Mariana

Chương 34

Thời tiết vẫn rất đẹp vào ngày hôm sau, tôi đã đến Luân Đôn để dùng bữa trưa. Đó là một chuyến đi bốc đồng và thừa thãi, một cuộc gặp gỡ được sắp xếp chóng vánh với biên tập để thảo luận về một rắc rối tưởng tượng với cuốn sách. Nếu có lòng tin vào bản thân, rất có thể tôi đã thừa nhận mình chỉ đang lảng tránh ngôi nhà, như một cố gắng trẻ con nào đó để trì hoãn những điều không sao ngăn chặn. Nếu tôi đi xa nhà và không có những hồi ức về cuộc đời của Mariana, thì sẽ chẳng có bi kịch nào hết. Hoặc đấy là theo lập luận của tôi. Nhưng nếu ở Đàn Cừu Xám và không còn ký ức sống động nào xảy đến nữa, tôi không dám chắc mình có thể chịu đựng nổi.

Tôi đã phải chịu đựng nỗi mất mát Richard và cảm giác hoàn toàn khác biệt khi mất đi Rachel; dường như thật không công bằng với tôi khi để mất đi cuộc sống ở nơi tôi từng thân thuộc. Nhưng rồi tôi cũng biết mình sẽ mất nó. Quả thực, nếu tin tưởng bà Hutherson, thì tôi sẽ phải mất nó. Tôi được sinh ra vì định mệnh này; thứ định mệnh đã kêu gọi tôi về nhà, vượt qua bao năm, đến Exbury, đến Đàn Cừu Xám, và gặp Geoff…

Chính linh hồn sẽ nhìn thấy những thứ nội hàm thực sự, Richard đã hứa với tôi như vậy và tôi tìm kiếm lời giải trong lời hứa đó. Đảm bảo, đến đúng lúc, nỗi đau sắc bén trong tôi sẽ phai nhòa. Đến đúng lúc, tôi sẽ không còn bận tâm quá nhiều đến chuyện Geoff không còn lưu giữ ký ức, giống như tôi. Tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc trong thực tại, sẽ vui vẻ mà đón nhận rằng mình đã tìm thấy anh hai lần trong những kiếp người tách biệt và để mọi thứ ngủ yên.

Sau cùng, anh đã thực hiện phần của mình trong thỏa thuận. Anh đã nói sẽ trở lại với tôi, tìm thấy tôi và tôi sẽ nhận ra anh. Anh đâu có hứa gì thêm nữa.

Thật thoải mái khi đến Luân Đôn, giữa những cửa hàng kinh doanh sầm uất, để ngồi với biên tập của tôi trong một nhà hàng hào nhoáng đắt đỏ và dõi theo hàng người kéo qua cửa sổ, vai kề vai với sự sống động và muôn màu muôn vẻ. Tôi không thể sống ở Luân Đôn thêm được nữa. Nó không còn là một phần trong tôi, hay tôi cũng không còn là một phần của nó, nhưng đến đây vài giờ sẽ mang lại trật tự cho cuộc sống của tôi và tiếp thêm cho tôi một nguồn năng lượng mới đầy sức sống.

Khi lái xe lao qua cây cầu nhỏ trên chuyến trở về, tôi lại cảm thấy được sự sống và gần như yên bình. Ngồi nhà hiện lên đầy kiêu ngạo từ những cánh đồng để chào đón tôi, vững chắc và không hề đổi thay dưới bầu trời tháng Chín bát ngát. Tôi lái xe dọc lối đi, vượt qua rặng cây rụng lá lên kính xe và đỗ chiếc xe vào bên trong chuồng ngựa cũ.

Có người đang đợi tôi. Vivien gọi to tên tôi và vẫy tay, đôi chân đong đưa khi ngồi trên bức tường của chuồng bồ câu. Bầu không khí ban chiều khô ráo và lành lạnh, cô ấy mặc một chiếc áo chui màu đỏ tươi với quần jean, mái tóc vàng cuộn lại thành một mớ hỗn độn.

