Họ đứng dưới cây, cành lá tươi tốt trên đỉnh đầu che bóng mát, Lương Tư Triết mơ hồ cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không đoán ra được, lại hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bố em và chú… Dần đâu?”
“Ở trong khu tập thể kia thảo luận cảnh lát nữa sẽ quay, cậu có muốn đến thăm họ không?”
“Không không không, em không đi.” Tào Diệp lùi lại một bước, nhưng phía sau cậu là cây, sau lưng đụng vào thân cây, dấu vết thắt lưng quất vẫn hơi đau, Tào Diệp vô thức “Shh” một tiếng.
“Tào Diệp, đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Lương Tư Triết quan sát vẻ mặt của cậu, nhận ra rằng sau lưng cậu có thể bị thương, “Cậu bị ai đánh? Ai đánh cậu?”
“Không,” Tào Diệp phủ nhận đáp, lại hơi do dự hỏi thăm, “Bố em với… chú Dần, hai người họ thế nào?”
Lời này hỏi rất mập mờ, Lương Tư Triết tưởng cậu đang hỏi trạng thái làm việc của họ ở đoàn phim.
“Họ rất tốt.” Lương Tư Triết cố gắng khiến giọng điệu thoải mái, muốn nói vài chuyện vui vẻ để Tào Diệp vui lên, “Cậu nói không sai, chú Dần giống như Doraemon, bố cậu đưa ra yêu cầu gì chú ấy cũng có thể thỏa mãn… Bố cậu ấy mà, thầy ấy rất giỏi, có rất nhiều lúc tôi không biết diễn như thế nào, thầy ấy hơi gợi ý là tôi đã hiểu, tất cả mọi người ở đoàn phim đều rất tin tưởng và nghe theo thầy ấy.
Vả lại sau khi tiếp xúc gần, tôi cảm thấy thầy ấy rất bận, có lẽ không phải cố ý xem nhẹ cậu, trong một năm gần đây thầy ấy cũng không hay rời khỏi đoàn phim, ngày nào cũng quay phim đến rạng sáng…”
Tào Diệp ngắt lời anh: “Hai ngày trước chẳng phải ông ấy vừa rời đoàn phim sao?”
“Cậu biết đoàn phim nghỉ? Là vì đoàn phim bị lây cảm cúm,” Lương Tư Triết cười nói, “Mấy ngày nay luôn có người hắt hơi quấy nhiễu việc quay phim, thầy Tào đã cho cả đoàn nghỉ ba ngày trở về dưỡng bệnh…” Anh đang nói thì trợ lý tạm thời hấp ta hấp tấp chạy đến, “Tư Triết, đạo diễn Tào bảo cậu vào vị trí.”
“À… được.” Lương Tư Triết đáp một tiếng, Tào Diệp vừa đến, anh cũng không có tâm tư quay phim, nhưng Tào Tu Viễn gọi anh qua, anh không thể trò chuyện tiếp với Tào Diệp, nếu không lại phải chậm trễ thời gian của cả đoàn phim.
“Tôi phải qua đó,” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp nói, “Nếu không cậu lên tầng đợi tôi một lát? Cậu sợ nóng mà, bên kia có quạt, mát hơn, tôi tranh thủ quay xong sớm.”
“Em ở đây thôi, không đi làm phiền các anh quay phim.”
“Vậy cũng được.” Lương Tư Triết nghĩ ngợi đáp.
Tào Diệp qua đó, có lẽ anh càng không có tâm tư quay phim, còn không bằng tĩnh tâm quay xong sớm, kết thúc công việc sau đó ăn một bữa cơm với Tào Diệp, hỏi cậu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trở lại khu tập thể gần đó, Lương Tư Triết không lập tức chạy vào vị trí mà trở về chỗ cất giữ đồ lấy áo khoác của mình, tìm ví tiền bên trong ra, nói với trợ lý: “Chị Trang, giúp em mua một cái kem đi, còn có nước ngọt, phải ướp lạnh đấy…”
Nói còn chưa dứt lời, bên kia lại có người đến giục: “Tư Triết mau lên, những người khác chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cậu thôi.”
