【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 25

Nắm bàn tay cụt ngón kia của nữ thi, Giản Vô Tranh không e dè chậm bước đi trong hành lang đen nghịt.

Lúc này cậu suy nghĩ rất nhiều, về Giản gia, về tứ thú, về lời nguyền tứ tuẫn, cậu hiểu được mình cuối cùng phải tới chỗ này.

Chẳng biết lại đi bao lâu, Giản Vô Tranh phát hiện mình đã tiến vào một cung điện bày trí tương đối hoa lệ đẹp mắt, hai bên cung điện nọ có hồ nước chạm trổ mỹ ngọc, bốn phía cột đá cao vút thẳng đứng trên có khắc đầy hoa văn cổ xưa xinh đẹp, trên vách tường đèn chong giao nhân vạn năm bất diệt.

Ngay trước cung điện, là hai hàng đăng nô khom lưng khuỵu gối, tay nâng đèn lồng, mặt sau đăng nô này, thì lại là một cây cầu đá điêu khắc cẩm thạch, cầu đá nối liền hai mặt trước sau của cung điện, thông hướng về phía tượng thú điêu khắc bằng ngọc sâu bên sườn trong nhất.

Tượng ngọc kia nhìn qua tổng thể giống như một con sói khỏe mạnh đang nằm rạp, khiến Giản Vô Tranh nháy mắt nhớ tới thủ lĩnh Khuyển Nhung mà Huyền Vũ đề cập tới -- Bạch Lang.

Tượng ngọc kia có một người đàn ông trưởng thành đang ngồi ngay ngắn, người đàn ông kia hai mắt khép hờ, hai tay đặt ở hai đầu tượng ngọc, phục sức trên người hoa mỹ già giặn, rất có hơi hướng man tộc.

Bất quá khiến Giản Vô Tranh vô cùng ngạc nhiên chính là, toàn thân của hắn kể cả bộ mặt cũng không có chút hắc ban, da hoàn hảo tựa như người sống, tựa như sau một khắc sẽ mở mắt xông lại đây vậy.

"Này." Chưa từng thấy qua loại cảnh tượng này, Giản Vô Tranh không nhịn được có chút dao động, cậu không thể xác định người đàn ông kia rốt cuộc sống hay chết, không thể làm gì khác hơn là thử gọi một tiếng, cố gắng gợi chú ý của đối phương.

Nhưng rất rõ ràng, thình lình mở mắt xông tới gì gì đó, chỉ là vọng tưởng trong lòng Giản Vô Tranh mà thôi, bởi vì mặc kệ cậu gào thét thế nào, người đàn ông kia cũng không có chút dấu hiệu di động.

"Thật là người chết sao." Do dự chốc lát, Giản Vô Tranh mắt nhìn nữ thi áo đỏ bên cạnh, ổn định tinh thần, quyết định vẫn cứ qua đó nhìn xem.

Cậu nghĩ khối gọi là mệnh ngọc bạch lang kia, hẳn phải nằm ngay gần tượng ngọc này.

Cẩn thận quan sát bộ nam thi kia, Giản Vô Tranh chú ý từng bước đến trước tượng ngọc, nương nhờ ánh đèn chong có chút tối mờ trong cung điện, phát hiện lòng bàn tay phải của nam thi ngồi trên tượng ngọc này, tựa hồ có một khối gì đó hình vuông.

Cậu chậm rãi tới gần hai bước, đánh bạo đưa tay lấy khối đồ đó, nhưng làm thế nào cũng không thể đem nó từ trong lòng bàn tay nam thi rút ra.

"Tổ cha nó......." Cắn răng, Giản Vô Tranh hít sâu một hơi, tâm tình nhẫn nại mà sợ hãi, dùng sức đẩy bàn tay nam thi.

"Hô......" Rốt cuộc nắm được ngọc bội hình vuông trong tay, Giản Vô Tranh tâm thần yên ổn lại, nghĩ thầm thứ cần làm cuối cùng, là đem hai khối ngọc xác nhập, Khiêm Tử bọn họ có thể được cứu rồi.

Song không đợi cậu lấy mệnh ngọc của thú mẫu ra, nam thi vốn vẫn ngồi trên tượng ngọc không nhúc nhích kia, cư nhiên đột ngột vươn cánh tay cứng rắn như gậy sắt, vững vàng bắt được tay đang cầm mệnh ngọc Bạch Lang của cậu, đồng thời mở đôi mắt trước kia vẫn đóng chặt, dùng đôi mắt đen tinh khiết không có chút tròng trắng kia nhìn cậu.

