Tiếng huýt sáo sạch sẽ trong trẻo vang lên trong đường phố yên tĩnh, như thể ngay lập tức rạch ra một vết rách trong đêm nặng nề.
Khi Lương Tư Triết huýt sáo rất tập trung, khúc nhạc này quá xa xưa, mò ra từ trong trí nhớ, kéo theo hồi ức phủ bụi đã lâu.
Sau đó cha mẹ luôn cãi nhau không ngừng, đến mức anh sắp không nhớ rõ mình từng trải qua cảnh tượng vui vẻ hòa thuận như thế.
Khúc nhạc không dài lắm, huýt sáo xong điệu hát dân gian này, anh dừng lại ngẩn người nhìn không khí một lúc.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tào Diệp, đêm nay Tào Diệp yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhất là sau khi nghe xong đoạn huýt sáo này, thế mà không sôi nổi trò chuyện với anh như ngày thường.
Lương Tư Triết quay đầu nhìn Tào Diệp, không biết cậu đang nghĩ gì, cũng đang yên lặng nhìn anh, vẻ mặt giống như trước đó cậu nhìn lên đám mây trên trời.
“Sao thế?” Lương Tư Triết cười một tiếng với cậu, “Nhìn tôi như vậy.”
Tào Diệp chớp mắt một cái, như là chợt hoàn hồn lại, yết hầu hơi nhô chuyển động lên xuống dưới làn da mỏng, ánh mắt nhìn về hướng khác, giống như hơi trốn tránh: “Không, rất hay, đây là bài gì?”
Cái liếc mắt nhìn nhau trước khi trốn tránh hình như xen lẫn vài thứ gì khác, cũng không biết là trộn lẫn ánh trăng hay là bóng đêm, tóm lại giây phút đó trông Tào Diệp rất sinh động.
Lương Tư Triết cảm thấy sự sinh động kia thoạt nhìn hơi khác, anh không nói rõ được, nhưng là cách sinh động khác với sự hoạt bát sinh động ngày thường.
Lúc ánh mắt Tào Diệp tránh né, Lương Tư Triết có thể nhìn thấy lông mi của cậu hơi rung, anh cảm thấy tim mình trong phút chốc như trống không, đập loạn mấy nhịp sau đó mới khôi phục tần suất ban đầu.
Anh cũng nuốt khan một cái, cụp mắt xuống nói: “Không biết, trước kia tôi từng nghe một đoạn nhạc violin, sau này nếu có thời gian, cậu có thể dùng violin kéo thử xem.”
“Vậy anh dạy em?” Tào Diệp quay sang nhìn anh, khẽ hỏi.
“Được chứ.” Lương Tư Triết nở nụ cười rất nhẹ, cũng nhìn cậu một cái.
Bầu không khí hơi kỳ lạ, trước kia chưa bao giờ kỳ lạ như thế, nhưng sự kỳ lạ không làm người ta ghét, trái lại muốn nó dừng lâu thêm chút nữa.
Tào Diệp khoanh tay, cúi người xuống chống lên đầu gối, quay đầu nhìn mặt Lương Tư Triết, nhìn chằm chằm mấy giây.
“Nhìn gì đấy?” Lương Tư Triết không nhịn được giơ tay vỗ đầu cậu.
Lần này Tào Diệp lại không giãy nảy lên cũng không tránh, nhưng ánh mắt lại như lấp lánh trong đêm tối lờ mờ, nghiêng mặt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em cảm thấy anh cũng…”
Nửa câu nói ra nghe không rõ, Lương Tư Triết nhìn cậu hỏi: “Gì cơ?”
“Không có gì…” Tào Diệp đáp.
Em cảm thấy anh cũng không giống con gái… Vốn muốn nói câu này, nhưng nói được nửa câu thì muốn nói lại thôi.
Rõ ràng trước kia đều là nghĩ gì nói nấy, Trịnh Dần luôn bảo cậu nói chuyện mà không suy nghĩ, hôm nay không biết làm sao, chưa bao giờ có cảm giác nói được một nửa lại nuốt xuống.
Nhưng Lương Tư Triết của giây phút đó thật sự rất khác, ngẩn người nhìn không trung, có phần buồn bã lại có phần dịu dàng, khiến trái tim cậu lặng lẽ rung động trong phút lơ đãng, trong cơ thể có một cảm giác khó hiểu, nhưng lại không nói ra được cảm giác đó rốt cuộc là gì.
