Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 1


Tính đến mười giờ sáng, từ khoá “Hoàng Thiên Thạch hít cần” đã chiếm cứ vị trí đầu tiên trên bảng hot search theo thời gian thực tám tiếng liên tục.
Theo các phương tiện truyền thông chính thức lần lượt thông báo tin tức liên quan, những lời lên án Hoàng Thiên Thạch trên mạng xã hội chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, tiếng gầm to lớn cuốn sạch mọi thứ liên quan đến Hoàng Thiên Thạch.
Cao ốc thương mại ở phía đông đường vành đai 3, poster quảng cáo đồng hồ xa xỉ khổng lồ của Hoàng Thiên Thạch bị gỡ xuống ngay trong đêm.

Mười thương gia tranh nhau chen lấn phân rõ giới hạn với Hoàng Thiên Thạch, tuyên bố kết thúc hợp đồng đại ngôn.

Chương trình tạp kỹ nổi tiếng mà Hoàng Thiên Thạch tham gia, mới sáng sớm cũng tuyên bố tiết mục tuần này trì hoãn phát sóng vì tình huống đặc biệt.
Hễ là bên hợp tác dính vào Hoàng Thiên Thạch, đều luống cuống tay chân phát thông báo, để kịp thời dừng mọi tổn thất.
Weibo của Hoàng Thiên Thạch cũng rơi vào sự tấn công của dư luận, còn có blog chính thức của bộ phim điện ảnh 《Lựa chọn tuyệt vọng》 mà anh ta tham gia diễn — tám giờ đúng tối hôm qua vừa chính thức công bố trailer thời gian chiếu, lời giới thiệu đi kèm của trailer vẫn đang hot: “Mời bạn cùng chứng kiến Lựa chọn tuyệt vọng”.
Một bình luận được like nhiều nhất là: “Không cần không cần [bái bai]”, ngay sau đó là một hàng nến cháy ngay ngắn, phối hợp thoạt nhìn tăng thêm mấy phần châm chọc.
Truyền thông Lomond cũng chính là bên nhà làm phim “Đen đủi” trong miệng hơn ngàn vạn cư dân mạng kiêm nhà đầu tư lớn nhất – từ trên xuống dưới đều câm như hến, đợi quản lý cấp cao của công ty đưa xuống chỉ thị mới nhất.
“Đến rồi đến rồi.” Cô gái phụ trách tiếp đón ở quầy lễ tân tinh mắt liếc thấy bóng dáng thoáng hiện ngoài cửa, vội vàng dùng cùi chỏ đẩy đẩy người ngồi bên cạnh mình.

Cô gái đang lướt xem bàn tán sôi nổi trên Weibo nghe vậy lập tức đặt điện thoại xuống.
Cửa cảm ứng chậm rãi mở ra, hai lễ tân được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng lên: “Sếp Tào.”
Người bước vào cửa cảm ứng qua loa “Ừ” một tiếng.

Cậu khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tóc bị gió thổi hơi rối, mặc áo len liền mũ màu xanh đậm rộng thùng thình và quần jean rách màu đen.

Trong bước chân đều là hơi thở thanh niên chưa ổn định, trên dưới toàn thân không nhìn ra chút xíu dáng vẻ của “Sếp”.
“Tăng Nhiên đến chưa?” Tào Diệp đi qua, ngón tay di chuyển trên màn hình iPad trước quầy, lật xem ghi chép đăng ký của khách vào buổi sáng.
“Đã đến được nửa tiếng rồi ạ,” Lễ tân nói, “Đang đợi anh ở phòng họp.”
“Ừ, Từ An Kiều thì sao?”
“Cũng ở phòng họp, bảy giờ sáng đã đến rồi…”
“Được rồi, tới rất kịp thời.” Tào Diệp quay người định đi, hai lễ tân liếc nhìn nhau, vẫn chưa kịp giao lưu ánh mắt, đã nghe “bộp” một tiếng, hai người đều sợ run lên.