“Tới đây,” Lương Tư Triết vừa đáp vừa đi qua, quay đầu lại ném ví tiền qua không trung cho trợ lý, “Bắt lấy này, chỗ ngồi của em có cái quạt điện nhỏ, chị cũng giúp em đưa luôn cho bạn em.”
“Biết rồi biết rồi,” Trợ lý bắt ví tiền, luôn miệng đáp, “Mau đi đi, nếu không đạo diễn Tào sẽ tức giận.”
Lương Tư Triết chạy tới, Tào Tu Viễn đang nói những hạng mục lát nữa cần chú ý với người quay phim, thấy anh tới đây y duỗi tay ôm bả vai anh, dẫn anh đi sang bên cạnh hai bước, giảng giải cảnh quay cho anh: “Lát nữa cậu bắt đầu đi từ chỗ này, đi thẳng đến tầng sáu, đi qua mỗi một tầng mỗi một cánh cửa đều phải lại gần nghe tiếng động bên trong, thời gian bao nhiêu cậu tự nắm rõ, trong lúc đó đừng dừng lại, quay phim sẽ luôn đi theo cậu để quay, ở đây chúng tôi thử cảnh dài…”
Lương Tư Triết vừa nghe vừa gật đầu đáp.
Tào Diệp dựa vào thân cây ngẩn người một lúc, đứng dậy đi hai bước sang bên cạnh, khi khu tập thể khuất khỏi tầm nhìn, cậu nhìn thấy Tào Tu Viễn đang ôm bả vai Lương Tư Triết nói cảnh quay cho anh.
Rõ ràng là tư thế trưởng bối ôm vãn bối rất bình thường, vả lại chỉ ôm một lát rồi buông ra, nhưng cậu không hiểu sao cảm thấy phiền lòng.
Cậu hơi chết lặng nhìn chằm chằm những người vội vàng đi lại kia, toàn bộ đoàn phim hơn trăm người đều đang bận rộn công việc của mình, mà cậu chỉ là một người ngoài cuộc, dường như không cùng một thế giới với họ, cũng không cùng một thế giới với Lương Tư Triết.
– – Đúng vậy, cậu tìm Lương Tư Triết nói gì đây? Nói rằng bố em và chú Dần lên giường rồi, anh cách xa họ ra, không, anh đừng nên ở lại đoàn phim, cách họ càng xa càng tốt, đừng sinh ra chút liên quan gì với họ, họ rất ghê tởm, em không muốn nhìn thấy anh thân mật khăng khít với họ… Sao có thể chứ? Không diễn “Mười ba ngày” Lương Tư Triết nên làm gì đây?
Lúc đang nhìn chằm chằm theo hướng kia thì Trịnh Dần từ trong tòa nhà đi ra, vừa đi vừa nói gì đó với nhân viên công tác, ngước mắt lên, bọn họ nhìn nhau một cái.
Cách mấy chục mét, Tào Diệp vẫn có thể thấy rõ Trịnh Dần hơi ngẩn ra.
Trịnh Dần nói một câu với người bên cạnh, sau đó bỏ lại người kia đi về phía Tào Diệp.
“Tiểu Diệp.” Cậu nghe thấy Trịnh Dần gọi cậu.
Tào Diệp lùi hai bước theo bản năng, quay người lại co cẳng chạy, cậu không muốn nhìn thấy Trịnh Dần, cậu muốn chạy trốn.
Hình ảnh kia lại bắt đầu phát tuần hoàn trong đầu cậu, một khi bắt đầu tuần hoàn sẽ không dừng lại được, lại muốn nôn.
Tào Diệp chạy rất xa, mấy trăm mét hoặc là hơn nghìn mét, cho đến khi chắc chắn Trịnh Dần không đuổi kịp, bước chân cậu mới chậm lại, đi vài bước rồi dừng hẳn, vịn một cái cây ở ven đường lại nôn khan mấy lần, người xung quanh đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu, cậu không quan tâm, quay lưng lại dựa vào thân cây bình phục cảm giác trào lên ở ngực.
Ghê tởm.
Hóa ra đều là giả.
Bảo sao đối xử tốt với mình như vậy, thiệt cho cậu một mực cho rằng anh ta là người thứ hai trên thế giới có thể tin được.
