Mắt Bão

Chương 42

Type: thuy tien

Dù đối mặt với câu hỏi thăm dò lộ liễu, khuôn mặt Tiêu Mình vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt. Anh ta đứng yên đấy, mím môi nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nghĩ xem nên ứng đối thế nào. Chỉ chốc lát sau, anh ta dứt khoát lên tiếng: “Biết từ lúc nào?”.

Không hề kinh ngạc, cũng không tỏ vẻ thần bí, thái độ Tiêu Minh như vậy khiến tôi thả lỏng không ít. Tôi buông tay vịn xe lăn, thả lỏng bả vai cứng còng, ngả người về phía sau, giữ lại thân thể hơi trượt xuống.

“Tôi không ngốc đến mức không biết Tổ chuyên án có những ai.” Trong miệng vẫn còn lưu lại vị chua tanh, tôi khòm lưng ngồi trên xe, nhếch môi đón nhận ánh mắt ah ta, “Trước kia tôi đã từng nghe nói chiến tích không cso vụ án nào không phá được của anh. Giản Lam đi đến bên canh anh ta, từ từ dừng bước lại. Tôi nở một nụ cười hòa nhã với Tiêu Minh, giả vờ như cuộc nói chuyện của chúng tôi vừa khéo kết thúc: “Vâng, vậy lần sau gặp”.

Giản Lam đi đến đưa chai nước suối cho tôi, vừa vịn xe lăn vừa cười lịch sự với Tiêu Minh, sau đó nhìn tôi với anh mắt hỏi han” “Đồng nghiệp của Tần Sâm à?”.

“Ừ.” Tôi giới thiệu qua loa, “Sếp Tiêu, Tiêu Minh”, rồi quay sang anh ta, “Đây là Giản Lam, bạn tôi”.

Tiêu Minh gật đầu: “Chào cô”.

“Chào anh.” Gật đầu đáp lại với vẻ lạnh nhạt hiếm hoi. Giản Lam nhanh chóng cúi đầu vỗ vai tôi, “Đã thấy khỏe hơn chưa? Ngồi xe được không? Nếu say xe thì nghỉ một chút rồi hẵng đi”.

Tôi vặn nắp chai uống một hớp, lắc đầu: “Không sau. Đi thôi, đừng để trễ giờ hẹn với bác sĩ”.

Giản Lam gật đầu không rề rà nữa, đẩy xe lăn của tôi vòn qua phía khác, quay đầu cười khách sáo với Tiêu Minh: “Sếp Tiêu, chúng tôi còn có việc bận, đi trước nhé”.

“Tôi đưa hai cô qua xe.” Tiêu Minh đột nhiên cất bước đi về phía chúng tôi, giơ tay cầm lấy tay đẩy phía sau. Tuy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng sức uy hiếp toát ra từ thân thể lại không giảm, vừa đến gần Giản Lam đã khiến cô ấy hoảng sợ buông tay đẩy theo bản năng, lùi về sau một bước, trơ mắt nhìn anh ta thay thế chỗ mình, hất cằm về phía chiếc xe đỗ ven đường, “Chiếc xe kia à?”.

Thân thể tôi gồng lên theo phản xạ, liếc nhìn Giản Lam. Cô ấy châm chước hai giây nhưng không tìm đâu ra sức kháng cự, đành cứng nhắc nói lí nhí: “Cảm ơn”,

Tiêu Minh liền đẩy tôi về phía xe của Giản Lam. Con đường nhỏ gần nhà giam chưa được sửa chữa, xe lăn nghiến qua mấy viên đá nhỏ, xóc nảy lắc lư. Tôi nắm chặt tay vịn, cằm vô thức bạnh ra, im thin thít cả nửa phút. Giản Lam đi theo sát bên cạnh xe lăn, lúc sắp đến nơi mới tăng bước mở cửa bên phía tay lái phụ ra, quay người lại định đỡ tôi. Vậy mà Tiêu Minh đã dừng lại, khom lưng cúi người bế tôi vào xe trước cô ấy. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh ta trở nên rõ rệt hơn cả.

Khoảnh khắc thân thể bị nhấc lên, tôi có phần lo lắng, suýt nữa vùng vẫy theo bản năng, nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy anh ta khẽ nói bên tai: “Anh Tần đã đúng”.

