Married By Morning

Chương 3

Tôi thậm chí không biết đến sự tồn tại của Cat cho tới khi tôi hai mươi tuổi", Harry Rutledge nói và duỗi dài chân khi anh và Leo ngồi tại câu lạc bộ tại khách sạn của mình. Một nơi yên tĩnh mà xa hoa, được thiết kế là một tòa nhà tám cạnh, đây chính là nơi tập trung phổ biến cho tầng lớp quý tộc, những du khách và những nhà chính trị ở Luân Đôn.

Leo luôn nhìn nhận người em rể của mình với vẻ mặt hoài nghi. Trong số tất cả những người đàn ông mà anh muốn chọn để cưới em gái mình, Rutledge sẽ không bao giờ nằm trong danh sách. Leo không tin tưởng anh ta. Tuy nhiên, Harry cũng có những điểm mạnh của anh ta, trong đó có sự hết lòng của anh ta dành cho Poppy.

Harry uống một ly Brandy ấm, cân nhắc những lời mình sắp nói. Anh ta là một người đẹp trai với sự cuốn hút khó cưỡng, nhưng anh ta cũng rất tàn nhẫn. Một người đàn ông sẽ không hơn không kém mong chờ những thành tựu của mình, trong số đó chính là khách sạn lớn nhất và sang trọng nhất Luân Đôn.

"Vì một vài lí do mà tôi không sẵn lòng bàn chuyện về Cat với anh," Harry nói với đôi mắt xanh đang cố kiềm chế.

" Trong đó có một sự thật là tôi chưa bao giờ thật sự tốt với cô ấy, cũng như tôi đã không bảo vệ cô ấy khi tôi nên phải làm vậy. Và tôi luôn nuối tiếc vì điều đó."

" Tất cả chúng ta đều cảm thấy hối tiếc," Leo nói, tiếp tục nhấm nháp ly Brandy. " Đó là lí do tại sao tôi giữ mãi thói quen xấu của mình. Một người không cần thiết phải cảm thấy hối tiếc việc gì khi anh ta hay cô ta ngừng làm việc đó."

Harry cười, nhưng anh tỉnh táo rất nhanh khi anh nhìn vào ánh hồng của ngọn nến trên bàn. " Trước khi tôi nói với anh bất kì điều gì, tôi muốn hỏi anh vì cái quái gì mà anh lại quan tâm đến em gái tôi vậy."

" Tôi đã thuê cô ấy làm việc cho mình," Leo nói. " Tôi quan tâm đến những ảnh hưởng mà cô ấy có thể tác động đên Beatrix."

" Trước đây anh không bao giờ nghi ngờ về tầm ảnh hưởng của cô ấy," Harry phản bác. " Và theo những thông tin tôi thu thập được thì cô ấy đã dạy Beatrix rất tốt."

" Cô ấy có như vậy, Tuy nhiên, việc phát hiện ra mối liên hệ bí ẩn giữa anh và cô ấy đã khiến tôi lo lắng. Theo như tôi được biết, cả hai người đang ngấm ngầm bày mưu lập kế."

" Không." Harry nhìn thẳng vào Leo. " Không có âm mưu nào cả."

" Vậy thì tại sao lại có những bí mật?"

" Tôi không thể giải thích mà không phải kể lại quá khứ của mình..." " Và tôi ghét phải làm vậy."

" Thật xin lỗi," Leo nói chân thành. " Tiếp tục đi."

Harry vẫn lưỡng lự. " Cat và tôi là anh em cùng mẹ khác cha. Tên bà ấy là Nicolette Wigens. Bà ấy là người gốc Anh. Gia đình bà chuyển từ Luân Đôn đến Buffalo, New York khi bà vẫn là một đứa bé. Cũng bởi vậy mà gia đình bà mong muốn bà lấy được người chồng có thể chăm sóc tốt cho bà. Bố của tôi ông Arthur gấp hai lần tuổi bà, và khá thành công trong sự nghiệp. Tôi ngờ rằng gia đình Wigens đã sắp đặt mối hôn nhân này- một hôn nhân không tình yêu. Nhưng bà vẫn lấy ông, và tôi được sinh ra ngay sau đó, có lẽ là quá sớm. Có những suy đoán rằng Arthur không phải cha tôi."

" Ông ấy có phải không?" Leo hỏi ngay.

Harry cười. " Có ai biết chắc chắn được điều này không? Anh nhún vai. " Bất luận thế nào, mẹ của tôi cũng bỏ chốn theo người tình cuả mình đến Luân Đôn."

