Type: Dung
Mở mắt ra thấy Giản Lam, tôi không ngạc nhiên lắm. Cô ấy ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, mặc bộ đồ văn phòng màu xanh lam, mái tóc ngắn chỉnh tề. Ban đầu, một tay cô ấy ôm lấy khuỷu tay bên kia, một tay chống cằm cau mày tập trung suy nghĩ. Trong lúc vô tình liếc sang bên này chạm phải ánh mắt tôi, Giản Lam mới sửng sốt, nếp nhăn giữa hai hàng mày cũng giãn ra.
“Tỉnh rồi hả?”
Tôi gật đầu, nhìn quanh phòng bệnh một lượt, không thấy bóng dáng Tần Sâm đâu.
“Luật sư Vương liên lạc với cậu à?” Thế là tôi hỏi cô ấy.
“Luật sư Vương?” Giản Lam nhướng mày, nghĩ ngợi chốc lát mới nhớ ra cái tên có khả năng cao nhất, liền bất giác chau mày lại, “Cậu nói Vương Phục Sâm ấy hả? Có liên quan gì đến hắn? Hắn đến thành phố V rồi à?”.
Thấy phản ứng của cô ấy không giống đang nói dối, tôi chớp mắt không trả lời. Thuốc an thần vốn có thể khiến cảm xúc tôi bình ổn khi tỉnh lại, thêm nữa còn được biết Vương Phúc Sâm tạm thời không gây thêm phiền phức cho tôi, nên tôi cũng không cần hao tổn tâm tư xử lý tâm trạng phiền não nữa. Điều này rất tốt.
“Không phải Vương Phục Sâm, mình và hắn đã lâu không liên lạc rồi.” Không thúc giục tôi trả lời, Giản Lam giãn hàng mày ra chủ động giải thích, nhẹ nhàng cử động đôi chân mang tất giấy màu đen, bỏ tay chống cằm xuống, hai tay khoanh lại, “Là Tần Sâm gọi mình đến. Nghe nói có một nghi phạm quan trọng tự sát chống lại lệnh bắt, bên phía cảnh sát gọi Tần Sâm đi qua một chuyến”.
“Ừ.” Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn mưa chưa ngớt, mây đen sà thấp khiến sắc trời trở nên nặng trĩu bí gió, chỉ còn lại ánh sáng nhân tạo đấu chọi với bóng tối. Ngoài phòng bệnh vẫn còn không ít âm thanh qua lại, tuy không biết thời gian cụ thể nhưng hẳn là chưa hết giờ thăm bệnh.
Trên tủ đầu giường đặt một bó cẩm chướng màu đỏ, nhụy hoa còn đọng nước long lanh, phản chiếu ánh đèn ảm đạm. Màu đỏ đậm kia khá tương đồng với màu chiếc váy liền tôi hay mặc lúc trước. Nếu tôi nhớ không lầm, hoa cẩm chướng đó ngoại trừ tượng trưng cho lời chúc sức khỏe, còn mang ý nghĩa tình yêu si mê say đắm.
Đưa tay phải ra vuốt ve cánh hoa ẩm ướt, tôi hỏi Giản Lam: “Cậu mang hoa đến à?”.
“Không phải, vừa nãy lúc cậu chưa tỉnh, có một người đàn ông đeo kính đưa đến.” Tiếng quần áo sột soạt vang lên, hình như cô ấy đổi tư thế ngồi, “Anh ta tên Tào Thần, là bác sĩ phòng khám tư nhân gần nhà bọn cậu”.
“Anh ta cũng biết chọn thời gian đấy nhỉ.” Tôi nhớ lại khuôn mặt bác sĩ Tào, “Nếu Tần Sâm có ở đây thì đã sớm ném hoa này đi rồi”.
Kể từ lần bị Tần Sâm đuổi ra khỏi biệt thự, anh ta đã không chủ động liên lạc với tôi nữa, có lẽ là tự thấy lúng túng. Dù sao hôm đó khi bị Tần Sâm chất vấn, tôi đã không nói giúp anh ta câu nào.
