Một bữa cơm gần như luôn nói chêm chọc cười.
Lâm Ngạn thử dẫn chủ đề câu chuyện về “Lựa chọn tuyệt vọng”, nhưng Lương Tư Triết luôn có cách để đổi chủ đề.
Anh đối phó với phóng viên đều thuận buồm xuôi gió, mấy lời khách sáo ngoài nghề của Lâm Ngạn này đương nhiên không cần nhiều lời.
Nhưng Tào Diệp cũng không vội đi vào chủ đề chính, không nhanh không chậm nói đông nói tây với Lương Tư Triết.
Hai người anh tới tôi lui, không ai rơi vào thế yếu, cứ như đang so chiêu.
Lâm Ngạn ở bên cạnh lo muốn chết.
Hoàng thượng không vội thái giám gấp, hắn chẳng thể ngờ có một ngày câu nói này sẽ rơi xuống đầu mình.
“Nói gì có tác dụng đi.” Hắn gửi tin nhắn cho Tào Diệp, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tào Diệp nhìn điện thoại.
Tào Diệp nhìn lướt qua màn hình điện thoại trên bàn, vẫn làm theo ý mình nói chuyện tào lao với Lương Tư Triết.
Nhắc nhở ngoài sáng trong tối đều không có hiệu quả, mắt thấy đánh mấy vòng Thái Cực rồi, bữa tiệc sắp kết thúc, mấy người đều đã đặt đũa xuống.
Lâm Ngạn bất lực ra đòn sát thủ ngay trước mặt Tào Diệp: “Tư Triết cậu vẫn chưa biết đúng không, phim “Lựa chọn tuyệt vọng” liên quan đến thỏa thuận đánh cược một tỷ.”
Lương Tư Triết nghe xong quả nhiên nổi lên hứng thú, không đổi chủ đề nữa, ngược lại cúi người: “Có nghe thấy, cho nên rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cậu bảo nó nói đi.” Lâm Ngạn nghiêng mặt về phía Tào Diệp.
“Thỏa thuận đánh cược niêm yết của công ty mà thôi, chỉ có thể nói áp lực phòng vé của phim này hơi lớn, nhưng tính hết một tỷ lên đầu nó thì cũng không hiện thực lắm.”
Tào Diệp không nói dối.
Đôi câu vài lời liên quan đến “thỏa thuận đánh cược” trên Internet, chắp vá lại thật ra cách xa sự thật vạn dặm.
Gánh vác thỏa thuận đánh cược một tỷ cũng không phải bản thân phim “Lựa chọn tuyệt vọng”, mà là truyền thông Lomond – nhà đầu tư lớn nhất sau màn.
Chuyện phải ngược dòng tìm hiểu về ba năm trước đây, khi đó Lomond vừa mới thành lập, vướng vào vấn đề xoay vòng vốn.
Có hai con đường bày trước mặt công ty: hoặc là đầu tư bỏ vốn, chia nhỏ cổ phần công ty, hoặc là bị thu mua, dựa lưng vào cây đại thụ để hóng mát.
Tào Diệp chọn con đường thứ ba mạo hiểm hơn cũng gan dạ hơn, ký thỏa thuận đánh cược với tập đoàn Garness.
Nội dung thỏa thuận là tập đoàn Garness sẽ giải quyết tất cả vấn đề tiền bạc trước mắt giúp Lomond, nếu bốn năm sau Lomond thành công niêm yết với giá trị thị trường, đến lúc đó Garness sẽ dùng phần vốn này trở thành một trong những cổ đông của Lomond, ngày sau cũng không can thiệp vào bất cứ vận hành công việc nội bộ nào của Lomond nữa.
Nếu như niêm yết thất bại, Lomond sẽ tự động đưa về dưới sự quản lý của tập đoàn Garness.
“Garness?” Lương Tư Triết nghe được hai chữ này, nhướng mày một cái, “Bác cả của cậu đối xử với cậu… thật sự không nhân từ nương tay chút nào.”