Lừa đảo, đờ mờ!
Bắt đầu từ khi nào? Lúc cậu sáu tuổi lần đầu tiên gặp anh ta? Hay là sớm hơn?
Mười năm, bọn họ luôn lừa cậu! Luôn xem cậu như thằng đần!
Bị bán còn đếm tiền giúp, câu này chắc đang nói thằng đần là mình đây?
Dối trá, vô sỉ, tởm lợm!
Tào Diệp đứng dậy khỏi thân cây, đi về hướng ngược lại địa điểm quay phim, không biết đi đâu, nhưng tối thiểu muốn cách xa hai người họ.
Cậu không biết tại sao mình lại tới đây, rõ ràng có một đám bạn, nhưng sao lại cố tình đến tìm Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết cũng rất phiền, gì mà Trịnh Dần giống như Doraemon, gì mà Tào Tu Viễn rất bận, anh ấy nói chuyện này để làm gì? Có phải anh ấy cũng biết chuyện này không, phối hợp với họ lừa mình?
Phiền, anh đứng về phía nào hả?!
Cậu gọi xe đến chỗ Lâm Ngạn, cậu có một nhóm bạn thân, không phải chỉ có mỗi Lương Tư Triết.
Đến cửa nhà Lâm Ngạn, cậu giơ tay bấm chuông cửa, Lâm Ngạn đi ra mở cửa cho cậu, Tào Diệp phờ phạc lên tiếng chào hắn rồi đi vào phòng khách, Lâm Ngạn đi sau đóng cửa.
Cửa phòng ngủ không đóng, bên trong vang lên giọng nói của một chàng trai, uể oải: “Anh Ngạn, anh đóng cửa phòng ngủ lại đi.”
Tào Diệp quay người lại, nôn “ọe” một tiếng như phản xạ có điều kiện, Lâm Ngạn đi phía sau cậu, bước chân không phanh lại bị cậu nôn lên người, nhảy lùi một bước: “Đạ mấu!”
Tào Diệp che miệng chạy vào trong phòng vệ sinh, cúi người xuống bồn cầu, nôn sạch bữa trưa vừa ăn.
“Chuyện gì thế?” Lâm Ngạn cởi áo, để người trần theo vào nhìn cậu, ti tiện hỏi, “Mày nôn nghén à Diệp Tử? Ai hại mày có thai?”
“Biến!”
“Mày nôn lên người anh còn bảo anh biến? Bố tiên sư có công lý không… Ơ kìa, mày bị gì đấy em? Ốm hả?”
Tào Diệp úp sấp bên bồn rửa mặt để rửa mặt, ngửa đầu uống một hớp nước ở vòi nước súc miệng hai cái, đoạn nhổ nước trong miệng vào bồn cầu: “Sao anh không nói trong nhà anh còn có người?”
“Trước kia nhà anh có người cũng không nói với mày, anh chơi của anh, mày chơi của mày, chỗ anh cách âm tốt, không làm phiền,” Lâm Ngạn lại gần khoác bả vai cậu, “Mày muốn nghe trộm anh cũng không để bụng, hửm.”
“Anh có thấy buồn nôn không!” Tào Diệp hất cánh tay của hắn ra, bước ra khỏi phòng vệ sinh, bước nhanh đi qua phòng khách, kéo cửa đi ra ngoài.
“Ê mày đi đâu vậy?” Lâm Ngạn đuổi theo hỏi, “Không ở chỗ anh à?”
Rầm một tiếng, Tào Diệp đóng sập cửa lại.
Đến khi Lâm Ngạn mở cửa đuổi theo ra ngoài, cậu đã đi thang máy xuống tầng.
Mẹ kiếp, làm thế nào bây giờ? Chuyện này nên tìm ai để nói?
Một hơi kìm nén ở ngực, vào không được ra không xong, quá bực bội.
Không muốn nói với Lâm Ngạn, bây giờ cậu nhìn thấy Lâm Ngạn cũng hơi muốn nôn, trước kia mình lại từng đến gay bar với hắn!