“Lần trước cậu bảo với mình tình trạng anh ta đã khá hơn.” Giản Lam thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Cậu xem thử bây giờ cậu đã bị anh ta hành hạ ra nông nỗi nào rồi đi?”.
“Cũng có lúc trạng thái không tốt.” Tôi cúi đầu nhìn tay trái mình, bên cạnh giường bệnh đặt một giá đỡ nhỏ, cánh tay tôi được cố định trên đó, đại để là ngang với vị trí tim. Bên cạnh giá đỡ còn đặt một chiếc đèn sưởi soi vào tay tôi, có lẽ vì nếu tay quá lạnh sẽ không thuận cho việc tuần hoàn máu.
“Lúc gọi cho mình, trạng thái của anh ta không tệ lắm.” Giản Lam lầm bẩm, khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt khắp người tôi, “Có phải giữa vợ chồng cậu... xảy ra chuyện gì hay không?”.
“Có chuyện gì đâu.” Tôi bật cười, dựa vào chiếc gối dựng sau lưng, thở dài một hơi, “Anh ấy vẫn kiên trì tái khám, hằng ngày uống thuốc đúng giờ. Ba năm nay, đây là lần đầu tiên anh ấy phát bệnh làm thương tổn mình đấy, bình thường không có đâu. Với cả lần này cũng do mình ra ngoài quên mang theo điện thoại di động, không nhắn lại cho anh ấy biết mình đi đâu. Anh ấy về nhà phát hiện không thấy mình mới nổi giận”.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật thủ đoạn đáp trả của tôi cấp tiến rồi.
Nhưng rất hiển nhiên, Giản Lam không hề nghĩ vậy. Cô ấy nhăn mày nhìn tôi chăm chú, đôi môi tô son bóng mấp máy muốn nói lại thôi. Hồi lâu, cô ấy mới day day mi tâm, đổi đề tài: “Bây giờ cậu còn đi làm không? Dạy piano hả?”.
Tôi lắc đầu nói: “Vẫn ở nhà chăm sóc Tần Sâm”.
“Bây giờ anh ta cũng không có công việc sao?” Buông tay xuống lần nữa, Giản Lam nghiêm mặt, “Không có việc làm công ăn lương ổn định, vợ chồng cậu moi tiền đâu ra?”.
“Cổ phiếu.” Tôi chậm chạp chớp mắt, “Và tiền anh ấy gửi ngân hàng lúc trước”.
Giản Lam nheo mắt lại: “Gửi ngân hàng á?”. Cô ấy nghĩ ngợi, “À đúng rồi. Trước kia anh ta từng tham gia rất nhiều dự án nghiên cứu, tiền gửi ngân hàng không ít. Hơn nữa sau khi về nước anh ta cũng không giống mấy tay mọt sách, xem thường các kiểu tọa đàm... mà ngược lại rất tích cực tham gia, nhận không ít tiền công nhỉ”.
Tôi nhếch khóe môi khẽ cười.
Thật ra nói nghiêm túc còn có những bức hoạc ba mẹ Tần Sâm để lại cho anh nữa. Hai ông ba khi còn sống đều là họa sĩ rất nổi tiếng, một người giỏi về quốc họa, một người giỏi về tranh sơn dầu. Lúc họ qua đời đã quyên góp từ thiện một nửa số tác phẩm, một nửa để lại cho Tần Sâm, mặc anh xử lý. Lúc Tần Sâm còn tỉnh táo từng đề cập rằng, anh định giữ lại mấy bức tranh kia phòng khi bất trắc. May mà chúng tôi chưa đến bước đường ấy.
Giản Lam nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, thấy cuối cùng trên mặt tôi đã có nét cười, cô ấy cũng miễn cưỡng cười theo rồi chợt lên tiếng: “Mình định dẫn cậu đến chỗ này”.
Tôi vừa ngước nhìn vào mắt cô ấy, cô ấy đã đưa tay ấn chuông.
