Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2430

“Có đầy thứ tôi không biết, nhưng… Cái này căn bản không phải pháp thuật.”

Tạ Vũ Tình ngây ra một phen mới hiểu, “Cái này… Giả à?”

Lão thái quân bảo người ta đem người phụ nữ kia đè chặt, cầm lấy một trong ba chiếc đũa, điểm một phát ở mi tâm của người phụ nữ kia, người phụ nữ giống như bị kích thích gì mãnh liệt, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, bắt đầu vặn vẹo, mấy người cũng không đè được, vặn vẹo mãi tới trên mặt đất, lăn lộn khắp trên sàn, cuối cùng thế mà hướng về phía lão thái quân không ngừng dập đầu, trong miệng nói cái gì đó không dám nữa…

Lão thái quân vẻ mặt uy nghiêm nhìn cô ta, lớn tiếng nói: “Ngươi đã nhận sai, bản tiên tha cho người, nhưng cũng phải cho ngươi chút giáo huấn, cho người ngày sau không dám trêu vào nhân loại nữa!” Cầm lấy hai chiếc đũa khác trong bát, kẹp lấy ngón giữa tay phải người phụ nữ, dùng sức vặn kéo, toàn thân người phụ nữ run rẩy một cái, ngã vật xuống đất, không nhúc nhích.

Lão thái quần lấy ra giấy bút, viết cái phương thuốc, nói với người nhà người phụ nữ kia: “Cô ta bị chồn tinh nhập vào rồi, chồn tinh kia đã bị tôi đuổi đi, nhưng nữ tử này nhà cậu bị nhập quá lâu, thân thể suy yếu, cần dưỡng khí điều trị, dựa theo phương thuốc này của tôi đi bốc thuốc, sáng tối một liều, giữa trưa cần phơi nắng một giờ, bổ sung dưỡng khí, qua một tuần sẽ không sao.”

Người nhà của người phụ nữ kia ngàn ấn vạn tạ, cho lão thái quân tiền, lão thái quân không lấy, nhưng người nhà này kiên trì cho, lão thái quân rất khó xử, cuối cùng dứt khoát tặng một quyển sách nhỏ cùng tượng thần Linh bà bà cho hắn, bảo bọn họ sớm tối cung phụng, lúc này mới mang tính tượng trung thu mười tệ, còn tặng bọn họ một thùng dầu.

“Bồ Tát sống, chúng tôi hôm nay thật sự là gặp được Bồ Tát sống rồi!” Người nhà người phụ nữ cảm động đến rơi nước mắt, tam khấu cửu bái đối với lão thái quân, cuối cùng công người phụ nữ rời khỏi.

Các ông bà già ở đây rất kích động, không biết là ai dẫn đầu, đi lên cũng xin một pho tượng thần Linh bà bà, muốn thỉnh về cung phụng, cuối cùng những người còn chưa xin tượng thần kia lục tục vây lên, ngay cả mấy người trẻ tuổi kia cũng rất động lòng, thương lượng muốn mời một pho tượng thần mang về nhà hay không. Thậm chí có rất nhiều người lúc xin tượng thần muốn quyền

tiền, lão thái quân lại không lấy một xu, hơn nữa còn tặng dầu cho bọn họ. Loại cách làm này, càng tiêu trừ sự hoài nghi của toàn bộ mọi người, tin không nghi ngờ đối với Linh bà bà, mỗi người dùng vải đỏ che kín Linh bà bà, vẻ mặt tràn ngập kính sợ cùng thành kính.

Bầu không khí đạt tới cao trào.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Thủ đoạn tốt.”

Tạ Vũ Tình nói: “Làm sao bây giờ, giữ nguyên kế hoạch sao?”

“Không cần, đã chứng minh đó là tên thần côn.”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng nhìn qua rất giống thật, nhìn không khác lắm với cậu lúc bình thường làm phép”

“Cái đó vô dụng, bởi vì người phụ nữ kia căn bản là không gặp ma.”

“Cậu là nói. ”

“Chị coi như xem một tiểu phẩm đi, những người kia trên đài đều là người biểu diễn.” Diệp Thiếu Dương nói xong, tiếp tục quay đầu nhìn bốn phía, nhưng động tĩnh lạ mãnh liệt lúc trước đã biến mất.

Mọi người lính dầu cùng tượng thần, lục tục đi. Lão thái quân cũng vào nhà, bắt đầu nghỉ ngơi, MC lúc trước kia lại về tới trên đài, tiếp tục bước kế tiếp, có một số người lên đài, ngâm nga giáo điều, chính xác đều lĩnh thẻ lưu lượng.

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng nhau đi ra, trên đường gặp được rất nhiều thôn dân vừa tham gia xong hoạt động, tụm năm tụm ba, trên đường đều đang thảo luận thần thông của lão thái quân, nói chuyện đều phi thường cung kính, còn có một số người ở trên đường đã bắt đầu ngâm nga giáo điều kinh văn.

