Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 387

Quanh thân quỷ hồn, hiện lên một vầng hồng quang, đang chậm rãi phiêu phù, thì đột nhiên gia tốc tiến về phía Diệp Thiếu Dương lao xuống thật nhanh, trong mắt mang theo tia quyết liệt.

“....

Ta oán khí quá sâu đã không thể siêu độ, chỉ cần ta còn một sợi nguyên thần, ta sẽ không để ngươi giết chết nó, cho nên, cầu ngươi hãy diệt hồn phách của ta đi ….”

Diệp Thiếu Dương trong lòng rung động, nhiều năm bắt quỷ như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp sự tình này …..

Trước mắt quỷ hồn Lý thu nga đang ra sức liều mạng, nhưng trên thực tế là rõ ràng muốn chết ….

Diệp Thiếu Dương thở dài, đôi tay lôi ra ​một ​sợi tơ hồng,bước về phía trước, né qua bên cạnh, cực nhanh đem tơ hồng quấn quanh cổ Lý thu nga, tay trái giơ lên, đem ​một ​lá linh phù, dán lên ót của Lý thu nga, hô lên “Càn khôn mượn pháp!”

Trong nháy mắt hồn phách của Lý thu nga bị hút vào lá bùa, Quỷ thi mạnh nhất là cùng ở với thi thể cùng hồn phách hợp nhất, một khi thi thể bị giết, thi đơn độc quỷ hồn không có thực lực mạnh gì, Diệp Thiếu Dương hạ thủ căn bản quỷ hồn không chịu nổi một kích.

“Ngươi sao rồi?”

Tạ Vũ Tình đi lên nói, nhìn qua bả vai của Diệp Thiếu Dương, chấn động “Như thế nào đều là máu đen?”

“Thi độc thôi, tí nữa lau đi là không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.”

Nói xong Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía cuộc chiến kia, Qua qua đã bại trận, chỉ có thể chạy trốn.

Nhìn thấy bên này Diệp Thiếu Dương đã thu phục xong, lập tức lên tiếng cầu cứu “Lão đại, lão đại, mau tới cứu ta!”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng “Vừa rồi không phải rất anh dũng sao, hiện tại sao lại kêu cứu?”

Tạ Vũ Tình đẩy hắn “Còn nói mát gì nữa, ngươi không việc gì thì đi cứu hắn đi, đó chính là nhi tử a!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt “Đó là nhi tử ngươi!”

“Đi chết đi, ta mà sinh con trai cho ngươi à!”

Tạ Vũ Tình buộc miệng nói ra, sau đó hai người nhìn nhau thoáng qua, mặt đỏ lên.

Diệp Thiếu Dương rút ra câu hồn tác, nhìn rõ khoảng cách của nứt đầu đang đuổi theo qua qua, quất mạnh về phía nứt đầu.

Nứt đầu vội vàng nhảy lùi ra, né qua câu hồn tác, ngồi chồm hổm trên mặt đất, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương.

Qua qua chạy tới nhảy lên vai Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc “Tiểu tử này mạnh thật, ta chỉ dùng có ba phần tu vi, đánh không có lại nó.”

Diệp Thiếu Dương im lặng nhìn nó “Đừng nói nữa, quá mất mặt”

“Ta nói nghiêm túc mà, ta khi đi vào nhân gian, lực lượng bị phong ấn, chỉ có thể sử dụng ba thành tu vi.”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, lấy ra ​một ​ít tiền Ngũ đế, đánh về phía nứt đầu, tiền Ngũ đế bay đến trên không, thì hình thành một cái vòng tròn.

Diệp Thiếu Dương lập tức vung lên câu hồn tác, mũi nhọn rơi vào giữa trận pháp tiền đồng, trong miệng thì thầm “Thiên địa vô cực, tiền tài sinh ảnh!”

dùng sức rung lên câu hồn tác,đem 8 cái tiền ngũ đế đánh bay ra ngoài.

“Ong ….”

Tám đồng tiền cùng vang lên một âm thanh dễ nghe, từng cái phát ra kim quang mạnh mẽ, hóa thành vô số tiền đồng, ở khắp nơi đánh về phía nứt đầu.

Nứt đầu toàn thân run lên, hé miệng phun ra một ngụm máu đen, biến thành ​một ​con quái vật có hình dáng giống con dơi, bày ra một bộ mặt quỷ dữ tợn, bay tới cùng với trận pháp ảo ảnh tiền tài đánh vào nhau, cả hai rơi xuống đất rồi cùng biến mất.

Nứt đầu không ngừng phun qua quỷ huyết, vô số con dơi mặt quỷ, giống như mây đen che lấp trời đất bay tới.

“Mau, mau ra khỏi đây!”

Diệp Thiếu Dương kéo tay Tạ Vũ Tình, chạy như bay ra bên ngoài.

“Như vậy bỏ chạy à?”

Tạ Vũ Tình không có tin được.

