Manh Sủng

Chương 13

Edit: Bối Xu

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Nương dậy sớm rửa mặt chải đầu, cố chấp kéo Từ Nam Phong ra ngoài phủ mua một ít trang sức,vải vóc.

"Con đã là người sắp thành thân mà không có một món đồ trang sức tử tế thì sao nhìn được. Sau này gả vào vương phủ chắc chắn sẽ bị người ta khinh thường." Diệp Nương tuy lải nhải liên tục nhưng xét cho cùng cũng là một mẫu thân muốn tốt cho con mình. Nam Phong cũng không muốn làm bà mất hứng nên đồng ý cùng đi dạo phố.

Thành Lạc Dương là nơi phồn hoa nhất, cửa hàng hai bên đường làm ăn đều vô cùng phát đạt, đến một quán nhỏ ven đường cũng có rất đông người chen lấn. Diệp Nương mang Nam Phong đến một cửa hàng bán ngọc thạch, tỉ mỉ chọn cho nàng một đôi vòng tay phỉ thúy.

Chất ngọc làm vòng tay này rất tốt nên giá cả cũng rất cao. Từ Nam Phong kéo tay áo mẫu thân, hạ giọng nói nhỏ với Diệp Nương: "Nương, nhiều bạc thế này nương lấy từ chỗ nào ra?"

"Mươi năm qua nương con tích lũy không ít, một chút bạc mua vòng này nương vẫn có thể bỏ ra được" Diệp Nương phân phó trưởng quần đem vòng tay cẩn thận bỏ vào bao, sau lại quay lại cười với Nam Phong "Nữ nhi của ta rất có tiền đồ, sau này ta sẽ được hưởng phúc."

Từ Nam Phong đáp "Nếu mẫu thân muốn hưởng phúc thì hãy nghe lời khuyên của con, sớm chuyển ra khỏi Từ phủ mới tốt. Lỡ sau này mẫu thân chịu thiệt thòi thì biết tìm ai khóc lóc đây."

"Đương nhiên ta sẽ đi tìm nữ nhi bảo bối của ta rồi. Cửa lớn Kỷ vương phủ tuy cao, nhưng cũng không đến nỗi không cho mẹ vợ ta vào chứ"

Diệp Nương không đặt lời nói của Từ Nam Phong vào trong lòng. Bà ta tự tin rằng mình có quan hệ thông gia với hoàng thất, chắc chắn Nam Phong sẽ là chỗ dựa vững chắc của mình. Đến lúc đó trên dưới Từ phủ cũng không có ai dám khinh thường nàng.

"Nương, người tỉnh táo lại sẽ thấy lời ta nói không có chỗ sai đâu." Tâm tư Từ Nam Phong đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ "Đương kim thánh thượng là người thanh minh, sẽ không có chuyện một người đắc đạo vạn người cùng hưởng phúc đâu. Những chuyện như vậy chỉ có thể xảy ra trong kịch thôi."

Diệp Nương không muốn tiếp tục đề tài này, ấp úng nói một hai câu rồi bỏ qua.

Hai người bước ra từ cửa hàng bán ngọc thạch liền thấy ở phố bên kia có mấy người đang vây lại xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ bàn tán. Xuyên qua đám người, Từ Nam Phong nhìn thấy một gia đình nghèo khổ đang bán con gái.

Một vị đại tẩu dáng người gầy guộc tang thương cùng một cô bé khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi đang đi cầu khẩn từng người: "Xin các vị đại gia, các vị thái thái rủ lòng thương xót. Khẩn cầu các vị mua con gái của ta."

Người mẹ quần áo rách nát tả tơi, sắc mặt xanh xao vàng vọt. Tiểu cô nương quần áo lộn xộn, trên người còn đem theo bảng bán thân. Nhìn thấy mẹ con Từ Nam Phong mặc quần áo đẹp đẽ, vị đại tẩu kia chìa bàn tay nứt nẻ, cất tiếng cầu xin: "Phu nhân, tiểu thư, trượng phu nhà ta mất, ta lại không có tiền hạ táng chàng. Cầu hai vị rủ lòng thương mua con gái của ta. Nàng không ăn nhiều gạo lắm, tuyệt đối có năng lực làm việc, nàng rất dễ nuôi."

Diệp Nương vừa mua một đôi vòng ngọc, trong túi cũng không có nhiều tiền lắm, ngượng ngùng đi vòng qua hai mẹ con bẩn thỉu này, khinh thường nói: "Không mua, không mua. Nếu nữ nhi nhà người thật sự có tài năng như ngươi nói, sao ngươi không đem nàng bán vào Câu Lan viện lấy tiền đi."

