Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1073

"Cái này dễ thôi." Diệp Thiếu Dương lấy ra kính Âm Dương để cho cô chui vào đó trốn trước. Kính Âm Dương tự hóa thành chu thiên, trong ngoài ngăn cách. Có thể tránh được tất cả các cách chiêu hồi của vu sư.

Ôn Hoa Kiều nghe thấy thế trong lòng hết sức vui mừng. Nhưng đột nhiên lại nhíu mày, cô nói:

"Thứ đồ tốt như vậy sao giờ cậu mới lấy ra dùng, cứ phải đấu pháp cách không với người ta?"

Diệp Thiếu Dương cười hì hì:

"Vốn là muốn dùng, thấy đối thủ quá mạnh, tôi thì không tin đấu không lại. Thế nào cũng phải thử xem hắn ta có thể dẫn cô đi khỏi chỗ tôi không."

Ôn Hoa Kiều nhìn nụ cười có chút trẻ con của hắn, cũng không nhịn được mà bật cười rồi bước vào trong kính Âm Dương.

Diệp Thiếu Dương đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Miêu trại dưới làn mưa. Đột nhiên hắn có cảm giác đối địch với toàn thế giới này.

Bản thân hắn rõ ràng là đến tìm người giúp Trương Tiểu Nhụy, không hiểu vì sao lại rơi vào một chuyện phức tạp như thế này.

Diệp Thiếu Dương có chút dở khóc dở cười. Nhưng nếu đã đồng ý với Ôn Hoa Kiều rồi thì không được hối hận nữa.

Mộ Thanh Phong, thầy tế Miêu Cương.

Diệp Thiếu Dương hừ hừ hai tiếng, nghĩ thầm, đã đến lúc cho các người được mở mang tầm mắt, xem cái gì mới là pháp thuật thật sự.

Qua Qua cuối cùng cũng coi như tìm thấy cơ hội, nó kể hết tất cả những gì đã trải qua cùng phát hiện được ở trong địa phủ.

"Tiểu Mã… sống rồi?!" Diệp Thiếu Dương toàn thân run lên, kích động hỏi nó.

"Đúng vậy, vẫn đang hoàn hồn. Nhưng xem bộ dạng thì đã không có vấn đề gì nữa, chỉ có điều..." Qua Qua chuyển lại lời mà Tiểu Mã nói.

Diệp Thiếu Dương nghe xong thì cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, hắn nói:

"Ta cũng đã biết rồi, chuyện Đạo Phong giúp cậu ấy hoàn hồn không chỉ là vì ta mà còn vì mưu đồ của hắn nữa."

Qua Qua cau mày nói:

"Tiểu Mã ca có chỗ nào đặc biệt sao?"

"Cậu ấy là chất môi giới linh hồn bẩm sinh. Nhưng Đạo Phong cần cậu ấy để làm gì thì ta không biết."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Trước tiên chờ cậu ấy hoàn hồn rồi tính tiếp."

Chí ít, cậu ấy hoàn hồn rồi. Tảng đá lơ lửng trong lòng Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Qua Qua nói tiếp đến chuyện Đạo Phong đang xây dựng "Phong Chi Cốc", kết bè kéo cánh tại Qủy Vực, cướp địa bàn.

Đạo Phong... rốt cục đã ra tay rồi.

Hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn tham gia cuộc chiến tranh giữa Thái Âm sơn và âm ty hay sao?

Diệp Thiếu Dương trong lòng đủ loại cảm xúc, cũng không nói rõ ra nổi sự cảm thụ chính xác nào.

Hắn không biết Đạo Phong rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng có thể chắc chắn đó là một chuyện lớn kinh thiên động địa!

Trời vừa sáng, Diệp Thiếu Dương đã gọi điện cho Ngô Dao, một là báo một cái tin bình an, hai là bảo cô đến lấy số nội y đã được hong khô.