" Có một người đàn ông khác xuất hiện. Mẹ tôi bà không thể khống chế được bản thân mình. Bà ấy là người luôn theo đuổi những lạc thú của mình, nhưng bà rất đẹp, và Cat được thừa hưởng vẻ đẹp đó." Anh ngừng lại một cách trầm ngâm. " Chỉ là mềm mại hơn, tinh tế và tao nhã hơn. Và không giống như bà, Cat có bản tính tốt bụng và luôn ân cần

" Thật chứ," Leo nói gắt. " Cô ấy không bao giờ tỏ ra tốt bụng với tôi cả" " Đó là bởi vì anh luôn làm con bé sợ."

Leo ném về phía anh ta một cái nhìn không tin tưởng. " Bằng cách nào mà tôi lại có thể gây sợ hãi cho một người phụ nữ nhỏ bé mà hung dữ đó nhỉ? Và đừng có khẳng định là cô ấy luôn cảm thấy lo lắng khi ở bên cạnh đàn ông, bởi vì cô ấy luôn tỏ thái độ hòa nhã và đáng yêu trước Cam và Merripen."

" Cô ấy cảm thấy an toàn khi ở bên họ."

" Vậy thì tại sao với tôi lại không? Leo hỏi

" Tôi tin rằng," Harry thâm trầm nói. " Đó là bởi vì cô ấy coi anh như một người đàn ông theo đúng nghĩa của từ đó." Sự tiết lộ này đã làm cho trái tim Leo bỗng chốc lỗi nhịp. " Cô ấy nói với anh thế à?"

" Không, tôi nhìn ra được điều ấy khi ở Hampshire." " Ai đó sẽ phải thật tinh mắt mới biết Cat nghĩ gì. Con bé sẽ không bao giờ nói lên suy nghĩ thật của mình." Anh uống nốt ly brandy của mình, đặt chiếc ly xuống một cách cẩn thận và ngồi dựa vào ghế. " Tôi đã không nghe được bất kì tin tức gì của mẹ khi bà rời Buffalo," anh nói. " Nhưng khi tôi hai mươi tuổi, tôi đã nhận được thư của bà với mong muốn tôi đến với bà."

Bà ấy đã mắc phải một căn bệnh làm hao mòn dần sức khỏe của bà. Tôi cho rằng trước khi bà mất, bà muốn nhìn thấy tôi. Tôi đã đến Anh ngay lúc đấy, nhưng bà ấy đã ra đi trước khi tôi đến, ra đi vĩnh viễn."

" Và anh đã gặp Marks ở đó," Leo nói.

" Không, con bé không ở đó. Cho dù nguyện vọng của con bé là được ở bên cạnh bà trước lúc bà lâm chung, nhưng con bé phải đến ở cùng cô và bà nội. Và bố con bé, ông ta không sẵn lòng thức đêm bên giường bệnh, ông ta đã rời Luân Đôn."

" Một người phụ nữ gần nhà đã chăm sóc Nicolette trong suốt thời gian một tuần cuối đời. Cũng chính bà ấy đã nới cho tôi biết về Cat. Lúc đó tôi đã có ý nghĩ đến thăm con bé, nhưng tôi đã không làm vậy. Cuộc sống của tôi không có chỗ dành cho một cô em gái từ trên trời rơi xuống, một cô em cùng mẹ khác cha

" Điều đó có đúng không?" Leo tiếp tục không nhịn được và hỏi

Harry đã ném về phía Leo một cái nhìn không dò thấu được. " Không." Có vẻ như Leo không thể đi mà không biết toàn bộ chân tướng sự việc.

" Chuyện gì đã xảy ra?"

" Tôi đã quyết định ở lại Anh và quyết tâm đầu tư vào lĩnh vực khách sạn. Vì vậy tôi đã gửi thư cho Cat, nói cho con bé biết nơi có thể tìm tôi mỗi khi nó gặp khó khăn. Vài năm sau, khi on bé mười lăm tuổi, con bé đã viết thư cho tôi, mong được giúp đỡ. Tôi đã tìm thấy con bé trong một tình huống rất khó khăn. Tôi ước răng mình đã bên con bé sớm hơn."

Cảm nhận được sự những lo lắng đang dần hiện hữu của mình, Leo cảm thấy dường như bản thân không thể duy trì được vẻ ngụy trang vốn có. " Anh nói thế có ý gì, tình huống khó khăn là sao?"

Harry gật đầu. " Tôi e rằng đó là tất cả những gì tôi có thể nói cho anh biết. Còn lại phụ thuộc vào Cat."

" Quỷ tha ma bắt anh, Rutledge, anh không được rời đi. Tôi muốn biết gia đình Hathaway có liên quan gì trong chuyện này, và tại sao tôi lại đen đủi trở thành ông chủ nóng tính nhất và luôn can thiệp vào chuyện của nữ gia sư của em gái mình tại Anh."