Trở về phòng tắm rửa, lúc ra khỏi phòng tắm Lương Tư Triết tiện tay tắt đèn, đi đến giữa hai chiếc giường, Tào Diệp nằm trên trên giường, nhìn Lương Tư Triết đến gần qua màn đêm: “Anh nghe thấy không?”
Bước chân Lương Tư Triết dừng lại, cúi đầu nhìn cậu: “Nghe thấy cái gì?”
“Bên ngoài lại mưa rồi.” Giọng nói của Tào Diệp mang theo chút buồn ngủ.
Lương Tư Triết nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài, lần này trời mưa không to như ban ngày, nhưng tiếng hạt mưa đập vào cửa vẫn rất rõ ràng, bóng đêm yên tĩnh, nghe vào rất hay.
Lương Tư Triết nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường cậu, trong bóng tối nhìn thằng vào Tào Diệp, thấp giọng nói chuyện phiếm với cậu: “Ừ, đám mây kia bay đến rồi.”
“Gần đây tóc anh dài rồi.” Tào Diệp nhìn anh nói.
Họ chỉ có thể nhìn rõ đường nét của nhau, còn có ánh sáng hơi nhấp nháy trong mắt.
Lương Tư Triết đáp: “Ừ.”
“Sau này anh có cắt tóc không?”
“Chắc có.” Sau khi về Nham Thành đi học, trường cấp ba cũng không cho phép nam sinh để tóc dài.
“Em vẫn chưa từng thấy dáng vẻ để tóc ngắn của anh đâu.”
“Sau này sẽ nhìn thấy…”
“Anh có nhớ đến đây ôm Tiểu Bạch nhỏ đi không?”
“Nhớ chứ…”
“Làm diễn viên rất bận, lúc anh ra ngoài quay phim nhớ tìm người cho nó ăn giúp anh.”
“Ừ.” Lương Tư Triết đặt tay lên tóc Tào Diệp sờ sờ.
“Anh lại sờ đầu em.” Ngoài miệng Tào Diệp phản kháng một câu, nhưng lần này vẫn không giãy nảy mà thỏa hiệp rất nhanh, “Thôi, em cho anh sờ đấy, lùn đi hai centimet thôi.”
Lương Tư Triết nghe xong bật cười: “Cậu không cho thì tôi có thể làm gì?”
“Nếu là Lâm Ngạn sờ tóc em, em nhất định sẽ đánh nhau với anh ấy, nhưng quan hệ hai ta tốt, em vẫn cho anh.”
“Vậy tôi sờ thêm hai lần.” Lương Tư Triết khẽ cười nói, lại xoa nhẹ hai lần trên tóc cậu.
“Này, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhá… Em đang nhẫn nhịn đấy.” Trong phòng không có người khác, nhưng có lẽ màn đêm quá yên tĩnh, lúc nói chuyện hai người cũng không tự chủ được nhẹ giọng nói, một lát sau Tào Diệp lại thấp giọng hỏi, “Lúc diễn thử anh có căng thẳng không?”
“Chắc có.” Lương Tư Triết nói.
“Thoải mái đi, anh xem như người cầm ống kính là em.” Tào Diệp nói lại lần nữa.
“Được, tôi coi ống kính thành cậu.”
“Ừ, hiểu như vậy cũng được… Ngày kia chú Dần sẽ dẫn bọn mình đi diễn thử rồi, vậy ngày mai chúng ta làm gì nhỉ?’
“Xem kịch bản, xem phim, đi tản bộ, cho Tiểu Bạch ăn…”
Tào Diệp nói tiếp lời anh: “Nếu trời không mưa thì trèo lên sân thượng hóng gió một lát.”
“Được.” Lương Tư Triết khẽ cười nói.
“Vậy… ngủ ngon, Lương Tư Triết.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi nói ngủ ngon Lương Tư Triết nằm dài trên giường, trong lòng buồn bã như dời sông lấp biển, anh chưa từng nếm trải cảm giác buồn bã này.
Lúc cha mẹ qua đời, cảm xúc tuyệt vọng và bất lực kia giống như sóng thần mãnh liệt, trong chớp mắt rợp trời kín đất đập ngay vào mặt anh, khiến anh không kịp giãy giụa chút nào đã bị nuốt hết vào.
Nhưng đêm nay lại khác, anh và Tào Diệp như cùng ngồi trên một con thuyền nhỏ, trôi trên mặt biển sóng cả mãnh liệt, lúc ở bên nhau thuyền này trôi đến đâu cũng không sao, nhưng bây giờ con đường đồng hành cuối cùng đã tới lúc mỗi người đi một ngả, những bấp bênh sau này đều không liên quan đến thiếu niên kia nữa.
