【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 16

Tiếng bước chân lộp bộp của thủ mộ thú càng ngày càng gần, mọi người lúc này không hề trì hoãn nữa, theo Vương Tử Khiêm và Giản Vô tranh đã chạy đến phía trước, dùng hết toàn lực, lấy tốc độ chạy nước rút chạy trốn bạt mạng.

Mắt thấy gần xông tới một cây cầu đá, thủ mộ thú này lại giống như nhìn thấu suy tính của bọn họ vậy, đột ngột tứ chi chấm đất, từ đi đổi thành bò, tru lên điên cuồng lủi về hướng mọi người.

Hằng hà tiếng thét chói tai cùng tiếng bò tán loạn bên đường sông đen nghịt có vẻ dị thường khủng bố, việc này không khỏi làm Giản Vô Tranh nhớ tới đám chuột hang cao nguyên đụng phải trong Tạng vương lăng kia, đồng dạng là số lượng đông đảo, cũng đồng dạng cực kỳ nguy hiểm, hai thứ đều sở hữu sức mạnh đẩy người vào chỗ chết chỉ trong khoảnh khắc, một khi bị chúng nó vây quanh, liền tuyệt đối không còn đường thoát.

Dưới loại tình huống này, cho dù Vương Tử Khiêm có thể một mình đột phá vòng vây, cũng không cách nào giải cứu đám người bọn họ.

"Chạy mau, đừng quay đầu lại!" Được Hoắc Tam Nhi che chở chạy phía trước Giản Tam Sinh thấy tình hình đột biến, lập tức phất tay gọi mọi người tăng tốc, miễn cho bị vây chết trên cầu đá.

Tiềm năng của con người khi đối mặt với sống chết một khi bộc phát liền cực kỳ đáng sợ, mọi người trong lúc hối hả mặc dù chạy chật vật không chịu nổi, nhưng tốc độ tuyệt đối có thể nói là số một, mà ngay cả Lăng Mộ bình thường không chịu rèn luyện thân thể, lúc này cũng chạy so với thỏ còn nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên là bị đám thủ mộ thú trong bóng tối phô trương thanh thế kia dọa mất mật.

Cảm giác được Lăng Mộ Dương sợ hãi, Thành Nhạc một mặt kéo hắn chạy như điên, một mặt thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, nắm chặt tay tôi."

Nghe được lời Thành Nhạc nói, Lăng Mộ đã chạy đến sốc hông chỉ hai mắt vô thần gật đầu, sức lực để nói cũng không còn.

Cầu đá khi pháo sáng bắn lên đã được mọi người đảo mắt liếc qua, rất nhanh đã bị cung điện quỷ dị hoa lệ che lấp mất, khi ấy ai cũng không cẩn thận quan sát chiều dài thật sự của nó, nghĩ đây chẳng qua là một cây cầu bình thường, hiện giờ bắt đầu chạy mới phát hiện, cầu đá này không phải dài bình thường, hơn nữa phía trên không biết bao phủ thứ gì, vừa trơn lại vì dính, chạy rất khó khăn, Giản Vô Tranh nhiều lần suýt ngã sấp, nếu không có Vương Tử Khiêm túm cậu, hiện tại e rằng đã để đám thủ mộ thú kia vây lên gặm sạch.

"A!" Đang lúc mọi người chạy đến trời đất choáng váng, vốn hộ bên cạnh Giản Tam Sinh Hoắc Tam Nhi lại đột ngột quát to một tiếng té ngã, Giản Tam Sinh đầu đầy mồ hôi quay nhìn lại, liền phát hiện mắt cá chân Hoắc Tam Nhi bị một móng vuốt từ dưới cầu với lên gắt gao cuốn lấy, cả người có xu hướng bị kéo xuống đáy sông.

