【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 7

Ô tô xuyên qua đường phố Cổ Lâu vòng vào khu Hồ Đồng, cuối cùng đậu trước cửa một tòa tứ hợp viện cũ của Bắc Kinh. Giữa thành thị ồn ào cùng sự yên ắng an tường của nơi này hình thành tương phản cực lớn, khiến cho mỗi một góc của cả tòa tứ hợp viện này đều lộ ra phong cách cổ xưa và vẻ trang trọng.

Từ trong xe bước ra Giản Vô Tranh chỉ giương mắt nhìn một chút, liền cảm thấy Nhị ca nói rất đúng. Liêu lão gia tử này quả nhiên rất có thế lực, chí ít cùng nhà họ Giản không phân cao thấp, hoặc nói, chỉ có hơn chứ không kém cũng không quá đáng. Hiện tại ở Bắc Kinh, nếu muốn sở hữu bảo tồn một tòa tứ hợp viện đầy đủ như vậy, thật đúng là không phải có tiền là có thể tới được tay.

Ở cửa đứng hai chàng trai mặc áo ba lỗ, thấy bọn họ từ trong xe đi ra liền bước lên phía trước đón tiếp.

"Ngài chính là Giản Nhị gia phải không?" Nam nhân cạo đầu bóng lưỡng cười hì hì nhắm chuẩn Giản Tam Sinh nói, nhìn thấy đối phương gật đầu, liền vội vàng ra dấu xin mời, một bên đưa người vào cửa, một bên tiếp tục đáp lời: "Ngài thấy đó tôi chỉ mới tới đây, mặt người đều không nhận ra hết, hắc hắc, Nhị gia chớ trách."

"Được rồi." Giản Tam Sinh một bên rộng lượng khoát tay một bên mang người đi vào trong, kỳ thật trong lòng anh giận dữ, về cơ bản làm nghề này sẽ không thể không nhận ra Giảm Tam Sinh anh được, huống chi cùng ở Bắc Kinh, Liêu lão gia tử phái người như vậy đến, đơn giản chính là muốn đánh mình một cú hạ uy, để anh biết Giản gia nhà anh có gia đại nghiệp đại thế nào đi nữa, anh cũng là một vãn bối, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Một đường trực tiếp được mời đến phòng khách, nhìn thấy đồ trang trí khắc rồng vẽ phượng tao nhã cổ kính cùng đồ cổ đồ sứ thư họa đầy phòng, Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, thật không ngờ tới thời đại hiện nay, cư nhiên còn có người muốn trang hoàng phục cổ như vậy.

Chính giữa phòng khách dựa sát tường là một bộ màn hình chiếu phim gia đình, tủ TV phía dưới cố ý tìm người làm phục cổ, phối hợp với ghế tràng kỷ gỗ sơn đồng dạng phục cổ, thêm vào ghế dựa, phong vị cổ kính chân chính. Hai bên trái phải màn hình chiếu phim gia đình mỗi bên có một chân bàn gỗ tròn từ độ cao, kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, bên trái vững vàng đặt một chuông vàng tinh xảo thời Thanh triều, bên phải thì đặt một món đồ sứ nền trắng hoa xanh thời Nguyên, phía trên mỗi hoa mỗi lá đều tinh diệu vô cùng, lưu sướng phiêu dật. Một trái một phải hợp lại, trở thành tiếng chuông bình an (cả đời bình an)

Cả bộ thế này, giá cả tuyệt đối không rẻ, hiện tại ở Trung Quốc, người có thể có tay nghề làm đồ cổ cao minh như vậy, e rằng có thể đếm đủ trên đầu ngón tay.

Liêu lão gia tử đang ung dung nhàn hạ trên ghế dựa đùa với chim chóc, nhìn thấy người tiến đến, liền hơi thẳng người dậy, treo lồng chim trên giá bên cạnh, khoát tay áo, nói: "Ngồi đi."

Những lời này của ông, hiển nhiên là nói với Giản Tam Sinh, có thể nói từ đầu đến cuối ông đều chỉ nhìn vị Nhị gia nhà họ Giản này, những người khác ông ta ngay cả mắt cũng chưa từng liếc qua một cái, đầy vẻ kiêu căng.

Những người khác cũng đều thông minh không nhìn đến ghế dựa, tự giác đứng sau lão đại nhà mình, Liêu gia và Giản gia hai phái, phân biệt rõ ràng. Giản Vô Tranh lần đầu tiếp xúc với hoàn cảnh loại này, vì vậy khiêm nhường đứng bên cạnh Vương Tử Khiêm, không nói nhiều không nhìn nhiều.

Tiểu cô nương mặc Đường trang hoa hồng nền trắng tiến đến dâng trà, trà Tín Dương tiêm tế hảo hạng, hiển nhiên cũng chỉ có hai chén. Đợi tiểu cô nương đi ra ngoài từ bên ngoài đóng cửa lại xong, Giản Vô tranh vô thức xem xét bốn người phía sau lão gia tử trò chuyện đối diện.