Thiếu nữ nhỏ gầy sợ hãi mở to mắt, hai tay túm chặt lấy góc áo của vị đại tẩu, dường như sợ hãi mẫu thân sẽ lập tức đem nàng bán vào Câu Lan viện.

Từ Nam Phong không đành lòng, kéo cánh tay Diệp Nương, hạ giọng "Nương, người cũng là mẫu thân, xuất thân cũng nghèo khổ, người sao lại nỡ nói họ thế."

Diệp Nương ngượng ngùng ngậm miệng. Vừa mới đi được vài bước, tay áo của Diệp Nương đã bị người ta kéo lại. Vừa mới quay đầu lại, Diệp Nương đã thấy thiếu nữ lúc trước không biết từ bao giờ đã đi theo nàng. Cánh tay thiếu nữ đen nhẻm, ánh mắt sáng trông mong nhìn Diệp Nương. Diệp Nương chán ghét tránh xa nàng ra, lớn tiếng mắng "Nha đầu này, ta đã nói là không mua ngươi rồi. Mau bỏ tay ra, đừng làm dơ y phục mới của ta."

Tiểu nha đầu bị giọng nói của Diệp Nương dọa sợ, run rẩy buông tay ra, đưa lên một túi đựng tiền, lắp bắp "Phu nhân, phu nhân làm rơi túi tiền này... Tiểu nữ đuổi theo chỉ muốn đem nó trả lại cho phu nhân."

Túi tiền màu xanh thêu hoa sen, chính xác là của Diệp Nương. Diệp Nương cả kinh, vội vàng kiểm tra lại túi áo một phen, xong lập tức đoạt chiếc túi trong tay thiếu nữ, hấp tấp mở ra đếm bạc vụn. Năm lượng hai tiền, còn có mười mấy đồng tiền cùng rất nhiều tiền xu. Lúc này Diệp Nương mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, cứng ngắc cười với tiểu nha đầu "Cảm ơn."

"Nhìn nương xem, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi." Từ Nam Phong tủm tỉm cười nói với mẫu thân.

Diệp Nương xấu hổ chọc chọc cái ót trơn bóng của Nam Phong "Được được, các ngươi là quân tử, ta là tiểu nhân. Giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?"

"Nương đợi một chút, con qua bên kia mua tiểu nha đầu này về."

Khi nói chuyện, Từ Nam Phong đã bước đến trước mặt hai mẹ con nọ, ôn hòa cất giọng hỏi "Ngươi tên là gì?"

"Hồng Nhi" nha đầu nhỏ giọng trả lời.

"Năm nay nàng mới tròn mười ba tuổi. Tiểu thư đừng nhìn vóc người nàng nhỏ mà e ngại, việc nặng gì nàng cũng có thể làm được. Nếu không phải trượng phu ta bị bệnh mà mất, trong nhà còn có ba đứa nhỏ ăn không đủ no, nàng tốt như thế, ta cũng không nỡ bán..." Còn chưa nói xong, hốc mắt vị đại tẩu đã ửng đỏ, nâng đôi tay thô ráp gạt nước mắt, kiên cường nói tiếp "Cầu tiểu thư ban phát lòng từ bi..."

Từ Nam Phong hỏi: "Đại tẩu, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

"Năm lượng... à không không, bốn lượng cũng đủ rồi." Vị đại tẩu luyến tiếc nhìn chằm chằm con gái mình, nước mắt không ngừng chảy xuống như muốn vĩnh viễn khắc ghi hình bóng của con gái mình.

Từ Nam Phong lấy ra năm lượng bạc từ trong ống tay áo đưa cho vị đại tẩu, đây là tiền tiêu vặt nàng tích góp trong hai tháng.

Vị đại tẩu hết lời tạ ơn, hốc mắt đỏ ửng quay ra dặn dò con gái "Hồng nhi, sau này con nhất định phải nghe lời phu nhân và tiểu thư, chăm chỉ làm việc. Nương vô dụng, không thể bảo hộ con."

Hồng Nhi cúi đầu, liên tục dùng mui bàn tay dụi mắt.

Từ Nam Phong cầm tay Hồng Nhi, nói với đại tẩu nọ "Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định không bạc đãi Hồng Nhi."

"Không biết quý phủ ở nơi nào, ta..." đôi môi nứt nẻ của phụ nhân run rẩy nói "Sau này nếu ta có rảnh, có thể đến phủ thăm Hồng nhi được không?"

Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ. Từ Nam Phong có chút mềm lòng, gật đầu đáp "Nếu trong năm có thời gian rảnh rỗi ta sẽ cho phép nàng về nhà thăm người thân."

Hốc mắt Hồng Nhi nóng lên, cứ bước một bước lại quay đầu nhìn lại. Vị đại tẩu kia nhìn nữ nhi bước đi cung Từ Nam Phong một lúc lâu, vừa đi vừa rơi nước mắt, mãi đến khi đám đông chen chúc, che khuất tầm mắt của người mẹ đáng thương. Từ Nam Phong nhìn thấy cảnh đó trong lòng chua xót. Nàng nhớ tới mấy ngày nữa nàng cũng sẽ xa mẫu thân dọn tới một nơi xa lạ.

Đi đến tiệm bánh bao nhà họ Vương, Từ Nam Phong cúi đầu nhìn Hồng Nhi "Hồng Nhi, có đói bụng không?"

Hồng Nhi cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hồi lâu mới lắc đầu "Chủ tử, không đói bụng." Vừa dứt lời, bụng nàng đã òng ọc kháng nghị.

"Không cần gọi ta là chủ tử, em cũng gọi ta là Nam cô nương giống hạ nhân trong phủ là được rồi." Từ Nam Phong cười, ôn hòa nói tiếp "Hiện giờ ta có chút đói bụng, Hồng nhi cùng ta ăn bánh bao được không?"

Hồng nhi ngượng ngùng gật đầu.

Diệp Nương đứng bên cạnh không hài lòng "Đây đâu phải mua về một nô tỳ, nhìn nàng ta giống tiểu thư khuê các thì có."

Từ Nam Phong bất đắc dĩ lắc đầu "Nương, người bớt nói một hai câu mới tốt."

Từ Nam Phong dẫn Hồng Nhi vào tiệm bánh bao, gọi hai phần bánh bao hoa mai và một chén cháo cho Hồng Nhi. Hồng nhi quá đói bụng, lại thấy Từ Nam Phong không có ác ý đối với mình, liền không để ý ăn ngấu nghiến.

"Nhưng mà Nam Nhi mua một tỳ nữ xem như của hồi môn cũng tốt. Sau này gả vào Kỷ vương phủ hai ngươi có thể chiếu cố lẫn nhau."

Diệp nương cẩn thận đánh giá nha đầu một lượt, mày liễu nhăn lại, biểu tình có chút ghét bỏ "Nàng ta quá gầy, nhìn thế nào cũng không có thể diện."

Hồng Nhi vừa nghe thấy ba từ "Kỷ vương phủ" hai mắt trừng lớn, miếng bánh bao nghẹn ở cổ họng, biểu tình chân thật lại hết sức buồn cười.

Từ Nam Phong vỗ nhẹ vào ót nàng răn dạy "Em mau ăn đi. Sau này việc của phu nhân và tiểu thư không cần em quan tâm."

Hồng Nhi ngoan ngoãn gật đầu, bưng bánh bao và cháo ngồi xuống bàn bên cạnh.

Từ Nam Phong lúc này mới hạ giọng "Nương, con mua Hồng Nhi cho người."

"Cho ta?" Diệp Nương xua tay "Ta có Thải Vân là được rồi."

" Thải Vân không phải đèn đã cạn dầu. Để nàng làm việc nặng thì được, nhưng không thể trọng dụng." Từ Nam Phong tự mình rót một ly trà, nhấp một ngụm, rũ mắt nói "Gia cảnh Hồng Nhi tuy rằng nghèo khổ, nhưng khi gặp khó khăn Hồng Nhi cũng không tham túi tiền của nương. Điều này đủ thấy nhân phẩm của Hồng Nhi rất tốt nên con mới để nàng ấy cho nương dùng. Về phần Thải Vân, khi về phủ nương tìm cớ đuổi nàng ta đi. Từ nay về sau, Đông phòng đưa cho nương người hay vật gì cũng không được dùng."

Về việc của Đông phòng, Diệp Nương và Từ Nam Phong luôn cùng chung kẻ thù nên vội vàng gật đầu đồng ý.

Bánh bao hoa mai ăn cùng với nước chấm bánh bao của tiệm nhà họ Vương ăn rất ngon, dân chúng còn truyền miệng rằng nơi đây chính là thiên đường mỹ thực. Từ Nam Phong bảo ông chủ gói cho nàng một phần đem về rồi cùng Diệp Nương và tỳ nữ mới Hồng Nhi trở về phủ.

