Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1183

Cơm nước xong, ba người đi dạo một hồi, trở lại khách sạn, thương lượng hành trình ngày mai.

Chuyện này tự nhiên là do Tiểu Ngư chủ đạo, đặt sẵn hành trình, Tiểu Ngư rất hài lòng duỗi cái lưng mỏi.

“Được rồi, bản cung đi ngủ một giấc ngon lành. Lãnh Ngọc tỷ, các ngươi xa cách lâu ngày gặp lại, đêm nay đừng ồn ào quá nha!” 

Nói xong trốn về trong phòng của mình, đem cửa khóa trái, nói cái gì cũng không mở cửa cho Nhuế Lãnh Ngọc.

“Chị phải tắm rửa, đổi áo ngủ!” Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức gõ cửa.

“Ặc, phòng kia của anh cũng có áo ngủ.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút xấu hổ nói. 

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, đến trong tủ quần áo lấy một bộ áo ngủ khách sạn, vào phòng tắm tắm rửa.

Áo ngủ vạt áo tương đối ngắn, hơn nữa là loại thắt nút, ở giữa có một khe hở, phía dưới lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái, nuốt nước bọt. 

Nhuế Lãnh Ngọc không để ý đến hắn, đi trên kệ lấy một chai đồ uống, đi đến phía trước cửa sổ đứng.

Diệp Thiếu Dương từ phía sau nhìn dáng người yểu điệu của cô, rất muốn đi lên ôm cô một cái, do dự mãi, cuối cùng cố lấy dũng khí, mới vừa đi qua, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xoay người lại, tựa vào trên cửa sổ, nhìn hắn nói:

“Diệp Thiếu Dương, có một số việc, em càng nghĩ càng không thích hợp, phải hỏi anh một chút.” 

“Ặc, chuyện gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn ngoắc tay một cái, Diệp Thiếu Dương hồ nghi đi qua, lập tức bị cô ôm cổ, hôn môi.

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, mở to mắt nhìn cô, cái hạnh phúc này... cũng tới quá nhanh nhỉ! 

Rõ ràng nhắm mắt lại, đầu nhập trong đó.

Tình tiết nếu tiếp tục phát triển, sau đó sẽ là đẩy ngã mỹ nhân, nhưng Diệp Thiếu Dương chưa thể thành công, thời điểm muốn đem Nhuế Lãnh Ngọc đẩy ngã, bản thân lại bị đẩy ra.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn. 

Giờ này khắc này, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương mắt phun lửa, toàn thân của cô đều lộ ra sự quyến rũ.

“Anh bây giờ không muốn nói chuyện phiếm linh tinh.” Diệp Thiếu Dương thở hổn hển nói.

“Không nói chuyện phiếm.” Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh: 

“Diệp Thiếu Dương, anh quả nhiên không phải lần đầu tiên.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt nói:

“Em nói bậy bạ gì đó, em cũng chưa từng thử, làm sao biết!” 

“Em là nói hôn môi! Anh nghĩ cái gì vậy!”

“Được rồi, anh ăn năn...” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xấu hổ.

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói ra: 

“Ban ngày hôn môi, em đã cảm thấy không thích hợp. Anh... hình như rất có kinh nghiệm, tuyệt đối không phải nụ hôn đầu tiên.”

Câu này giống như một chậu nước lạnh, nháy mắt dập tắt lửa dục trong lòng Diệp Thiếu Dương, hóa ra cô ấy vừa rồi chủ động đòi hôn mình, là vì nghiệm chứng cái này!

Nhất thời hối hận không ngừng, vừa rồi chỉ lo bừa bãi phóng túng, thậm chí cố ý biểu hiện lão luyện, sớm biết đã giả dạng làm trai tân, nói không chừng còn có thể lừa dối. 

“Ai không trải qua mấy lần yêu, anh nói thẳng, yên tâm em không tức giận.” Nhuế Lãnh Ngọc hướng dẫn từng bước.

“Cái này... Hắc hắc...” Diệp Thiếu Dương khẩn trương xoa xoa tay, trong lòng cực độ do dự, nên nói ra chân tướng hay không, tục ngữ nói thẳng thắn sẽ nhận được sự khoan hồng, Diệp Thiếu Dương tuy ở tên cảm tình là ngu ngốc, nhưng trực giác nói cho hắn, kiên quyết không thể nói.

Đột nhiên, cửa phòng Tiểu Ngư mở ra, Tiểu Ngư đến phòng khách rót nước uống, đi ngang qua ngoài cửa phòng ngủ bọn họ, thò đầu nhìn thoáng qua, cười quỷ dị nói: 

“Hai người còn chưa bắt đầu à?”

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, miệng nói:

“Em không muốn biết nữa, anh về sau cũng không cần nói nữa.” 

Diệp Thiếu Dương tiến lên ngăn cô lại, nghiến răng nói:

“Được được được, anh nói, là...”