“Chuyện làm ăn mà,” Giọng nói của Tào Diệp qua quýt bình thường, “Ông ấy cũng coi như tận tình hết nghĩa.”
Thỏa thuận đánh cược, luôn có một bên kiếm bộn không lỗ.
Là một tập đoàn ăn uống cao cấp nổi tiếng lừng lẫy trong nước, những năm này dưới sự quản lý chặt chẽ của Tào Tu Nghiêm bác cả của Tào Diệp, Garness đã ngày càng phát đạt.
Ba năm trước đây thắng ngay từ trận đầu tại thị trường Đông Nam Á, năm ngoái khách sạn đã gióng trống khua chiêng tiến quân vào thị trường Bắc Mỹ.
Tham vọng của Tào Tu Nghiêm không hề dừng lại, những năm này lại liếc đến thị trường phim ảnh trong nước.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, ông ta đã có ý thu mua Lomond từ lâu.
Lúc ấy Lomond rơi vào cảnh khốn khó, phương án đầu tiên Tào Tu Nghiêm đưa ra là Garness đầu tư cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của Lomond.
Đáng tiếc phương án này bị Tào Diệp từ chối ngay tại chỗ.
Thật ra bị Garness thu mua, cho dù đối với truyền thông Lomond khi ấy hay là hiện tại mà nói đều chưa chắc là chuyện gì xấu.
Đối với khi ấy mà nói, sau này vốn của Lomond dư dả, sẽ không còn gặp vấn đề khó khăn quay vòng vốn nữa.
Còn đối với hiện tại mà nói, có sự giúp đỡ của Garness, việc mở rộng chuỗi rạp chiếu phim ở các địa phương khác của Lomond sẽ rất thuận lợi, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn rất nhiều, đường rộng hơn cũng thuận hơn.
Nhưng Tào Diệp không thích.
Lý do rất đơn giản và đầy đủ, bởi vì không tự do.
Cho nên lần này cũng giống vậy, cậu sẽ không để cho truyền thông Lomond tùy tiện rơi vào trong túi Garness.
“Thật ra khi ấy cậu cũng có thể tìm tôi mà,” Ngón tay Lương Tư Triết chống hờ cằm, gõ nhẹ hai cái, “Có lẽ không ra tay hào phóng như bác cả của cậu, nhưng điều kiện tôi đưa ra, sẽ rộng rãi hơn ông ta nhiều.”
Tào Diệp như cười như không cười: “Anh định đưa ra điều kiện gì?”
Nửa người trên của Lương Tư Triết nghiêng về phía trước, thấp giọng nhìn vào mắt Tào Diệp nói: “Chỉ cần cậu mở miệng xin tôi, tôi sẽ không đưa ra điều kiện gì cả.”
Tào Diệp cười xùy một tiếng: “Cách xin như thế nào?”
Lương Tư Triết cười một tiếng, dựa trở lại thành ghế, hơi nâng cằm nhìn cậu: “Cậu phải tự nghĩ chiêu, cũng không thể không động não.”
Tào Diệp không cảm kích: “Đáng tiếc chiêu xin người khác giúp này, tôi không bao giờ nghĩ ra.”
Mắt thấy chủ đề sắp vòng đến “Lựa chọn tuyệt vọng”, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng lạ thường.
Tình huống có vẻ không ổn, Lâm Ngạn nghĩ, hắn vội vàng kéo chủ đề về quỹ đạo: “Đều là chuyện đã qua, nói những điều này có gì thú vị đâu? Tư Triết nếu cậu thật sự có lòng giúp Tào Diệp, thì mau đồng ý phim “Lựa chọn tuyệt vọng” đi, những cái khác, nói gì cũng là giả hết.”
Tào Diệp cau mày nói: “Lâm Ngạn.” Giọng điệu không vui, mang theo vài phần cảnh cáo.
Lương Tư Triết suy nghĩ mấy giây, cong vài ngón tay nhanh chóng gõ mấy cái lên bàn: “Cho bên bây giờ chỉ có tôi cứu được trận này đúng không?”