“Bọn tôi đã tự ý pha cà phê”, cô ấy giải thích với nụ cười chào đón. “Tôi không nghĩ cô sẽ thấy phiền lòng. Cửa nhà bếp để ngỏ.”

Bên cạnh tôi, Iain đã ngừng làm việc và đang dựa vào cái cào, bàn tay đeo găng gạt mái tóc màu nâu đỏ khỏi trán. “Tôi định làm bánh sandwich”, anh hiền hậu nói, “nhưng cô ấy không cho tôi làm”.

“Chẳng ngạc nhiên tí nào”, Vivien nói khô khốc. “Em thấy anh làm bánh sandwich rồi. Anh nghĩ chẳng có ai ăn không bằng.”

Anh quay sang nhìn cô ấy một cái. “Anh làm việc hơi bị nặng nhọc đấy, cưng ạ. Anh cần được bồi bổ.” Quả thực công việc của anh đều là việc nặng. Khu vườn được xới tung nằm dưới chân, những bông hoa thẫm nâu héo úa ném thành một chồng trên vạt cỏ lưa thưa. Thứ duy nhất được để lại là nhánh hồng leo đơn độc, nó đã chết và bện mình bám quanh tảng đá đổ nát, chỉ còn mỗi phần thân và những chiếc gai còn lưu lại. Đây từng là một khu vườn đáng yêu vào mùa hè vừa rồi. Tôi hướng mắt tránh khỏi nó và mỉm cười với Vivien.

“Tôi nghĩ sẽ tự pha cho mình một tách cà phê”, tôi nói. “Có ai muốn uống thêm không?”

“Hỏi vớ vẩn.” Iain nhe răng ra cười và đưa cho tôi chiếc tách của mình. Vivien theo tôi vào nhà, nhưng khi tôi định rửa cả tách cho cô ấy, cô ấy lắc đầu.

“Tôi không thể ở lại lâu”, cô ấy xin lỗi. “Tối nay tôi phải làm việc. Nhưng tôi có một câu hỏi nếu cô có thời gian.”

Tôi tò mò đặt ấm nước lên bếp. “Được mà.”

“Tôi muốn cô là người đầu tiên được biết”, cô ấy bắt đầu, ngượng ngịu vặn ngón tay. “Ừm, cũng không hẳn là người đầu tiên… Đương nhiên Iain cũng biết, cả dì Freda nhà tôi nữa, nhưng không có thêm ai khác.”

Cô ấy hít một hơi sâu, mỉm cười và tiếp tục. “Tôi sắp kết hôn.”

“Vivien!” Tôi gần như đánh rơi tách cà phê, rồi vui mừng thốt lên. “Thật tuyệt vời!”

“Và tôi muốn cô trở thành phù dâu cho tôi.”

“Đương nhiên rồi”, tôi đáp ngay lập tức. “Tôi thích lắm. Tôi nghĩ Geoff sẽ trở thành phù rể.”

Cô hơi nhăn trán. “Vì sao lại là Geoff?”

“Ừm”, tôi ấp úng, “Tôi chỉ nghĩ… với việc anh ấy và Iain thân thiết như vậy, tôi nghĩ điều đó cũng là tự nhiên…”

Nét mặt Vivien giãn ra, nhưng vẫn gửi cho tôi một ánh nhìn kỳ quặc trước khi trả lời. “Tôi không cưới Iain, Julia ạ. Không hiểu sao cô lại hiểu nhầm như vậy. Người tôi sắp cưới là Tom kìa.”

“Tom?”

“Anh trai cô đấy.” Cô ấy gật đầu. “Anh ấy đã hỏi cưới tôi ngày hôm qua. Tôi nghĩ anh ấy sẽ tự mình nói với cô, nhưng anh ấy bảo cô không được khỏe.”

