Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1645

Hà Vi Đạo vẫn luôn ở dưới núi, tự mình tu hành luyện công, cũng chưa bao giờ lên đỉnh núi chính của Mao Sơn.

Có loại chuyện này? Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, hỏi: “Hắn chỉ rõ muốn gặp ta?”

“Cái này cũng không có, hắn nói hắn là hướng huynh mượn địa phương tu luyện. Sư huynh muốn đi gặp hắn chút không?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo Trương Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh chờ, mình với Tô Khâm Chương cùng nhau xuống núi, tới đất trũng giữa đỉnh núi chính cùng nhị Mao Sơn, giữa đó có một con suối, nước suối trong suốt ngọt lành, trước sau có rừng, ở nơi địa khí tràn đầy nhất dựng một căn nhà có tranh, đặt tên là Thanh Tu đường.

Nơi này địa khí tuy tràn đầy, thích hợp tu luyện, nhưng địa khí mang đến tác dụng phụ là: nơi này nhiệt độ không khí rất thấp, đặc biệt là buổi tối thời điểm âm dương luân phiên, làm người ta lạnh tới mức chịu không nổi.

Diệp Thiếu Dương lúc còn nhỏ, mấy năm đó, đến mỗi mùa hè, bị sư phụ giao trách nhiệm ở nơi này bế quan thanh tụ, loại thống khổ đó đến bây giờ còn ký ức hãy còn mới mẻ.

Hai người một đường tới trước nhà có tranh, liền nhìn thấy bên cạnh đầm nước do con suối hình thành, có một người ngồi, khoanh chân ngồi ở trên đất, cũng chưa ngồi xuống, mở to mắt nhìn đầm nước trước mặt, không nhúc nhích.

Tuy gã trước mắt này mặc rất rách, tóc cũng tựa như vài ngày không gội, dầu bóng loáng, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn liếc một cái nhận ra hắn chính là Hà Vi Đạo hôm đó gặp.

Hà Vi Đạo cũng đã phát hiện hắn, quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Diệp chưởng giáo, ngươi không phải đuổi ta đi chứ.”

“Tôi là đến thăm chút, cậu ở nơi này làm gì.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn chắp tay, “Đã lâu rồi nha.”

Hà Vi Đạo nói: “Côn Luân phái tan rồi, tôi không có chỗ nào để đi, vừa lúc đi ngang qua Mao Sơn các người, vốn muốn lên núi xem chút, kết quả phát hiện nơi này thích hợp thanh tu, tạm thời không muốn đi nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cậu xác định không phải tới giết tôi?”

“Tôi hiện tại không phải đối thủ của anh.” Hà Vi Đạo nói: “Diệp chưởng giáo nếu đủ hào phóng mà nói, hy vọng có thể để cho tôi ở lại chỗ này tu hành, tôi không lên Mao Sơn, lại càng sẽ không trộm nghề.”

Hắn nói như vậy, Diệp Thiếu Dương thật ra là tin tưởng, tuy giữa hai người nói cũng chưa nói được vài câu, nhưng hành vi của hắn ở Huyền Không quan, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy người này mặc dù có chút ngốc, nhưng có chút loại phong cách hiệp khách cổ đại, có thể tin cậy.

“Để cậu ở chỗ tôi tu luyện, chờ thực lực đủ rồi, lại tìm tôi báo thù?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không đợi hắn mở miệng, lại hỏi: “Cậu ở đây ăn cái gì?”

Hà Vi Đạo nói: “Cái này không cần anh quan tâm, chỉ cần anh đừng đuổi tôi là được.”

“Được, cậu thích ở đây bao lâu thì ở bấy lâu.”

Diệp Thiếu Dương và hắn cũng không nói thêm gì, gọi Tô Khâm Chương về núi.

Trên đường Tô Khâm Chương hỏi muốn mỗi ngày đưa cơm cho Hà Vi Đạo hay không, Diệp Thiếu Dương không đồng ý, khổ tu nên có bộ dáng khổ tu, mỗi ngày cơm đến há mồm còn tu luyện cái rắm. Dù sao nơi đó bình thường cũng không có người đi, cứ để hắn nán lại nơi đó là được, về phần Hà Vi Đạo muốn giết mình báo thù cho sư phụ hắn chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng không phải quá để ý. Thằng cha này là quân tử, khẳng định sẽ không chơi trò ám sát, nhiều nhất chỉ là sau khi học thành tìm mình đấu pháp.

Chính thức đấu pháp tỷ thí, Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng sợ ai.

Bất tri bất giác ở trên Mao Sơn ba ngày, trong ba ngày qua, Trương Tiểu Nhị nổi hứng, từ trên xuống dưới đi lung tung khắp nơi, ức hiếp các ký danh đệ tử kia, nhưng mọi người đều biết cô là đệ tử đích truyền của Diệp Thiếu Dương, ai cũng không dám chọc vào cô, cái này ngược lại khiến cô tìm được loại cảm giác môn phái giang hồ lúc trước tập võ hướng tới, càng thêm làm bừa bãi tùy tiện.

Trong ba ngày này, Diệp Thiếu Dương bị Diệp Tiểu Manh quấn lấy, đem tình huống của mình sau khi hai người tách ra nói đại khái một lần, Diệp Tiểu Manh nghe mà tâm tình dao động, hối hận lúc ấy không đi theo hắn.