Y tá chạy đến, nghe Giản Lam hỏi xong liền nhanh chóng gọi bác sĩ. Đó là một bác sĩ nam, trông chưa đến bốn mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn lịch sự, đeo một cặp kính gọng vàng, thẻ nhân viên đeo trước ngực ghi tên là Chu Nham Quang. Các ăn mặc giống với Tào Thần nhưng phong thái khác hẳn. Anh ta đút hai tay vào túi áo blouse trắng bước vào phòng bệnh, không vội hỏi có vấn đề gì, chỉ đi đến giường khom lưng kiểm tra cổ tay tôi, điều chỉnh lại khoảng cách đèn soi, hỏi tôi mấy vấn đề cơ bản, cuối cùng mới quay đầu nhìn Giản Lam.
“Cô muốn đưa bệnh nhân đi ra ngoài à?”
“Đưa cô ấy đi dạo chút thôi, cho bớt ngột ngạt.”
Chu Nham Quang gật đầu với tôi: “Ừ, đã là ngày thứ năm rồi, có thể ra ngoài thư giãn một chút. Dù sao trạng thái tinh thần cũng có ảnh hưởng đến tuần hoàn máu”. Tiếp theo, anh ta thản nhiên hỏi, “Đã nói với Tần Sâm chưa?”.
Gọi tôi là bệnh nhân nhưng lại gọi thẳng tên Tần Sâm, không khó đoán anh ta đã quen biết Tần Sâm từ trước rồi. Dù trước đây tôi chưa bao giờ nghe Tần Sâm nhắc đến cái tên Chu Nham Quang này.
“Chưa.” Tôi thành thật trả lời, muốn xem thử anh ta sẽ có phản ứng gì.
“Được rồi.” Không ngờ Chu Nham Quang chỉ trả lời hai chữ ngẵn gọn, rồi nghiêng người dặn dò Giản Lam, “Hai người phải trở lại trong vòng một tiếng, đừng để dính mưa, tốt nhất là để cô ấy ngồi hoặc nằm như vậy. Có tình huống gì ngoài ý muốn thì gọi điện thoại cho cấp cứu, biết không?”.
Giản Lam vâng dạ đồng ý, chờ Chu Nham Quang rời đi mới đứng dậy đóng cửa phòng bệnh, thay quần áo giúp tôi.
Xe cô ấy đỗ dưới tầng hầm nên chúng tôi không bị mắc mưa trong lúc lên xe. Cô ấy lái xe vào khu dân cư, trùng hợp là con đường quen thuộc. Tôi loáng thoáng nhớ lại, hình như cuối năm ngoái tôi đã đến nơi này sau cuộc viếng thăm của ông Tăng Khải Thụy không lâu, sáng sớm hôm Tần Sâm đột ngột đòi theo tôi đi chợ.
Dừng xe lại ven đường, Giản Lam quay đầu nhìn về một lô chung cư, sau đó chỉ vào nơi nào đấy, bảo tôi nhìn xem.
Tôi nhớ, lô chung cưa kia chính là nơi phát hiện thi thể trong vụ “Ác quỷ đập đầu”. Trông theo hướng tay Giản Lam chỉ, tôi thấy một người đàn bà quỳ dưới lầu trong mưa, bóng dáng gầy gò bị màn mưa bụi xóa nhòa, quần áo ướt sũng dán sát vào làn da, khiến thân hình gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương hiện rõ mồn một.
“Mẹ của Mao Nhất Thụy, Đổng Mai.” Giản Lam ở bên cạnh khẽ khàng cất tiếng, “Cậu từng gặp bà ấy chưa?”.
“Coi như là từng gặp.” Lần đó tôi đã thấy bóng lưng bà ấy ở Cục Công an.