“Tôi bị đau đầu”, tôi lơ đãng nói. Giờ cũng bắt đầu đau đây. “Cô sắp cưới Tom á?” Tôi hỏi lại, không sao tin nổi.

“Phải.” Nụ cười xấu hổ của Vivien giờ biến thành biểu cảm đau đớn và bối rối. “Chúng tôi tưởng cô sẽ vui mừng.”

“Có chứ.” Tôi ép mình nở một nụ cười. “Tôi vui lắm, thật đấy. Tôi chỉ bị bất ngờ, thế thôi.”

Cô ấy thả lỏng người. “Là do chúng tôi đã ém nhẹm tất cả mọi chuyện, đúng không? Tôi cũng không chắc vì sao nữa. Tôi nghĩ khá là vui vẻ khi lén hẹn hò mà không ai hay biết. Phần lớn thời gian còn lại chúng tôi đều phải tỏ ra nghiêm túc.”

“Ừ, mấy người hùa vào đánh lừa tôi”, tôi thành thật nói. “Không thể tin nổi mẹ tôi cũng không nói gì với tôi. Bà giỏi giữ bí mật khủng khiếp.”

“Bác ấy chưa biết đâu”, Vivien ngập ngừng nói. “Tôi vẫn chưa gặp mặt cha mẹ cô.”

Tom hẳn đã yêu đến mất trí rồi, tôi kinh ngạc nghĩ, khi đi cầu hôn người ta mà không dẫn người ta về ra mắt gia đình trước, có vẻ có vài phần trong anh mà tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, trong suốt những năm thân thiết của hai anh em. Vivien cắn môi nhìn tôi.

“Cô có nghĩ họ sẽ thích tôi không?” Cô ấy hỏi.

“Bố mẹ tôi á?” Tôi mỉm cười trước ý nghĩ ấy. “Họ sẽ hài lòng ngất ngây ấy chứ. Bố mẹ tôi luôn miệng rầy rà Tom phải kết hôn kể từ khi anh ấy tốt nghiệp trường Oxford và cô thì giống tính cách cha mẹ tôi lắm. Tôi nghĩ họ sẽ thích cô”, tôi thêm vào. “Cha mẹ tôi hơi kỳ quái một chút, nhưng rất đáng yêu.”

“Giống Tom.”

Tôi cười toe toét. “Không kỳ quái đến mức ấy đâu.”

“Cô không khó chịu đấy chứ? Ý tôi là về chuyện hai chúng tôi cưới nhau ấy.”

“Đương nhiên là không rồi. Sao tôi lại phải khó chịu cơ chứ?” Vì sao, quả là vậy, tôi tự hỏi bản thân, ánh mắt tôi lang thang ra ngoài cửa sổ về phía người đàn ông đang lúi húi làm việc trong khu vườn cạnh bức tường đổ vỡ của chuồng chim bồ câu. Vì sao tôi lại nghĩ rằng định mệnh hoàn hảo? Sau cùng, Rachel và Evan đã ra đi cùng nhau, yêu nhau và có lẽ sẽ già đi bên nhau. Có lẽ lần này số phận đã rẽ riêng những hướng đi khác dành cho họ.

Richard và tôi, đã từng chia cách, rồi được đưa đến với nhau. Có lẽ Rachel cùng Evan, ở kiếp này, sẽ phải chia xa…

Ấm nước rít lên trên lò và tôi giật mình quay khỏi cửa sổ, vươn tay tắt bếp và rót đầy tách cà phê. Vivien vẫn lẳng lặng quan sát tôi, lại khoác lên mình ánh nhìn lúng túng đầy lo lắng.

“Ôi”, cô ấy đột nhiên nói. “Tôi tí thì quên. Geoff đã gọi cho cô đấy.”

Tôi ngẩng đầu lên. “Ở đây ư?”

“Trong lúc tôi đi pha cà phê.” Cô ấy gật đầu.