"A!" Giản Vô Tranh giật mình khẽ kêu một tiếng, thân thể không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng hoàn toàn không có ý định buông khối ngọc bội kia ra.

Nam thi mất đi ngọc bội, tựa hồ trở nên có chút cáu kỉnh bất an, nó vung cánh tay lớn như kìm, quẳng mạnh Giản Vô Tranh ra ngoài.

Giản Vô Tranh chưa kịp chuẩn bị, bị một kích đột ngột này quẳng ngã đến rên rỉ thành tiếng, đầu đập vào mặt đất lót đá phiến cứng rắn lạnh băng, khiến cậu đau đến suýt nữa thì hôn mê.

"Ưm......" Không chỉ đầu, mà ngay cả thân thể đều bị đụng đau đớn không ngừng, nam thi kia sức lớn kinh người, chỉ sợ ngay cả Vương Tử Khiêm so ra đều kém một phần mười.

Mơ mơ màng màng đứng dậy, trán Giản Vô Tranh chảy xuống máu tươi, có vài giọt đã rơi vào trong mắt, cậu nhìn không rõ đồ vật, nhưng có thể nghe ra nam thi đang hướng gần về phía cậu.

Không thể để nó bắt được, phải mau chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này.

Trong lòng có chút bối rối nghĩ, Giản Vô Tranh luống cuống tay chân đem ngọc bội nhét vào trong túi, sau đó vừa chạy vừa từ ba lô lấy ra dầu hỏa cùng bật lửa không thấm nước, muốn tùy thời đốt trụi nam thi kia.

Bất đắc dĩ cho dù động tác cậu có mau đi nữa, dưới tình huống cơ hồ nhìn không rõ đồ vật, vẫn bị nam thi bắt được đẩy nhào trên mặt đất.

Thân thể lại trải qua đau đớn kịch liệt, Giản Vô Tranh cắn chặt răng, trước khi tay lớn của nam thi bóp lên cổ mình, đem bình dầu hỏa nhỏ kia rắc toàn bộ lên người đối phương, thân thể lập tức dùng sức tránh ra, dùng hết toàn bộ sức lực hung hăng đá văng nam thi.

Sức bạo phát của nhân loại rất đáng sợ, Giản Vô Tranh hiển nhiên cũng không ngoại lệ, cậu dùng tất cả sức lực đều đánh cuộc vào một cước này, sau khi thành công nhanh chóng mở bật lửa đã sớm chuẩn bị tốt, không nói hai lời liền ném qua.

Bị ngọn lửa hung mãnh trong nháy mắt quấn lấy thân thể, nam thi phát ra một tiếng gầm nhẹ tuyệt vọng, giương nanh múa vuốt đánh về phía nhân loại trước mắt, tay lớn mang theo móng sắc bén vung mạnh lên, liền vẽ lên ngực tránh né không kịp của Giản Vô Tranh vài đường nứt toạc.

Móng tay dài mảnh cứng rắn đâm vào trong da thịt, mang theo vài tia hoa máu cùng vụn thịt, hung ác tàn nhẫn tựa như muốn móc trái tim của đối phương ra vậy.

Cắn răng che vết thương trên người, Giản Vô Tranh đau nói không nên lời, cậu té trên mặt đất chậm rãi xê dịch thân thể, muốn rời xa thi thể đang thiêu đốt kia, nhưng phát hiện đường lui sớm đã bị đối phương lấp kín, còn lại tựa hồ chỉ có một đường chết.

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao...... Ngay khi Giản Vô Tranh lâm vào tuyệt vọng, nữ thi áo đỏ làm bạn đi với cậu tới đây lại bỗng dưng vọt sang.

Hai tay nữ thi vững vàng bắt được cánh tay của nam thi, dùng sức đẩy nhào đối phương xuống đất, hoàn toàn không để ý ngọn lửa hung mãnh nọ đã lan đến gần mình, chỉ gắt gao kềm trụ nam thi bất động.

