Người đến tham gia tiệc đóng máy đều là bạn cũ của đoàn phim, thành viên nòng cốt thay nhau tới mời rượu, tốp này nối tiếp tốp kia, mới đầu hai người rất gần nhau, càng về sau càng bị kéo dài khoảng cách.
Nghe nói Lương Tư Triết đang cai rượu, người đến đây mời rượu không ai dám khuyên anh uống thêm một ngụm, đều chủ động uống cạn chén rượu trong tay mình.
Các thành viên nòng cốt của đoàn phim đều đi theo Tăng Nhiên từ các bộ phim độc lập lăn lộn tới đây.
Ở giới điện ảnh cậu ta vẫn chỉ được xem là một người mới, mà trong suy nghĩ của hầu hết những người mới, Lương Tư Triết chính là sự tồn tại cần được ngước nhìn.
Cho nên người tới đây mời rượu hoặc là muốn bày tỏ sự sùng bái, hoặc là chỉ muốn làm quen thần tượng trong khoảng cách gần, tóm lại hơn phân nửa đều là uống chén rượu trò chuyện đôi câu rồi rời đi, không dám quấy rầy quá nhiều.
Trên người Lương Tư Triết có cảm giác khoảng cách, càng gần anh thì cảm giác này càng mạnh, mạnh đến mức khiến người ta hơi vượt qua ranh giới sẽ tự giác thức thời rời đi.
Nhưng Tào Diệp không phải.
Lúc này Tào Diệp bị vây giữa đám người, ai đến cũng không từ chối mà uống với người ta, đến mức Lương Tư Triết có phần cảm thán những năm này tửu lượng của cậu làm thế nào tiến bộ nhiều như thế.
Trình Đoan đối phó xong mấy người mời rượu mình, cầm rượu đi đến chỗ Lương Tư Triết, cười nói: “Tư Triết, hơn nửa tháng quay thế này mệt lắm nhỉ? Nghe nói đoàn phim thường quay đến rạng sáng mới kết thúc công việc, thật là vất vả cho cậu rồi, tôi mời cậu một chén.”
“Công việc mà, nên làm thôi.” Lương Tư Triết cầm lấy ly đế cao trên bàn chạm một cái với anh ta, trong chén đựng nước đá, anh ngửa đầu uống, tỏ sự tôn trọng.
“Nghe nói tối qua cậu bị thương? Có nghiêm trọng không?” Trình Đoan nói, ánh mắt nhìn về phía cánh tay Lương Tư Triết.
“Cũng không nghiêm trọng, nhưng có thể tính là tai nạn lao động, nếu Lomond xem xét lại quyết toán cuối cùng, vậy tôi cũng không để ý.”
Trình Đoan cười nói: “Quyết toán cuối cùng thuộc quản lý tài vụ, sau cùng do sếp Tào ký tên, nếu cậu ấy chịu gật đầu, tôi cũng không có ý kiến.”
“Xem ra lát nữa tôi phải tranh thủ mới được.”
“Tối qua sếp Tào đến xem quay phim đúng không?”
“Ừ.”
“Đêm hôm khuya khoắt, cũng không nói trước với ai một tiếng, đi đi về về gần hai trăm cây số, trời mưa chạy đường dài cũng không dễ dàng.”
“Cho nên tôi giữ cậu ấy ở lại nghỉ một đêm trên xe.” Lương Tư Triết nói.
“À,” Trình Đoan giả vờ đột nhiên nhận ra, “Chả trách hôm nay không thấy cậu ấy đến công ty… Nhưng sếp Tào ấy à, giấc ngủ của cậu ấy không tốt lắm, như cậu ấy nói là bản thân lạ giường, đi ngủ nhất định phải có âm thanh, cậu ấy ở trong RV có quen không?”
“Tôi nghĩ cậu ấy ngủ khá ngon,” Lương Tư Triết nói, tiếp đó có phần nghiền ngẫm nhìn Trình Đoan, “Ông chủ Trình, anh nói bóng nói gió chẳng lẽ là để tìm hiểu tin đồn liên quan đến người yêu cũ?”
Trình Đoan sửng sốt, sau đó cười to che giấu sự xấu hổ, “Câu nói trong điện thoại tôi đùa thôi, cậu đừng để trong lòng… Nhưng tôi thật sự rất tò mò, hình như các cậu biết nhau rất nhiều năm rồi?”