“Trước khi Mao Nhất Thụy bị tử hình, đài truyền hình bọn mình có làm phóng sự về ‘Ác quỷ đập đầu’.” Tiện tay tắt cần gạt nước, Giản Lam cẩn thận thăm dò nhiệt độ tay trái của tôi, thấy lạnh quá liền mở điều hòa trong xe, “Hôm phóng sự lên sóng, ba của hắn là Mao Văn Đậu tự sát, cũng chính là ngày thứ hai sau khi tòa án tối cao thông qua phán quyết tử hình Mao Nhất Thụy”. Cô ấy rút tay lại, dựa vào ghế lái, giơ tay trái nắm chặt vô-lăng, tay phải đặt lên cần gạt số, mày hơi nhíu lại như có chút phiền muộn, “Mình không biết nên nói thế nào. Vào đêm thời sự đưa tin Mao Văn Đậu tự sát, mình đã rất phẫn nộ. Mao Văn Đậu từng có tiền sử cướp bóc gây trọng thương, còn Mao Nhất Thụy rất có khả năng bởi vì hồi bé bị chấn thương sọ não dẫn đến thùy trán bị thương, gây ra rối loạn nhân cách. Cậu đã nghe Tần Sâm nói về chuyện này chưa? Hình như chính anh ta đề ra lý luận này ấy”.
Không ngờ người thứ hai hỏi tôi câu này lại là Giản Lam. Tôi gật đầu có lệ, quay mặt nhìn Đổng Mai qua cửa sổ xe, nhưng trong đầu hiện lên gương mặt Tiêu Minh. Nếu Tần Sâm đang đi chung với nhóm Tăng Khải Thụy, không chừng sẽ lại đụng mặt cảnh sát Tiêu. Tôi không có mặt, không biết họ sẽ nói với nhau những gì.
Giọng của Giản Lam kéo sự chú ý của tôi về: “Nhưng mình cảm thấy, Mao Nhất Thụy biến thành ‘Ác quỷ đập đầu’ nói cho cùng bị ảnh hưởng nhất định từ người cha Mao Văn Đậu này. Khi con trai mình phạm tội, ông ta không chỉ không chú ý đến an nguy của người khác mà còn muốn gánh tội thay con, lúc bị bại lộ còn lựa chọn cách tự sát để trốn tránh trách nhiệm”.
“Ông ta bị nhược cơ nặng.” Tôi nhớ đến lời Tiêu Minh đã nói, “Không còn sống được bao lâu, gánh tội thay và tự sát có lẽ vì không muốn liên lụy người nhà thôi”.
Tôi ngả đầu dựa vào ghế lái phụ, từ góc độ của tôi, chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Đổng Mai quỳ bất động trong mưa. Vẫn chưa đến tháng Tư, khí hậu miền Nam đã ấm dần, nhưng chỉ một trận mưa lại có thể khiến cho nhiệt độ giảm xuống không ít. Huống chi bà ấy đã qua tuổi trung niên, dù không bị bệnh phong thấp nhưng quỳ mãi ở đó nhất định sẽ lạnh cho xem.
“Mình biết, thân làm cha mẹ đều hi vọng con mình có được cơ hội hối cải làm lại cuộc đời, nên gánh tôi thay con... Đây không phải là điều khó hiểu.” Giản Lam trả lời với giọng dồn dập, tôi biết điều này chứng tỏ tâm trạng cô ấy đang trở nên kích động, “Nhưng gia đình nạn nhân sẽ nghĩ sao? Nỗi đau mất đi người thân của mình mãi mãi không cách nào đền bù được. Nếu không thể mang hung thủ ra công lý, hoặc gia đình hung thủ đáng lẽ phải chịu trách nhiệm lại tự sát để trốn tránh tội lỗi...”. giọng nói đang tư từ cất cao bỗng im bặt, tôi quay đầu lại, bắt gặp cô ấy cúi đầu đưa hai tay che mặt, đôi vai run run vì kìm nén. Một lúc lâu sau, Giản Lam mới thả tay ra, tránh né ánh mắt tôi, mắt đỏ hoe lắc đầu, giọng khàn khàn, “Mình không biết. Chẳng qua mình thấy lẽ ra bọn họ phải nhận được sự trừng trị thích đáng”.