Bị chi phối sự chú ý, tôi chợt quên mất nỗi kích động vừa rồi. Anh ta đặt tôi xuống ghế lái phụ, bản thân cúi đầu chui vào xe, vẻ mặt điềm nhiên tiếp tục thì thầm: “Ở mức đọ nào đó, tâm lý tội phạm chỉ là một kiểu giả khoa học, phạm vi áp dụng của nó quá hẹp”. Anh ta dời mắt, nhìn thẳng vào gương mặt tôi gần trong gang tấc, “Tôi tin rằng lần này chỉ có khoa học điều tra truyền thống mới có thể giúp chúng tôi tìm ra hung thủ”.

Giản Lam xếp xe lăn lại, mở cửa sau ra đặt vào rồi nhanh chóng nhìn lướt qua chúng tôi, khiến Tiêu Minh lùi ra khỏi xe, giơ tay đóng cửa lại. Anh ta lại bỏ hai tay vào túi quần, đứng cạnh cửa xe, hạ thấp người bình thản chảo tôi: “Lần sau gặp, cô Ngụy”.

Đóng mạnh cửa lại, Giản Lam đứng thẳng chủ động đáp lời thay tôi: “Lần sau gặp, sếp Tiêu”.

Ngay sau đó cô ấy đi vong qua ghế lái, ngồi vào xe, xoay chìa khóa đề máy. Xe chưa nóng máy Giản Lam đã chạy đi ngay, nếu không phải tốc độ xe không nhanh, thật sự trông rất giống chúng tôi đang chạy trối chết. Tôi quay đầu lại thoáng nhìn, Tiêu Minh vẫn còn đứng đấy, hơi quay đầu như đang dõi mắt tiễn chúng tôi đi. Ánh mắt vừa rồi của anh ta vẫn còn khắc sâu trong đầu tôi, tôi cố nhớ lại xem lần trước sếp Tăng giới thiệu với Tần Sâm có nhắc đến khi nào Tiêu Minh trở về thành phố X không, nhưng chỉ nhớ được một câu mơ hồ.

Thôi bỏ đi, cho dù biết tôi cũng bó tay hết cách.

“Anh ta vừa nói chuyện gì với cậu thế?” Giản Lam bên cạnh chợt lên tiếng.

Tôi sửng sốt chốc lát mới thuận miệng đáp: “Là chuyện của Tần Sâm ấy mà”.

“À.” Giản Lam khá bất an. 

Tôi chú ý thấy thần sắc khẩn trương cùng thân thể gồng lên cứng đờ của Giản Lam. Cô ấy nhìn chằm chằm vào con đường phía trước kính chắn gió, dường như đang lo lắng sự việc gì đó. Biết lúc này tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh, tôi không lên tiếng hỏi han, chỉ đợi cô ấy tự cất lời.

“Lúc trước mình từng gặp anh ta ở thành phố X.” Một lúc lâu, cuối cùng Giản Lam nói, “Trong tin thời sự ấy”.

Việc này cũng không ly kỳ. “Trước đây anh ta là cảnh sát ở thành phố X.”

“Ừ, khi ấy là vì một vụ án.” Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Giản Lam chậm rãi dừng xe lại, thở dài thườn thượt, “Hoa viên An Khang… chính là khu dân cư ấy, có căn nhà mái kiểu cổ bị nổ khí gas, xảy ra hỏa hoạn. Trong nhà không có ai nên không xảy ra thương vong gì. Ban đầu đều cho rằng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn bình thường thôi, nhưng sau đó mãi không tìm được ra chủ nhà, trùng hợp người đó lại đang thiếu một khoản nợ lớn, thế là cảnh sát chú ý tới chuyện này”.

Nói đến đây, Giản Lam ngừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, vài giây sau mới tiếp tục: “Kết quả họ tìm được một chiếc răng ở cổng thoát nước, cộng thêm manh mối khác, mới kết luận chủ nhà đã bị người ta mưu sát, thi thể hòa tan trong bồn tắm của căn nhà kia”.

Tôi phát hiện mình không căng thẳng như đã nghĩ. Ngoài mặt tôi trợn tròn mắt nhìn Giản Lam một cách tự nhiên, há hốc tỏ vẻ ngạc nhiên, trong lòng tự nói với mình đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này: “Mình còn tưởng vụ án kiểu này chỉ có ở Hồng Kong thôi chứ”.

