Type: Nhã
Đối phương ngồi trong xe, vẫn mang âu phục giày Tây, mày kiếm mắt sáng, dáng điệu chính trực như trước. Riêng về khuôn mặt trông có vẻ gầy hơn, da dẻ có phần ngả vàng, không còn khí sắc hồng hào, tinh thần phấn chấn như trong ấn tượng của tôi nữa. Nhưng nhìn chiếc xe Bentley anh ta lái, không khó đoán được, anh ta đã giàu có hơn xưa. Khoé môi anh ta khẽ nhếch, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tần Sâm ít nhất ba giây mới chuyển sang mặt tôi.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi đã bắt đầu cố gắng nhớ lại tên đối phương, mất năm giây mới có ấn tượng mang máng. Anh ta tên là Vương Phục Sâm, làm luật sư. Hiện tại, nghề luật sư trong nước chưa có vị trí xứng tầm, bởi vậy tôi mới kinh ngạc vì sự giàu có của anh ta.
Tuy nhiên không thể phủ nhận anh ta rất tài năng. Trong vụ kiện Tần Sâm bị buộc giết chú Giản ba năm trước, phải nhờ Vương Phục Sâm xoay chuyển thế cục Tần Sâm mới không phải chịu hình phạt. Đồng thời anh ta cũng là một trong những người bạn thân của Tần Sâm từ trước khi tôi quen anh ấy. Về phần tại sao tôi lại có ấn tượng sâu sắc với anh ta đến khó quên, có lẽ là vì trước khi ra toà, tôi và anh ta từng có một cuộc đối thoại.
“Khi đó trên sân thượng chỉ có ba người các cô.” Anh ta lẩm bẩm như đang mổ xẻ vụ án, “Nói thật, tôi không tin Tần Sâm sẽ đẩy bác Giản xuống, cho dù lúc ấy cậu ta đang phát bệnh.”
Còn tôi vừa mới xuất viện, đã bị những chuyện xảy ra liên tiếp trong khoảng thời gian kia hành hạ đến mệt lử, lắc đầu đáp cho có lệ:”Anh muốn nói là bản thân bác Giản bất cẩn rơi xuống lầu cũng không sao.” Tôi day day huyệt thái dương nói,”Như thế nào cũng được, mấu chốt là để toà phán nhẹ tôi. Tình trạng của Tần Sâm bây giờ không thể ngồi tù, anh biết rồi đấy”.
“Không, tôi không nói là tôi nghi ngờ bác Giản tự rơi xuống. Rõ ràng bác ấy bị người khác đẩy xuống lầu, cảnh sát không phải là kẻ ngu, tôi cũng không phải.” Vương Phục Sâm chậm chạp lắc đầu, hiển nhiên không hề tán đồng cách nói của tôi, “Cho nên tôi muốn nói, tôi nghi ngờ người đẩy bác Giản xuống lầu chính là cô”. Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nhếch môi cười quái gở, không hề căng thẳng hay bất an vì câu nói bản thân thốt ra, “Cô kém nhanh nhạy hơn trước kia rồi, Nguỵ Lâm”.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh ta như mang theo nhiệt độ, muốn in một dấu sắt nung lên mặt tôi. Lòng tôi chợt thoáng qua cảm xúc căng thẳng khó mà kiềm chế, đến khi ý thức được tôi không hề có động cơ nào để giết bác Giản, tôi mới bình tĩnh lại, cười đáp trả anh ta. Tôi tin rằng anh ta đã nhìn ra được thứ không nên thấy trên người tôi, vì vậy tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt đối phương.
“Lâu rồi không gặp...Tần Sâm, Nguỵ Lâm.” Vào giờ khắc của ba năm sau, Vương Phục Sâm lại xuất hiện trước mặt chúng tôi, cười vô cùng thoải mái, còn ngồi trong xe chào chúng tôi, rồi chỉ ra cửa sau xe, “Tôi đưa hai người đi một đoạn nhé? Đúng lúc có thể bàn đến việc uỷ thác của Du Mỹ Ngọc”.