Con thuyền vẫn là con thuyền đó, mặt biển vẫn là mặt biển thay đổi khó lường kia, nhưng một mình chèo con thuyền này nên lênh đênh tới nơi nào?
Biệt ly thật sự rất buồn, lần đầu trong đời anh biết điều đó.
Lương Tư Triết chưa từng do dự thế này, anh luôn quyết đoán dứt khoát, chuyện đã quyết định chưa bao giờ do dự không chắc, nhưng trong giây phút nhắm mắt anh lại bắt đầu không kìm lòng được khuyên nhủ mình: Nếu không… đợi thêm một ngày nữa? Chẳng phải vẫn chưa đến lúc nhất định phải đi sao? Ngày mai hãy đi, kiểu gì cũng có cách đi, thực sự không được thì anh đánh Tào Diệp bất tỉnh rồi đi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chẳng mấy chốc đã chiếm ưu thế trong đầu anh, gần như không cho phép ý nghĩ khác của anh ngoi đầu lên.
Ngày mai nhất định đi.
Lương Tư Triết tự nhủ.
Suy nghĩ này khiến anh bình tĩnh hơn, buồn bã trong lòng cũng giảm bớt một chút, anh nằm nghiêng đối mặt với Tào Diệp, trong bóng tối nhìn cậu một lúc, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng có chuyện, ngủ thì ngủ, nhưng buổi sáng tỉnh dậy rất sớm.
Lương Tư Triết cau mày mở mắt ra, lúc nhìn đến giường đối diện anh lập tức tỉnh táo lại.
Giường đối diện trống không, Tào Diệp không nằm trên giường.
Lương Tư Triết lập tức ngồi dậy.
“Tào Diệp.” Anh gọi một tiếng, ngủ cả đêm giọng nói hơi khàn.
Không có ai đáp lại, anh xuống giường qua loa xỏ dép lê, đi đến phòng vệ sinh thò người nhìn vào trong, bên trong không có ai.
Anh hơi hoảng sợ, không biết mình sợ điều gì, kéo cửa phòng chạy theo, lảo đảo chạy ba tầng cầu thang, chạy đến sảnh tầng một, ánh mặt trời sáng sớm lọt qua tấm rèm cửa dày, tầng một lờ mờ không rõ, giống như đang trong cơn mơ mê man, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhân viên phục vụ phụ trách giữ cửa nằm ngủ trên giường gấp, bị tiếng bước chân của anh đánh thức, vẫn buồn ngủ chống người lên hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
“Tào Diệp đâu?” Lương Tư Triết lấy lại bình tĩnh, cố gắng ổn định giọng hỏi, “Cậu ấy có xuống tầng không?”
“Cậu nói cậu trai ở cùng cậu à…” Người kia ngáp một cái nói, “Cậu ta ra ngoài rồi, đi từ sớm, nửa đêm nửa hôm cũng không biết đi đâu…”
“Đi lúc nào?”
“Không để ý, lúc ấy trời vẫn chưa sáng mà, chắc bốn năm giờ… sao vậy?”
Lương Tư Triết không nói gì, anh yên lặng đứng tại chỗ ngẩn ra.
Bốn năm giờ sáng rõ ràng là thời gian ngày thường Tào Diệp ngủ say nhất, nhưng mà cậu lại đi, rõ ràng người phải đi là mình…
“Còn ra ngoài không?” Người kia lại ngáp một cái thật dài, giục “Không ra thì tôi ngủ tiếp đây.”
“Anh ngủ đi.” Lương Tư Triết thấp giọng nói, “Cảm ơn.”
Anh quay người lên tầng về phòng, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tào Diệp, quay số xong, bên kia truyền lời “Số máy bạn gọi đã tắt máy”.
Đúng rồi, Lương Tư Triết nghĩ, nếu người đi là mình, lúc này chắc cũng sẽ tắt điện thoại để Tào Diệp không liên lạc được với mình.
Lương Tư Triết ném điện thoại lên giường, xoay người dùng ánh mắt liếc một vòng trên giường Tào Diệp, ngay sau đó lại nhìn tủ đầu giường, anh nghĩ có lẽ Tào Diệp sẽ để lại thứ gì đó.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, không nhìn rõ đồ đạc, anh đi đến bên giường, động tác hơi thô bạo kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi sáng lập tức chiếu vào, ánh sáng rất chói mắt, khiến anh phải híp mắt lại.