Diệp Thiếu Dương không trả lời nàng, kéo đến cửa nhỏ bên ngoài, xoay người nhìn lại, thấy lũ dơi quỷ còn một khoảng cách, vì thế dùng tốc độ nhanh nhất vẽ một đạo linh phù, đốt thành tro, nhét vào trong bình sứ có chứa pháp thủy, trong miệng thì thầm “Thái ất đạo quân, bình minh địa sạch, chính nhất phục ba, rơi xuống đất sinh đinh!”

Đem bình sứ đảo ra, ra sức lay động, bắn ra mười cột nước, sau khi rơi xuống đất, lập tức đọng lại, ngân quang lập lòe, giống như những cái đinh bạc.

Tạ Vũ Tình xem đến trợn tròn mắt, từ trước đến giờ Diệp Thiếu Dương dùng pháp thuật cũng không có thần kỳ như vậy, chả lẽ đây là ma thuật? Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, đem tơ hồng quấn nhanh lên đỉnh của các đinh bạc, Tạ Vũ Tình cùng nhau quan sát, bỗng nhiên phát hiện, nguyên bản nhìn đinh bạc rất là lộn xộn,sau khi quấn tơ hồng lên thì hình thành hình dạng của một con chim.

Nghển cổ chờ minh, gương cánh muốn bay! Tạ Vũ Tình nhớ tới lúc trước khi xuống đây, Diệp Thiếu Dương đã họa ra phượng hoàng để phá trận kia, thuận miệng hỏi “Đây là phượng hoàng sao?”

“Ngươi nhìn phượng hoàng nào mà dài như vậy, đây là chu tước!”

Diệp Thiếu Dương nắm tơ hồng, dùng lực cắt qua ngón tay, dùng máu của mình quẹt qua tơ hồng từ đầu đến đuôi một lần, dùng một tư thế bàn tay quái dị bắt lấy đầu sợi, cao giọng nói “Thần thú có linh nghe mệnh ta, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thiên phong trợ ta nhanh nhẹn khởi, giết hết yêu ma trăm triệu ngàn!”

Bỗng nhiên dùng sức bắn ra tơ hồng, kêu lên “Khởi!”

Một đạo hồng qua, từ trên đồ hình chu tước tản mát ra, hiện lên một con thần điểu phe phẩy hai cánh, lăng không bay lên, nhảy vào trong đám đen đông nghìn nghịt dơi quỷ, điên cuồng tàn sát, những con dơi quỷ nào bị nó dùng hai móng bắt lấy hay cắn được thì không có sức phản kháng, trong nháy mắt lập tức hóa thành khói đen tiêu tán.

Nứt đầu thấy tình hình này, lập tức rống lên, lũ con dơi mặt quỷ như nghe thấy mệnh lệnh, thay đổi phương hướng đem chu tước bao vây, rồi mở miệng đầy răng nanh, hung hăng cắn tới.

“Chu tước, có sao không?”

Tạ Vũ Tình sợ hãi thốt lên.

Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian để trả lời, hai tay không ngừng kết ấn, vì chu tước bổ sung thêm thần lực, hai mắt trừng lên, quát to lên “Phá!”

Một tiếng thánh thót vang lên, từ vị trí Chu tước bị bầy dơi quỷ bao vây vang lên, cả người chu tước chấn động rồi nổi lên một cổ thần lực màu đỏ đem lũ dơi quỷ đánh nát thành khói rồi ngưng tụ lại thành quỷ huyết, rơi xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương đôi tay tiếp tục kết ấn, điều khiển chu tước bay tới nứt đầu, quát lên chói tai “Đánh!”

Chu tước lập tức bay theo hướng đôi tay của Diệp Thiếu Dương chỉ, xoay tròn thân thể, lao xuống nứt đầu, nứt đầu trong mắt chợt lóe hung quang, đôi tay mở ra bắt lấy hai cánh của chu tước, quỷ khí màu đen lan tràn ra, cùng với chu tước toàn thân tỏa ra ánh lửa màu đỏ thiêu đốt lẫn nhau.

Chu tước rống to lên một tiếng, đem cái mỏ mổ vào độc nhãn của nứt đầu, lập tức có một cổ nước đen tràn ra, cả người nứt đầu run lên, đôi tay càng tóm chặt lấy chu tước, cắm sâu vào cơ thể chu tước, càng nhiều quỷ khí thẩm thấu vào cơ thể nó, đem thân thể chu tước từng chút hòa tan, hóa thành từng ánh lửa, chỉ còn ít than rơi trên mặt đất, thân hình chậm rãi biến mất.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp chu tước còn chưa có bị tiêu diệt hết, từ bỏ kết ấn, xông lên phía trước, vung câu hồn tác, đánh xuống đầu của nứt đầu, đánh nát một thân quỷ khí của nó.

“Phốc”

Nứt đầu phun ra một ngụm máu đen, lăn một vòng, lảo đảo chạy về phía ngoài cửa.

Tạ Vũ Tình không dám ngăn trở, vội vàng tránh qua một bên, để nứt đầu chạy đi, Qua qua lập tức lao ra, dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên đầu nứt đầu.
Bình Luận (0)
Comment