“Khoảng một giờ trước. Kết nối chập chờn lắm, tôi hầu như không thể nghe thấy anh ấy nói gì, nhưng tôi hứa sẽ nhắn lại với cô.”

“Anh ấy vẫn ở Pháp sao?”

“Tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ anh ấy nói đâu đó ở khu Pyrenees. Dù sao anh ấy cũng bảo sẽ gọi lại cho cô tối nay.”

Tôi trầm ngâm khuấy cà phê. “Cô có bảo anh ấy rằng mình sắp kết hôn không?”

“Không.” cô ấy bật cười. “Hẳn nó cũng lướt qua tâm trí tôi. Nhưng anh ấy đang cao hứng thì phải, nếu tôi để mặc anh ấy thao thao bất tuyệt. Không ai chen lời được với Geoff, một khi anh ấy bắt đầu.”

Tôi mỉm cười. “Tôi cũng nghiệm ra được điều đó. Anh ấy có bảo khi nào sẽ gọi lại không?”

“Không. Chỉ là tôi sẽ không kéo cô đến quán tối nay, cho đến khi anh ấy gọi cho cô.” Cô ấy kiểm tra đồng hồ và nhăn mặt. “Chúa ơi, tôi phải đi đây. Ned sẽ lột da tôi mất. Nghe này, tôi rất xin lỗi vì tự nhiên lại quăng vào đầu cô tin tức này…”

“Tôi đang run lên đây này”, tôi kiên định nói. “Thật đấy.”

“Và cô sẽ ủng hộ tôi chứ? Tôi hứa sẽ không bắt cô mặc đám váy ghê rợn nào đâu, hay bất cứ thứ gì.”

“Tôi sẽ háo hức lắm”, tôi nói và đóng dấu lời hứa với một cái ôm. “Tôi hy vọng anh trai tôi sẽ trân trọng vận may của anh ấy.”

Vivien mỉm cười và lắc đầu. “Tôi mới là người may mắn”, cô ấy nói với tôi. “Và trên hết, tôi sẽ có một cô em gái. Tôi luôn muốn có một cô em gái.”

Một chiếc bóng lướt qua khung cửa, trong giây lát tôi tưởng tượng là Rachel đang đang trước mặt mình, chứ không phải Vivien. Rachel, nụ cười dịu dàng và đôi mắt tươi vui, mái tóc vàng lúc nào cũng rối tung trên bờ vai. Nhưng khi tôi chớp mắt, cô ấy đã biến mất.

“Sau đó cô sẽ ghé quán Sư Tử Đỏ chứ?” Vivien ngừng ở khung cửa và quay người lại. “Sau khi Geoff gọi điện thoại ấy? Tôi sẽ đãi cô chai rượu Bordeaux hảo hạng nhất của mình, để chúc mừng dịp này. Tôi chắc chắn những người đàn ông cũng sẽ muốn chúc mừng.”

Tôi hứa sẽ cố có mặt, cô ấy vui vẻ ra đi, hét to một lời tạm biệt với Iain lúc hướng về phía cánh đồng vào làng. Có lẽ vì đồng cảm với một anh chàng Scotland tự kỷ, tôi xếp một đĩa bánh sandwich cùng rau trộn, bê hai tách cà phê trong tay còn lại, tôi đi ra chỗ chuồng chim bồ câu, chậm rãi băng qua bãi cỏ để không làm tràn thứ gì.

Anh đã ngừng công việc khi thấy tôi đến, đứng thẳng lưng dậy và vươn vai. Anh kéo đôi găng tay và đặt chúng ngay ngắn lên bức tường thô ráp bên cạnh, rồi vươn tay đón lấy chiếc đĩa cùng tách cà phê từ tay tôi.

“Cô là một thiên thần”, anh vừa cảm ơn vừa ăn nhồm nhoàm. “Vậy là cô ấy đã kể với cô về đám cưới rồi à?”