"A, tôi buồn ngủ quá, không nghĩ ra. Anh cứ giúp tôi thu chúng vào nhé, lúc gặp thì đưa cho tôi. Đúng rồi, trong nhà vệ sinh vẫn còn một cái quần lót đang phơi đó."

Ngô Dao nói xong liền cúp máy luôn.

Diệp Thiếu Dương đến là cạn lời. Cuốn gọn đồ trong của cô lại rồi để thẳng vào túi áo. chứ không dám để vào trong ba lô.

Pháp khí sợ nhất là bị ô uế. Mặc dù nội y cũng coi như là đã giặt sạch nhưng cũng vẫn là nội y. Nếu để chung với pháp khí thì cũng là một kiểu bôi nhọ rồi.

Lỡ như chẳng may chụp nó lên đầu Tam Thanh Thần Tượng thì đời này hắn đừng nghĩ đến chuyện làm phép nữa.

Diệp Thiếu Dương phái Qua Qua đi đến núi Côn Luân, theo dõi Đạo Phong, mặc dù mình không để ý việc núi Côn Luân có bị diệt môn hay không, nhưng Đạo Phong làm như vậy chẳng khác gì là đối đầu với toàn bộ giới pháp thuật.

Bản thân hắn không thể khuyên nổi Đạo Phong, việc duy nhất có thể làm đó là để cho Qua Qua đi hỗ trợ, cố gắng hết sức không để cho Đạo Phong làm hại đến tính mạnh của các đệ tử Côn Luân. Như vậy còn có một chút cơ hội hòa hoãn.

Chuyện này rất quan trọng. Qua Qua cũng không thoái thác mà lập tức đi ngay.

Diệp Thiếu Dương quay trở vào trong nhà Mộ Thanh Vũ.

Mộ Thanh Vũ đang nấu cơm. Diệp Thiếu Dương tiến lên muốn chào hỏi thì bị nàng trừng mắt, trong lòng hắn hết sức buồn bực. Mình đã chọc giận cô ấy chỗ nào vậy?

Hỏi lâu ơi là lâu, Mộ Thanh Vũ chỉ khinh thường chốt một câu:

"Thật không thể ngờ anh cùng với Ngô Dao lại là người như vậy!"

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lập tức hiểu ra, nhất định là Mộ Thanh Phong lấy cái cớ là mình qua đêm bên ngoài để nói với cô ấy. Cô ấy cũng tin là thật rồi.

Lần này thật sự giải thích không nổi rồi.

Mộ Thanh Vũ cả một ngày cũng không thèm để ý đến hắn.

Lúc xế chiều, Bảo Ca đến. Hắn đi thẳng vào trong phòng của Mộ Thanh Phong. Hắn nói chuyện với Thanh Phong cả nửa ngày, buổi tối hắn còn ở lại ăn cơm.

Diệp Thiếu Dương lấy lí do mình không được khỏe, sau đó đi về phòng.

Mộ Thanh Phong ra lệnh cho Thanh Vũ ở lại tiếp chuyện với Bảo Ca.

Đây là truyền thống của địa phương, hơn nữa trên danh nghĩa thì Bảo Ca là vị hôn phu của cô, cũng không phải là người ngoài nên cũng không có cách nào từ chối.

Diệp Thiếu Dương ở trong phòng của mình, nghe thấy những tiếng phạt rượu hết sức náo nhiệt, thật giống như hai người đàn ông Miêu tộc hào sảng.

Nghĩ đến vẻ mặt lãnh khốc của Mộ Thanh Phong kia lại ẩn chứa một tính cách hết sức chân thật. Diệp Thiếu Dương chỉ biết cảm thán. Hắn che giấu thật sự quá tài luôn.

Hai người vẫn uống rượu đến nửa đêm, sau đó Bảo Ca mới về.

Bên ngoài yên tĩnh trở lại.