“Chỉ có cậu.” Lâm Ngạn giành nói trước Tào Diệp.
Lương Tư Triết nhìn về phía Tào Diệp.
Tào Diệp từ chối cho ý kiến.
Lương Tư Triết chú ý đến ánh mắt của cậu rơi trên tay trái của mình, thế là anh nhanh chóng duỗi ngón tay đang co lại ra, đặt lên bàn.
Lúc này Tào Diệp đưa mắt nhìn lên mặt anh.
“Có vẻ sếp Tào cũng không tán thành lắm nhỉ.” Lương Tư Triết nói, “Có thể vui lòng trả lời mấy câu hỏi của tôi không?”
Tào Diệp gật đầu với anh, ra hiệu anh hỏi tự nhiên.
Lương Tư Triết suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi: “Vậy nên tình huống trước mắt là dựa theo thỏa thuận, sang năm chính là thời hạn một năm cuối cùng của hiệp định giữa Lomond và Garness, đúng không?”
Tào Diệp gật đầu: “Phải.”
“Nếu phim này không xảy ra chuyện, các cậu dự tính phòng vé sẽ đạt tới một tỷ đúng không?”
“Đây là tình huống lý tưởng nhất,” Tào Diệp châm chước tìm từ, trả lời cũng không qua loa, “Trên thực tế, tôi cũng không cho rằng chỉ dựa vào bộ phim này có thể gánh được lượng phòng vé lớn như vậy, nhưng nếu tổng hợp cân nhắc sắp xếp thời gian chiếu, hiệu quả tuyên truyền tiền kỳ, quy mô phát hành trung kỳ, danh tiếng lên men hậu kỳ, cùng với biểu hiện của thị trường điện ảnh cùng thời kỳ, không phải không có khả năng đạt được một tỷ phòng vé.”
“Hiểu rồi,” Lương Tư Triết rõ ràng gật đầu, “Có lẽ Lomond cũng sẽ không chỉ nắm một lá bài này, dù sao vẫn còn hơn một năm.
Vậy để tôi đoán xem, tuy trong tay Lomond nắm giữ vài lá bài, có thể chia sẻ áp lực của thỏa thuận đánh cược, nhưng “Lựa chọn tuyệt vọng” do Lomond đầu tư chính, chế tác và tuyên truyền đều do các cậu chỉ đạo, dễ nhận thấy trước khi xảy ra chuyện, đây là lá bài cậu coi trọng nhất.”
Tào Diệp cười: “Anh đoán đúng rồi.”
“Nói cách khác, bây giờ chỉ có tôi cứu được trận này, câu nói này đặt ở tình trạng trước mắt, cũng không tính là nói sai chứ nhỉ?”
Tào Diệp thản nhiên nói: “Có thể nói như vậy.”
“Đã thế…” Lương Tư Triết cười với cậu, cười đến mức có phần ý tứ sâu xa, “Xin tôi đi.”
Trong thời gian ngắn Tào Diệp không nói gì, hai người nhìn nhau, mặc dù trên mặt Lương Tư Triết từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, nhưng rõ ràng không có ý định nhượng bộ, ánh mắt đối diện vô thức thêm chút ý giằng co.
Lâm Ngạn ngồi xem bên cạnh huyệt thái dương giật một cái, sợ một giây sau Tào Diệp lại nói ra một câu “Đến hay không tùy anh”.
Ngay khi hắn vừa định mở miệng đề nghị “Để tôi xin anh”, chỉ thấy Tào Diệp bỗng nhiên cười một tiếng: “Lương Tư Triết, anh báo ơn như vậy à?”
Lương Tư Triết nhìn cậu ba giây, cũng cười lên, nói: “Đùa cậu thôi.
Tôi đã nói sẽ đền ơn, cho nên tôi sẽ suy nghĩ kỹ lời mời này.”
