Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 479

Hạn Bạt đầu vỡ vụn, thân hình to lớn lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên toàn thân run rẩy, một tiếng nổ tung, thi thuỷ mang theo ôn khí bắn tung toé khắp nơi.

Thi bạo, là thủ đoạn cuối cùng nhưng cũng là mạnh nhất của Hạn Bạt.

Diệp Thiếu Dương một bước nhảy vọt tới trước mặt Diệp Tiểu Manh và đám thanh y nhân, xoay tròn phất trần, đuôi phất trần mở ra thành hình quạt, hấp thu sạch sẽ thi thủy, một giọt cũng không lọt.

Kết thúc rồi sao? Mọi người trợn tròn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được.

Vừa rồi con quái vật kia khủng bố như vậy, thày trò vu sư cùng Diệp Tiểu Manh đều không thể đánh bại nó, thế mà …… lại bị hắn nhẹ nhàng xử lý như vậy sao? Ánh mắt mọi người, đều dừng trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp bá đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vọt tới trước mặt phu thê Diệp Quân, túm lấy cổ áo, nói: “ Cháu trai đằng vợ của ngươi, rốt cuộc là ai!”

Vợ chồng Diệp Quân ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, biết giấu không thể giấu được nữa, ngập ngừng nói: “Nó là……cháu của ta....Diệp Thiếu Dương.”

“Diệp Thiếu Dương!”

Diệp bá kinh hãi, ngẩn người ra một hồi, hướng Diệp Quân giận dữ mắng: “Hắn đến đây lúc nào, tại sao ngươi lại không nói sớm?!”

Trong lòng bực bội, nếu sớm biết rằng hắn là Diệp Thiếu Dương, thì cứ đem giao việc này cho hắn xử lý là được, cần gì phải cung phụng cái đám người của tên pháp sư cua càng như thần thánh, còn suýt chút nữa bị người ta đào phần mộ tổ tiên Diệp gia lên nữa.

Diệp Quân gãi đầu, ra vẻ oan ức “Ta đâu có biết nó lợi hại như vậy……”

Trong nhà, Diệp Tiểu Manh bất chợt tỉnh lại, xa lạ nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: “Dương đại ca……”

Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười, “Xin lỗi, ta đã lừa ngươi, ta là Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương! Diệp Tiểu Manh cứng đờ như bị hoá đá, ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời bối rối, nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt vu sư Cố Kiên, toàn thân hắn xanh lè, hai tay bịt miệng, nằm co quắp trên mặt đất, bất quá vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt cầu cứu.

Cái tên này, nếu không lập tức cứu chữa thì sẽ mau biến thành cương thi, lập tức gọi Tiểu Mã, “Một nắm lá ngải, hai căn địa tinh, năm lượng trần bì, thêm chút cành gỗ đào, dùng dây buộc lại, dùng cồn đốt ở trong sân, thanh trừ sạch sẽ ôn khí.”

Tiểu Mã cất di động, nhảy xuống tường vây, Diệp bá lập tức tiến lên nghênh đón, dẫn cậu ta đi tiệm thuốc ở dưới trấn.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống trước mặt vu sư, cạy miệng hắn ra, bởi vì bị nọc của Hạn Bạt đâm trúng nên đầu lưỡi của hắn sưng vù như lưỡi heo, chảy ra máu xanh.

Không chỉ bị trúng thi độc, mà còn bị ôn khí quấn thân.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, cởi bỏ ba lô lấy ra Thập Bát Thần Châm, lấy bốn cây kim, đâm vào đầu lưỡi lấy máu, sau đó dìu hắn ngồi dậy, theo thứ tự châm kim lên mấy đại huyệt vị…… Tiểu Mã và Diệp bá đã mua đủ mấy thứ mà Diệp Thiếu Dương cần, đi vào sân, tuy nhiên không biết phải đốt như thế nào, có phải lưu ý cái gì hay không hay không...

thấy Diệp Thiếu Dương đang tập trung tinh thần châm kim, do dự không dám hỏi hắn.

“Cứ để cái này cho ta.”

Diệp Tiểu Manh tiếp nhận mấy thứ từ tay Tiểu Mã, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, thì ra bấy lâu nay Diệp Thiếu Dương vẫn luôn ở bên cạnh mình…… Trên đường đi đến tiệm thuốc, Diệp bá có hỏi thăm Tiểu Mã về Diệp Thiếu Dương, sau khi đã xác định được thân phận của hắn, kích động không thôi đi đến ngoài cửa viện, tuyên bố với thôn dân: “Hạn Bạt đã bị hậu nhân của Diệp gia chúng ta

- Diệp Thiếu Dương diệt trừ, tin rằng đã hết nạn hạn hán, mọi người cứ về nhà trước đi, nên làm gì thì làm nấy.”

Đám thôn dân lập tức vỗ tay reo hò chúc mừng, ở nông thôn, một người làm quan cả họ được nhờ, sôi nổi hỏi han lai lịch của Diệp Thiếu Dương.