Diệp Thiếu Dương ở ngồi ở trên giường, thổ nạp một chu thiên, sau đó cả người tiến vào cảnh giới vong ngã. Sau khi hắn tỉnh lại, mở to hai mắt, nhất thời bị dọa đến giật bắn cả mình.

Một người đang ngồi trước mặt hắn, mặt đỏ bừng bừng, cả người đểu tỏa ra mùi rượu.

Là Thanh Vũ!

Nhìn vẻ bề ngoài có thể thấy lúc nãy cô ấy tiếp rượu đã uống khá nhiều rồi.

"Cô... vào đây từ khi nào thế?" Diệp Thiếu Dương lùi người về phía sau.

Mộ Thanh Vũ đột nhiên duỗi hai tay ra, đè vai Diệp Thiếu Dương, cô nói:

"Thiếu Dương ca, anh thích tôi hay là thích Ngô Dao?"

“Đùa gì thế?" Diệp Thiếu Dương đột nhiên bị cô hỏi như thế, cả người đều có chút ngơ ngơ.

Mộ Thanh Vũ thở dài:

"Tôi cũng không quan tâm là anh thích ai. Dù sao, cứ như thế này đi..."

Nàng cắn chặt môi, bộ dạng ngập ngừng, dường như nội tâm đang có một cuộc đấu tranh.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu gì, nhìn thấy thân thể mỏng manh của cô, lại nghĩ đến mẹ cô ấy, còn có cả cái sự thật bị che giấu nữa. Hắn cảm thấy cô thật đáng thương, hắn liền đưa tay ra vỗ vỗ vai nàng, nói:

"Cô uống say rồi, đi ngủ đi."

"Tôi nghĩ ra một cách, có lẽ có thể tránh được việc phải gả cho Bảo Ca."

"Cách gì?" Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, tinh thần liền trở nên tỉnh táo. Giả dụ cô ấy thật sự có cách hay thì bản thân mình cũng không cần phải khó xử nữa.

Mộ Thanh Vũ nói:

"Nếu như tôi nói với Bảo Ca là tôi thích một người. Anh nghĩ là anh ta có tin không?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu:

"Khẳng định là không tin."

"Đúng vậy, thế nhưng, nếu như anh ta biết tôi đã trao thân cho người này thì anh ta chắc chắn sẽ không cần tôi nữa."

Mộ Thanh Vũ nói:

"Mặc kệ là tôi cố ý diễn trò hay là thật thì cũng đều là không còn trong trắng nữa."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thì ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu, hắn nói:

"Cái này có lẽ không được."

"Anh nói trước đi, cách này có được hay không?"

"Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương gãi đầu:

"Trên lý thuyết, là có thể."

Người ở những địa phương nhỏ thường rất coi trọng chuyện gái trinh, hơn nữa bọn họ còn là dân tộc thiểu số nên tất nhiên sẽ có suy nghĩ truyền thống ở mặt này.

"Nhưng mà... cô làm như vậy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của anh trai cô mà còn phá hủy cả thanh danh của bản thân."

Mộ Thanh Vũ nở nụ cười:

"Vì lẽ đó, tôi không định nói cho quá nhiều người biết. Tôi chỉ nói với anh trai tôi để anh ấy đi nói chuyện với Bảo Ca. Bảo Ca sẽ vì thanh danh của mình, nhất định sẽ không làm ầm lên, nhất đính sẽ chủ động từ hôn. Anh thấy thế nào?"

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, hắn chậm rãi gật đầu. Mộ Thanh Vũ không phải kẻ ngốc, cái cách mà cô nghĩ đến này, dù là có hung hiểm nhưng lại là một cách giải quyết tốt nhất...

"Thế nhưng, trước tiên cô phải trao thân cho người khác, hơn nữa phải lưu lại... chứng cứ gì đó. Nếu không anh trai cô chắc chắn sẽ không tin."
Bình Luận (0)
Comment