Tôi gật đầu. “Vâng.”

“Cô ấy có khẩu vị tốt đấy. Tôi rất quý anh trai cô.” Tôi liếc nhìn anh, tìm kiếm một vài dấu hiệu cảm xúc ẩn dưới bề mặt điềm tĩnh ấy. “Dù vậy tôi nghĩ anh sẽ thấy nhớ cô ấy, khi cô ấy đi.”

Anh nhún vai. “Hampshire cũng không cách đây quá xa, tôi nghĩ chúng ta sẽ thấy họ thường xuyên.” Anh đặt chiếc đĩa lên tường. “Cô ấy hy vọng cô sẽ thấy hứng khởi.”

Anh rút ra một gói thuốc lá nhăn nhúm từ túi áo sơ mi, lấy ra một điếu và châm lửa. Phía trên ánh lửa thoáng bùng lên của que diêm, đôi mắt xám của anh hoài nghi lướt qua tôi. “Cô có phiền nếu kể với tôi vì sao trông cô như thể vừa mới mất bạn thân nhất không?”

“Tôi không biết nữa.” Tôi thở dài, dựa lưng vào bức tường, nhìn chằm chằm vào chuỗi những ngọn đồi phía xa. Mặt trời tàn dần về phía tây, để lại vầng hào quang bừng sáng của những sắc màu hấp hối trải khắp bãi cỏ dập dờn, ngả mình thật thấp bên dưới ngọn gió. Tôi nhìn xuống, nhìn khu vườn bị phá hủy. “Tôi thực sự cũng không biết nữa”, tôi lặp lại. “Mấy ngày này thật khốn khổ với tôi, nào mưa, nào tất cả mọi thứ đều héo hon, và…”, giọng tôi nhỏ dần. Tôi biết làm sao để giải thích đây. “Nơi đây đã từng là một khu vườn tuyệt đẹp”, tôi nói.

Anh có vẻ thấu hiểu. “Rồi sẽ lại đẹp thôi”, anh nói. “Vào năm sau. Đấy là điều tuyệt diệu về những khu vườn, chúng luôn đâm chồi trở lại."

“Tôi cũng nghĩ thế.” Tôi lại thở dài. “Nhưng tôi vẫn ước sao chúng sẽ không chết.”

Anh thoáng im lặng, trầm ngâm nhìn chằm chằm xuống bàn chân, rồi nhẹ đá vào một cục đất tơi xốp, dùng mũi ủng lật ngược nó lại, để lộ ra những chùm rễ trắng bên dưới.

“Cô xem này, nó vẫn còn ở đây”, anh chỉ ra. “Chùm củ và rễ cây, chỉ đợi để phát triển. Cô phải học cách nhìn chúng không chỉ bằng đôi mắt của mình, Julia ạ.” Anh rít một hơi thuốc dài và chậm rãi thốt ra. “Thay vào đó hãy cố gắng nhìn bằng tâm hồn. Tâm hồn sẽ trông thấy những điều nội tại thật sự ở bên trong.” Trong một phút dài, không có gì chuyển động. Rồi anh ngẩng đầu và đôi mắt đắm chìm trong mắt tôi, vượt qua sự tĩnh mịch của khu vườn chết. Vượt qua hàng thế kỷ. Đằng sau tôi, trong ngôi nhà, điện thoại bắt đầu đổ chuông, nhưng tôi không chạy đi nhấc máy. Tôi tiếp tục đứng đó nhìn anh chằm chằm trong câm lặng, trái tim như nhảy lên tận cổ họng.

“Em không thể nhìn thấy sao?” Anh dịu giọng hỏi tôi. “Chúa ơi, anh cứ tưởng sẽ rõ ràng lắm chứ. Freda đã hung dữ hăm dọa anh, một hay hai lần gì đấy, để bắt anh ngậm miệng.”