Phía sau thủ mộ thú đuổi sát không tha lập tức sẽ bức đến trước mặt, trong mắt Giản Tam Sinh lộ ra hung quang, phản ứng nhanh chóng móc ra dao lặn, muốn qua đó giúp Hoắc Tam Nhi chém rơi vuốt quỷ nước, nhưng do góc độ trở ngại, anh trong lúc nhất thời không tìm ra được nơi hạ dao, chỉ có thể dùng sức túm cánh tay Hoắc Tam Nhi, để Hoắc Tam Nhi bảo trì tư thế nửa thân thể rơi ra bên ngoài cầu, chưa đến nỗi bị quỷ nước kéo xuống sông.

Tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ toi đời?! Giản Tam Sinh gấp như lửa đốt, mồ hôi lạnh chảy đầy cổ, trong lòng không ngừng chửi má nó, nhưng vẫn tìm không được biện pháp khả thi.

Song không đợi anh mắng xong, chợt nghe một trận tiếng vũ khí sắc bén xé gió, một thanh dao găm tinh xảo khéo léo bỗng dưng từ đằng xa bay tới, lực đạo góc độ đều cực kỳ chuẩn xác, thoáng cái hung hăng chặt đứt vuốt quỷ nước kia.

Dao găm cùng cánh tay bị chặt đứt của quỷ nước rơi vào sông, bắn tung tóe bọt nước màu đen đục bẩn kia.

"Chạy mau!" Biết có thể sử dụng loại thủ pháp này giải cứu bọn họ nhất định là Khiêm Tử, Giản Tam Sinh liền không hề suy nghĩ nhiều, một phen túm Hoắc Tam Nhi lên, hai người mặc kệ bộ dáng chật vật, ra sức đứng dậy xông về phía trước.

Cho tới giờ khắc này Giản Tam Sinh mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào dưới cầu chỗ bọn họ, cũng đã bị vô số quỷ nước chiếm cứ, cánh tay khô héo đen ngòm thỉnh thoảng từ dưới cầu thò ra, giống như lưỡi hái tử thần cố gắng móc lấy mọi người kéo vào đáy nước.

"Chạy đến chính giữa cầu mau!" Giản Tam Sinh vừa chạy vừa nhắc nhở những người khác, đồng thời cảnh giác nhìn phía trước, tìm kiếm những nơi có thể cho mọi người tránh né.

Mà đám thủ mộ thú hoàn toàn không có lý trí này, tựa hồ đối với tòa cung điện ở chính giữa đường sông hình vòng kia cực kỳ kiêng kỵ, chúng nó một bên cố gắng ngăn cản mọi người tiến vào cung điện, một bên cẩn thận đứng ở xa xa do dự không tiến lên, thật giống như chung quanh cung điện này có một vách tường thủy tinh vô hình, cản trở bước chân chúng nó điên cuồng đi tới.

Trong tai nghe thanh âm của đám thủ mộ thú kia càng ngày càng xa, trong lòng Giản Vô Tranh mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không dám dừng lại lâu.

Đi theo Vương Tử Khiêm tới ngoài cửa lớn của cung điện, phát hiện cánh cửa ngọc đen điêu khắc tinh mỹ này cư nhiên đang mở rộng, Giản Vô Tranh nhíu mày, nghi hoặc cùng Vương Tử Khiêm liếc mắt nhìn nhau, quyết định vẫn là vào trước nhìn kỹ rồi hẳn nói.

Mọi người sau khi phá tan vòng vây trốn vào cung điện, lập tức dồn sức cùng đẩy cánh cửa ngọc đen cực lớn khép lại.

Cánh cửa ngọc dày nặng ở trước mặt mọi người chậm rãi đóng chặt, theo tiếng vang của chất ngọc ma sát vang lên, Giản Tam Sinh lúc này mới yên lòng lại.

Nhìn mọi người tê liệt ngã trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, Giản Tam Sinh vuốt mặt, chậm rãi mở miệng nói: "Thủ mộ thú này hình như không thể vào đây, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, kiểm kê trang bị, sửa sang lại rồi vào bên trong xem xét."