Ngoại trừ hai anh chàng dẫn bọn họ vào cửa vừa rồi, hai người khác một là tráng hán vừa cao vừa béo, người kia rõ ràng chính là nam nhân nhìn thấy ở bệnh viện ban sáng.

Lúc này nam nhân kia cũng đang cười híp mắt đánh giá mình, cuối cùng còn có thâm ý khác chắc lưỡi một tiếng.

Giản Vô Tranh chán ghét nhíu nhíu mày, chuyển tầm mắt sang hướng khác, chuyên tâm nghe Nhị ca và ông già Liêu nói chuyện.

"......Cũng đừng trách ông lão ta khi dễ người, Thiên Hằng không trở về, chuyện này lại không thể trì hoãn nữa. Ngươi cũng biết, hiện tại vàng dưới chân núi nơi nơi đều là hang sói, Lạc Dương cùng Trường Sa có thể đi được, cơ bản đều đi cả, chúng ta nán mãi ở kinh thành, cũng không thể để người nhìn xuống chê cười." Liêu lão gia tử từng câu từng câu không nhanh không chậm nói xong, cầm chén trà tử sa hảo hạng hớp một ngụm trà nhỏ.

"Chú Liêu nói rất đúng, đại ca vắng mặt, chuyện này hiển nhiên do con làm chủ, chỉ có điều......" Giản Tam Sinh cũng không đưa tay lấy chén trà nọ, mà là từ trong ngực lấy ra hộp thuốc, tự châm cho mình một điếu, hung hăng hút một hơi, tiếp tục nói: "Chẳng biết chú Liêu chuẩn bị xuất bao nhiêu lực."

"Haha," Làm như bị biểu hiện vô cùng trắng trợn của Giản Tam Sinh chọc cười, ông lão lắc đầu thở dài nói: "Tam Sinh à, ngươi vẫn so không được với đại ca kia của ngươi, bất quá già đây cũng thích tính khí này của ngươi. Vậy nói cho ngươi đi, ta đây đã lớn tuổi rồi, hiển nhiên không có khả năng mang người xuống đất nữa, việc chưởng nhãn này liền do ngươi trông coi. Còn người, ta cũng sẽ không tùy tiện chọn mấy đứa không ra gì cho ngươi."

Nói xong, ông lão chỉ một người bên cạnh, khiêm tốn cười nói: "Đây là lão Ngũ nhà ta, người cơ trí, bản lĩnh mặc dù không so được với Khiêm Tử của ngươi, nhưng cũng chẳng kém chỗ nào đâu, lần này do nó thay ta đi, cũng coi như để nó nhìn cảnh đời một chút, tích lũy kỹ năng. Hiểu Thịnh à, con không mau chào hỏi."

"Nhị gia, tiểu đệ Liêu Hiểu Thịnh, lần trước ở đỉnh núi từng đối mặt một lần, lần này hai nhà hợp tác, xin ngài hãy lượng thứ nhiều hơn." Nam nhân mới vừa rồi còn nháy mắt với Giản Vô Tranh, giờ phút này dáng vẻ vãn bối khiêm nhường, cười thật là dễ nhìn.

Giản Tam Sinh cẩn thận đánh giá một lần thằng nhóc so với Khiêm Tử lớn hơn hai tuổi trước mặt này, nói thật lần đó hai nhà đụng mặt trên núi, anh bây giờ vẫn còn nhớ như in.

Không phải thứ tốt đẹp gì, trong lòng Giản Tam Sinh âm thầm phỉ nhổ.

Bất quá ngoài mặt anh vẫn biểu hiện vô cùng thân thiện, cười nói: "Thằng bé không tồi à, chú Liêu tự tay dạy dỗ ra nhất định không tầm thường."

Một câu nói mang hai nghĩa, bất quá ông lão cũng không để ý, nhớ là đã nghe Liêu Hiểu Thịnh từng kể về lần chạm mặt đó. Liêu lão gia tử cười cười, nâng chung trà lên, vẫn không nhanh không chậm nói: "Về việc chia phần.......Già đây đối với cái gì Cửu Đỉnh thật đúng là không có hứng thú quá lớn."

Nghe câu này, Giản Tam Sinh không nén được kinh ngạc mà ngẩn ra, ấn theo cách nghĩ của anh, lão gia tử tuyệt đối coi trọng Cửu Đỉnh trong truyền thuyết nọ, mới tìm được chút đầu mối liền gọi anh đến trao đổi hợp tác. Có thể nào ông già này còn có suy nghĩ gì khác không?