Tào Diệp quay người lại, một tay đập mạnh lên mặt bàn đá cẩm thạch của quầy lễ tân.
“Này, xảy ra chuyện gì?” Cậu cao hơn hai cô gái một cái đầu, tay chống trên mặt bàn, hơi nghiêng nửa người trên nhìn hai cô, “Mặt như đưa đám thế này, tôi vừa bước vào còn tưởng là công ty sắp phá sản.


Vui vẻ lên đi, ha?”
Hai cô gái đều sững sờ, rồi lập tức hơi do dự gật đầu một cái.
Tào Diệp vẫn không tha, nhìn chằm chằm hai cô: “Nào, cười một cái.”
Hai cô gái ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm trên mặt Tào Diệp một nửa là đùa một nửa là nghiêm túc, nhất thời khó phân biệt vị boss trẻ tuổi nóng tính lúc này đang cảm thấy thế nào, một người trong đó hơi cử động khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
“Cô.” Tào Diệp hất cằm lên, ra hiệu cho lễ tân kia.
Người kia cũng vội vàng miễn cưỡng nở nụ cười.
Bây giờ Tào Diệp mới hài lòng rời đi, bỏ lại một câu: “Đấy, như vậy mới đúng.”
Trình Đoan ngồi dựa vào mép bàn làm việc, cũng chính là giám đốc của bộ phận tuyên truyền và phát hành sự nghiệp của Lomond Media, đang cúi đầu xem xét báo cáo ý kiến và thái độ của công chúng mà cấp dưới vừa gửi đến.

Anh ta rặt vẻ u sầu, vừa định ngửa mặt lên thở dài, khóe mắt liếc thấy bóng dáng của Tào Diệp, lại vội vàng chạy chậm đến đón: “Đến rồi à, cậu thật sự giữ được bình tĩnh nhỉ!”
“Chẳng phải thông báo của cảnh sát vừa đưa ra sao?” Bước chân Tào Diệp không dừng lại mà đi về phía phòng họp, “Sao rồi, đã đăng thông báo liên quan đến việc đổi diễn viên và quay lại chưa?”
“Đăng rồi, nửa đêm qua tìm người chuẩn bị bản thảo xong, chỉ đợi thông báo chính thức đưa ra là bấm vào gửi đi.

Đây là báo cáo ý kiến và thái độ của công chúng vừa được đưa ra, cậu xem qua đi?” Trình Đoan nói rồi đưa di động đến trước mặt cậu.
Tào Diệp vung tay lên, giọng điệu uể oải: “Lười đọc chữ, anh nói đi.”
“Thật ra cũng không có gì, ngoại trừ nói chúng ta trước đó bị mù, tức là bây giờ đổi rất tốt, còn có rất nhiều người đang suy đoán sẽ tìm diễn viên nào để thay thế… Phải rồi không biết thằng cháu trai nào rò rỉ ra ngoài chuyện thỏa thuận đánh cược một tỷ, cho nên một nhóm người nhảy ra đang đốt nến cho chúng ta.”
Nghe đến đó, sắc mặt Tào Diệp thay đổi, mày nhíu lại: “Ai tiết lộ?”
“Đã tìm người bắt đầu tra xét từ ngọn nguồn tin tức, tạm thời vẫn chưa có thông tin.” Trình Đoan làm việc chung với Tào Diệp hai năm, trước kia đã thăm dò được ranh giới tha thứ cuối cùng của cậu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa phòng họp.
Cách cửa thủy tinh cũng có thể cảm nhận được không khí ngột ngạt trong phòng họp, vẫn chưa đến một tiếng đồng hồ, gạt tàn thuốc trên bàn đã tích đầy đầu lọc và tro thuốc.

Hai người ngồi trong phòng đang nóng ruột, nhìn thấy Tào Diệp đi tới, lúc này đồng loạt đứng lên.
“Anh vào họp luôn đi.” Tào Diệp cầm chốt đẩy cửa vào, nói với Trình Đoan.

Nửa bước còn chưa đi vào, Từ An Kiều đã lao lên trước, nắm lấy cánh tay cậu, bắt đầu nói hết ân hận lúc đầu mình đã làm sai như đổ hạt đậu: “Sếp Tào, chuyện này tại tôi hết, tại lúc đó tôi cứ muốn đề cử Hoàng Thiên Thạch diễn nhân vật này, tôi chỉ nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Hoàng Thiên Thạch tốt, nhân duyên cũng được, ai ngờ phim đã quay xong rồi còn xảy ra chuyện này…”
Tào Diệp bị y lải nhải đau cả đầu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn dừng chân lại, đứng ở cửa nghe Từ An Kiều kể xong con đường kế sách của mình.