Giọng của chính tôi khó khăn thoát ra. “Bác ấy biết sao?”

“Ừ. Bà ấy biết ngay khoảnh khắc đầu tiên Geoff đưa anh về nhà từ Cambrige. Cái mùa hè đó chẳng khác gì địa ngục với anh. Anh nghĩ mình hẳn điên rồi… Ừm”, anh cười yếu ớt rồi phả khói thuốc, “em biết cảm giác đó ra sao mà”.

“Vâng.”

Hình như chúng tôi đã bàn luận về thời tiết. Anh không chạm vào tôi - anh trông vẫn hệt như Iain xưa cũ, tựa người vào bức tường chuồng bồ câu, mái tóc chuyển sang ánh đồng dưới ánh mặt trời dần lặn chiếu một góc bướng bỉnh lên cằm. Anh thong thả rút điếu thuốc khỏi miệng. “Sau đó, anh đến Paris, làm việc cho Morland. Anh tò mò muốn biết Richard đã làm gì ở Paris, trong những năm tha hương của anh ấy. Anh đã có vài chuyến phiêu lưu nho nhỏ, ở đó, nhưng tất cả những gì anh thật sự cảm nhận là nỗi cô đơn, và đương nhiên, ở đó không có em.”

“Thế nên anh quay về.” Tôi gần như thì thầm những lời đó.

“Ừ. Anh đã mua ngôi nhà, chuyển vào đó sống và đợi em xuất hiện. Anh biết em sẽ đến.”

Anh liếc sang tôi, chạm vào một thoáng, rồi hướng đến chỗ cây sồi đứng trong bóng tối trên thung lũng. Chiếc điện thoại, bị quên đi, reo lên hồi chuông cuối cùng rồi khẽ khàng nhòe vào trong im lặng. Tôi hầu như không chú ý đến nó.

“Sao anh không nói gì?” Tôi hỏi.

“Anh rất muốn.” Lần này đôi mắt xám không nhìn đi đâu nữa. “Hãy tin anh, anh rất muốn. Mùa hè này anh cứ như từ cõi chết trở về. Nhưng Freda đã nói rằng em sẽ ổn, đến đúng lúc, nếu như anh im lặng chờ đợi.”

“Iain à...”

“Nói chung”, anh đều giọng tiếp tục, “anh là một người đàn ông kiên nhẫn. Nhưng anh nghĩ mình đã đợi đủ lâu rồi”. Anh ném điếu thuốc đi và thận trọng tiến về phía tôi. “Đã đến lúc chúng ta ngừng chờ đợi và bắt đầu sống.”

Chất giọng, dáng đứng, từng thuộc về Richard, nhưng Iain là người đã tiến về phía tôi, Iain là người đã đứng trước mặt tôi với bờ vai rộng che hết ánh mặt trời. Làm sao tôi có thể mù quáng đến thế, tôi tự hỏi, mà không nhận ra điều này từ lâu? Tất cả những gì tôi muốn, tất cả những gì tôi từng có hay từng mong mỏi, đều nằm hết ở đây, trong đôi mắt xám điềm tĩnh này.

Mất một phút dài đau đớn, anh chỉ đứng đó nhìn xuống tôi, im lặng và nghiêm túc. Và trong đôi mắt tôi, anh đã nhìn thấy câu trả lời, cuối cùng anh mỉm cười và đón lấy gương mặt tôi trong tay anh, tinh tế vuốt gò má tôi.

“Đây là những ngày tươi đẹp của em, Julia Beckett ạ”, anh dịu dàng hứa. Và khi anh hạ thấp đầu để hôn tôi, một toán chim sáo đập cành bay lên từ thung lũng hóa thành một đám mây chao nghiêng tuyệt đẹp, xoay tròn lần nữa trên bầu trời đỏ rực như máu rồi biến mất.

Vòng tuần hoàn đã khép lại.
Bình Luận (0)
Comment