“Hiệu quả rất tốt.” Tạ Vũ Tình liếc Diệp Thiếu Dương một cái nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hai người cùng nhau trở lại chỗ đỗ xe.

Kỳ Thần còn hôn mê bất tỉnh, Diệp Thiếu Dương chế trụ mạch môn hắn, đem ba hồn bị mình quấy rầy dời trở lại vị trí ban đầu, đem Kỳ Thần cứu tỉnh. Kỳ Thần muốn dò hỏi bọn họ chuyện xảy ra trong cái sân kia, Tạ Vũ Tình không có thời gian nói luôn, bảo bọn họ câm miệng, thảo luận với Diệp Thiếu Dương làm như thế nào.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Tà vật mạnh mẽ kia, tám phần là nấp ở trong nhà, còn có lão thái thái kia, bà ta tuy là thần công không có bất cứ pháp lực gì, nhưng trình tự bà ta làm phép, còn có niệm chú ngữ, quả thật là chính xác, tôi tuy không biết chân tướng, nhưng sau lưng chuyện này, nhất định có pháp sự thật sự tham dự.”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, đột nhiên cười lên, nói: “Thế nào, trước đó cậu còn không nghĩ đến, chị lúc trước đã nói, chuyện này tuyệt đối không bình thường, cậu đến là biết thú vị”

“Nơi nào thú vị? Tôi một chút hứng thú cũng không có được không, nhưng loại tổ chức tà thuật gạt người này, thân là pháp sư, chúng tôi quả thực có trách nhiệm diệt trừ bọn hắn.” Diệp Thiếu Dương ngáp một cái, “Chúng ta vào trong nhà đó nhìn xem, bên trong rốt cuộc là một cái tình huống như thế nào.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vậy thì phải ngả bài, hơn nữa bọn chị không có lệnh điều tra, không có quyền hạn điều tra.”

“Tôi tự mình đi thôi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Hồn phách tôi đi vào, bọn họ không nhìn thấy.”

“Có nguy hiểm không?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Không có gì nguy hiểm.” Diệp Thiếu Dương nghĩ tới mình dùng thần niệm cảm giác được tà vật mạnh mẽ kia, nhưng cũng không quá để vào trong lòng. Chẳng qua ở trước khi hồn phách rời cơ thể vẫn vẽ hai tấm Huyết Tinh Phù, dán ở trên hai bên cửa, nói cho Tạ Vũ Tình: “Linh phù này có thể ngăn cản một đoạn thời gian, nhỡ đâu có tà vật tới gần, linh phù sẽ bốc cháy, các người nhìn chằm chằm linh phù, nhỡ đâu bốc cháy, lập tức bóp Nhân Trung tôi, tôi sẽ lập tức tỉnh lại.”

Tạ Vũ Tình gật đầu đáp ứng, còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương tựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt lại.

Hồn phách từ trong xe đi ra, lập tức hướng tòa nhà kia bay đi, chỗ tốt của hồn phách chính là không có bất cứ hạn chế nào cả. Diệp Thiếu Dương sau khi bay vào nhà, trực tiếp xuyên tường tiến vào tòa nhà, bên trong ánh đèn sáng tỏ, bình thường quỷ hồn vừa thành hình là không thể hiện hình ở dưới đèn, nhưng thần hồn lực của Diệp Thiếu Dương tuy không so được với Lâm Tam Sinh loại quý mấy trăm năm kia, nhưng ở dưới mặt trời hiện hình cũng không có vấn đề gì, càng không cần phải nói ánh đèn.

Chăm chú nhìn lại, mấy nhân viên công tác đang thu thập dầu lạc, có người đếm, có người đăng ký, hẳn là lúc trước chưa đưa hết. Lão thái quân gì đó ngồi ở bên cạnh uống trà, đồng thời xem di động.

Những người này tự nhiên đều chưa phát hiện Diệp Thiếu Dương tồn tại.

“Hôm nay tìm đôi vợ chồng kia không quá ổn, diễn có chút giả, lần sau các ngươi tìm người, tốt nhất diễn trước một lần, như vậy có nắm chắc hơn chút.” Lão thái quần vừa chơi di động vừa nói chuyện.

“Vâng vâng, vẫn là lão thái quân ngài diễn tốt, lần sau chúng ta diễn tập trước, phối hợp cho tốt.” Một cô nương bên cạnh cười nịnh hót nói.

Lão thái quân lườm cô một cái, “Này, ở đây cũng đừng gọi lão thái quân cái gì nữa, ta nghe không thoải mái, không đảm đương nổi. Chúng ta đều là làm việc cho ông chủ Lâm, cầm tiền của người ta, thì phải đem sự tình làm cho tốt, người nói đúng không?”

Còn rất chuyên nghiệp. Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, đúng sát tường, tiếp tục nghe, không có manh mối gì hữu dụng nữa, vì thế tính ở trong nhà dạo một vòng, xem xem bên trong có những gì.
Bình Luận (0)
Comment