Dạ một tiếng, Hoắc Tam Nhi cúi đầu nhìn chất nhầy trắng mịn dính dáp trên người khi mình ngã xuống, tức giận bất bình mắng tiếng mẹ, sau đó yên lặng sắp xếp lại ba lô trang bị.

Tốt xấu gì súng bắn cá và dao găm quan trọng cũng chưa bị rơi mất, chẳng qua đã đánh mất mấy cây pháo lạnh, Hoắc Tam Nhi thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu xoa chỗ mình vừa bị đụng đau.

Giản Vô Tranh nhìn thấy động tác của Hoắc Tam Nhi, liền từ trong bao móc ra một chai xịt bạch dược Vân Nam, vung tay ném cho đối phương.

Hai người gật đầu với nhau, rồi đều ngồi dưới đất không hề lên tiếng, chậm rãi chờ thể lực khôi phục.

Vương Tử Khiêm mắt nhìn Huyền Vũ và Thành Nhạc còn đang nghỉ ngơi, quay đầu lại nhẹ nhàng nói câu gì đó với Giản Vô Tranh, liền cầm đèn pin không thấm nước, đứng dậy một mình đi vào trong cung điện.

"Khiêm Tử đi dò mìn?" Giản Tam Sinh dựa lưng vào cánh cửa ngọc đen cực lớn, châm điếu thuốc ngậm trong miệng, chỉa chỉa bóng lưng của Vương Tử Khiêm, hàm hồ hướng Giản Vô Tranh hỏi.

"Dạ, cậu ấy nói qua bên kia nhìn xem." Giản Vô Tranh vừa nói vừa cúi đầu lật xem gì đó trong ba lô.

"Em không sợ cậu ta chạy mất nữa à?" Nhìn nơi Vương Tử Khiêm biến mất, Giản Tam Sinh cố ý trêu ghẹo nói.

Trừng mắt nhìn Nhị ca nhà mình, trong lòng Giản Vô Tranh đã có dự tính nói: "Không đâu, cậu ấy không có khả năng chạy nữa."

"Tin tưởng cậu ta như vậy?" Kinh ngạc nhướng mày, Giản Tam Sinh dứt khoát dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt, hơi ngửa đầu nghỉ ngơi.

Nói thật ra, Giản Vô Tranh quả thực không có lý do có thể khẳng định như thế, nhưng cậu vẫn tin, trực giác của cậu cho biết Vương Tử Khiêm sẽ không bỏ cậu lại một mình mà chạy mất nữa, cậu tin chắc hai người có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, an toàn trở về Bắc Kinh, trở về cuộc sống đã từng chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Có lẽ, con người đôi khi chính là ấu trĩ buồn cười như vậy, cho dù không có chứng cứ rõ ràng cũng nguyện ý tin tưởng.

Bất quá Giản Vô Tranh nghĩ, lòng tin của cậu không sai, do đó dù ấu trĩ buồn cười cũng không hề gì, qua được cánh cửa trước mắt này mới là thật.

Ngồi đợi tại chỗ khoảng 5 phút, Giản Vô Tranh nghĩ thể lực mình đã hồi phục không sai biệt lắm, còn chờ như vậy cũng nhàm chán, liền vẫy sáng một cây pháo lạnh, đứng dậy nói với Giản Tam Sinh: "Nhị ca, em đi tìm Khiêm Tử, các anh chờ ở đây nhé."

"Ừ, tự mình cẩn thận một chút, chớ đi quá xa, nếu không tìm được người cứ trở về trước." Khoát khoát tay, Giản Tam Sinh ngậm điếu thuốc, yên lặng nhìn Giản Vô Tranh đi vào trong bóng tối.

Tòa cung điện xây dựng giữa mộ này bên trong sửa chữa không khác biệt lắm với thời Chu, song Giản Vô Tranh chung quy cảm thấy, giữa những trang sức tao nhã cổ kính này khắp nơi đều lộ ra một cỗ âm lãnh quỷ dị, đại khái bởi vì bản thân tòa cung điện này chính là xây cho người chết, nên người sống ở chỗ này mới có thể cảm thấy không được tự nhiên chăng.

