Mãnh Thú

Chương 1

Đêm tối tĩnh mịch, tiếng mưa rả rích bên hiên. Thanh sắt được lê theo từng bước chân, dưới nền đất lạnh lẽo bật lên âm thanh ken két đến rợn người. Mưa vẫn rơi, ngày một lớn hơn, nước mưa hòa lẫn với dòng máu đỏ đang chảy dài trên cây gậy sắt. Người dưới chân tóc bết lại, vầng trán ứa máu không ngừng, tha thẩn cầu xin, "Xin cậu... làm ơn tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì hết!"

Người đàn ông lạnh lùng nhìn xuống cánh tay đang nắm chặt lấy chân mình, cây gậy trong tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Gương mặt vô hồn, đôi môi dày nhếch lên một sự khinh bỉ.

Một con người không bằng một con chó, xứng chạm đôi tay dơ bẩn kia vào người hắn sao?

 Đôi chân dài không nhân từ đáp thẳng một cước vào gương mặt người kia, máu như sông như suối lại nhiễu nhãi xuống đất.

Thật thỏa mãn, mùi máu tanh này hòa lẫn cùng hơi đất nồng thật dễ chịu.

"Mày dám bảo với tao là mày không biết gì? Tao đã gia nhập tổ chức bao lâu, mày nghĩ chút chuyện cỏn con này..... Mày có thể lừa được tao?"

 Linh Quân, thành viên tổ chức KJ- một tổ chức xã hội đen hoạt động ngầm trong trường Bắc Hải Đại Lục. Hắn là cánh tay đắc lực của Hán Trung, con trai người đứng đầu tổ chức, lão đại Ha Quáng Xuất. KJ hoạt động trên nhiều phương diện, nhưng nguồn lực có được chủ yếu là từ các con nợ. KJ thuộc hệ thống cho vay nặng lãi, những con nợ đến đường cùng đều buộc phải gia nhập KJ, trở thành những con chó săn trung thành nhất.

"Chuyện tôi phản bội tổ chức là không có căn cứ! Xin cậu hãy tin tôi, cậu Linh... Tôi thề với trời rằng tôi không bao giờ phản bội lại ngài Ha và cậu Hán, xin hãy tin tôi..."

Mặc cho thân thể bê bết máu, người kia vẫn cố gắng chắp tay cầu xin khẩn khoản không ngừng. Vài ngày trước KJ được thông báo rằng có kẻ phản bội trong tổ chức, là người đã tiết lộ đường dây buôn bán ma túy của KJ cho cảnh sát khu vực biết. Và Dinh Phấn Minh là kẻ tình nghi nhất, trước đến nay KJ làm việc rất theo qui tắc, tuyệt đối không có chuyện thông tin bị lọt ra ngoài, trừ phi có kẻ gián điệp. Dinh Phấn Minh thuộc thành phần nợ nần  của KJ nên buộc phải gia nhập vào tổ chức, khoản nợ anh ta vay là một số tiền không hề nhỏ, nên xét về mặt lý, nghi ngờ Dinh Phấn Minh là điều đầu tiên.

"Mày.... Lấy thứ gì để đảm bảo với tao mày không phải là tên phản bội tổ chức?"

Linh Quân thản nhiên ngồi xuống, cây gậy lạnh lẽo nâng gương mặt đầy máu của Phấn Minh, hàng chân mày nhếch lên một đường. Gương mặt được phất một lớp nước ẩm ướt, tiết trời ảm đạm mê hồn. Linh Quân là thành viên trẻ tuổi nhất của tổ chức, gia nhập tổ chức từ năm sáu tuổi, tính đến nay đã gần mười hai năm phục vụ bên cạnh Hán Trung và Ha Quáng Xuất.

"Tính mạng của tôi, chính là thứ để đảm bảo. Nếu tôi là người phản bội tổ chức, xin cậu hãy gϊếŧ tôi."