Tần Sâm khe khẽ hừ lạnh một tiếng, trưng bộ mặt vô cảm trả lời anh ta:” Cầu còn không được nữa là”.
Sau đó anh nắm chặt tay tôi, mở cửa đẩy tôi vào xe, bản thân cũng chui vào ngồi xuống. Anh siết lấy tay tôi, bỏ vào túi áo ấm áp của mình theo thói quen. Bấy giờ tôi đã kịp hiểu ra: Vương Phục Sâm là ‘người bạn luật sư’ thần bí của Du Mỹ Ngọc.
Tôi bỗng không kìm nén nổi sự phẫn nộ.
Ba năm trước, lúc tôi đưa Tần Sâm rời khỏi thành phố X, tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, bất kể là đón. Tần Sâm rời khỏi bệnh viện Khang Ninh, hay là hoàn toàn thoát khỏi “sự quan tâm” của Vương Phục Sâm. Nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá huỷ. Tôi có thể đoán được Vương Phục Sâm tìm đến đây bằng cách nào, anh ta xem được tin tức giống Đào Diệp Na, đọc được chủ đề Tần Sâm ẩn danh đăng lên mạng giống Giản Lam, hoặc la lưu ý đến chiều hướng hành động của Giản Lam….Tóm lại, đều từ Tần Sâm mà ra.
Anh đang cố gắng thoát khỏi tôi, thậm chí không tiếc lôi kéo những khuôn mặt khiến tôi cực kỳ chán ghét trong quá khứ. Nhận thức này khiến lồng ngực tôi bùng lên ngọn lửa đen tối. Tôi thử giãy khỏi tay Tần Sâm rồi tông cửa xông ra, song, dường như đã sớm dự liệu đến phản ứng của tôi, anh nắm chặt lấy khoảng giữa ngón tay cái và ngón trỏ của tôi, làm tôi không tài nào giãy ra được. Anh không nhìn tôi, chỉ mang vẻ bình thản nhìn về phía trước, chỉ có cái cằm bạnh chặt vì áp chế tâm trạng cùng sức lực bàn tay mạnh đến mức khiến tôi nhận ra tôi hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn trước mặt anh.
Tôi bắt đầu hận anh. Nỗi căm hận bùng nổ theo ngọn lửa giận. Nếu không phải Vương Phục Sâm đang ở trong xe, có lẽ tôi sẽ không hề do dự lao đến bẻ gãy cổ Tần Sâm, thậm chí dám nhào thẳng đến cắn đứt cổ anh. Tôi biết là tôi làm được.
Nếu anh muốn thoát khỏi tôi, tôi sẽ quyết sống mái chết chung với anh. Dù gì tôi cũng khác anh, anh không dám giết tôi nhưng tôi thì dám.
“Xem ra cậu đã đoán được ‘người bạn luật sư’ của Du Mỹ Ngọc chính là tôi rồi.”Vương Phục Sâm không vội khởi động xe, mỉm cười thoáng nhìn Tần Sâm qua kính chiếu hậu rồi dời mắt về phía tôi, “Nguỵ Lâm cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.”
Anh ta biểu hiện như thể không hề nhận thấy bầu không khí căng thẳng giữa tôi và Tần Sâm vậy. Rất dễ phát hiện, anh ta đang giả ngốc. Khả năng quan sát của anh ta không thua kém Tần Sâm bao nhiêu, điều này tôi vẫn nhớ rõ. Tôi ngừng vùng vẫy, không muốn cho anh ta cơ hội tiếp tục đóng kịch, việc đó chỉ khiến tâm trạng tôi trên đà mất kiểm soát.