Tôi lặng thinh nhìn Giản Lam, muộn màng hiểu ra hơn phân nửa là cô ấy nhớ đến chú Giản rồi. Ba năm trước, khi biết người đẩy chú Giản xuống lầu là chồng tôi, cảm xúc của Giản Lam vô cùng bất ổn. Cô ấy giận dữ chỉ vì những chuyện vặt vãnh, nổi cơn thịnh nộ với tất cả những người an ủi mình, còn gào thét điên cuồng với cả Vương Phục Sâm. Khoảng thời gian đó thậm chí tôi nghi ngờ cô ấy sẽ giống Tần Sâm, vì chịu áp lực tinh thần và kích thích quá lớn mà mắc bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Ba năm trôi qua, tôi tưởng cô ấy đã khôi phục trạng thái khi trước, nhưng bây giờ xem ra, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được.
“Mãi cho đến khi nhìn thấy Đổng Mai.” Như thể mất đi dũng khí nhìn tôi, Giản Lam găm chặt đôi mắt vào khoảng không bên ngoài tấm kính chắn gió, dằn lại nỗi nghẹn ngào, hít thở sâu rồi chậm rãi mấp máy môi. “Bởi ảnh hưởng từ chồng và con, công xưởng đã cho bà nghỉ việc. Bà không tìm được việc làm, mỗi ngày chỉ có thể đi nhặt rác. Đến cuối tuần, bà đến cửa nhà từng nạn nhân quỳ suốt buổi sáng. Có vài người thân của nạn nhân thấy bà liền ra tay đấm đá, cũng không lên tiếng, chỉ quỳ mãi ở đó.” Theo mỗi câu nói, hốc mắt Giản Lam đều ngân ngấn nước, cơ mặt khẽ giật vì cố gắng ngăn cản nước mắt trào ra, “Sau đó mình phát hiện, thật ra dù bà ấy rơi vào kết cục thế nào, dù bà sống hay chết, dù có ăn năn hay không... đều không thể nhận được sự tha thứ. Có lẽ điều mỗi người cần chính là một đối tượng để thù hận. Trong đa số trường hợp, chỉ cần có thù hận, chúng ta mới không bị ảnh hưởng bởi mỗi thống khổ”.
Vào đêm ba năm trước, thời điểm tôi tự cho rằng mình đã đích thân kết thúc tất cả, cũng từng có nhận thức tương tự.
“Bởi vậy, một khi mất đi đối tượng để thù hận, người đó sẽ quay sang hận chính bản thân mình.” Tôi nghe thấy giọng nói mình vang lên.
Vì thế, kể từ ngày đó, tôi bắt đầu hận Tần Sâm, cũng bắt đầu hận mình.
Nhắm mắt lại đưa tay lau đi giọt lệ, Giản Lam khẽ khịt mũi, ổn định lại tâm trạng mới ngẩng đầu: “Đúng, chính là vậy”. Cuối cùng cô ấy cũng chịu quay đầu lại, ánh mắt lướt qua tôi nhìn về phía Đổng Mai đằng xa, “Thế nên mình cũng nghĩ, Đổng Mai không tránh né có phải vì bà ấy đang hận chính mình hay không. Mình đã điều tra hoàn cảnh của bà, ngoại trừ Mao Văn Đậu và Mao Nhất Thụy, bà không có người thân nào khác, bà chỉ còn lại chính mình để hận mà thôi”.
Tôi cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này có một người đàn ông đi ra khỏi tòa nhà chung cư, đứng dưới mái hiên, hình như đang la lối mắng chửi Đổng Mai. Cách màn mưa mù mịt, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào của anh ta. Trong ngực anh ta ôm một đứa bé chỉ mới bốn tuổi, miệng còn đang gào khóc.
Là gia đình của nạn nhân sao? Vốn là một mái ấm hoàn chỉnh, hôm nay chỉ còn hai cha con thui thủi.
Đổng Mai thì sao?
Tôi dời mắt nhìn người đàn bà lặng im cúi đầu quỳ trong cơn mưa xối xả. Ban đầu bà cũng có một gia đình hoàn chỉnh, giờ đây chỉ còn lại mình bà.
“Ngụy Lâm.” Giản Lam bỗng gọi tôi.
