Edit: TrangBeta: GiangHai người đang trầm mặc, đột nhiên Nguyên Sơ vỗ tay một cái."Ta biết rồi!""Ngươi biết cái gì?"Nguyên Sơ cười nói: "Bởi vì chúng ta chưa nói cho Tiểu Uyên Uyên biết sự đáng sợ của Tứ Cửu Thiên Kiếp nên hắn đã vượt qua nhưng cũng không cảm thấy quá mức thành công.""Có đạo lý.." lão Lệ sờ cằm: "Lúc trước hắn mở huyệt khiếu thứ hai, phản ứng của chúng ta cũng lạnh nhạt quá, cho nên hắn luôn nghĩ rằng khai huyệt khiếu cũng không có gì là giỏi giang.."Nguyên Sơ nhìn lão: "Cái đó..
như vậy không phải chúng ta đã dạy Tiểu Uyên Uyên thành khiêm tốn quá rồi sao?"Lão Lệ gật đầu, lo lắng nói: "Sau này Tiểu Uyên ra ngoài sẽ không bị người khác bắt nạt chứ?"Ở bên ngoài Thiên Châu, Dạ Trầm Uyên: "..."Tuy rằng ở bên ngoài Thiên Châu nhưng chỉ cần ngưng thần là có thể nghe được bọn họ nói chuyện ở bên trong, hắn nhất thời cứng họng không biết nói gì.Ai ngờ hắn mới đi ra một chút đã bị một nữ tử bắt được: "Tìm thấy ngươi rồi!"Lúc Dạ Trầm Uyên rời đi, Kỷ Hồng Nhan đã dùng bí pháp lấy cắp một tia hơi thở của hắn.
Sau khi nàng dưỡng thương xong rồi mới đi tìm hắn, nhưng hắn lại giống như biến mất vào hư vô.Kỷ Hồng Nhan đoán chắc hắn có không gian giới tử gì đó rồi.
Quả nhiên không cần nàng đợi lâu, hơi thở biến mất nay đã xuất hiện trở lại.Dạ Trầm Uyên vừa nhìn thấy người đã từng giúp đỡ hắn, ngạc nhiên hỏi: "Vị đạo hữu này tìm ta có việc gì sao?"Hắn còn đang vội nướng thịt cho sư phụ ăn đây.Kỷ Hồng Nhan nhìn Dạ Trầm Uyên chằm chằm, xác định hắn đối với nàng không hề có chút cảm tình nào, nàng có chút thất vọng.
Nhưng như vậy hứng thú của nàng với hắn lại càng thêm mãnh liệt."Tiểu muội lúc trước đi cùng với ngươi đâu? Ở trong không gian giới tử của ngươi sao? Thật không tồi nha, ngươi mới là Trúc Cơ thôi đã có không gian giới tử rồi."Dạ Trầm Uyên cau mày, không muốn nói nhiều với nàng, nhưng Kỷ Hồng Nhan cứ bám lấy hắn.
Hơn nữa, tốt xấu gì tu vi của nàng cũng ở Kim Đan kỳ, hắn có muốn đuổi cũng đuổi không được, chỉ đành mặc kệ nàng.Hắn hết sức chuyên tâm săn thú, cố gắng bắt những con linh thú mập mạp đầy thịt, những linh thú đã già, hắn cũng không thèm nhìn tới.Kỷ Hồng Nhan không ngờ rằng có ngày mình lại bị đối xử như thế này.
Ở Ma giới, nam nhân theo đuổi nàng nhiều vô số.
Ở Linh giới, nam nhân ham muốn phong tình độc đáo trên người nàng, ngoắc ngoắc ngón tay cũng đã chạy tới rồi.Ngay cả La Hâm hôm trước đuổi giết nàng, ngày hôm qua gặp lại, nàng nghĩ ra biện pháp chỉnh hắn, đùa giỡn hắn một trận, kết quả làm hắn chạy trối chết, không lý nào bây giờ nàng lại không trị được một thiếu niên a.Chẳng lẽ, thiếu niên này còn quá nhỏ, còn chưa hiểu biết?Không đúng..
Thiếu gia của các đại gia tộc phàm trần, mười hai tuổi đã được dạy dỗ chuyện phòng the rồi.
Mà người tu tiên so với người phàm giác ngộ cao hơn nhiều, các loại công pháp song tu xuất hiện khắp nơi, nàng không tin thiếu niên mười bốn tuổi còn không hiểu chuyện này.
Mà thiếu niên nào chẳng có xuân tình, không lẽ nàng không phải mẫu người lý tưởng của hắn sao?Dạ Trầm Uyên bắt thú xong bắt đầu nướng thịt, hắn sợ khói lửa làm Nguyên Sơ ngột ngạt nên hắn tính toán nướng xong xuôi ở bên ngoài rồi mới mang vào Thiên Châu.
Lúc hắn đang ở bên dòng nước rửa sạch thịt linh thú, đột nhiên Kỷ Hồng Nhan nhảy xuống nước không thấy đâu.
Sau đó lại từ trong mặt nước hiện ra trước mặt hắn..Trong nước mọc ra phù dung, mà đây vốn không phải phù dung mà là anh túc? Dáng vẻ Kỷ Hồng Nhan cực kỳ đẹp, chẳng trách những nam nhân kia vừa nhìn thấy nàng đã bị nàng dẫn lên giường.