Lúc đi về giường anh nhìn thấy kịch bản đặt bên gối mình, anh nhớ rõ ràng tối qua kịch bản đặt trên tủ đầu giường.
Nghĩ đến gì đó, anh đi tới cầm lấy kịch bản kia, cúi đầu nhìn trang bìa, thấy rõ dòng chữ viết tay bên trên, kiểu chữ hơi xiêu vẹo, không được cho là đẹp, nhưng có thể nhìn ra viết rất chân thành: “Chào buổi sáng Lương Tư Triết, nhất định phải lấy được ảnh đế nhé, gặp ở lễ trao giải!”
Ánh mắt ngước lên từ kịch bản, Lương Tư Triết nhìn ánh nắng sáng bừng trong phòng, bỗng nhiên sinh ra ảo giác, ba tháng này dường như chỉ là một giấc mộng tươi đẹp hư ảo, khiến người ta sa vào.
Nếu không thì hiện thực sao lại tốt đẹp đến thế, khiến người ta chậm chạp không muốn tỉnh lại? Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng dài.
Nhưng vali hành lý đựng bên cạnh tủ quần áo lại im lặng nói cho anh biết, ba tháng anh và Tào Diệp ở chung này là thật.
Lương Tư Triết bỗng nghĩ đến gì đó, bước tới mở vali của Tào Diệp ra, không tìm được đồ anh nghĩ, lại kéo cửa tủ quần áo ra, duỗi tay vào lục, vẫn không có, anh sốt ruột vội vàng tìm kiếm xung quanh một lượt mới dám xác nhận, Tào Diệp gần như không mang theo thứ gì, cậu chỉ mang đi hai cái camera, còn có những hình ảnh hồi ức sinh động, thật sự tồn tại, chỉ xảy ra giữa hai người họ.
Anh không biết mình ngồi thẫn thờ bao lâu, dì đến quét dọn thấy cửa mở rộng ra, ló đầu vào hỏi: “Bây giờ quét dọn được không?”
Anh đứng lên, lấy lại tinh thần nói: “Dạ, được.”
Anh đứng bất động ở bên cạnh, nhìn thấy dì đứng cạnh giường bận rộn thay ga trải giường cho mình, trong đầu hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ cuồn cuộn nhấp nhô.
Động tác của dì lưu loát, dọn dẹp bên giường anh xong, nhanh chóng đến bên giường Tào Diệp, vừa định thay ga trải giường thì Lương Tư Triết bỗng mở miệng nói: “Giường này không cần dọn.”
“Không dọn à?’ Dì quay đầu nhìn thiếu niên ưa nhìn hơi mất hồn mất vía này, xác nhận với anh, “Không cần thay ga giường và vỏ chăn à?”
“Vâng, không cần.” Lương Tư Triết đáp.
Rất lâu sau đó, giới truyền thông biết trước khi ảnh đế Lương Tư Triết diễn tác phẩm đầu tay “Mười ba ngày”, anh đã từng cạnh tranh nhân vật Tiểu Mãn với con trai của Tào Tu Viễn.
Họ não bổ ra rất nhiều quá trình phức tạp lại truyền kỳ, bịa ra vô số câu chuyện sau màn anh chết tôi sống, sau bao nhiêu năm những câu chuyện này vẫn được khán giả bàn tán xôn xao, họ thích xem loại cốt truyện anh chết tôi sống, xé nhau kịch liệt này.
Nhưng Lương Tư Triết rất rõ ràng, đó là một buổi sáng không thể bình tĩnh hơn, anh hơi mờ mịt và luống cuống cầm kịch bản “Mười ba ngày”, ngồi trên giường mình, nhìn vài nếp nhăn do ngủ trên giường bên cạnh, ngẩn người rất lâu.
Chuyện sau đó, anh biết rất rõ ràng, Tào Diệp đi rồi, cuối cùng thiếu niên kia vẫn không nói lời nào tặng Tiểu Mãn cho mình.
Anh đi tới, nằm trên giường của Tào Diệp, gối lên gối, kéo chăn qua, anh ngửi được mùi sữa tắm như có như không trên người Tào Diệp, mùi sữa dừa hơi ngọt, anh nghĩ có lẽ anh vừa mở mắt ra, Tào Diệp lại trở về.
–– Dẫn theo chú chó, đứng trong ánh nắng chiều rực rỡ ở cửa gọi tên anh, thiếu niên cao gầy và chú chó cao cỡ nửa người, liếc mắt nhìn oai phong lẫm liệt.
Đó là một cảnh sống động nhất trong thời niên thiếu của anh.