"Tao đâu có ngu mà gϊếŧ mày chứ. Vợ mày Mẫn Doãn Xuân, con gái lớn Dinh Phấn Hy, con gái nhỏ Dinh Nam My. Nếu từng chữ mày nói đều là giả dối, đừng trách tao khiến gia đình mày tan nát...." Linh Quân bật cười đứng dậy, tính mạng của Dinh Phấn Minh, nếu thích thì đã có thể một tay gϊếŧ chết tức khắc. Thứ hắn muốn trao đổi không phải tính mạng của Dinh Phấn Minh, mà chính là gia đình thân yêu của cậu ta.

Gia đình, những người thân yêu chính là điểm chí mạng của mỗi người.

"Tôi xin hứa! Cậu Linh.... Làm ơn.... Đừng động đến gia đình tôi! Tôi xin cậu..."

Dinh Phấn Minh nghe đến gia đình liền sợ hãi đến run người, hắn biết nếu hắn có ý đồ với tổ chức, gia đình hắn nhất định sẽ không toàn mạng dưới tay Linh Quân. Linh Quân không khác gì dã thú, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể đại thảm sát cả dòng tộc của Dinh Phấn Minh.

"Hahaha! Nếu mày sợ, vậy thì mày nên rõ.... Bản thân mày phải làm gì rồi chứ?"

Hắn phá lên cười, cười đến run cả người. Không ngờ rằng tên vô lại Dinh Phấn Minh này cũng biết sợ đấy chứ. Tiếng cười dần tắt lịm, đôi mắt xếch cong lên một đường tuyệt mỹ, hạ tầm mắt xuống kẻ hạ đẳng dưới chân, khinh khỉnh, "Điều tra cho tao về cái thằng khốn khiếp đã lan truyền mật tin của tổ chức. Tao cho mày một tuần, nếu không..... Mày cũng biết hậu quả ra sao rồi...."

Linh Quân quay đầu lại, cánh tay giơ cao làm hiệu, tất cả đàn em đều lần lượt đi theo sau. Dinh Phấn Minh mừng rỡ chắp hai tay lại, đôi môi run rẩy, "Cảm ơn cậu... Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này của cậu... Tôi nhất định sẽ trung thành với cậu, trung thành với KJ!"

Phấn Minh dập đầu liên tục xuống đất, mặc cho máu chảy đầy người vẫn mừng rỡ như con chó được cho một miếng ăn. Đoàn người của tổ chức ra về trong im lặng, chiếc xe đen đi đầu phóng lao trong cơn bão ồn ã ngoài ô cửa kính.

"Đại ca... bây giờ chúng ta đi đâu?" Đàn em tóc húi cua, vận bộ vest đen chỉn chu cầm lấy vô lăng, tầm mắt quét ngang người phong lưu tao nhã ngồi phía sau, buộc miệng hỏi hắn một câu. Gã lại cảm thấy toàn bộ tế bào như đông cứng, người đàn ông kia nâng mắt nhìn gã, bàn tay đầy rẫy vết thương đặt lên khóe mắt, mệt mỏi đáp lời, "Hỏi thừa, dinh thự."

***

"Ông chủ, cậu chủ....."

Thanh âm lạnh lẽo cất lên, bước chân hắn dừng trước cổng. Toàn thân ướt đẫm, Linh Quân vẫn nghiêm nghị đứng ngoài cửa chưa vào. Dinh thự to lớn bao trùm một không khí ảm đạm, từ trong phòng khách xuất hiện bóng dáng một người đàn ông to lớn chạy nhanh ra ngoài cửa. Hắn lùi lại đôi chút, cúi đầu trước người kia, ngữ điệu vẫn như có như không, "Cậu chủ..... Đừng hấp tấp như vậy, không tốt."

"Quân, mày về rồi. Nhưng tại sao lại ướt như vậy? Mau vào nhà đi."