Sau cuộc đối thoại anh tới tôi lui, Lâm Ngạn đứng ngoài quan sát cuối cùng đã nhìn ra: Hai người kia, một người lạt mềm buộc chặt, một người đã nghiện còn ngại, cho nên bữa tiệc này nhìn mặt ngoài là ba người chứ thật ra vốn không có chuyện của mình.
Bảo sao từ đầu đến cuối Tào Diệp luôn bình tĩnh, thì ra đã sớm đoán chắc Lương Tư Triết sẽ nhận lời mời này.
Báo hại mình ngay từ đầu còn định làm người hòa giải.
Đã như vậy, hắn cũng không cưỡng ép chuyển chủ đề lên “Lựa chọn tuyệt vọng” nữa.
Uống rượu vẫn chưa đã, hắn gọi điện thoại kêu tài xế tới, uống hai chén với Tào Diệp, tán dóc vài câu, không bao lâu thì rời đi trước.
Sau bữa cơm này, ấn tượng của Lâm Ngạn về Lương Tư Triết quả thực không tính là quá tốt.
Thời gian hắn tiếp nhận mảng điện ảnh của doanh nghiệp gia đình không dài, tổng cộng chỉ hai năm nên vẫn chưa từng có hợp tác sâu với Lương Tư Triết, những lần gặp gỡ với Lương Tư Triết đa phần đều thông qua Tào Diệp.
Mâu thuẫn giữa hai người này, với tư cách là kẻ ngoài cuộc hắn cũng biết chút ít, nhưng Tào Diệp không sẵn lòng kể cho hắn nghe, phần lớn mọi chuyện đều do Lâm Ngạn tự đoán.
Lúc trước tình cờ gặp trong bữa tiệc khác, nhiều nhất là sơ giao.
Chuyện Lương Tư Triết khó hợp tác, vẫn luôn là tin đồn trong giới, trước đây chưa từng “trải nghiệm”, bây giờ xem như có thể hiểu được rồi.
Một bữa cơm bình thường, diễn viên phải cười mà tiếp nhà đầu tư, đến trước mặt Lương Tư Triết, địa vị hai bên rớt xuống ngang nhau.
Nói thật, Lâm Ngạn chưa từng ăn một bữa cơm nào uất ức như thế.
Nhưng giới nào cũng xem trọng việc không thể thay thế.
Điều này đặc biệt đúng với giới của họ.
Bây giờ làng điện ảnh Hoa ngữ không thiếu các nhà đầu tư tiền nhiều quyền lớn, nhưng dù thế nào cũng không thiếu được Lương Tư Triết.
Người xem sẽ không đồng ý, các đạo diễn sẽ càng không đồng ý.
Điều Tào Tu Viễn nói tám năm trước đến bây giờ vẫn đúng —— “Cậu ấy là giấc mộng của tất cả đạo diễn, là món quà tạo hóa ban cho màn ảnh.”
Còn có một câu cũng lưu truyền rất rộng: “Diễn viên làm đến mức như Lương Tư Triết, là ông trời thưởng cho anh ta miếng ăn.”
Đương nhiên Lương Tư Triết có mạng lưới giao tiếp và cách làm việc của anh.
Nếu không cái giới này sẽ không tha thứ cho cái tính không biết trời cao đất rộng của anh.
Chỉ nói việc của mấy năm trước, có một công ty giải trí tốn giá cao mời một biên kịch nổi tiếng có thâm niên rời núi.
Yêu cầu đầu tiên mà nhà biên kịch nổi tiếng “gai góc” trong nghề này đưa ra đó là muốn Lương Tư Triết diễn nhân vật chính, nếu không thì không thương lượng chuyện này.
Nhưng trong vòng một năm Lương Tư Triết chỉ nhận nhiều nhất hai hợp đồng phim, thế là dự án này cho đến bây giờ vẫn chậm chạp chưa khởi động.
Có lẽ bởi vì nhà biên kịch Hà Sâm thêm ảnh đế Lương Tư Triết quá đỗi mê người, cho nên phía nhà sản xuất vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Lâm Ngạn đứng dậy nói muốn đi, hai người khác cũng không có tâm trạng tiếp tục.