“Đã nhiều năm rồi.”
“Bao lâu?”
“Khi đó tửu lượng của cậu ấy còn rất kém.”
Trình Đoan quay đầu nhìn thoáng qua Tào Diệp vẫn đang uống rượu với người khác, cười bảo: “Tư Triết có lẽ cậu hiểu lầm rồi, bây giờ tửu lượng của cậu ấy cũng rất kém, bình thường uống không được bao nhiêu, nhưng một dịp như tiệc đóng máy, mọi người vất vả hợp tác một thời gian, cuối cùng tụ tập lại đơn thuần là để vui vẻ, cho nên người đến mời rượu, cậu ấy luôn không từ chối một ai…” Vừa nói vừa nhìn Tào Diệp một cái, lắc đầu rằng, “Đêm nay có lẽ lại bị khiêng về rồi.”
“Tiệc đóng máy lần trước cũng thế?”
“Lần trước à… lần trước uống dữ hơn, chủ yếu là nhóm Tăng Nhiên được cậu ấy ‘đào’ ra ngay từ đầu, trước sau đều là cậu ấy tự liên lạc, qua lại mấy lần thì thành bạn bè, thành viên chính của đoàn phim này đều rất thích Tào Diệp.”
Trình Đoan không giải thích, Lương Tư Triết cũng nhìn ra được, từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, việc Tào Diệp khiến người khác thích chưa bao giờ thay đổi, cho dù gặp được ở thời điểm nào, cũng có thể nhìn thấy nhiều bạn bè vây quanh Tào Diệp.
Trò chuyện thêm vài câu, Lâm Ngạn cũng đến tìm Lương Tư Triết mời rượu, Trình Đoan nhường bước sang bên cạnh, duỗi tay đỡ Lâm Ngạn: “Sếp Lâm anh uống bao nhiêu rồi.”
Mắt thường có thể thấy Lâm Ngạn uống quá nhiều, đi đường chân nam đá chân chiêu.
Hắn không nói nhiều với Trình Đoan, một tay cầm một chai vang đỏ, tay kia bưng ly đế cao nâng lên với Lương Tư Triết: “Tư Triết à, phim này may mà có cậu, mới có thể quay lại suôn sẻ như vậy, tôi phải cảm ơn cậu đàng hoàng.” Hắn nói xong ngửa đầu tự uống cạn một ly, “Ly này coi như tôi cảm ơn cậu,” lại cầm chai vang đỏ rót vào nửa ly, “Ly này, tôi thay em trai Tào Diệp của tôi cảm ơn cậu.” Nói xong lại uống một ly.
Tuy nói lời dễ nghe, nhưng biểu cảm trên mặt trông có vẻ không được hiền lành, ánh mắt trộn lẫn men say rõ ràng trông rất tàn bạo, nhìn chằm chằm Lương Tư Triết, Trình Đoan luôn giỏi nhìn mặt nói chuyện, lúc này ắt hẳn nhìn ra người đến không có thiện ý.
Trình Đoan có dự cảm không ổn, anh ta nhìn thoáng qua Lương Tư Triết, Lương Tư Triết đứng bên bệ cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì, bình tĩnh đối mặt với Lâm Ngạn, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của anh.
“Ân huệ thanh toán xong rồi, vậy chúng ta tính toán đi, cai rượu thật hay giả?” Lâm Ngạn đặt ly trong tay xuống, cầm vang đỏ rót vào trong một cái ly khác, sau đó đưa cho Lương Tư Triết, “Tư Triết à, tôi nhìn ra rồi, cậu thích lên giọng nhất, cai rượu,” Lâm Ngạn cười nhạo một tiếng, “Tôi thấy cậu chỉ khinh thường mấy người bọn tôi, nếu Tào Tu Viễn đến muốn cậu tiếp rượu, tôi không tin cậu vẫn nói cậu cai rượu.”
Lương Tư Triết nở nụ cười, vẫn thong dong đứng đó, không có ý định nhận ly rượu kia: “Thầy Tào tới đây, tôi nên cai rượu thì vẫn phải cai.”
“Thầy Tào, nghe đi, xưng hô tôn trọng biết mấy, bùi tai cỡ nào,” Lâm Ngạn nhìn về phía Trình Đoan, “Đúng không sếp Trình?”