" Cat không phải làm việc. Con bé là một phụ nữ độc lập. Tôi đã cho con bé đủ tiền để làm bất cứ những gì nó muốn. Con bé đã đến trường dạy học được bốn năm Thực sự thì con bé đã đến gặp tôi và nói rằng con bé sẽ làm nữ gia sư cho gia đình Hathaway. Tôi tin rằng lúc đó anh đang ở Pháp cùng Win. Cat đã đến phỏng vấn, Cam và Amelia rất thích con bé, còn Beatrix và Poppy thì thật sự rất cần con bé, và không ai nghi ngờ khả năng của con bé cả.

" Tất nhiên là không rồi," " Gia đình của tôi không bao giờ quan tâm đến những việc không quan trọng như là kinh nghiệm làm việc. Tôi chắc rằng họ sẽ bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng cách hỏi cô ấy yêu màu gì."

Harry cố không cười. " Không nghi ngờ gì là anh nói đúng."

" Tại sao con bé lại muốn đi làm trong khi con bé không thiếu tiền?" " Con bé đơn giản chỉ muốn có những trải nghiệm về một gia đình thực sự. Cat luôn nghĩ rằng con bé sẽ không bao giờ có gia đình riêng của mình."

Leo nhíu mày và nói. " Không có gì có thể ngăn cô ấy ư?"

" Anh nghĩ là không ư?" Sự nhạo báng đang tô vẽ đôi mắt xanh của anh. " Anh có lẽ sẽ biết rằng không thể hiểu được sẽ thế nào nếu phải lớn lên trong sự cách ly, được nuôi nấng bởi những người không màng đến mình. Anh sẽ không có bất kì sự lựa chọn nào ngoài việc thừa nhận rằng đó là lỗi của mình, rằng mình không đáng yêu. Và cảm giác đó vây quanh anh cho tới khi anh cảm thấy như bị tù túng, và anh sẽ thấy bản thân mình sẽ không ngần ngại mà đóng chặt cánh cửa lòng mình."

Leo lặng im nghe, anh có thể thấy được rằng dường như Harry đang nói về bản thân mình cũng như nói về Catherine vậy. Anh phải công nhận rằng Harry đúng. Cho dù khi anh có đang ở nơi tăm tối nhất của cuộc đời mình thì gia đình anh vẫn luôn bên anh.

Đây là lấn đầu tiên anh thực sự hiểu được những gì mà Poppy đã làm được cho Harry, làm sao con bé có thể phá bỏ được nhà tù vô hình vốn đã ngự trị nơi con tim anh ta.

" Cảm ơn," Leo nói. " Tôi biết rằng không dễ cho anh khi phải nói về chuyện này."

" Chắc chắn rồi." Và Harry đe dọa, " Có một điều tôi phải làm rõ, Ramsay : Nếu anh làm tổn thương con bé, tôi thề là sẽ giết anh."

Poppy đang mặc bộ áo ngủ và nằm đọc tiểu thuyết trên giường. Cô nghe thấy có ai đó đang mở cửa, cô cười khi nhìn thấy chồng mình bước vào. Tim cô đập mạnh trước sự xuất hiện của anh, thật trầm lắng mà tao nhã.

Harry là một người đàn ông bí hiểm và đôi khi còn rất nham hiểm. Nhưng đối với Poppy, anh luôn dịu dàng

" Anh nói chuyện với Leo rồi chứ?"

" Rồi, tình yêu của anh ạ." Harry cởi áo choàng, vắt lên ghế và tiến về giường. " Anh ấy muốn nói chuyện về Cat và như anh mong đợi anh đã kể cho anh ấy về quá khứ của con bé và cả của anh nữa, tất nhiên chỉ là những gì anh có thể nói."

" Trong tình huống đó anh đã làm gì vậy? Poppy biết rằng chồng mình luôn giỏi đọc suy nghĩ và tình cảm của người khác.

Anh tháo ca vát. " Ramsay dường như quan tâm đến Cat hơn những gì mà anh ấy muốn. Và anh không thích điều đó. Và anh cũng sẽ không can thiệp trừ phi Cat muốn giúp đỡ." Anh nhẹ nhàng vuốt dọc cổ họng cô, dùng những ngón tay mềm của mình lướt trên làn da nhạy cảm của cô, khiến cho cô bắt đầu cảm thấy khó thở. Đầu ngón tay anh lại ngừng hoạt động trước những hồi trống dồn nơi con tim cô. Nhìn thấy nét ửng hồng trên gương mặt cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn, " Bỏ cuốn sách ra nào"

' Nhưng em đang đọc đến đoạn rất hấp dẫn" cô nói cách từ tốn nhưng ẩn sâu trong đó là sự khiêu khích anh.

" Nó sẽ không thú vị một chút nào so với những gì sắp xảy ra với em đâu." Anh quay mặt về phía cô với một ánh nhìn bao quát cơ thể cô, khiến cho cô bắt đầu thở hổn hển và thế là anh hạ thấp cơ thể mình xuống...và cuốn sách ngay lập tức rơi xuống sàn nhà một cách bị lãng quên.
Bình Luận (0)
Comment