"Thú mẫu......" Hé mở con mắt bị máu nhuộm dần, Giản Vô Tranh sững sờ nhìn thi thể dây dưa cùng nhau kia, khó có thể tin được chứng kiến bọn họ cùng nhau bị lửa thiêu tận, thậm chí quên mất vết thương trên người mình còn chảy máu không ngừng.

Nam thi giãy giụa, điên cuồng hét lên muốn vẫy ra nữ thi áo đỏ đang kềm trụ mình không tha, nhưng thủy chung không cách nào nhúc nhích, phảng phất như mệnh đã định trước, cùng nữ thi từng chút từng chút hóa thành tro tàn.

"Kẻ hại ta tất diệt toàn tộc......Trọn đời không thể trở mình......"

Chẳng biết tại sao, trong đầu Giản Vô Tranh giờ phút này lại quanh quẩn thanh âm của một nữ nhân, thanh âm kia vừa nhu hòa lại vừa kiên định, mang theo một cỗ hận ý nồng nặc không tiêu tan, không ngừng lặp đi lặp lại câu thề như lời nguyền rủa kia.

Mãi đến khi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt, Giản Vô Tranh mới khôi phục lại tinh thần, cậu mờ mịt nhìn mảnh tro tàn đen tuyền trước mắt, chẳng biết đến tột cùng nên khóc hay nên cười.

Đưa tay xoa xoa mắt, Giản Vô Tranh không quên mục đích mình tới đây.

Cậu móc ra ngọc bội hình vuông cùng ngọc hoàn hình tròn của thú mẫu, phát hiện hai thứ này vậy mà có thể xảo diệu kết hợp cùng một chỗ, nghĩ thầm nhất định là dụng ý xuất phát từ trời tròn đất vuông thời cổ đại.

Sau khi hợp lại hai khối ngọc này, qua chưa tới nửa phút, hai khối ngọc liền cùng nhau hóa thành bột phấn tiêu tán trong tay Giản Vô Tranh.

Bất đắc dĩ nhìn đống bột nhỏ trong lòng bàn tay mình, Giản Vô Tranh bỗng dưng cảm thấy có chút thê lương, nhưng việc này chứng tỏ lời nguyền tứ tuẫn đã hoàn toàn giải trừ, chứng tỏ Khiêm Tử cùng ba thú khác có thể bình an vô sự, cậu nên vui vẻ mới đúng.

Ho nhẹ một tiếng, Giản Vô Tranh may mắn một kích của nam thi vừa rồi cũng chưa thương tổn đến phủ tạng, cậu cơ bản có thể xem như thu hoạch lớn giành được toàn thắng.

"Haha...... " Lộ ra một mạt cười khổ, Giản Vô Tranh nhíu mày, cố gắng đứng thẳng người dậy.

Toàn thân cao thấp đau đớn không chịu nổi, cậu tự hỏi ra ngoài tốt hơn, hay dứt khoát nằm trên mặt đất lăn ra tốt hơn, bất quá thoạt nhìn hình như vô luận là cách nào đều sẽ tăng thêm nỗi thống khổ của cậu.

Buồn ngủ quá......

Ý thức ngoài dự tính càng ngày càng mơ hồ, Giản Vô Tranh nỗ lực đi về phía trước hai bước, cuối cùng toàn thân vô lực ngã nhào trên mặt đất.

Lạnh quá......

Chẳng lẽ phải chết ở đây sao......

Tại sao có thể như vậy, rõ ràng đã giải quyết chú ấn.......

Cuộn tròn ôm lấy bản thân, Giản Vô Tranh đầu đau muốn nứt ra, cả người đau đớn cơ hồ phát cuồng, cậu mơ hồ nhận thấy được thân thể mình không ổn, rồi lại không có biện pháp gì thay đổi được.

"Vô Tranh."

Ngay khi ý thức sắp biến mất, Giản Vô Tranh nghe được một thanh âm quen thuộc đang gọi mình.

Cậu dùng một chút khí lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa cung điện, phát hiện Vương Tử Khiêm cả người tắm máu, tình huống bi thảm tuyệt đối không thua gì mình, đang gắng gượng chống đỡ đi về hướng cậu, tên kia vẫn trước sau mang vẻ lạnh lùng cường đại, cho dù khóe môi mang đầy vết máu, cũng vẫn có vẻ không chút nào sợ hãi.

