc tay hiểm, vừa thấy gã này nghĩ cách đánh tới đầu bọn họ, hiển nhiên không thể buông tha. Sau khi giết chết gã, mọi người đẩy lớp quần áo dày trên người gã ra, lúc này mới thấy rõ trên thân hình cao lớn của người nọ cư nhiên mọc một đầu hoẵng, mà vị trí từ đầu con hoẵng trở xuống, toàn bộ vùi sâu vào trong ngực người. Dùng dao xé thân thể quái vật kia ra, phát hiện thân thể con hoẵng đã cùng bộ phận ruột của cơ thể người dây dưa sinh trưởng cùng một chỗ, quái dị buồn nôn không sao kể xiết.
Sau khi Giản Tam Sinh kể xong, mọi người đều thoáng trầm mặc, Lăng Mộ Dương ngẩng đầu tùy tiện quét mắt nhìn xung quanh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng trầm đục của vật nặng rơi xuống đất, sau đó một khắc, một tràn tiếng kêu cực kỳ bén nhọn chói tai chợt vang lên trong bóng tối, thanh âm cao kia lạ lùng, tựa như muốn xoắn sâu vào trong óc vậy, cơ hồ đâm thủng màng tai mọi người.
Đột ngột nghe tiếng thét chói tai như thế, trái tim mọi người đều thoáng co chặt, ngay cả hô hấp cũng theo đó mà đình chỉ, còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện đèn pha và đèn pin mắt sói trên tay đã tắt ngúm trong tiếng kêu bén nhọn kia.
Ngay sau đó, tiếng phá băng vang lên liên tiếp chung quanh không theo quy luật nào, đó là một loại thanh âm của lớp băng dày bị người mang búa đập nứt ra, mãi đến khi hơn mười loại thanh âm dạng này vang lên, Giản Tam Sinh mới kịp phản ứng, thứ phong bế trong băng này, thật sự đã thoát ra.
Song sự tình phát sinh quá mức đột ngột, không chỉ những người khác, mà ngay cả thân là Chưởng Nhãn như Giản Tam Sinh cũng chưa kịp rõ ràng tình huống để nghĩ ra biện pháp ứng đối, đại não vẫn còn nằm trong giai đoạn quan sát tình thế, không rảnh lo lắng làm thế nào đối mặt với hỗn loạn trước mắt. Do đó khi bên cạnh chợt có người nói: "Phía dưới quan tài này trống rỗng, chúng ta mau chạy vào!"
Giản Tam Sinh liền không chút do dự vội vàng gọi mọi người nhảy vào trong hòm băng, sau đó theo ám đạo trong hòm băng trốn vào sâu bên trong tầng dưới của mộ thất.
Những người khác vào lúc này cũng chỉ biết nghe theo Nhị gia, thứ từ trong lớp băng bốn phía lập tức sẽ tới đây, tại loại địa phương tối om này cùng chúng nó đánh nhau, kết quả tất nhiên chết không toàn thây, vì vậy mỗi người đều ngậm chặt miệng, cấp tốc mà trật tự nhảy vào ám đạo.
Giản Vô Tranh khi đi theo phía sau Nhị ca, trong đầu mơ hồ nghĩ tiếng nói chuyện vừa rồi không giống bình thường, chẳng biết là vì tình huống khẩn cấp khi ấy không cẩn thận lắng nghe hay bởi vì thanh âm chung quanh quá mức hỗn loạn, khiến cậu cảm thấy thanh âm kia có chút cảm giác xa lạ cổ quái. Bất quá loại trực giác này chỉ chợt lóe trong đầu rồi biến mất, rất nhanh Giản Vô Tranh đã bị hoàn cảnh trước mắt làm cho mụ mị đầu óc.
Ám đạo xây dựng phía dưới hòm băng này vô cùng kỳ lạ, có đoạn gồ ghề đơn sơ, có đoạn tinh xảo chỉnh tề, chỗ gồ ghề chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân cẩn thận đi xuống, hơi chút vô ý sẽ đập trúng đầu, chỗ chỉnh tề thì có thể nhìn thấy cổ văn phức tạp tràn ngập trên vách tường, Giản Vô Tranh chưa từng nghiên cứu những thứ này, hiển nhiên đọc không hiểu phía trên viết những gì, chỉ là cậu có chút chú ý tới, trong cổ văn liên tiếp đó, mỗi đoạn đều có ký hiệu giống với ký hiệu điêu khắc trên hòm băng giữa thủy tinh cung, ký hiệu này cũng được vẽ ở đầu những bóng đen nọ.
Giữa ám đạo ngã rẽ rất nhiều, Giản Vô Tranh vừa quan sát văn tự trên vách tường, vừa dựa vào thính giác đi theo Nhị ca phía trước, trong lúc vô ý quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện đám người Hoắc Tam Nhi vẫn chưa theo kịp, vội lớn tiếng gọi Giản Tam Sinh: "Chờ một chút, Nhị ca, bọn họ chưa theo kịp."