Trình Đoan đi tới ôm bả vai hắn, muốn kéo Lâm Ngạn sang bên cạnh: “Sếp Lâm, anh hơi say rồi, tôi tìm người pha ly trà cho anh giải rượu.”
Lâm Ngạn hơi mất kiên nhẫn hất tay Trình Đoan ra, dùng ngón tay chỉ Lương Tư Triết: “Làm gì đấy, Trình Đoan anh còn cúng vái cậu ta như thần à, những chuyện cậu ta làm năm đó anh không biết gì phải không?” Vừa nói vừa nhìn về phía Lương Tư Triết, hạ giọng, “Lương Tư Triết, nhiều năm như thế nể mặt em tôi tôi cũng chưa bao giờ nói cậu, nhưng tôi cảm thấy cậu rất đểu cáng.”
“Anh nói đi, tôi nghe.” Trên mặt Lương Tư Triết vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Ngạn, “Sếp Trình anh đừng ngăn cảm sếp Lâm.”
“Được, vậy cậu nghe cho rõ,” Lâm Ngạn ghét nhất điệu bộ lên giọng của anh, thấy anh không chịu khuất phục thì đặt mạnh cái ly lên bệ cửa sổ, động tác hơi mạnh tay, kinh động đến bầu không khí nâng ly nói chuyện vui vẻ xung quanh, rất nhiều người quay đầu nhìn sang, Lâm Ngạn không thèm để ý, ngược lại tăng âm lượng lên, “Cậu rất đạo đức giả cậu biết không? Cậu chính là đồ hai mặt.”
Người xung quanh nhìn sang ngày càng nhiều, Trình Đoan thấp giọng khuyên hắn một câu: “Sếp Lâm, có mâu thuẫn gì chúng ta trao đổi riêng…”
“Là sao?” Lương Tư Triết nhìn Lâm Ngạn, hỏi một cách hứng thú.
“Tôi hỏi cậu, năm đó Tào Diệp đối xử với cậu có tốt không? Vậy lúc nó gặp chuyện cậu đang ở đâu? Cậu có mặt lần nào chưa?” Lâm Ngạn nói xong rất hài lòng nhìn lông mày của Lương Tư Triết cau lại.
Cách đó không xa, Tào Diệp bị vây quanh ở giữa cũng chú ý đến tiếng động bên này, cậu hét lên với hắn: “Lâm Ngạn.” Âm thanh không lớn, nhưng khác biệt giọng điệu ngày thường, nghe vào có ý cảnh cáo.
Lâm Ngạn uống nhiều quá sẽ mượn rượu làm càn, điều này cậu đã biết từ lâu, nhưng cậu không ngờ hôm nay lại mượn rượu làm càn với Lương Tư Triết.
“Diệp Tử mày đừng quản anh, hôm nay anh rất có hứng thú, thay mày nói cho ra nhẽ.” Nói xong lại nhìn về phía Lương Tư Triết, ban đầu không định làm lớn chuyện, nhưng điệu bộ không quan tâm của Lương Tư Triết đã hoàn toàn chọc giận Lâm Ngạn.
Nói thật hắn rất ghét Lương Tư Triết, hôm nay mượn cơ hội này hắn phải lên lớp Lương Tư Triết mới được.
“Nói chuyện đi? Nếu không nhờ Tào Diệp cậu có thể có ngày hôm nay không?”
Người xung quanh Tào Diệp nhận ra tình hình không ổn, đều tự động tránh sang bên cạnh.
Tào Diệp nhìn mặt bên của Lương Tư Triết qua đám người, vóc người anh rắn rỏi, đứng dưới đèn không khí của sảnh tiệc, không ăn nhập với hoàn cảnh xa hoa trụy lạc xung quanh, trông như người tỉnh táo duy nhất trong đám người như lũ quỷ múa loạn kia.
Chợt, cậu lại nhìn thấy Lương Tư Triết đứng cuối hành lang, im lặng nghe phía sau cánh cửa thảo luận vết sẹo của mình, giống như lưỡi dao mỏng lóe ánh sáng lạnh đã được rèn luyện.
Tào Diệp gạt đám người đi tới, uống nhiều rượu nên bước chân không vững, lòng bàn chân hơi mềm, như là giẫm lên một giấc mơ đong đưa.