Như nhìn thấu Giản Tam Sinh suy nghĩ gì, Liêu lão gia tử nhàn nhạt nói: "Tìm không được Cửu Đỉnh nọ thì thôi, nếu tìm được rồi, vậy coi như của Giản gia các ngươi, ta tuyệt không tham một chút nào. Ta chỉ muốn thứ trong quan tài, mấy thứ khác trong mộ, đều thuộc về các ngươi."

Những lời này nhìn như có chút rộng lượng, dù sao cũng là mộ thời triều Chu, trong quan tài có thể có cái gì tạm thời không nói, khả năng quan tài rỗng cũng không phải không có. Nếu tính như thế, điều kiện này nhìn qua trái lại nhà họ Giản bọn họ chiếm tiện nghi rất lớn. Nhưng nếu là do từ miệng Liêu lão gia tử nói ra, Giản Tam Sinh không thể không lo nghĩ nhiều hơn, lão hồ ly này tuyệt đối không có khả năng làm chuyện bất lợi cho mình.

Nhìn thấy Nhị ca nhà mình sắc mặt trầm xuống, trực giác Giản Vô Tranh nói lời của chú Liêu này không đơn giản như mặt ngoài, quay đầu lại nhìn Khiêm Tử đứng bên cạnh mình, quả nhiên cũng là sắc mặt bất ngờ.

Cảm giác được Giản Vô Tranh ném đến ánh mắt nghi ngờ, Vương Tử Khiêm chuyển mắt về phía cậu, trong thần sắc mang theo khó chịu và bất mãn chỉ có đối phương mới có thể hiểu được.

"Ý ngài nói, con nghĩ phải thương lượng lại một chút." Giản Tam Sinh sắc mặt thâm trầm, thanh âm cũng có một tia cương ngạnh, anh dù sao cũng không giống đại ca Giản Thiên Hằng am hiểu cùng người khác cò kè mặc cả, "Cửu Đỉnh nọ chính là một truyền thuyết, ai cũng không thể cam đoan sẽ túm hụt, thế thì những vật có giá trị của mộ đều sẽ nằm trong quan tài, cách chia của ngài thế này......"

Nghe thế, lão gia tử từ chối cho ý kiến mắt nhìn Giản Tam Sinh, sau đó đem chén trà trong tay nhẹ nhàng ném trên mặt đất. "Xoảng!" một tiếng giòn vang, chén trà tử sa thượng hạng vỡ thành mảnh nhỏ, trà Tín Dương vừa ngâm xong chảy đầy đất.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nín thở trầm ngâm, sắc mặt Giản Tam Sinh cũng không nhịn được càng thêm âm trầm. Lão gia tử hiển nhiên đã nổi giận, quẳng đồ như vậy thật sự có thể gọi là vung tiền như rác.

Nếu lúc này Giản Tam Sinh không nể mặt bồi hai câu không phải, khả năng sự tình này cũng liền như vậy mà qua đi. Thế nhưng Nhị gia nhà họ Giản vào lúc này đột nhiên trở tính bướng bỉnh, cứng rắn thẳng thắt lưng nhất định không nói lời nào.

Ngay khi bầu không khí dị thường căng thẳng, ngoài cửa đột ngột bước tới một nam nhân cao lớn anh tuấn, trên tay anh ta mang theo áo khoác âu phục đã cởi ra, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng không cách nào che được lực uy hiếp tản mát trên người anh ta.

Hai tròng mắt sắc bén của nam nhân đảo qua mọi người trong phòng, cười nói: "Hôm nay làm sao vậy, lão gia tử đây là nổi giận với ai mà lớn như vậy?"

Đối mặt với người đột ngột xuất hiện này, mọi người trong phòng phản ứng khác nhau. Giản Tam Sinh mặt ngoài không có phản ứng gì, trong bụng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Con mẹ nó, cuối cùng cũng đã tới.

"Nha đầu, dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, gọn gàng chút." Giản Thiên Hằng quay đầu nói với tiểu cô nương ở cửa đang không biết làm sao, thấy nha đầu gật đầu cuống quít đi qua quét dọn, lại chuyển hướng Liêu lão gia tử đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt thoáng cương ngạnh: "Thật sự xin lỗi, con mới từ Thượng Hải về, vừa xuống máy bay liền nghe Tam nhi nói chú Liêu mời Tam sinh bọn nó sang đây uống trà. Con đây cũng vội vàng mặt dày theo tới."

Liếc mắt nhìn Giản Thiên Hằng một cái, Liêu lão gia tử gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ngồi."

Giản Thiên Hằng cầm quần áo giao cho tiểu nha đầu bên cạnh, rồi bước qua ngồi vào vị trí gần Liêu lão gia tử nhất, cười nói: "Con đi Thượng Hải chuyến này vừa vặn đụng phải một người quen, tên trộm nọ mấy ngày trước dạo một vòng đông bắc, vét được không ít thứ tốt. Vừa vặn đã lâu không tới thăm ngài, liền mua của hắn một chút quà mọn, để ngài cầm chơi tạm vậy."