Nàng có đôi mắt ma mị, một khi nhìn vào ai đó sẽ khiến cho người ta từ da tới xương đều mềm nhũn ra.Nhưng Dạ Trầm Uyên chỉ cau mày nghĩ đến một điểm quan trọng, đó chính là trong nước này có máu của linh thú, nàng không cảm thấy tanh sao?Yên lặng xoay người lại tiếp tục nướng thịt, hắn không biết nữ nhân này định làm gì, nhưng phải đề cao cảnh giác với nàng mọi lúc mới được.Kỷ Hồng Nhan không phục, nàng cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân đều ướt, cơ thể nữ nhân sóng gió mãnh liệt vừa nhìn thấy đều không thể rời mắt, thiếu niên này chẳng lẽ bị mù rồi sao?Nàng không cam lòng, tiếp tục cố gắng, từ trong nước đi lên.Thấy Dạ Trầm Uyên nhóm lửa nướng thịt, nàng đi qua đó, từ từ cởi quần áo của mình xuống."Ngươi làm gì vậy?" Rốt cục Dạ Trầm Uyên cũng mở miệng.Kỷ Hồng Nhan có chút đắc ý, nàng tà mị nhìn hắn, cười duyên nói: "Ngươi không nhìn thấy sao? Y phục của ta bị ướt, ta đương nhiên phải cởi ra hong cho khô."Nàng nói xong còn cố tình lộ ra thân hình hấp dẫn phía sau lớp áo mỏng, chưng ra bộ mặt mềm mại nhất.
Nhiều năm sống phong lưu, tất nhiên nàng biết nơi nào nên lộ, nơi nào không mới có thể khiến nam nhân cầm lòng không được.Hơn nữa, nàng coi trọng thiếu niên này, muốn cùng hắn tận hưởng gió xuân một lần, dạy cho hắn phong tình thì có gì không đúng?Nàng thể hiện quá mức rõ ràng, phút chốc làm cho ánh mắt của Dạ Trầm Uyên thâm trầm."Mặc quần áo vào, biến khỏi tầm mắt ta ngay lập tức."Mặt Kỷ Hồng Nhan cứng đờ, lần đầu tiên trong đời có người đối với sự cám dỗ của nàng không khách khí như vậy.
Một cơn gió thổi qua, nàng chỉ mặc áo mỏng, cơ thể tự nhiên run lên.
Mà Dạ Trầm Uyên cũng không thèm quan tâm làm cho thể diện của nàng bị chà đạp mạnh mẽ.Cái quái gì thế! Kỷ Hồng Nhan suy sụp hỏi: "Chẳng lẽ ngươi bị mù sao?"Dạ Trầm Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một lượt, ánh mắt giống như đang nhìn thấy vật thể thường thôi.Kỷ Hồng Nhan tức đến run người, Dạ Trầm Uyên coi thường nàng chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với mị lực của nàng.Nàng không phục bước tới gần hơn: "Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Hay là tiểu đệ đệ ngươi không hiểu chuyện? Tỷ tỷ có thể dạy ngươi miễn phí a.."Dạ Trầm Uyên lui về sau nửa bước, nhìn nữ tử trước mặt, cao ngang ngửa với mình, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất nghiêm túc nói."Vị đạo hữu này, có thể không gây cản trở cho ta được không?"Hắn cau mày, có chút không kiên nhẫn: "Ta cũng không cảm thấy hình dáng của ngươi có gì khác so với ta, nhưng ngươi thật sự rất phiền phức."Nói xong, hắn ngồi xuống xiên thịt nướng, bỏ lại Kỷ Hồng Nhan nửa thân trên để trần đứng ngây ra đó giống như một kẻ ngốc.Nàng bị ghét bỏ, bị ghét bỏ triệt để.Nghĩ đến trước kia, khi nàng chủ động, những nam nhân đó đều giống nhau, như điên lên mà lao đến bên người nàng.
Nàng cũng không phải chưa có dụ dỗ qua mĩ nam cấm dục, nhưng chưa từng đụng phải người nào khó khăn giống như Dạ Trầm Uyên.Nghĩ đến đây, nàng thấy không cam tâm, trong đầu hiện lên một ý đồ xấu.Ngươi không thích ta đúng không? Ta phải khiến cho ngươi cầu mà cũng không được.Vì thế, ngay lúc Dạ Trầm Uyên cúi đầu nướng thịt, Kỷ Hồng Nhan đột nhiên ghé sát vào hắn.
Dạ Trầm Uyên giật mình, ngay sau đó một lớp sương màu hồng phấn ập vào mặt.
Tuy rằng hắn đã ngừng thở kịp thời, nhưng chút sương này giống như có sinh mệnh cứ chui vào thân thể của hắn.Bởi vì trước đó Kỷ Hồng Nhan từng giúp đỡ hắn, bây giờ cũng không có sát khí, cho nên Dạ Trầm Uyên không nghĩ rằng nàng sẽ hạ độc.
Nhưng mà nó là loại độc dược không gây chết người.Kỷ Hồng Nhan thấy vẻ mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi, đắc ý dựa sát vào, híp híp mắt nói: "Ngươi đừng lo lắng, cái này là đồ tốt, tên là Ba ngày gọi hồn hương, có thể khơi gợi dục vọng sâu nhất trong lòng ngươi - chính là chuyện ngươi muốn làm nhất." Dạ Trầm Uyên trợn tròn mắt, hắn lùi lại hai bước, tính đi vào Thiên Châu, nhưng nhớ đến sư phụ còn ở trong đó, hắn không muốn để cho Nguyên Sơ nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hắn, hơn nữa dường như hắn đã đoán được dược đối phương hạ, đó là loại dược gì...