“Ở chỗ này cậu chẳng có bất cứ người quen nào, không cần thiết giả danh tự xưng là bạn của Du Mỹ Ngọc.” Tần Sâm nhìn vào kính chiếu hậu, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, tay bỏ trong túi vẫn nắm chặt gan bàn tay tôi, không hề buông lỏng dù chỉ một khắc, “Vụ án Giản Tòng Khanh đã kết thúc từ ba năm trước, chân tướng hết sức đơn giản và rõ ràng. Lần này nhận uỷ thác của Du Mỹ Ngọc cũng bởi nể mặt cậu. Tôi không quan tâm cậu và Giản Lam vi sao lại chạy đến thành phố V xa xôi này, đến khi vụ án ‘Đồ tể đêm mưa’ kết thúc, tôi cũng không muốn thấy mặt hai người lần nào nữa.” Anh bỗng thả lỏng tay tôi ra, trở tay đan chặt năm ngón tay tôi, ánh mắt nhìn Vương Phục Sâm cũng dần trở nên nguy hiểm,”Đừng nên quấy rầy cuộc sống của bọn tôi. Đây là cảnh cáo, không phải lời khuyên.”
Hôm nay vẫn mưa dầm dề, sắc trời xám xịt, ánh sáng xuyên qua cửa kính soi vào xe lại thêm phần ảm đạm. Thân thể Tần Sâm lọt thỏm trong bóng râm, gầy đến mức như không chống đỡ nổi áo khoác của mình. Màu da tái nhợt, sắc mặt âm u, đôi mắt thâm sì trũng sâu trên gò má như hai hố đen, chỉ có đồng tử lấp lánh phản chiếu tia sáng len qua kính chắn gió. Trông anh như ma cà rồng sống dưới lòng đất, có thể nhe răng tấn công người đàn ông mà anh đang nhìn trong gương chiếu hậu bất cứ lúc nào.
Yên lặng chốc lát, Vương Phục Sâm nhếch môi cười.
“Cậu cảm thấy chỉ cần không ai đến quấy rầy thì vợ chồng cậu có thể yên ổn sống cuộc đời ngăn cách với nhân thế sao?” Anh ta đề máy, tầm mắt nhìn về con đường phía trước. “Tần Sâm, cậu thông minh như vậy cũng nên biết suy nghĩ này ngây thơ đến cỡ nào chứ”. Ngón trỏ anh ta ung dung gõ tay lái, mỗi câu nói đều phải dừng lại nửa giây, như thể đang tự cho mình thời gian suy tư nên tìm từ thế nào vậy, “Tôi đã xem bài suy luận cậu đăng trên mạng, cũng nhận ra cậu vẫn luôn chú ý đến tin tức thời sự. Đây là bản năng của cậu, cậu không thể chối bỏ nó. Cậu là người của xã hội, không có cách nào cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Huống chi cậu có tài năng bẩm sinh, tài năng ấy khơi dậy bản năng của cậu”.
Nói xong anh ta liền liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, nụ cười mỉm vẫn khắc sâu trên khoé môi.
“Cô nói đúng không, Nguỵ Lâm?”
Từ đầu đến cuối tôi chỉ sầm mặt ngồi lặng im bên Tần Sâm, dĩ nhiên không định đáp trả bất cứ lời nào của Vương Phục Sâm. Tôi đang cố hết sức khống chế tâm trạng của mình, để bản thân bình tĩnh lại trong thời gian ngắn nhất.
“Mồm miệng cậu lanh lợi hơn nhiều đấy nhỉ.” Tần Sâm không cho tôi cơ hội lên tiếng, nghiêm túc châm chọc anh ta, “Trước kia tôi vẫn cho rằng cậu không thích hợp làm luật sư. Cậu sẽ dễ dàng chết vì nghèo túng chán nản hơn là làm giàu.”
Vương Phục Sâm ngửa đầu cười to:” Hoá ra cũng có lúc cậu nhìn lầm người.”
Suốt quãng đường hai người họ trò chuyện về vài chuyện vặt vãnh trước đây. Tôi vẫn im thin thít, ngọn lửa trong lòng cũng dần dần được xoa dịu. Nhưng đến khi Vương Phục Sâm dừng xe ở trước cổng biệt thự, tôi lại không thể quên đi nỗi căm hận mãnh liệt này.
Hệt như lúc đâm dao vào đầu gã kia ba năm trước.