Ba ngày sau, mùng bốn tháng chín, Bắc Đẩu cửu tinh hàng thế thần. Ở dưới sự an bài của Tô Khâm Chương, nghi thức nhập môn cử hành ở trong đại điện Cửu Tiêu Vạn Phúc cung. Toàn bộ ngoại môn đệ tử, ký danh đệ tử đều tới tham gia.

Trên bàn hương trong đại điện, bày bài vị Tam Thanh cùng bài vị đại tổ sư, phía trước là hương biểu cùng cống phẩm. Diệp Thiếu Dương mặc một đạo bào màu lam viền vàng, cầm trong tay Thái Ất Phất Trần, ánh mắt quét qua, các đệ tử cộng lại một chỗ cũng sắp có trăm người, coi như là không tệ rồi, nhưng phần nhiều là ngoại môn đệ tử cùng ký danh đệ tử tới học nghệ, Mao Sơn là đạo môn chính tông, danh tiếng lớn, hàng năm đều có rất nhiều người mộ danh mà đến, muốn học nghệ.

Nhưng học nghệ và tu luyện, dù sao cũng là hai chuyện khác nhau, ngoại môn đệ tử sau khi xuất sư, bình thường đều theo nghề phong thuỷ sư hoặc là Âm Dương tiên sinh, không tính là pháp sư, lão Quách ngoại môn đệ tử như vậy, coi như là ngoại tộc.

“Vô Lượng Thiên Tôn!”

Diệp Thiếu Dương tiếng vang như chuông tuyên giảng đạo hiệu, dẫn dắt một đám đệ tử hướng Tam Thanh cùng đại tổ sư kính hương tế bái.

Trương Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh hai người là làm đệ tử mới nhập môn, mặc áo vải vạt đối xứng màu gừng, phân biệt đứng ở hai bên Diệp Thiếu Dương, cũng hòa theo lễ bái.

Trương Tiểu Nhị thái độ khác thường cực kỳ nghiêm túc, điều này làm Diệp Thiếu Dương yên lòng, bái sư đại điển là long trọng nhất, mọi ánh mắt nhìn vào, cô nếu ở trên đó nói mấy lời gì không nên nói, mặt mũi mình liền mất hết.

Sau khi tế bái, Tô Khâm Chương lệnh các đệ tử tấn thăng ngoại môn kia bước ra khỏi hàng, tổng cộng bảy người, năm nam hai nữ, già trẻ đều có, nhưng phần lớn vẫn là người trẻ tuổi.

Mọi người lễ bái chưởng giáo trước, cũng chính là Diệp Thiếu Dương, sau đó lễ bái sư phụ, cũng chính là Tô Khâm Chương, hai lần đều là hành lễ tam khấu cửu bái.

Sau đó Tô Khâm Chương thắp hương, cùng Diệp Thiếu Dương đi qua, tuyên giảng tam quy ngũ giới: thứ nhất quy thân Thái thượng Vô Cực đại đạo, ấn chứng luân hồi, cố nhật đạo bảo; thứ hai quy thần ba mươi sáu bộ tôn kinh, phải nghe chính pháp, cố nhật kinh bảo; thứ ba quy mệnh huyền trung đại pháp sư, không vào tà kiến, cố nhật sư pháp…

Sau khi tuyên đọc xong, Diệp Thiếu Dương Tô Khâm Chương cùng đi xuống, lần lượt đi đến trước mặt mấy đệ tử kia, trước hỏi bọn họ tự nguyện quy y hay không, đương nhiên đều cao giọng trả lời nguyện ý, sau đó Diệp Thiếu Dương lần lượt dùng chu sa điểm mi tâm mở mắt, phát danh thiếp cho bọn họ… Những cái này đều là quy củ tổ tiên truyền xuống, rất rườm rà.

Diệp Tiểu Manh cũng là ngoại môn đệ tử, nhưng bởi vì Diệp Thiếu Dương là thay thầy thu đồ đệ, so với các ngoại môn đệ tử kia cao hơn một lứa, bởi vậy tiếp dẫn riêng, chờ sau khi tất cả đều xử lý xong, liền đến lượt Trương Tiểu Nhị.

Bởi vì là nội môn đệ tử, trình tự càng thêm rườm rà.

Ở dưới Tô Khâm Chương chỉ dẫn, Diệp Tiểu Manh trình bái sư thiếp trước, bên trong là một bao lì xì, gọi là áp thiếp lễ, là tiền biếu bái sư đưa cho sư phụ. Tô Khâm Chương trước đó đã nói với Trương Tiểu Nhị, cho bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần số lẻ mang chín là được, bởi vì đạo môn cho rằng cửu cửu quy chân, cầu sự khởi đầu tốt.

Tô Khâm Chương giúp Diệp Thiếu Dương nhận lấy bao lì xì đựng áp thiếp lễ, lúc nắm ở trong tay, thì có chút không thích hợp, “Nội môn đệ tử Trương Tiểu Nhị đời thứ bốn mươi mới vào Mao Sơn, trình áp thiếp lễ cho sư phụ… Ặc, một tấm chi phiếu?”

Tô Khâm Chương cầm tờ chi phiếu màu vàng, có chút ngẩn ra, thấp giọng nói: “Tôi không phải bảo cô chuẩn bị tiền mặt sao, sao cô lại làm ra cái chi phiếu!”
Bình Luận (0)
Comment