Vòng qua một cây cột đá, Giản Vô Tranh vừa cẩn thận quan sát bày biện bốn phía, vừa thử thăm dò thấp giọng kêu: "Khiêm Tử?"

Chẳng biết gọi bao nhiêu câu, Giản Vô Tranh bỗng dưng nghe được phía trước truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tâm trạng nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, biết đây nhất định là Vương Tử Khiêm không thể nghi ngờ.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, người đã đến trước mặt, ánh sáng của pháo lạnh rất yếu, Giản Vô Tranh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy lôi vân màu đen trên mặt Vương Tử Khiêm, hoàn toàn nhìn không rõ vẻ mặt của y.

"Sao đi lâu như vậy?" Đưa tay cầm tay đối phương, Giản Vô Tranh hỏi một câu mang tính tượng trưng, nhưng không nghe được câu trả lời của đối phương.

Bất quá nghĩ đến Khiêm Tử bình thường vẫn trầm mặc ít nói, có lẽ cậu ấy đã gật đầu nhưng mình không nhìn thấy, Giản Vô Tranh cũng không truy hỏi nữa, mà kéo Vương Tử Khiêm chậm rãi trở về.

Hai người dọc theo hành lang cung điện yên lặng đi một hồi, Vương Tử Khiêm trước sau không phát ra mảy may thanh âm nào, Giản Vô Tranh cau mày, dần dần cảm thấy sự tình có chút không đúng, nhưng đến tột cùng không đúng ở chỗ nào thì cậu lại không nói ra được, chỉ cảm thấy sự trầm mặc của Vương Tử Khiêm tựa hồ có chút khác thường, nhưng từ bàn tay hai người đan xen tới xem, người đi theo phía sau cậu tuyệt đối đúng là Vương Tử Khiêm.

"Khiêm Tử, cậu vừa rồi qua bên kia có tìm được cửa ra không?" Trong lòng luồng cảm giác chẳng lành càng ngày càng nặng, Giản Vô Tranh rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi thử, đồng thời dừng bước, xoay người mặt đối mặt với Vương Tử Khiêm.

Đối với vấn đề như vậy, Vương Tử Khiêm như trước trầm mặc không nói, việc này thật sự không được bình thường.

Giản Vô Tranh cắn răng rất nhanh tự hỏi đối sách trong đầu, chợt nhớ tớ Khiêm Tử khi đi trong tay rõ ràng cầm đèn pin không thấm nước, nhưng hiện giờ trên tay y lại chẳng có gì.

Trừ phi Khiêm Tử tự mình vứt bỏ đèn pin, nếu không ai có thể từ trên tay y cướp được đồ vật?

Sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, Giản Vô Tranh giơ pháo lạnh lên, chậm rãi tới gần mặt Vương Tử Khiêm, sau đó kinh ngạc phát hiện, hai mắt người nọ vốn huyết hồng hiện giờ vậy mà toàn bộ biến thành xanh sẫm ghê người, hơn nữa dưới ánh sáng yếu ớt của pháo sáng chiếu xuống, tử khí trầm trầm không chút thần thái.

"Khiêm Tử?!" Giản Vô Tranh kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lòng biết Khiêm Tử lần này e rằng thật sự tới rồi, bởi vì tình huống trước mắt rõ ràng không giống lần đầu trong nghĩa địa Chu Công kia, bộ dáng của Vương Tử Khiêm hoàn toàn như là bị thứ gì đó câu mất hồn phách.

"Này, Khiêm......" Giản Vô Tranh vừa muốn mở miệng nói chuyện, người trước mặt lại thình lình nhào tới, trực tiếp đẩy cậu té ngã xuống đất.

Phía sau lưng và đầu đập trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, đau đớn khiến Giản Vô Tranh hoàn toàn nói không nên lời, chỉ có thể phí công vung vẫy tứ chi giãy giụa, muốn đẩy Vương Tử Khiêm đè trên người ra.
Bình Luận (0)
Comment