Cuối cùng cậu mới cười như không cười nhìn Từ An Kiều, ung dung hỏi một câu: “Cho nên nhà sản xuất Từ định lấy công chuộc tội, bù vào lỗ hổng đánh cược một tỷ giúp tôi đúng không?”
Từ An Kiều lập tức ngậm miệng, nghẹn họng nhìn Tào Diệp.

Không thấy vẻ tức giận trên mặt Tào Diệp, dường như khóe mắt còn mang theo ý cười trêu chọc, Từ An Kiều cười ngượng nói: “Cậu cứ nói đùa, tôi không bù nổi…”
Tào Diệp cười một tiếng, giọng nói cũng không khách sáo: “Vậy anh nói những lời này không có ý nghĩa gì rồi.” Cậu rút cánh tay ra khỏi tay Từ An Kiều, đi đến trước bàn họp tròn, cầm thành ghế xoay nửa vòng, ngồi lên: “Được rồi, nếu anh có bản lĩnh biết trước này, còn làm nhà sản xuất gì nữa, đến núi Ngũ Đài làm đại tiên, đoán mệnh thay người ta là được.” Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn, Tăng Nhiên cũng xị mặt, đang muốn nói lại thôi nhìn cậu.

Tào Diệp chỉ cậu ta một cái, cảnh cáo nói, “Tố khổ thì miễn đi.”
Tăng Nhiên là đạo diễn của 《Lựa chọn tuyệt vọng》, xuất thân trong giới điện ảnh ngầm.

Mấy năm trước vì một bộ phim CULT chó ngáp phải ruồi mà hot một phen, trong một phạm vi nhỏ được fans phim thổi phồng là Quentin[1] trong thế hệ đạo diễn mới trong nước.

Đương nhiên, danh hiệu này dẫn đến rất nhiều tiếng mắng cho cậu ta.
[1] Quentin Jerome Tarantino là nhà làm phim và nam diễn viên người Mỹ.

Các tác phẩm điện ảnh của ông nổi bật bởi cốt truyện phi tuyến tính, miêu tả nét thẩm mỹ trong yếu tố bạo lực
Tính tình Tăng Nhiên trầm lặng, luôn ít nói, cảm xúc mãnh liệt dường như được xả hết vào trong phim ảnh.

Lúc này lúng ta lúng túng ngồi lại: “Nhưng mới sáng sớm, ba lời mời nhà sản xuất Từ đưa ra đều bị từ chối rồi…”
Hôm qua Tào Diệp say rượu cả đêm, sáng nay lại bị điện thoại như đòi mạng của Trình Đoan gọi dậy.

Giờ chỉ cảm thấy đại não mơ màng cứng nhắc không chuyển động.

Cậu dựa vào lưng ghế, với hộp thuốc lá trên bàn tới, cũng không hỏi là của ai, tiện tay rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, nghe thấy câu này Tào Diệp ngước mắt nhìn Tăng Nhiên, hỏi không rõ: “Hửm? Đã hẹn những ai?”
Từ An Kiều lấy bật nửa của mình, xích lại gần châm lửa cho cậu: “Đã hỏi một lượt những người có thể nghĩ đến, nhưng bây giờ chỉ có ba người trả lời, tất cả đều là tin từ chối.”
Tào Diệp rít một hơi thuốc dài, nhả khói ra đồng thời cười nói: “Hiệu suất được đấy, tôi nghĩ rằng sáng sớm các anh chỉ lo khổ đại cừu thâm, không ngờ đã gửi hợp đồng phim ra rồi, nói xem nào, bây giờ ba người từ chối thư là ai?”
“Tôi nói hy vọng lớn nhất trước nhé,” Từ An Kiều kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Tào Diệp, báo cáo thành quả buổi sáng với cậu, “Triệu Tiềm có hứng thú với bộ phim này, nhưng người đại diện của cậu ta nói, cuối tuần cậu ta có bộ phim truyền hình sẽ khai máy, đợi quay xong cũng non nửa năm rồi, bộ phim của đạo diễn Tăng nhắm vào giải thưởng, nếu đợi cậu ta, phải đợi đến năm sau dự thi, vậy chiến lược lấy giải trước và sau khi chiếu phim của chúng ta rất có thể sẽ bị xáo trộn.”
“Không đợi,” Tào Diệp dứt khoát phủ định, “Anh ta không thích hợp.”