Đi vào nhìn thấy bàn tay cầm ly đế cao của Lương Tư Triết – là bàn tay tối hôm qua cầm cán ô, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
Lâm Ngạn vẫn mắng chưa đủ, âm thanh càng mắng càng cao, dùng tay chỉ Lương Tư Triết qua không trung: “Nếu không có nó, Tào Tu Viễn đã quên cậu là ai từ lâu rồi, năm đó Lâm Huyễn cũng không có khả năng tốt với cậu, cậu biết không?” Trình Đoan nắm bả vai hắn, dùng sức kéo Lâm Ngạn sang bên cạnh, Hạ Phương Văn và Từ An Kiều cũng tới khuyên, Lân Ngạn vẫn không nghe, phải mắng xong mới bỏ qua, “Cậu thì hay rồi, thoắt cái đã đến nhờ cậy Tào Tu Viễn lấy được ảnh đế, cậu cầm giải ảnh đế này đã ghiền không, cậu cầm giải có thấy yên lòng không? Cậu có biết bốn chữ vong ơn phụ nghĩa này viết như thế nào không? Không có Tào Diệp mẹ kiếp bây giờ cậu…” Hắn nói còn chưa dứt lời, trên mặt đã ăn một cú đấm rõ mạnh, ngay sau đó là một tiếng chửi, “Đệt!”
Lâm Ngạn quay đầu thẹn quá hóa giận nhìn Tào Diệp cho hắn một cú đấm, nhào đến muốn đánh lại, toàn bộ quá trình Lương Tư Triết không có phản ứng gì, lúc này duỗi cánh tay nắm lấy cánh tay Tào Diệp kéo ra sau, Tào Diệp vốn không đứng vững, bị anh kéo như thế suýt thì lảo đảo ngồi xuống đất.
Lương Tư Triết vòng tay ra sau lưng cậu, cầm cánh tay Tào Diệp đỡ cậu.
Lâm Ngạn bị Trình Đoan và Hạ Phương Văn giữ chặt, mu bàn tay che lên chỗ bị đánh trên mặt, nhìn Tào Diệp cả giận nói: “Đờ mờ mày đánh anh làm gì, anh nói chuyện giúp mày đấy, uống hỏng đầu rồi hả? Mày đánh hắn đi?”
“Anh cứ phải khiến mọi người chê cười đúng không?” Tào Diệp nhìn Lâm Ngạn, cậu cảm thấy đầu rất choáng, phải tốn nhiều sức mới có thể đứng vững, cậu nhíu mày, “Lâm Ngạn nếu anh thật sự xem em là bạn thì đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
“Được, xem như tao lo việc bao đồng,” Lâm Ngạn cười khẩy một tiếng, không giãy khỏi mấy người đang kéo mình, hắn nghiêng người trên lại gần mặt cậu, nhỏ giọng nói, “Không nỡ phải không? Tao đã nói rõ hết rồi, sớm muộn gì mày cũng ngã trên người hắn một lần nữa.”
Sau khi Lâm Ngạn bị Trình Đoan và Hạ Phương Văn lôi đi, bầu không khí trong sảnh đột nhiên lạnh xuống, mấy người trước đó vây quanh Tào Diệp uống rượu lúc này cũng không dám tùy tiện đến gần.
Từ An Kiều đi lên trước mời rượu làm nóng không khí, phân tán sự chú ý của mọi người.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tào Diệp giơ tay bóp ấn đường, nói với Lương Tư Triết, cậu cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, lúc này rượu ngấm vào, cậu ngày càng choáng đầu, nếu không nhờ Lương Tư Triết dùng cánh tay đỡ sau lưng cậu, chắc bây giờ cậu thật sự đứng không vững.
Lương Tư Triết dẫn cậu đi đến thang máy bên ngoài sảnh tiệc, đám người tách ra, ai cũng nhìn về phía họ, không che giấu nổi tò mò trong ánh mắt, giống như năm đó Lương Tư Triết dùng tay che mặt cậu, họ sóng vai đi qua đám người đông nghịt.
Những gì Lâm Ngạn nói là sự thật lại cũng không phải sự thật, Tào Diệp nghĩ, thoạt nhìn hình như có chuyện như vậy, nhưng phân tích mỗi một chuyện ra, chi tiết và cảm xúc trong đó cùng dâng trào, làm sao mấy câu nói của hắn đã có thể nói rõ ràng?