Giản Tam Sinh vốn đang một bên suy nghĩ một bên đi về phía trước, anh cũng phát giác trong hỗn loạn vừa rồi có chỗ không đúng, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được là chỗ nào, lúc này nghe Giản Vô Tranh nói mọi người chưa theo kịp, liền nhíu mày quay đầu lại vừa đi vừa mắng: "Mấy đứa chết tiệt kia chỉ biết chạy lung tung, cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, bị Quỷ Trụ ăn cũng chỉ có thể trách chính mình không cẩn thận!"
Đi tới bên cạnh Giản Vô Tranh, Giản Tam Sinh tùy tiện hô vài câu, phát hiện không ai đáp lời, liền lo lắng sẽ lại bị tản ra liền kéo Giản Vô tranh đi trở về, sau khi đi một đoạn, hai anh em đồng thời ngừng bước, kinh ngạc nhìn nhau.
"Đây hình như không phải con đường ban đầu, vừa rồi đã đi nhầm ngã rẽ nào, em có nhớ không?" Giản Tam Sinh vuốt mặt, bất đắc dĩ hỏi.
"Em làm sao nhớ được, đều là anh tìm đường." Giản Vô Tranh trắng mắt liếc Nhị ca, tức giận nói: "Làm sao bây giờ, lần này hoàn toàn tách ra rồi, cũng không rõ mấy người bọn họ có đang ở cùng nhau cả không, vạn nhất chia làm mấy tốp, vậy thì không tốt rồi."
"Thật con mẹ nó, em nói mấy đứa chúng nó có phải ăn no rửng......." Càng nghĩ càng phiền, giọng điệu của Giản Tam Sinh cũng càng ngày càng ác liệt, lại bị người trước mắt cắt ngang mới không nói ra khỏi miệng: "Lăng Mộ?!"
Nhìn thấy từ từ ngã rẽ ló ra Lăng Mộ Dương, Giản Tam Sinh thật sự vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước sang hỏi: "Những người khác đâu? Mấy người các cậu không có tản ra đấy chứ?"
Ánh mắt Lăng Mộ Dương hơi cổ quái liếc mắt nhìn Giản Tam Sinh và Giản Vô Tranh, sau đó cười hì hì nói: "Không có, chính là sợ lại xảy ra vấn đề gì, mấy người bọn họ đều ở bên kìa chờ đấy, tôi biết đường, cho nên đến tìm hai người, đi nhanh thôi, nếu không lát nữa thứ phía trên đuổi xuống thì phiền toái to."
"Đi thôi." Gật đầu, Giản Tam Sinh ra dấu ý bảo Lăng Mộ đi trước dẫn đường, sau khi xác nhận Lăng Mộ Dương xoay người nhìn không thấy bọn họ nữa, mới hướng Giản Vô Tranh bên cạnh đưa mắt ra hiệu.
Giản Vô Tranh hiểu ý, dùng mắt đáp lại Nhị ca, rồi lấy ra Thái A kiếm trước đó Khiêm Tử để lại cho mình nắm trong tay, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lăng Mộ Dương phía trước. Mà Giản Tam Sinh cũng lặng lẽ móc ra một thanh dao găm quân dụng, chuẩn bị tùy thời hành động.
Kỳ thật ánh mắt lơ đãng của người này khi vừa xuất hiện khiến cho hai anh em có trực giác cực mạnh sinh ra cảm giác khác thường, mặc dù chỉ lướt qua vài giây, nhưng Giản Tam Sinh cùng Giản Vô Tranh vẫn nhìn ra chỗ không đúng, ánh mắt người nọ rõ ràng đang khẳng định cái gì đó, vẻ mặt này tuyệt đối sẽ không có ở tên ngốc Lăng Mộ kia.
Mà lời kế tiếp hắn nói, càng khiến hai người hiểu được, nam nhân trước mặt bộ dáng giống hệt Lăng Mộ Dương này, là giả. Cũng không biết hắn đến tột cùng là ai, làm sao lại xuất hiện trước mặt bọn họ vào loại thời điểm này, hắn đóng giả thành Lăng Mộ Dương với mục đích gì, còn Lăng Mộ Dương chân chính đã đi đâu, có phải còn cùng những người khác một chỗ hay không.
Nếu đoán không lầm, Lăng Mộ Dương giả này, e rằng cũng chính là tên trộm đi la bàn và Thắng Tà bên hồ kia. Giản Vô tranh nhíu mày, quá nhiều chuyện cần hiểu rõ, đối với bọn họ mà nói tình hình rất không ổn, cực kỳ bị động.
Ăn ý cùng Nhị ca liếc mắt nhìn nhau, Giản Vô Tranh đánh đòn phủ đầu đột ngột giơ Thái A lên, nhắm ngay vị trí cổ của "Lăng Mộ Dương", sau đó lạnh lùng mở miệng nói: "Có giả vờ nữa cũng vô ích người anh em, ngươi biết thứ trên tay ta là cấp bậc gì rồi, nói cho chúng ta biết trước ngươi là ai, sau đó đem la bàn và Thắng Tà trả lại đây."
Thái A kiếm phảng phất như cảm ứng được tâm tư của chủ nhân, giống như thị uy mà tản mát ra trận trận lệ khí âm hàn lạnh thấu xương, mũi kiếm sắc bén vô cùng từ từ nổi lên màu đỏ tươi, gần như muốn nhỏ máu.