“Ôi trời tổ tông ơi,” Từ Kiều An nhìn điệu bộ nói một không nói hai của cậu thì đoán ra trong lòng cậu nghĩ gì, dỗ cậu như trẻ con, “Ngài phải hạ thấp kỳ vọng xuống, tuy nói Triệu Tiềm chủ yếu quay phim truyền hình, nhưng nền tảng khán giả của cậu ta rất tốt, còn từng lấy thị đế[1], chỉ với tư chất này, đã có thể liệt vào hạng nhất trong những ứng cử viên rồi.”
[2] thị đế: giải thưởng dành cho nam viễn viên xuất sắc nhất trong các bộ phim truyền hình
Tào Diệp hỏi không hứng thú lắm: “Còn ai nữa?”
“Nghiêm Gia, người này xem như hợp chứ? Giống như Hoàng Thiên Trạch, ngôi sao Hồng Kông, năm ngoái còn được đề cử ảnh đế, tuổi tác cũng tương xứng… Nhưng người đại diện của cậu ta từ chối rất dứt khoát, không diễn.”
“Từ chối thế nào?”
“Tìm từ rất uyển chuyển, nhưng đại loại là bây giờ hợp đồng phim của Nghiêm Gia liên tục, không cần nhặt đồ thừa này…”
Tào Diệp cười nhạo một tiếng: “Năm ngoái lúc tranh 《Tiếng vọng》 người đại diện của anh ta lại không nói như vậy.”
“Ai nói không phải chứ.” Từ An Kiều bất đắc dĩ phụ họa.
“Còn một người nữa mà? Không phải vừa rồi nói gửi ba lời mời sao? Nếu nói từ hy vọng lớn nhất, vậy nói luôn người hy vọng nhỏ nhất này xem.”
“Còn có một người, chúng tôi hẹn với suy nghĩ thử xem sao, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng bị từ chối,” Từ An Kiều nói, “Lương Tư Triết.”
“Hả? Lương Tư Triết?” Tào Diệp nghe xong bật cười, “Các anh đúng là dám nghĩ dám làm.” Dứt lời cậu dừng một lát như có điều suy nghĩ, một bên đuôi lông mày hơi nhướng lên một cái, “Anh ta từ chối ngược lại không có gì hiếm lạ, câu từ chối của Nghiêm Gia phải để cho anh ta mới đúng.”
“Phải nói, là người quản lý Hứa Vân Sơ của cậu ta từ chối.” Từ An Kiều bổ sung.
Tào Diệp không xem câu nói này ra gì: “Khác nhau ở đâu?”
“Khác nhau lớn chứ,” Từ An Kiều kéo ghế xoay đến gần Tào Diệp hơn, “Người trong giới đều biết, tuy rằng Hứa Vân Sơ là người quản lý của Lương Tư Triết, nhưng cô ấy không làm chủ được Lương Tư Triết.

Tôi nghĩ, nếu không chúng ta nghĩ cách vòng qua Hứa Vân Sơ, trực tiếp gửi kịch bản cho Lương Tư Triết thử xem? Nghe nói cậu ta chọn phim rất chú trọng kịch bản và nhân vật, nhân vật của chúng ta coi như tương đối hiếm thấy ở thị trường trong nước.