Đi qua bốn phố, Từ Nam Phong mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, quay lại nhìn thì nhận ra là Dương tướng quân, phía sau còn có xe ngựa của Kỷ vương phủ. Thấy Diêu Giang đứng bên cạnh xe ngựa, người ngồi bên trong không thể nghi ngờ chính là Kỷ vương. Diệp Nương không nhận ra xe ngựa của Kỷ vương phủ, chỉ nhìn thấy Dương Thận Chi ở phía đó. Diệp Nương thì gật đầu tỏ ý chào hỏi, sau nói với Từ Nam Phong: "Nương mang Hồng Nhi về phủ trước. Ngươi mau qua chào hỏi ân công kiêm bà mối, thuận tiện cũng hỏi y một chút về sính lễ của Kỷ vương phủ."

"Nương" Từ Nam Phong giả vờ tức giận, trừng mắt với Diệp Nương "Nương ở đây chờ một lát, con qua chào hỏi ân công một lát sẽ quay lại ngay."

Nói xong, nàng còn chưa kịp đưa túi bánh bao nóng cho Hồng nhi liền nở nụ cười đi về phía Dương tướng quân "Sư phụ!"

Mành xe ngựa bị vén lên một góc, Từ Nam Phong nhìn thấy một mỹ thiếu niên ôn nhuận như ngọc. Hôm nay Kỷ vương mặc một thân áo choàng tối màu, thắt lưng nạm ngọc, chỗ mắt vẫn buộc một dải lụa trắng như trước. Mặc dù cách một lớp lụa, Từ Nam Phong vẫn cảm nhận được nụ cười ấm áp như gió xuân của hắn.

Từ Nam Phong vẫn đứng cạnh xe ngựa, cười gọi tên Kỷ vương "Thiếu Giới."

Kỷ vương hơi gật đầu, cười nói "Nam Phong, thật trùng hợp. Ta không nghĩ có thể gặp được nàng ở chỗ này."

Dương tướng quân đang ngồi trên lưng ngựa nghiêng đầu nghe lén, thoáng nghe thấy xưng hô của hai người tặc lưỡi một cái "Tốc độ tiến triển của hai người này không khỏi quá nhanh đi. Mới có mấy ngày đã gọi nhau bằng tên tự rồi."

Từ Nam Phong thoáng đỏ mặt, còn Kỷ vương lại rất thản nhiên.

Từ Nam Phong không thèm để ý đến vị sư phụ không đứng đắn của mình nữa, nàng hỏi Kỷ vương "Thiếu Giới từ đâu đến đây vậy?"

"Ta từ trong cung ra. Mẫu phi và Dương tướng quân cùng nhau bàn việc sính lễ." Dứt lời Kỷ vương nhìn thẳng vào Nam Phong, khóe miệng hơi nâng lên một chút, tựa như đang chờ phản ứng của nàng.

Người này cười lên một cái liền làm người ta không muốn sống nữa mà!

Từ Nam Phong ngượng ngùng chuyển đề tài "Đã trưa rồi, Kỷ vương đã dùng bữa chưa?"

"Chưa dùng" Kỷ vương mở miệng, dường như định hỏi "liệu có vinh hạnh cùng Nam Phong dùng bữa không" thì đã bị Từ Nam Phong nhanh chóng cắt ngang.

Nàng đưa cho Kỷ vương một túi bánh bao của mình "Ta vừa ghé qua tiệm bánh bao nhà họ Vương mua được một chút bánh bao ăn với nước tương rất mềm, ăn cũng ngon. Kỷ vương muốn nềm thử không?"

Kỷ vương yên lặng nuốt câu định nói vào bụng, chậm rãi vươn tay ra. Một chiếc bánh bao ấm được đặt vào tay y. Hắn đem giấy bọc cẩn thận bóc ra, đưa bánh bao lại gần mũi ngửi một chút "Đúng là rất thơm."

Từ Nam Phong luôn cẩn thận quan sát phản ứng của Kỷ Vương, thấy hắn thích mới nhẹ nhàng thở ra. Hai tay Kỷ vương cầm hai chiếc bánh bao, liên tục sờ sờ ngửi ngửi để phân biệt nhiệt độ và độ thơm ngọt "Cảm ơn Nam Phong."

"Không cần cảm ơn. Chẳng phải trước đây Thiếu Giới cũng từng tặng cho ta "Mãn Xuân đường" rồi sao?"

Tuy rằng hai phần điểm tâm này giá cả khác nhau một trời một vực, nhưng tình sâu ý trọng.
Bình Luận (0)
Comment