Chờ tôi quay đầu lại nhìn vào mắt cô ấy, Giản Lam mới hé môi, như ra quyết định, trịnh trọng nói với tôi: “Mình sẽ không tha thứ cho Tần Sâm. Mình biết khi đó anh ta đang phát bệnh, nếu thần trí tỉnh táo, anh ta tuyệt đối không đẩy ba mình xuống lầu. Nhưng mình không thể tha thứ cho anh ta”. Hàng mày khẽ run, cô ấy cố hết sức kìm lại dòng lệ chực trào nơi khóe mắt, “Nếu mình không biết nên hận ai, mình sợ một ngày nào đó mình chỉ có thể hận chính mình, sẽ biết thành kẻ giống Đổng Mai bây giờ”.
Theo thói quen, tôi đưa tay phải lên chạm vào mi tâm của Giản Lam, ngón tay nhẹ vuốt hai hàng mày đang cau chặt của cô ấy.
“Không sao, cậu không cần tha thứ cho anh ấy.” Tôi nói, “Mình cũng không muốn thấy cậu biến thành như vậy”.
Quả thật tôi chưa bao giờ yêu cầu nhận được sự tha thứ xa vời, bất kể là với Giản Lam hay là bản thân tôi.
Tiếng nức nở chợt bật thốt, Giản Lam nắm lấy tay tôi, không kìm nén được mà khóc lóc thảm thiết.
“Cậu theo mình trở về thành phố X được không?” Cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, không ngừng rơi nước mắt, tiếng khóc rấm rức không thể kiềm chế tuôn ra theo từng câu từng chữ, “Mình chỉ còn cậu là người thân duy nhất thôi Ngụy Lâm”. Giản Lam khóc lóc khẩn cầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn vào mắt tôi, giọng khàn đến lạ, “Bọn mình trở về đấy, sống như trước kia được không?”.
Tay trái tôi khẽ xê dịch trên gối, tránh những giọt lệ nóng hổi kia rơi vào vết thương. Tôi phát hiện ra vẻ mặt mình trở nên hờ hững, nội tâm cũng mông lung vô vàn. Tôi không thể hiểu sao Giản Lam lại khóc. Mỗi tiếng khóc của cô ấy đều đâm xoáy vào màng nhĩ tôi, ngoại trừ cảm nhận này ra, tôi không có cảm giác nào khác.
“Giản Lam.” Để che giấu điều này, tôi tạm thời viện một cái cớ, “Có một chuyện mình vẫn chưa nói cho cậu biết”.
Nén tiếng khóc lại, Giản Lam ngước mắt mím môi nhìn tôi, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Tôi rút tay phải lên vuốt tóc Giản Lam, chuyển mắt về phía kính chắn gió. Không có cần gạt nước qua lại, cả mặt kính đã bị bao phủ trong cơn mưa như thác đổ.
“Con của mình và Tần Sâm không phải chết vì sinh non.”
Cô ấy yên lặng thoáng chốc, không biết là để bình ổn lại hơi thở hỗn loạn hay là vì kinh ngạc mà quên mất mở miệng, một lúc sau mới nói: “Nhưng lúc ấy cậu nói...”.
“Cậu đã hỏi mình tại sao đi Mỹ hơn nửa năm không liên lạc với cậu.” Tôi ngắt lời Giản Lam, thất thần nhìn kính chắn gió, “Không phải mình không muốn liên lạc với cậu, mà là mình không thể liên lạc với cậu”.
Khung cảnh mưa như trút nước ở thành phố V luôn khiến tôi nhớ đến thành phố X. Dù sao đó cũng là nơi tôi đã sống hơn ba mươi năm, không thể nào không tưởng niệm đến nó, nhưng tôi biết tôi không thể trở về nơi ấy. Nếu có thể, tôi thà cả đời không bao giờ quay về đó nữa: “Mình bị giam cầm ở một nơi nửa năm, tại thành phố X”. Tôi khái quát lại cảnh tượng trong trí nhớ bằng câu văn không cảm xúc, “Bị kim đâm vào kẽ móng tay, bị kẹp đầu ngón tay, giật điện... Có lẽ còn có những việc khác nữa, mình không nhớ rõ”.
Bất chợt bí từ, tôi mím môi chốc lát mới nói tiếp: “Khoảng thời gian đó rất gian nan, đứa bé cũng mất vào lúc ấy”.