Nói không chừng cậu ta sẽ có hứng thú, nhưng tôi và Lương Tư Triết giao tình không sâu, gửi kịch bản tới cũng chưa chắc sẽ xem, nếu không thì cậu…”
Tào Diệp chưa nghe xong đã cười lắc đầu, gõ tàn thuốc, nhìn Từ An Kiều: “Tôi hỏi anh, ngay cả Nghiêm Gia cũng hỏi lại một câu tại sao anh ta phải nhặt đồ thừa này, Lương Tư Triết có nhiều ảnh đế ở bên cạnh như thế, tại sao phải cân nhắc vị trí vai phụ thay thế này?”
“Không thể nói như vậy, dù sao cha cậu cũng có ơn tri ngộ với cậu ta… Nếu cậu trực tiếp giao tiếp với cậu ta, chắc hẳn vẫn sẽ nể mặt cậu, tối thiểu sẽ xem kịch bản đúng không? Nói không chừng…”
“À, hóa ra là muốn lên ý tưởng với cha tôi,” Tào Diệp lời ít ý nhiều từ chối, “Không bàn nữa.”
Từ An Kiều còn muốn nói gì đó, lại thoáng nhìn thấy Trình Đoan ở đối diện ra hiệu với mình, lại nhìn vẻ mặt ngày thường cà lơ phất phơ của Tào Diệp cũng thu lại mấy phần, lập tức nhận ra có lẽ mình lỡ lời, Từ An Kiều tức thì im bặt.
Trong phòng họp nhất thời rơi vào im lặng, Trình Đoan vừa định lên tiếng làm dịu bầu không khí, lại nghe Tào Diệp mở miệng, so sánh với giọng điệu uể oải trước đó, như thể đổi thành người khác: “Nhà sản xuất Từ, tôi nghĩ trong nhận thức của anh có lẽ tồn tại một vài hiểu lầm, bố tôi có ơn lớn với Lương Tư Triết, nhưng chuyện đó chẳng có tí ti liên quan nào với tôi.”
Rõ ràng Từ An Kiều không thích ứng với cách nói chuyện nghiêm túc như vậy của Tào Diệp, đầu tiên y ngẩn ra, ngay sau đó chóp mũi toát mồ hôi, trong lòng thầm mắng bản thân không chu toàn.

Y là người từng trải trong cái giới này, đi lên từ trợ lý của nghệ sĩ, một đường leo đến vị trí nhà sản xuất nổi tiếng trong nghề, nhờ vào bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện của mình, không ngờ lại thất bại trước mặt cậu Tào chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì này.
Da đầu Từ An Kiều hơi tê, toan mở miệng dàn xếp cho mình, không ngờ Tào Diệp bắc thang cho y xuống trước, cậu nghiêng thân trên về phía trước, cùi chỏ chống đùi, lại khôi phục giọng điệu không quan tâm bất cứ chuyện gì: “Lại nói tai to mặt lớn như thế, tùy tiện đến làm người thay thế, còn vai phụ bị áp lượt, anh cho rằng anh ta không cần mặt mũi à?”
Từ An Kiều lập tức thuận bậc thang bước xuống, không ngừng gật đầu nói: “Cũng đúng, cũng đúng.”
Tào Diệp trầm tư một lát, chuyển ánh mắt sang Tăng Nhiên luôn im lặng bên cạnh: “Đạo diễn Tăng hướng vào ai?”
Tăng Nhiên đang phát sầu với chuyện quay lại, cúi đầu hơi thất thần, bấy giờ nghe thấy Tào Diệp nhắc tới mình, anh ta ngẩng đầu đực mặt ra một lát.
Tào Diệp cũng không giục, kiên nhẫn đợi Tăng Nhiên mở miệng.

Cậu đã xem bản chiếu thử của 《Lựa chọn tuyệt vọng》 nên có ấn tượng khá tốt với Tăng Nhiên.

Tăng Nhiên thất thần không đúng dịp, không hề ý thức được Từ An Kiều đã toát mồ hôi lạnh khắp người rồi lại tiêu tan.