Chỉ là khuôn mặt bình thường lạnh lùng kia, sau khi nhìn rõ tình trạng trên người Giản Vô Tranh, nháy mắt biến thành hoảng loạn luống cuống.

Nhanh bước đi tới, Vương Tử Khiêm ngồi xổm trên mặt đất, ôn nhu kéo Giản Vô Tranh vào trong lòng, không ngừng thấp giọng gọi tên người yêu: "Vô Tranh, tôi không sao rồi, sẽ lập tức mang anh trở về, đừng ngủ gật."

"Ừ." An tâm nằm trong lòng Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh nhẹ giọng đáp ứng: "Chú ấn đã giải trừ......Cậu sẽ không chết nữa."

"Ừ, tôi sẽ không chết nữa."

"Chúng ta mau trở về......Tìm Nhị ca và Lăng Mộ....... "

"Ừ."

"Sau đó quay về Bắc Kinh."

"Ừ."

"Nơi này lạnh quá."

"Ừ."

"Tôi tưởng rằng.......Không có ai đến cứu tôi chứ."

"Vô Tranh."

"Hoàn hảo cậu đã đến rồi."

"Tôi sẽ không rời khỏi anh nữa."

"...... Đây là cậu nói đó, không được gạt tôi nữa."

"Không rời khỏi anh, cả đời cả kiếp."

Rốt cuộc nghe được lời muốn nghe nhất, Giản Vô Tranh nhắm mắt lại lộ ra nụ cười uể oại, cậu vùi đầu vào ngực Vương Tử Khiêm, mặc cho đối phương ôm ngang mình, sau đó giữa hơi thở ấm áp kia chậm rãi mất đi ý thức.

Bốn ngày sau.

Phảng phất như một giấc mộng dai dẳng mà lại hoang đường, nhưng đau đớn mãnh liệt trên người đã tố cáo, kinh nghiệm khủng bố này là hoàn toàn chân thật.

Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Giản Vô Tranh lau trán, cố gắng mở mắt muốn nhìn rõ mình rốt cuộc đang ở đâu.

"Vô Tranh, anh đã tỉnh." Mắt còn chưa mở, cổ tay đã bị người cầm lấy, tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, thân thể lập tức bị người nào đó ôm trọn vào trong ngực.

"Khiêm Tử?" Giản Vô Tranh quay đầu qua, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Vương Tử Khiêm, không nhịn được có loại cảm giác dường như đã cách xa mấy đời.

"Mặt của cậu sao..... " Đưa tay xoa mặt đối phương, Giản Vô Tranh nhìn thấy xéo dưới má trái Vương Tử Khiêm vẫn có hai đường lôi văn màu đen chưa tiêu tan: "Chú ấn chưa biến mất?"

"Không phải." Lắc đầu, Vương Tử Khiêm không thèm quan tâm nói: "Chỉ có thứ này chưa hết."

"Mẹ kiếp......" Thoáng sửng sốt, Giản Vô Tranh dùng sức chà sát hai đường lôi văn trên má trái kia của Vương Tử Khiêm, phát hiện quả nhiên xóa không xong, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: "Hủy dung rồi?"

"Ừ."

Nhìn Vương Tử Khiêm vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, Giản Vô Tranh nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn vứt bỏ hình tượng cười to thành tiếng: "Xấu muốn chết, hahaha."

"......"

Hai người đang nói, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Giản Tam Sinh ngậm điếu thuốc, mang theo Tiểu Hắc thong thả tiến đến: "Ôi chao, Vô Tranh, rốt cuộc đã tỉnh dậy? Em đã ngủ ba ngày rồi."

"Nhị ca." Lên tiếng chào hỏi, Giản Vô Tranh nhìn thấy Tiểu Hắc lập tức đẩy Vương Tử Khiêm ra, thuận thế ôm lấy Tiểu Hắc đang nhào tới bên người mình vào lòng xoa loạn: "Ừm, vài ngày không gặp hình như lại béo lên rồi...... À đúng rồi, Nhị ca, Lăng Mộ và Thành Nhạc thế nào?"

"Hai thằng nhóc đó tốt lắm." Xem xét Vương Tử Khiêm đang đen mặt ngồi bên cạnh, Giản Tam Sinh tâm mang ý xấu cố ý nói: "Vết thương của Lăng Mộ nặng hơn em, bất quá tỉnh dậy sớm, hiện giờ đang tản bộ cùng Thành Nhạc bên bờ biển, thế nào, để Khiêm Tử mang em ra đó chơi nhé?"