“Cậu không biết cũng bình thường thôi. Khi đó cậu đã mang theo Tần Sâm biến mất rồi còn đâu.” May là Giản Lam không nghi ngờ, chỉ lắc đầu, lại nhìn đèn giao thông phía trước, cong ngón trỏ bâng quơ gõ tay lái, “Bởi vì là vụ án hòa tan xác đầu tiên trong tỉnh, nên cảnh sát rất coi trọng, thành lập Tổ chuyên án riêng để điều tra vụ này. Sếp Tiêu khi nãy, mình nhớ là một thành viên trong tổ, còn được mệnh danh là ‘không vụ án nào không phá được’ nữa. Nhưng đến tận hôm nay họ vẫn chưa tìm ra được hung thủ, vụ án này đã trở vụ án bỏ ngỏ nổi danh ở thành phố X”.

Nhìn theo tầm mắt Giản Lam, tôi tiện tay nghịch dây an toàn trước áo: “Hóa ra sau khi bọn mình don nhà còn xảy ra vụ án này”.

Trong khoảnh khắc đèn đỏ tắt sáng, lòng tôi bỗng căng thẳng, kèm theo đó là nỗi khiếp sợ, trái tim như thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nếu khi đó Tần Sâm hoàn toàn tỉnh táo, bọn cậu cũng còn ở thành phố X… Nói không chừng  còn có thể phá án.” Không phát giác sắc mặt tôi thay đổi, Giản Lam thấy chuyển đèn tín hiệu liền gạt cần số chạy xe đi, “Đáng tiếc đã qua ba năm, cho dù có chứng cứ, chắc cũng không tìm được thủ phạm”.

Tôi còn kinh hoàng chưa yên, đáp lấy lệ: “Có lẽ vậy”.

May mà cô ấy vẫn còn chìm trong cảm xúc rối bời, không thật sự tập trung nghe tôi nói, cứ thế mấp máy môi: “Ngụy Lâm, mình rất sợ”. Ánh mắt Giản Lam vẫn nhìn phía trước, mi tâm cau chặt, “Trước kia nhìn anh ta trên tivi mình đã cảm thấy không thoải mái, không hiểu sao nữa. Lúc nãy gặp anh ta, mình con tưởng nhận lầm người cơ, kết quả cảm giá không thoải mái này lại đến”. Cô ấy cau mũi, khẽ lắc đầu như muốn tìm một từ hình dung thích hợp, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, “Cảm giác này quá quái gở”.

Có lẽ trực giác đã ám hiệu cho cô ấy đây mà! Tôi nghĩ ngợi, suy đoán lung tung: “Có thể là vì dáng vẻ anh ta hơi hung tợn chăng?”

“Không biết.” Giản Lam lắc đầu nguầy nguậy, “Dù sao cảm giác cũng không tốt”.

“Trước khi dẫn chương trình cậu có nghe nhạc không?” Tôi im lặng chốc lát rồi đưa tay bật dàn âm thanh trong xe, “Nó có thể giúp cậu thư giãn”.

Dòng nhạc du dương theo dàn loa nhanh chóng tràn ngập khoang xe. Nhịp điệu thư thả len lỏi vào màng nhĩ. Tôi dựa vào lưng ghế, bình tĩnh qun sát Giản Lam, đến lúc cô ấy từ từ bình ổn tâm trạng mới chợp mắt nghỉ ngơi.

Tiếp theo, chúng tôi im lặng suốt cả quãng đường.

Phòng khám tâm lý của bác sĩ Trương Kha Vĩ đặt tại căn biệt thự của ông ở vùng ngoại thành yên tĩnh. Sau khi dùng bữa trưa, tôi và Giản Lam chạy xe đến đã là hai giờ kém mười lăm. Trợ lý của ông dẫn chúng tôi lên tầng, thư phòng tầng hai là phòng tư vấn.

Khi trợ lý gõ cửa, bác sĩ Trương Kha Vĩ đang ngồi sau bàn làm việc ghi chép. Đó là một ông lão gần tám mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, mái tóc hoa râm, thấp thoáng có thể nghe thấy được vài vùng màu xám. Ông ngẩng đầu, đẩy gọng kính trước sóng mũi lên, không hỏi chúng tôi là ai, chỉ mỉm cười từ tốn. Bất kể là nếp nhăn nơi đuôi mắt hay gương mặt đầy đồi mồi đều chan chứa ý cười hiền hậu. Tôi chợt thấy thư thái.