Chỉ mơ hồ nghe thấy họ nhắc đến Lương Tư Triết, nhưng không chú ý đến nội dung nói chuyện cụ thể, lúc này cậu ta cũng không tiện mở miệng nói vừa nãy mình mất tập trung.
Tào Diệp chỉ coi như Tăng Nhiên có ý tưởng nhưng không dám mở miệng, bèn nói chậm lại ôn hòa khích lệ bảo: “Đạo diễn Tăng có ý tưởng gì cứ nói ra, tôi cố gắng thỏa mãn.”
Tăng Nhiên giơ tay cọ chóp mũi, hình như hơi xấu hổ, lưỡng lự một lát mới ấp a ấp úng nói: “Nếu Lương Tư Triết có thể đến quay lại, đương nhiên tôi cầu còn không được.”
Khóe miệng Từ An Kiều giật một cái theo, thầm nghĩ đạo diễn Từ rất không biết nhìn sắc mặt, đã nói đến mức này rồi, lại vẫn dám nhắc đến Lương Tư Triết, chỉ sợ sắc mặt Tào Diệp sẽ khó coi hơn.
Không ngờ lần này Tào Diệp nghe vậy ngược lại cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu, cười một lúc lâu mới dừng, lại là giọng điệu trêu chọc kia: “Mời Lương Tư Triết đến đây quay lại vai phụ… Đạo diễn Tiểu Tăng, các anh dám nghĩ thật.”
Đây chính là diễn viên được đạo diễn nổi tiếng Tào Tu Viễn nâng trong tim.
Cậu vừa cười lên, Tăng Nhiên cũng cười theo.

Câu nói vừa rồi chỉ xem như lời nói đùa mơ mộng hão huyền.
Tào Diệp kéo gạt tàn thuốc qua dập tắt thuốc lá, đứng dậy giơ tay duỗi lưng một cái: “Suy nghĩ lại đi, cũng không vội lắm.

Trình Đoan, anh bảo trên dưới công ty hợp mưu hợp sức, mọi người cùng nhau lọc ra mấy ứng cử viên.”
Trình Đoan đáp một tiếng “Được”.
“Hôm nay để lại phòng họp cho mọi người, tôi phải đi họp với mấy nhà đầu tư khác, còn không đi mộ tổ nhà tôi sẽ bị họ đào lên mất.

Đạo diễn Tiểu Tăng đi cùng tôi đi, liên quan đến chuyện quay lại, anh hiểu rõ hơn tôi.”
“À, được.” Tăng Nhiên đứng lên, đi theo Tào Diệp ra ngoài.
“Đúng rồi Trình Đoan, bên Hoàng Thiên Thạch,” Tào Diệp đi ra phòng họp, đã đóng cửa lại ló đầu vào nói, “Nhớ bảo pháp vụ cứng rắn hơn, nên bồi thường bao nhiêu tiền thì bồi thường bấy nhiêu, tuyệt đối không nên nương tay.”
“Biết rồi,” Trình Đoan ra dấu tay đã rõ, “Trong lòng tôi nắm chắc.”
Tào Diệp vừa đi, Từ An Kiều thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi thăm Trình Đoan: “Tình huống gì đây? Vừa rồi làm tôi sợ toát mồ hôi lạnh.”
Trình Đoan nhìn y cười, “Không nhìn ra à? Anh sờ vào vảy ngược rồi.”
“Vảy ngược gì? Bình thường giám đốc Tiểu Tào luôn hi hi ha ha, tôi thật sự không nhìn ra cậu ấy có vảy ngược gì.”
“Thật không? Nhưng trên dưới toàn thân cậu ấy chỉ có hai cái vảy ngược là Tào Tu Viễn và Lương Tư Triết, anh sờ rất toàn diện.”
Từ An Kiều lập tức nổi lên lòng tò mò: “Giám đốc Tiểu Tào và Lương Tư Triết có khúc mắc? Họ từng hợp tác với nhau?”
“Chuyện này anh hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm, theo tôi được biết chắc là chưa từng hợp tác, về phần khúc mắc gì đó, tôi cũng chỉ suy đoán thôi.

Anh cũng không cần quá để ý, anh biết tính Tào Diệp đấy, chốc nữa cậu ấy sẽ quên mất chuyện này, sẽ không để trong lòng.”
Nghe anh ta nói như vậy, Từ An Kiều gật đầu một cái hơi yên lòng, không nói thêm gì nữa.
“Làm chuyện chính trước đi,” Trình Đoan cầm điện thoại lên, “Tôi gọi mấy người tới, buổi sáng cùng mở cuộc họp.”

Bình Luận (0)
Comment