Mới vừa rồi hắn đơn đả độc đấu với Hạn Bạt, rõ ràng trước mắt thôn dân, cho dù bọn họ là người thường, không hiểu pháp thuật, nhưng cũng muôn phần bái phục Diệp Thiếu Dương.

Diệp Quân trước giờ không kích động như vậy, bị mọi người dò hỏi, liền nói cho họ nghe về thân phận của Diệp Thiếu Dương, kể lại Diệp Thiếu Dương đã tru sát Hạn Bạt ra sao, lấy cứu vớt quê nhà nguy nan làm nhiệm vụ của mình, mấy năm nay ở Mao Sơn khắc khổ tu luyện như thế nào, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, chung thành đại khí…… Hù cho đến khi mọi người vái lạy không thôi, nhà có con gái thậm chí còn lòng vòng dò hỏi chuyện tình cảm của Diệp Thiếu Dương, muốn làm mai mối.

Trong lúc đó, Diệp Tiểu Manh đang đốt lá ngải cùng mấy thứ đã mua, thanh trừ ôn khí, lúc này mới bảo đám thanh y nhân rời đi.

Mấy người Diệp bá cùng Tưởng Kiến Hoa thấy không còn nguy hiểm mới dám vào trong sân.

Vương đại thiện nhân cũng mang theo tùy tùng đi vào, mọi người yên lặng đứng xung quanh Diệp Thiếu Dương, sợ quấy rầy hắn thi châm.

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, tháo xuống từng cây kim đang cắm trên người vu sư, đứng lên, lau mồ hôi, nói: “Được rồi, hắn sẽ không chết đâu.”

Vừa quay đầu lại, thấy hơn chục cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, thoáng sửng sốt.

Không chờ cho hắn mở miệng, Vương đại thiện nhân chắp tay tiến đến, “Ta họ Vương, tên là Vương Thanh Phong, hôm nay có Diệp tiên sinh ra tay, vì dân trừ hại, Diệp tiên sinh thủ đoạn cao minh, làm người kinh ngạc thán phục!”

Diệp Thiếu Dương đáp lễ cùng hắn dăm ba câu khách khí.

Vương đại thiện nhân hỏi xin số điện thoại của hắn, tỏ vẻ muốn giữ liên lạc, sau đó nói không dám làm chậm trễ chính sự của hắn nên cáo từ rời đi.

“Người này có cứu được không?”

Nghe tiếng Tưởng Kiến Hoa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, tên vu trợ của vu sư đang nằm trên mặt đất, sau trên cổ bị rách toạc một miếng lớn, máu thịt bầy nhầy, cái dạng này đương nhiên là cứu không được nữa rồi.

Diệp Thiếu Dương dùng lá ngải hơ một lượt khắp thi thể, sau đó mới để Tưởng Kiến Hoa mang đi, dặn dò ông ta nhất định phải chôn trong vòng năm ngày, hơn nữa phải là hoả táng.

Tưởng Kiến Hoa gọi hai cảnh sát tới, đem thi thể vu trợ cho vào túi chuyên dụng mang đi, sau đó hỏi thăm về tình hình của vu sư.

“Ôn khí trong người hắn vẫn chưa hoàn toàn trừ tận gốc, phải dùng tam tề Nhân trung hoàng, lấy uế vật loại bỏ thi khí còn sót lại trong cơ thể, mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”

Diệp Thiếu Dương gọi mấy tên thanh y nhân đang đứng ngoài cửa viện không dám tiến vào, nói bọn họ đỡ vu sư ngồi dậy.

“Nhân trung hoàng là cái gì?”

Tưởng Kiếm Hoa tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Ông đi chặt lấy ba đoạn ống trúc, lấy màng trúc, bổ ống trúc ra, dùng dây thừng buộc lại, ở giữa chừa ra một khe hở, nhét gạo nếp vào, sau đó ngâm ở…… Hố phân, để mùi phân ngấm vào ống trúc gạo nếp, nhưng là ngàn vạn đừng có mở màng trúc ra, bằng không hắn sẽ ăn phải phân, đương nhiên là không sao, dù gì cũng không phải tôi ăn.”

Tưởng Kiến Hoa khó hiểu nhìn hắn, “Có nhất thiết phải làm như vậy không?”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn thành khẩn lắc đầu, “Không phải a, máu Thiên sư của ta cũng có thể cứu hắn, nhưng ta không muốn lãng phí, lý do này được chứ?”

“Vì sao?”

Tưởng Kiến Hoa vẫn thắc mắc.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua vu sư đang bị mang đi ra ngoài, nói: “Ta cứu mạng hắn thế là đã không tồi, cứ nhớ đến chuyện hắn đòi đào phần mộ tổ tiên nhà ta lên, dù sao cũng phải cho hắn một chút khiển trách chứ.”

Tưởng Kiến Hoa cạn lời, việc dơ bẩn như vậy, đương nhiên ông ta không muốn đi làm, liền ra cửa tìm thôn trưởng của Vương gia thôn, giao phó cho ông ta, thôn trưởng cũng ngại dơ, lại đi giao việc cho người khác……
Bình Luận (0)
Comment