“Đã gọi tài xế chưa?” Lâm Ngạn đứng lên, nhìn Tào Diệp hỏi, “Nếu không mày đi với anh, ngày mai lại bảo tài xế tới đây lái xe về là được.”
Tửu lượng của Tào Diệp không tính là tốt, uống vài ly rượu vang đỏ đã hơi chuếnh choáng, cậu xua tay đuổi Lâm Ngạn: “Ai biết anh sẽ ném em ở chỗ nào.” chuyện này có vết xe đổ rồi.
Lúc trước có một lần cậu uống say, Lâm Ngạn nói sẽ đưa cậu về nhà, kết quả nửa đường tự đi tiêu dao sung sướng, vứt cậu trong gay bar nhà mình.
Đến khi Tào Diệp tỉnh táo lại, vừa mở mắt ra đã đối mắt với một người đàn ông trang điểm đậm lộng lẫy đang nhìn cậu chằm chằm, suýt nữa hoảng sợ rớt cả cằm.
Từ sau lần đó, Tào Diệp không dám để Lâm Ngạn đưa mình về nữa.
Lâm Ngạn cười nói: “Mày yên tâm, lần này nhất định đưa mày về nhà bình an vô sự.”
Tào Diệp định nói gì đó, lúc này điện thoại trên bàn rung lên, có cuộc gọi đến.
Lâm Ngạn nhìn hai chữ “Lâm Huyễn” trên màn hình, cười đến là thích thú: “Ồ, xem ra thật sự không cần anh đưa, anh đi đây, đêm xuân vui sướng.” Nói xong cũng không quên chào hỏi Lương Tư Triết, “Tư Triết, đợi tin tức của cậu.”
Lương Tư Triết đang bưng cốc nước lên uống, nghe vậy giơ cốc với hắn một cái, đại khái ý là “Thoải mái đi”.
Tào Diệp cầm điện thoại lên nghe máy, xem ra cũng không có ý định tránh Lương Tư Triết.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Huyễn, hơi quyến rũ, lại hơi mềm mỏng: “Tào Diệp, cậu ăn cơm ở Tô Tạp đúng không?”
“Sao chị biết?”
“Trùng hợp chị cũng ở đây, vừa định đi, Tô Đường nói cho chị biết.” Tô Đường là bà chủ của nhà hàng tư gia này, nhân vật lớn nhỏ tới đây ăn cơm hầu như đều có chút giao tình với cô, Lâm Huyễn nói tiếp, “Cậu ở phòng riêng nào, chị đến tìm cậu uống một chén?”
“Chị thật sự muốn đến?” Tào Diệp dựa vào lưng ghế, khóe mắt nhìn lướt qua Lương Tư Triết, “Tô Đường không nói cho chị Lương Tư Triết cũng ở đây à?”
Lâm Huyễn cười vài tiếng trong điện thoại: “Được rồi, biết ngay cậu sẽ không muốn chị qua đó.”
Tào Diệp không quan tâm nói: “Tôi cũng không nói vậy, chị muốn tới thì tới.”
“Hay là thôi đi, sợ cậu mất hứng,” Lâm Huyễn dời chủ đề, “Buổi tối có hẹn khác không?”
“Không có,” Tào Diệp nghịch cái chén trong tay, biết mà còn hỏi, “Sao vậy?”
“Cậu nói xem?” Âm cuối hơi nâng lên, ý trêu chọc không nói cũng hiểu.
Lời nói ám chỉ đến mức này, Tào Diệp còn không có phản ứng thì tương đương với việc trực tiếp ngả bài với Lâm Huyễn.
Nhưng tạm thời cậu vẫn chưa có dự định này, ngẫm nghĩ bèn nói: “Vậy chị chờ tôi, tôi uống rượu không thể lái xe, về bằng xe của chị.”
“Được ~ chị đợi cậu.” Lâm Huyễn nói xong cúp điện thoại.