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xoay người, đưa tay che miệng hắn, nói: 

“Em đoán được là ai, nhưng anh không cần nói, em tình nguyện mình đoán sai, miễn cho trong lòng không thoải mái, tuy nhiên... Cái này cũng không tính là chuyện gì to tát cả.”

Diệp Thiếu Dương như được đại xá, vội vàng gật đầu, nắm lấy tay cô nói:

“Chuyện trước kia, anh cũng không để ý nữa, dù sao về sau sẽ không nữa, hơn nữa, anh và cô ấy chỉ từng hôn, cái gì khác cũng chưa từng làm, điểm ấy anh tuyệt đối có thể cam đoan!” 

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, nhưng nghe đã không tức giận nữa.

Diệp Thiếu Dương muốn tiến lên một bước ôm cô, bị cô đẩy ra, trừng mắt nhìn hắn một cái:

“Còn muốn chuyện tốt à, em đi ngủ đây!” 

Nói xong đi qua gõ cửa phòng của Tiểu Ngư, lúc trước Tiểu Ngư đi ra uống nước trở về, lại đóng cửa lại.

Gõ một lúc lâu, Tiểu Ngư mới mở cửa ra, cười cợt một hồi, để Nhuế Lãnh Ngọc đi vào.

Phòng của Tiểu Ngư có ba đạo Huyết Tinh Phù mình dán, còn có Kinh Hồn linh, lại thêm có mặt Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên tâm, đi tắm rửa, nằm ở trên giường, nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc, thật sự là càng nghĩ càng vui vẻ. 

Tuy quá trình có chút gạt người, nhưng mình tốt xấu đã đem cô ấy tìm về, hơn nữa... Quan hệ cũng gần thêm một bước, thậm chí còn hôn môi.

Nghĩ đến cảm giác đó, quả thực tốt đẹp đến cực điểm, đáng tiếc thời gian quá ngắn...

Đột nhiên nghe thấy "cách" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Nhuế Lãnh Ngọc đi đến. 

Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, từ trên giường ngồi dậy, trong lòng nhịn không được kinh hoàng, cái này thật đúng là muốn cái gì được cái đó nha! Xem ra đêm nay mình khó giữ được trinh tiết rồi. Ồ, đợi chút, vẻ mặt Lãnh Ngọc tựa như có chút không đúng?

“Anh tối hôm qua ngủ ở nơi nào?” Nhuế Lãnh Ngọc vỗ đầu hỏi.

Cái gì, cái gì? 

“Tiểu Ngư nói cho em rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy không đúng, hỏi ngược lại như thế, tương đương là thừa nhận.

Quả nhiên, khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc hiện lên nụ cười lạnh.

“Không có không có, em đừng hiểu lầm, tối hôm qua cô bé nói nó sợ hãi...” 

“Cho nên anh phải đi ngủ với nó?” Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh.

“Sao có thể! Anh là ngủ ở phòng con bé không sai, nhưng anh cũng không ngủ với con bé mà, anh là ngủ ở dưới đất!”

“Hừ, anh bỏ phòng êm nệm ấm không ngủ, chạy phòng cô nương người ta ngủ dưới đất, anh cảm thấy em tin sao?” 

“Ặc... Quả thật có chút khó mà tin nổi, nhưng là thật.” Diệp Thiếu Dương vội vàng đem chuyện tối hôm qua nói một lần.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, hừ lạnh một tiếng:

“Tiểu Ngư ngủ rồi, ngày mai em hỏi lại con bé, nếu có một chỗ nói không đúng, anh chờ đấy!” 

“Em cứ việc hỏi.” Diệp Thiếu Dương ồ một tiếng:

“Anh nói, con bé đã ngủ rồi, em là làm sao biết anh tối hôm qua qua đêm ở phòng con bé.”

“Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.” 

Nhuế Lãnh Ngọc ném một cái áo sơmi cùng một đôi tất tới.

Diệp Thiếu Dương cầm lên nhìn, là của mình, bừng tỉnh đại ngộ: đây là tối qua mình cởi trước khi ngủ, buổi sáng áo sơmi và tất đều thay, hôm qua mặc cũng chưa thu dọn, ném bừa trên mặt đất, không ngờ thế mà thành đối tượng Nhuế Lãnh Ngọc hoài nghi.

Diệp Thiếu Dương lão lệ tung hoành, thở dài: 

“May mắn anh không thay quần lót ở phòng con bé, bằng không anh thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói:

“Nói lời thừa, anh đang yên đang lành sao có thể cởi quần lót ở phòng người ta?” 

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái: Nhuế Lãnh Ngọc từ trước tới giờ đều là một người rất an tĩnh, lạnh lùng, sao lần này sau khi gặp mặt, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, lập tức cười nói với Nhuế Lãnh Ngọc:

“Có kỳ quái hay không, trước giờ cho rằng em là sẽ không để ý những chi tiết này.”
Bình Luận (0)
Comment