Nói xong, Giản Thiên Hằng từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Liêu lão gia tử đang nửa tựa trên ghế dựa.

Lão gia tử nửa tin nửa ngờ mở hộp, lập tức kinh ngạc sửng sốt, lại nhìn sang Giản Thiên Hằng đang cười meo meo, rồi mới từ trong ngực lấy ra cặp kính lão, tỉ mỉ nghiên cứu vật kia.

"Đồ vật không tồi. Là mới lấy được từ trong khanh sao?" Lão gia tử hiển nhiên đối với thứ này cực kỳ hài lòng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hẳn.

"Nào có, con đặc biệt chạy đến Lý tự mời Lạt Ma khai quang rồi mới dám cầm tới cho ngài đấy, đã trừ xúi quẩy, bảo vệ gia trạch ngài bình an." Giản Thiên Hằng tùy tiện nói, nhưng không lộ ra dụng tâm của anh ta.

Ông lão Liêu lúc này thật sự vui vẻ lắm rồi, toe toét cười mãi. Lão gia tử đời này thích thưởng thức nhất mấy thứ nọ, hôm nay được thỏa mãn, có thể nào mất hứng cho được?

Nhìn thời cơ đã chín muồi, Giản Thiên Hằng chuyển đề tài, nói: "Ngài biết Tam Sinh tính tình vẫn luôn thẳng thắn, ngài cũng đừng giận dỗi với em ấy nữa, chén tử sa này quẳng rơi thì quẳng rơi, ngày khác con sẽ sai người tặng ngài bộ tốt hơn."

Liêu lão gia tử đậy hộp nhỏ trên tay lại cẩn thận, nghe được Giản Thiên Hằng nói liền gật đầu.

"Có chuyện gì ngài cứ thương lượng với con là được," Biết đã dỗ ông lão này thuận tâm rồi, Giản Thiên Hằng liền đem chủ đề đưa vào quỹ đạo chính: "Chẳng biết ngài nghĩ thế nào về chuyện núi vàng nọ?"

Nhìn hai người chậm rãi đem chuyện ầm ĩ bế tắc vừa rồi nói rõ ràng, trong lòng mấy người bên cạnh đều mỗi người mỗi vẻ.

Giản Vô Tranh luôn biết đại ca nhà mình rất đáng tin cậy, lại không ngờ rằng thủ đoạn hóa ra lại lợi hại đến thế, cư nhiên ngay cả ông già gian ngoan không thay đổi nọ cũng kiềm hãm dễ bảo, lại nhìn Nhị ca mình, cậu không nhịn được thầm thở dài.

Mà Liêu gia bên này, mọi người đối với Giản Thiên Hằng cũng bội phục không thôi. Liêu Hiểu Thịnh càng cười cong mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Tử Khiêm thấy sự tình nghiễm nhiên đã có kết quả, liền nhàm chán chuyển tầm mắt đến ngoài cửa.

Cuối cùng Giản Thiên Hằng cùng lão gia tử đạt thành hiệp nghị, đồ trong khanh chia bốn sáu, trang bị khí giới cần thiết để xuống đất hết thảy do Giản gia bỏ vốn, nếu thật có thể đụng tới được Cửu Đỉnh trong truyền thuyết kia, liền lập tức liên lạc với lão gia tử, còn lại đến lúc đó sẽ thương nghị tiếp.

Đối với kết quả này, Liêu lão gia tử không thể nói là hoàn toàn hài lòng, nhưng không có biện pháp khác.

Ra khỏi Liêu gia, Giản Tam Sinh ở trên xe đem chuyện phát sinh mấy ngày nay báo cáo đầy đủ cho Giản Thiên Hằng. Nếu đại ca trở lại, vậy anh liền vui vẻ thoải mái đem hết thảy chuyện lộn xộn ném cho đối phương.

Mà khiến Giản Vô tranh nghĩ không ra chính là, đại ca sau khi biết hết thảy vẫn như cũ không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói là trước đừng cho lão gia tử biết, những thứ khác đều giao cho anh ấy xử lý. Hơn nữa cuối cùng còn cười nói với cậu: "Em nếu muốn đi thì cứ đi, đều đã lớn như vậy rồi, cũng nên cho em thấy rõ cảnh đời." Sau đó không ngừng dùng ánh mắt mập mờ quét qua quét lại giữa cậu và Khiêm Tử.

Vài ngày sau, khi Giản Thiên Hằng đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy những thứ cần thiết, vết thương của Vương Tử Khiêm cũng tốt lên bảy tám phần, người của hai nhà liền ngồi ba chiếc xe tư gia, một đường lái thẳng đến Thiểm Tây.
Bình Luận (0)
Comment