Tào Diệp đặt điện thoại lên bàn, cầm nửa chén rượu vang còn lại lên uống sạch.
“Là Lâm Huyễn?” Lương Tư Triết có phần hứng thú nhìn cậu hỏi, “Cô ấy muốn đến à?”
“Anh có muốn chị ấy đến không?” Tào Diệp hỏi ngược lại.
Lương Tư Triết sờ cằm một cái: “Ngồi xuống uống một chén cũng không tệ, rất lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.”
“Không phải anh tiêm disulfiram sao?” Tào Diệp hỏi.
“Liều mạng tiếp cậu mà.” Lương Tư Triết nhìn cậu cười.
“Thật không?” Tào Diệp nhướng mày nói, “Rất tiếc, chị ấy không chịu tới.”
“Thế thì tiếc thật,” Lương Tư Triết nói như vậy nhưng trong giọng nói lại không nghe ra ý tiếc nuối, anh cười một tiếng đứng lên, “Tôi cũng đi đây, cũng chúc cậu đêm xuân vui sướng.”
Lương Tư Triết cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, nắm chốt cửa kéo cửa ra, Tào Diệp bỗng nhiên lên tiếng ở sau lưng gọi anh lại: “Lương Tư Triết.”
Bước chân Lương Tư Triết dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp: “Hửm?”
“Hợp đồng phim, thật ra anh không nhận cũng không sao.”
“Là sao?”
“Chỉ muốn nhắc anh một câu, anh đền ơn lên đầu tôi, Tào Tu Viễn chưa chắc sẽ cảm kích.”
Lương Tư Triết nghe xong cười lên, khi anh lên tiếng giọng nói dường như trầm hơn vừa nãy: “Vậy còn cậu, Tào Diệp, cậu có cảm kích không?” Nói xong không đợi Tào Diệp có phản ứng gì, anh kéo cửa ra nhanh chân đi ra ngoài.
Cách khách sạn khoảng mấy bước, Lương Tư Triết mặc áo khoác vào, kéo mũ áo lên, che hơn phân nửa gương mặt.
Anh vừa đi ra, đám paparazzi ngồi xổm đợi ở bãi đỗ xe nghe tin lập tức hành động, giơ camera lên về phía anh, ánh đèn flash dày đặc im lặng nhanh chóng sáng lên phía trên ống kính.
Thấy Lương Tư Triết đi về phía chiếc Maybach kia, mấy người nhanh chóng hóp lưng lại như mèo chạy đến xe van nhỏ phía sau, chuẩn bị lát nữa đi theo xe.
“Này.” Lương Tư Triết bỗng xoay người, gọi họ lại.
Mấy người bị phát hiện chụp lén cũng không thấy sợ hãi, ngược lại xoay người chào hỏi anh —— trong bọn họ có mấy người đi theo chụp Lương Tư Triết nhiều năm, có thể nói là “đạo sĩ kính nghiệp”.
Lúc này trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng, giọng nói lắp bắp, nghe vào hơi vô lại: “Anh Lương, cuộc sống về đêm tối nay kết thúc sớm vậy à?”
“Đúng rồi,” Giọng nói của Lương Tư Triết không mang theo tức giận, ngược lại như đang nói chuyện với người bạn cũ nhìn lắm thành quen, “Đừng theo nữa, đêm nay không có tin gì mới, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong anh quay người tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe, còn giơ một cánh tay lên, đưa lưng về phía đám paparazzi vẫy hai cái.
Bỗng nhiên mấy tên paparazzi đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau một hồi, không biết ai gầm nhẹ một câu: “Theo đi, đứng đực ra đó làm gì?!” Những người còn lại lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng chạy về phía xe van.
Trong nháy mắt họ mở cửa xe định lên xe, chiếc Maybach giẫm chân ga gầm một tiếng chạy tuột qua, sau một cú quẫy đuôi, chớp mắt đã mất bóng dáng, chỉ để lại đuôi khói ô tô gay mũi trong không khí.