Giản Vô Tranh vừa muốn mở miệng cũng được, lại đột nhiên bị Tiểu Hắc vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay, không nhịn được vui vẻ nói: "Mang Tiểu Hắc đi nữa, đã rất lâu chưa gặp, vẫn luôn nhớ nó."

"Không mang theo." Lạnh nhạt nhìn con "chó xù" được tiểu tổ tông sủng ái kia, trong lòng Vương Tử Khiêm một ngọn lửa màu đen mang tên ghen tỵ đột ngột bùng lên.

"Tại sao." Có chút kinh ngạc Khiêm Tử cư nhiên sẽ không thích con Ngao Tạng này, Giản Vô Tranh vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc nói: "Đây là con Ngao Tạng gặp được ở Kekexili đó, cậu không nhớ à? Cậu còn nói muốn dẫn nó về Bắc Kinh mà."

"Tôi không thích Ngao Tạng." Từng chữ vô cùng kiên định rõ ràng nói, Vương Tử Khiêm hoàn toàn không để ý vào loại thời điểm này phủ định lời mình từng nói.

"......" Không hiểu sao Khiêm Tử lại đột ngột "tính tình đại biến", Giản Vô Tranh nhìn Tiểu Hắc đáng thương hề hề đang nhìn mình, lại nhìn khuôn mặt lạnh đã xoay đầu sang hướng khác của Vương Tử Khiêm, có chút khó xử nói: "Được rồi, Nhị ca anh mang Tiểu Hắc ra ngoài dạo loanh quanh, em có Khiêm Tử đi cùng là được."

"Ờ." Hiểu được trận chiến này Khiêm Tử chiến thắng, Giản Tam Sinh ý vị thâm trường nhìn thằng em nhà mình một cái: "Đừng ra ngoài chơi lâu quá, thân thể em còn chưa khỏe hẳn. Tối cũng không nên vận động gì kịch liệt, miễn cho bệnh cũ tái phát."

Một câu cuối cùng ám chỉ rõ ràng, Giản Vô Tranh gật đầu, mặt đỏ như cà chua.

Giản Tam Sinh mang theo Tiểu Hắc đi rồi, Giản Vô Tranh liền cùng đi với Vương Tử Khiêm, tới bờ biển ngắm cảnh.

Sau khi ra ngoài, Giản Vô Tranh mới phát hiện, nguyên lai bọn họ đang tĩnh dưỡng ở thôn Hòa Tuế, hơn nữa trừ bọn họ ra, Đao Kim Long cũng mang theo không ít người sang đây, trong đó có cả bác sĩ mời về từ nội thành.

Sau khi gặp Thành Nhạc và Lăng Mộ ở bờ biển, Giản Vô Tranh biết được Huyền Vũ đã trở về Hồng Kông trước.

"Cô ấy nói vẫn là đặc khu thích hợp với cô ấy hơn." Nhún nhún vai, Thành Nhạc bộ dáng hết cách.

"Thật không." Thở dài, Giản Vô Tranh mắt nhìn biển rộng mênh mông khôn cùng: "Tôi còn định mời cô ấy về Bắc Kinh chơi đó, lần này nhờ có cô ấy hỗ trợ, nếu không......"

"Đúng vậy, nếu không mạng nhỏ của tôi đã sớm chơi xong rồi." Bĩu môi, Lăng Mộ nửa tựa trên người Thành Nhạc, nhàm chán đá cục đá dưới chân.

Chia tay Thành Nhạc và Lăng Mộ, Vương Tử Khiêm mang theo Giản Vô Tranh đến sau một khối đá lớn cạnh biển ngồi xuống, y đưa tay ôm lấy người, để đầu người yêu tựa trên vai mình.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh chiều tà kéo bóng của tảng đá lớn dài thật dài, hoàn toàn bao phủ hai người bên trong.

"Khiêm Tử."

"Ừ."

"Thứ trên mặt cậu làm sao bây giờ?"

"Cứ để thế."

"Rất khó nhìn mà......"

"......"

"A, là Tiểu Hắc!"

"Vô Tranh."

"Hửm?.......Đừng! Ưm...... Khiêm Tử......Không, cậu...... ưm......"
Bình Luận (0)
Comment