Hàng chân mày khẽ chau lại, Hán Trung nhìn người trước mắt ướt đẫm từ đầu đến chân liền vội gọi người đem cho gã một chiếc khăn lớn. Linh Quân nhận lấy chiếc khăn, vẻ mặt ảm đạm, cùng gã bước vào dinh thự.

"Ông chủ." Linh Quân cúi thấp người, hai tay ép chặt vào hai bên đùi, phong thái rất cẩn trọng lịch thiệp. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế khí thái tỏa ra thật dọa người, khẽ gật đầu.

"Ngồi đi. Quản gia Kim, đem cho cậu ấy một tách trà nóng."

Bóng hình giữa nhà đầy oai phong, Ha Quáng Xuất tựa lưng vào chiếc ghế lông báo, cây gậy đầu lâu chống mạnh xuống đất. Làn khói mờ ảo từ điếu thuốc trên tay phả vào không trung, mang theo cảm giác rờn rợn sống lưng.

"Cảm ơn ngài.... ngài Ha." Linh Quân nhận lấy tách trà đưa đến môi. Nhấp một ngụm, tinh thần lại thoải mái hơn hết.

"Việc ta dặn con đã xong hết chưa?"

"Ông chủ, Dinh Phấn Minh nói với tôi không phải do cậu ta làm. Theo như tôi nghĩ, cậu ta cũng không dại dột gì đem tính mạng của gia đình mình ra cược như vậy. KJ có gián điệp lan truyền mật tin, chuyện này chắc chắn tôi sẽ làm rõ với ngài."

 Hán Trung khẽ chau mày nghe Linh Quân nói, bàn tay gõ nhẹ lên phiến đá thủy tinh bên cạnh, trầm mặc nói, "Rốt cuộc là thằng nhãi nào... chán sống đến vậy?"

"Cậu chủ, xin cậu bớt nóng giận, cứ để việc này cho tôi lo liệu. Kẻ cần lộ diện... cuối cùng cũng lộ diện thôi."

Linh Quân mặc dù nói giống như đang khuyên ngăn nhưng thực chất là đang cảnh cáo Hán Trung. Bởi vì gã tính tình nóng nảy, động một chút lại muốn dùng nắm đấm giải quyết. Vì thế Ha Quáng Xuất dù muốn dù không cũng không thể để một con cẩu điên đi thẩm tra phạm nhân được, cho nên nhiệm vụ ấy được giao lại cho con sói đầu đàn trầm tĩnh hơn, Linh Quân.

Hán Trung hậm hực ngả người lên ghế, tay kéo cà vạt xuống nửa. Đôi chân đầy ngang ngược gác lên mặt bàn, hắng giọng nói, "Quân, ngày mai mày đi học với tao, tao chở."

"Cậu chủ, chẳng phải mấy năm nay cậu không đi học sao? Tại sao hôm nay lại...." Đôi mắt hắn mở to ra nhìn người bên cạnh, Hán Trung gã này vốn không thích việc học hành, từ bé cứ luôn trốn học đi chơi, lại chẳng nói trốn học nhiều đến nỗi không khí ở phòng hiệu trưởng trở nên quen thuộc với gã rồi.

"Mày thích chống đối tao không?" Hán Trung hơi bực bội, gương mặt lộ vẻ đôi chút dữ tợn. Linh Quân nhìn gã cứ sớm nắng chiều mưa như thế liền lắc đầu ngán ngẩm, đành chiều theo ý thôi. 

Trò chuyện một lúc lâu, hắn ra về. Bước chân đặt đến thềm cửa, mưa cũng đã ngưng tạnh. Bầu trời đêm đầy ảm đạm không chút gợn mây, quang đãng đến lạ. Linh Quân rảo bước trên con phố vắng, lồng ngực căng lên hít lấy không khí mát mẻ sau cơn mưa lớn. Thở nhẹ, cánh tay đan vào nhau ngước nhìn bầu trời quang đãng....

Bình Luận (0)
Comment