“Vậy Tần Sâm...” Giọng Giản Lam run run.
“Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm mình.” Tôi quay đầu nhìn vào mắt cô ấy, không ngoài dự liệu, tôi thấy đôi mắt Giản Lam trợn trừng, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn còn nguyên, “Nhưng dù có là Tần Sâm, cũng có chuyện anh ấy không làm được”. Vuốt gọn mái tóc trên trán giúp cô ấy, tôi bình tĩnh kể lại, “Bản thân anh ấy cũng bị kích động rất lớn. Nếu không cũng không đến nông nỗi hiện giờ”.
“Tại sao... lúc đó cậu không nói với mình?” Môi Giản Lam khẽ run, không kịp giấu đi biểu cảm không thể tin, nói xong liền nhận ra điều gì đó, vội vã che miệng mình lại. Sau đó, cô ấy không màng đến việc chưa tháo dây an toàn, lập tức nhào đến ôm lấy tôi, “Mình xin lỗi, mình xin lỗi...”.
Tôi để mặc cô ấy khóc thất thanh, hồi lâu sau mới giơ tay lên ôm lại.
“Mình không thể trở về thành phố X nữa Giản Lam à.” Tôi nhẹ nhàng lặp lại bên tai cô ấy, khe khẽ vỗ vào lưng cô ấy, “Mình cũng không thể rời khỏi Tần Sâm”.
Hồi ức quay về ba năm trước đây, sau khi Tần Sâm đẩy chú Giản xuống lầu và trói tôi trong nhà mấy ngày. Khi ấy tôi đã khát đến sắp chết khô, trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bừa bãi. Mấy đêm liền Tần Sâm không hề chợp mắt, anh lôi tất cả sách trên giá xuống, ngồi trước bàn ăn trong phòng khách lật sách soàn soạt như nổi điên, tay kia anh cầm bút không ngừng viết hí hoáy lên từng tờ giấy nháp, còn miệng thì lẩm bẩm.
“Tần Sâm...” Tôi gọi anh, gần như đã dùng hết tất cả sức lực còn sót lại, “Em cần nước... Cho em nước.... Nếu không em chết mất....”.
“Không thể! Không thể!” Anh đột ngột gạt phăng đống sách chất như núi trên bàn, hai mắt đỏ ngầu, nổi cơn tam bành gào lên với tôi, “Không thể! Không ai có thể làm em chết!”.
Tôi dựa vào chân tường ngay cửa sảnh, đã sớm chết lặng với những trận gào thét của anh, phiền não quay mặt, không muốn nhìn anh nữa.
Anh bỗng thay đổi sắc mặt, đứng vụt dậy, hấp tấp chạy về phía tôi, thậm chí đụng ngã hai chiếc ghế.
“Ngụy Lâm, Ngụy Lâm...” Anh quỳ bên cạnh tôi, ôm lấy mặt tôi buộc tôi nhìn anh, hơi thở run rẩy phả đến, “Em đừng nhìn anh như vậy....Em đừng nhìn anh như vậy...”.
Không tài nào che giấu vẻ chán ghét trên mặt, tôi chỉ có thể nhắm tịt mắt không hề kêu rên.
“Nghe anh nói, nghe anh nói...” Anh đành nâng đầu tôi lên, cọ trán vào trán tôi, giọng nói run run, dặn dò đi dặn dò lại, “Em bị bệnh... em chỉ bị bệnh thôi biết không? Đừng để bất cứ ai biết... đừng để bất cứ ai biết em đã bị bệnh... Đừng nói với họ em đã làm gì...biết không?”. Nói xong, anh hôn lên mắt tôi trong hoảng loạn, hàm râu lún phún quẹt vào mặt làm tôi đau, “ Anh sẽ nghĩ cách chưa trị cho em.... Anh sẽ giúp em trở lại như trước kia.... Không ai có thể làm em chết được...”.
Anh nói không ai có thể làm tôi chết. Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, tôi đã biết, một ngày nào đó anh sẽ đưa tôi vào địa ngục.