Tôi cho rằng tôi đã mất đi tất cả tình cảm, nhưng đến khoảnh khắc ấy tôi mới phát hiện cảm xúc tiêu cực vẫn còn cắm rễ ở nơi sâu thẳm trong trái tim tôi.
“Chết tiệt, nói nửa ngày mà vẫn không vào chuyện chính.” Giọng Vương Phúc Sâm kéo lại thần trí của tôi. Tôi ngẩng đầu, vừa lúc thấy anh ta ngồi trên ghế tài xế quay lại nhìn chúng tôi, đưa tay chỉ lên trời thề thốt, “Không ngại buổi tối tôi đến quấy rầy chứ? Chỉ nói về vụ án thôi, tôi cam đoan đấy”.
Có cơ hội cự tuyệt ư? Tôi phát hiện khuôn mặt mình không thể hiện được bất cứ cảm xúc nào.
Vẫn như ngày thường, tôi lấy chìa khoá mở cửa đi vào nhà, khom lưng thay dép, Tần Sâm đi ngang qua tôi đến thẳng thư phòng.
“Lúc ở trên xe anh vốn có thể nhắc nhở anh ta.” Tôi chậm rãi cất lời, “ANh muốn cho anh ta cơ hội sao?”
Anh dừng bước.
“Anh đã nói anh sẽ không tái xuất.”
Tôi cầm giày, đứng thẳng dậy, nhìn xoáy vào mắt anh. Anh đứng yên ở gần vị trí phòng khách, nghiêng người nhìn sâu vào mắt tôi, khẽ cau mày.
Hai giây sau, tôi dời mắt, bỏ giày vào tủ, mang dép đi vào phòng bếp. Thật ra tôi hiểu, Vương Phục Sâm nói đúng, Tần Sâm không làm được. Anh hoàn toàn không thể cắt đứt liên lạc với xã hội này. Mà một khi bắt đầu, anh sẽ không dằn được ý niệm thử thoát khỏi tôi.
Vào tới bếp, tôi lấy con dao gọt trái cây xuống. Lúc nắm chặt con dao trong tay, tôi thoáng chần chừ theo bản nảng. Sau đó tôi giơ tay trái lên, cẩn thận quan sá. Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đúng là bàn tay xinh đẹp. Tôi đã từng vô cùng yêu quý nó, bởi vì tôi cần đánh đàn piano, bởi đó là công việc của tôi và cũng là niềm yêu thích cả đời của tôi.
Ba năm nay tôi đã cai được piano, nhưng Tần Sâm thì không làm được.
Nắm chặt dao, tôi kề lưỡi dao lạnh lẽo lên cổ, rạch sâu một đường. Cảm giác đau đớn cấp tốc truyền lên não, tôi nghe thấy tiếng lưỡi dao rơi leng keng trên bếp lò. Có máu trào ra, lan xuống mu bàn tay tôi.
“Nguỵ Lâm!” Giọng Tần Sâm vọng về từ bên kia phòng khách.
Khi anh xông vào bếp, tôi nhận ra mình đang cười.
Tôi nhớ đến một câu chuyện xa xôi, khoảng sáu năm trước, sau khi tôi thoát khỏi bóng ma của căn bệnh trầm cảm. Đó là lần đầu tiên tôi đến đại học A, muốn lén lút chui vào lớp của Tần Sâm, cho anh một niềm vui bất ngờ, thuận tiện tìm hiểu cuộc sống trong trường của anh luôn. Nhưng bất ngờ là hôm đó địa điểm anh giảng bài lại là một phòng học rất nhỏ. Lúc tôi đi vào từ cửa sau, anh còn chưa lên lớp, trong phòng chỉ có vài sinh viên.
Tôi tự cho rằng mình đã khá im hơi lặng tiếng, nhưng lại nhanh chóng dẫn đến sự chú ý của mấy sinh viên kia. Họ liếc nhìn nhau, thì thầm to nhỏ một hồi rồi bỗng đứng dậy vây quanh tôi.