Nếu chuyện thật sự đơn giản như Lâm Ngạn nói thì tốt rồi, cậu đã đường ai nấy đi với Lương Tư Triết từ lâu, cả đời không qua lại với nhau, gì đến mức mấy năm sau giảng hòa lại làm bạn bè?
Chưa kể, tính cách Lâm Ngạn là vậy, trước khi quay thế khuyên cậu “và Lương Tư Triết nhiều nhất là chút xung đột nhỏ trẻ người non dạ”, bây giờ quay thế đóng máy, lại gán cho Lương Tư Triết cái mác “vong ơn phụ nghĩa”, điều nên nói và không nên nói đều đổ ra ở nơi đông người.
Bất bình giúp cho mình chắc là thật, dù sao năm đó Lâm Ngạn cũng biết rất nhiều chuyện, nhưng rất khó nói rõ hôm nay hắn làm như vậy đến cùng có phải vì lăng xê không.
Tuy rằng hiện trường đều là người của đoàn phim, nhưng nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi liệu có người thêm mắm dặm muối vào chuyện này rồi truyền ra ngoài không.
Vào thang máy, Tào Diệp đứng dựa vào tường, nhìn con số trên màn hình hiển thị cũng thấy bóng chồng, cậu nhắm mắt lại, âm thanh rất nhỏ: “Sao anh không giải thích một câu…”
“Giải thích cái gì?” Lương Tư Triết cũng dựa vào tường, nghiêng mặt sang nhìn cậu cười, “Anh ta nói cũng đúng mà.”
“Có thể giải thích nhiều điều lắm,” Tào Diệp uể oải lắc đầu: “Năm đó người ngây thơ là tôi, anh không cần phải tiếp tục chống đỡ tất cả thay tôi.”
Tốc độ của thang máy nội bộ rất nhanh, cửa thang máy mở ra, Trình Đoan và Hạ Phương Văn đưa Lâm Ngạn trở về đang đợi ở bên dưới.
Hạ Phương Văn đi vào trước, có phần áy náy nói với Lương Tư Triết: “Tư Triết cậu đừng để trong lòng nhé, tính Lâm Ngạn vậy đó, uống nhiều sẽ dễ mượn rượu làm càn, mấy người bọn tôi đều từng bị cậu ta om sòm.”
Lương Tư Triết đáp một tiếng “Ừ” lại bảo, “Không sao.”
Tào Diệp cố nén men say, bới ra một nơi tỉnh táo từ trong đại não hỗn độn, dặn dò Trình Đoan: “Không thể truyền video vừa rồi ra ngoài, lát nữa anh bảo người chuẩn bị quà cáp, bịt miệng lại.”
“Tôi biết, chuyện tuyên truyền tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu,” Trình Đoan làm cậu yên lòng, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi,” Nói đoạn nhìn về phía Lương Tư Triết, “Tư Triết cậu cũng thế, chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng để trong lòng, tôi gọi tài xế đến đưa các cậu về.”
“Không cần, tôi không uống rượu, lái xe đưa cậu ấy, sếp Trình anh đưa địa chỉ cho tôi.” Lương Tư Triết nói xong lại nhìn về phía Tào Diệp, “Chìa khóa xe cậu đâu?”
Tào Diệp say đến mức khó chịu, cau mày tìm chìa khóa xe đưa cho anh.
“Ơ, xe này của cậu ấy không dễ lái,” Trình Đoan cố ý nói gì đó khuấy động bầu không khí, “Aston Martin hộp số tay, Tư Triết cậu lái được hả?”
Lương Tư Triết nhận lấy chìa khóa xe, cười nói: “Maybach tôi còn lái được, cái này chắc cũng không có vấn đề.” Trông vẻ mặt anh không có gì khác thường, hình như cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng quá nhiều.
“À, phải,” Trình Đoan nhớ ra chuyện gì, cười bảo, “Tôi nhớ truyền thông còn từng phỏng vấn chuyện bằng lái A1 của cậu.”
Trình Đoan giúp một tay đỡ Tào Diệp lên xe, lại gửi địa chỉ của Tào Diệp cho Lương Tư Triết, dặn dò vài câu rồi rời đi cùng Hạ Phương Văn.
Anh ta phải đi xử lý chuyện ém miệng, bị Lâm Ngạn làm xáo trộn như vậy, kết thúc tiệc đóng máy đêm nay khá là khó giải quyết đây.