Màu sắc chủ đạo trong phòng tư vấn là vàng nhạt, ngoại trừ bàn làm việc, bàn trà và sô pha ra. Người trợ lý châm trà cho chúng tôi xong thì cùng Giản Lam đi xuống tầng. Tôi không tiện rời khỏi xe lăn, nên dứt khoát ngồi yên đấy, thư thả nói chuyện với ông cụ qua bàn làm việc.

“Nghe nói thai nhi sắp hai tháng rồi à?” Ông cụ chọn một lời mở đầu ôn hòa.

Khe khẽ gật đầu, tôi chầm chậm xoay tách trà trong tay: “Tần Sâm nói ông và anh ấy là bạn”.

“Đúng, chúng tôi biết nhau lâu rồi.” Ông trịnh trọng gật đầu, thong dong xoay khung ảnh trên bàn sách về phía tôi, mỉm cười bảo tôi xe, “Tôi từng ở Mỹ mấy năm, khi ấy chúng tôi có từng trao đổi với nhau”.

Trong khung ảnh là ảnh chụp chung của ông và Tần Sâm ở Massachusetts, trong Tần Sâm còn khá trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi, để tóc cua gọn gàng, hai tay chắp sau lưng, nụ cười trên mặt dè dặt và kiêu ngạo. Tôi chưa bao giờ thấy ảnh của anh ta ở tuổi này, nhất thời có cảm giác buồn cười.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, anh đã bị hủy hoại, hủy hoại hoàn toàn rồi.

“Anh ấy có đề cập đến tình trạng của tôi với ông không?” Tôi thôi cười, ngẩng đầu nhìn ông cụ đối diện bàn làm việc, “Ý tôi là, nguyên nhân tôi đến đây ấy”.

“Không.” Ông quay khung cảnh về chỗ cũ, ung dung đáp, “Cậu ta không nói gì cả. Tôi luôn liên lạc trực tiếp với cô Giản”.

Không có gì bất ngờ, tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu, chống tay lên tay vịn, cố hết sức ngồi thẳng dậy, nhìn xoáy vào mặt ông cụ: “Bác sĩ Trương, chúng ta đều biết, muốn đạt được hiệu quả chữa trị, chúng ta phải thành lập mối quan hệ tín nhiệm nhất định”. Thoáng ngừng lại, tôi nhìn vào đôi mắt ông ta sau cặp kính, “Bây giờ tôi muốn xác nhận, bất kể tôi nói với ông điều gì, ông cũng sẽ giữ bí mật cho tôi đúng không? Dĩ nhiên, ngoại trừ phạm tội nghiêm trọng nguy hại đến an nguy quốc gia”.

“Xem ra cô đã nghiên cứu điều luật tương quan rồi.” Ánh mắt ông không hề né tránh, cười thân thiết, thái độ chân thành, “Đúng vậy, chỉ cần cô không có hành động hoặc kế hoạch gây hại đến an nguy quốc gia, tôi tuyệt đối giữ bí mật cho cô”.

Gương mặt già nua luôn có thể dễ dàng giành được lòn tin người khác, đương nhiên ông cũng không ngoại lệ.

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cảm thấy tôi có thể tin tưởng ông”.

Ông cụ cũng cười gật đầu, không hề ngạc nhiên: “Như vậy, cô muốn bắt đầu từ đâu?”.

Ông giao quyền tự chủ cho tôi khiến tôi sững sờ, cảm giác hoang mang ập đến.

“Không sao, uống chút trà, từ từ nghĩ. Cô muốn nói từ đâu cũng được.” Ông cụ nhận ra tôi hơi luống cuống, liền cười trấn an, giọng êm đềm như nước. Tôi cúi đầu nhấm trà, mùi lúa mạch nồng nàn theo hơi nóng nghi ngút len vào xoang mũi, ẩm ướt rửa sạch thần trí tôi.

Tôi khép mắt nhấp nước trà, rồi mở mắt ra lại nhìn đăm đăm vào mắt ông cụ.

“Tôi từng giết người.” Chốc lát sau, tôi nghe thấy giọng của mình, “Hai người đàn ông và một đứa bé”.
Bình Luận (0)
Comment