“Xin hỏi cô là cô Nguỵ phải không?” Một cô gái trong nhóm hỏi.
“Ặc, đúng vậy.” Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, “Các bạn là…”.
“Quả nhiên là sư mẫu!” Họ rất cao hứng, có mấy nữ sinh thậm chí còn kích động thét lên lanh lảnh,”Thầy Tần bảo hôm nay cô sẽ đến, còn dặn dò bọn em đừng bắt nạt cô nữa”.
“Cô à, trông cô chỉ ngang tuổi bọn em thôi!” Còn có nam sinh thừa dịp trêu chọc, nhìn tôi từ đầu đến chân,”Đẹp quá ạ, thảo nào thầy Tần trúng phải tiếng sét ái tình với cô…”
Đám học trò luôn giàu tính tò mò, mấy đứa hớn hở hỏi hết câu này đến câu khác, tôi không chống đỡ được đành kiếm cớ rời khỏi phòng học, chạy ra hành lang chờ Tần Sâm. Đợi mãi mới thấy anh thong thả đi lên lầu, điềm tĩnh đón nhận ánh mắt tôi rồi nở một nụ cười như sớm biết tỏng. Tôi nhất thời thở phào, chạy đến bên cạnh, có chút bất đắc dĩ ngước mắt nhìn anh:”Sao anh biết hôm nay em sẽ đến?”
“Từ tối qua đến nay, hành động lén lén lút lút của em đã làm lộ tẩy kế hoạch của em rồi.” Anh nhã nhặn, kéo tay tôi khoác vào cánh tay anh một cách tự nhiên, bên tay kia còn kẹp giáo án, “Nhưng đáng tiếc em xem nhầm thời khoá biểu rồi. Đây là tiết dạy nghiên cứu sinh, không phải giảng đường lớn như em mong đợi, không đủ cho em ẩn núp để mang đến cho anh ‘niềm vui bất ngờ’ đâu”
“Anh còn nói với học trò tiếng sét ái tình gì thế hả?” Tôi giận dỗi, nghiêng đầu ghé vào tai anh hỏi nhỏ, “Bây giờ mấy đứa đều cảm thấy anh chỉ la kẻ theo tiêu chí giẻ cùi tốt mã đấy”.
“Bề ngoài đương nhiên là tiêu chuẩn quan trọng mà.” Ngoài dự liệu của tôi, anh không hề nguỵ biện cho mình mà khảng khái thừa nhận, cũng cho tôi một ánh mắt không tán đồng, “Có ai không thích cái đẹp chứ?Chẳng qua tiêu chuẩn thẩm mỹ mỗi người mỗi khác mà thôi. Ví dụ trong mắt một vài phần tử cực đoan nào đó, thì máu tươi chính là thứ đẹp nhất.” Anh ung dung dẫn tôi đi qua hành lang, giọng nói thong dong mang theo vẻ đắc ý khí khái, “Nếu niềm yêu thích và hướng tới cái đẹp được coi là nông cạn, vậy trên đời này chỉ còn lại phàm phu tục tử thôi. Định nghĩa từ “nông cạn” này từ ban đầu đã vô cùng ngu xuẩn”.
Tôi nghe xong không nhịn được nhoẻn khoé môi. Anh luôn có thể nghiêm túc giải thích một chuyện nào đó đồng thời chọc cho tôi cười. Nhưng không phải lần nào tôi cũng coi lời giải thích của anh là thật. Đôi khi tôi phát hiện anh có chút trẻ con, nhưng chưa bao giờ vạch trần cả. Một là vì dù anh cố tình gây sự cũng có thể khiến mình trông hết sức có lý. Hai là vì tôi yêu anh, cũng vui vẻ chấp nhận một mặt tầm thường của anh.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đối với tôi, anh luôn là người đặc biệt nhất. Đặc biệt đến nỗi tôi thậm chí quên mất anh cũng sẽ có lúc sơ sẩy và dao động. Và sự sơ suất đó đã phá huỷ cuộc đời của anh lẫn của tôi.