Nói với Trì Minh Nghiêu? Nói cũng vô ích, anh bạn kia còn ngây thơ hơn mình.
Vậy đi tìm Đại Bạch? Không không không, một khi nói với Đại Bạch, đoán chừng ngày mai tất cả mọi người sẽ biết.
Chuyện này không thể nói với Đại Bạch.
Bình thường nhiều bạn bè như thế, sao đến bây ngờ không có lấy một người để nói chuyện?
Thảo nào mới nãy mình lại đi tìm Lương Tư Triết.
Nếu cứ muốn tìm một người, cậu chỉ muốn nói với Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết trưởng thành hơn tất cả những người bạn của cậu, lại không phải sự trưởng thành cố ra vẻ, là kiểu trưởng thành biết cho phương án giải quyết.
Nếu kể với Lương Tư Triết, cậu cũng không cần lo lắng sẽ có người khác biết chuyện này, Lương Tư Triết sẽ không kể với người khác.
Nhưng bây giờ Lương Tư Triết nói với cậu một đống lời khen về Tào Tu Viễn và Trịnh Dần! Phiền!
Ngày nào anh cũng ở trong đoàn phim, chẳng lẽ không nhìn ra mờ ám giữa họ sao? Anh thậm chí có thể nhìn ra Tiểu Mãn thích Bành Yên!
Bọn họ chắc chắn là cùng một giuộc, không biết ai ném một chai nước khoáng trên đường, Tào Diệp đá mạnh một phát, chai nước khoáng bị đá lên rất cao, rơi về mặt đất, vô lực nảy hai lần.
Cậu lấy điện thoại ra gọi điện cho Lê Du, trong ống nghe vang lên tiếng “tút tút” một lúc lâu mới bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng trình diễn nhạc cụ phương Tây.
“Alo Tiểu Diệp?” Lê Du nói trong điện thoại.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đó?” Vừa nghe được giọng Lê Du, Tào Diệp đã không kìm được hơi muốn khóc, tủi thân, toàn những chuyện gì đâu…
“Buổi tối có buổi biểu diễn, mẹ đang tập luyện với dàn nhạc, đến đoàn phim gặp bố chưa?”
“Chưa ạ…”
“Sao vẫn chưa gặp? Không phải con nói lần này trở về muốn học làm phim với bố sao?”
Tào Diệp không nói gì, cậu không biết nên tiếp lời thế nào.
Lê Du cười bảo: “À mẹ biết rồi, anh ấy lại bận không quan tâm đến con đúng không? Vậy chú Trịnh Dần đâu? Con học thêm vài thứ với cậu ta cũng được mà, sau này nếu con muốn làm phim thì bây giờ phải học đoàn phim nhiều vào, cho dù nói thế nào ekip của bố con cũng là đoàn phim giỏi nhất cả Trung Quốc…”
Nhưng con nhìn thấy bố con và chú Dần… Nói không nên lời, khó mà mở miệng, chuyện này nói thế nào?
Chuyện mà cậu nhìn thấy cũng muốn nôn, nói cho mẹ Lê Du của cậu nghe sẽ thế nào?
Đệt.
Phiền!
“Con biết rồi ạ.” Tào Diệp đè nén bực bội trong lòng, cố gắng để cho giọng mình nghe vào bình thường hơn.
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, cậu càng không biết phải làm sao.
Chuyện này nhất định phải nói cho mẹ cậu biết, nhưng rốt cuộc phải mở lời như thế nào?
Cúp điện thoại, Tào Diệp ngồi xổm dựa vào một cái cây, ngây người nhìn xe cộ qua lại trên đường.
Hoang mang lo sợ.
Nhớ lại hôm qua, giống như chính mắt nhìn thấy sự sụp đổ của một vị thần.
Gạch ngói vỡ vụn mà nặng nề đập xuống đỉnh đầu, rợp trời kín đất, sắp đập vỡ cậu rồi…
—
Thoát vai là chuyện chỉ trong chớp mắt, nhưng nhập vai lại rất khó.
“Không được.”
“Cảm xúc không đúng.”
“Làm lại.”
“Làm lại.”
“Làm lại.”
“Làm sao? Trạng thái của cậu không đúng, nghỉ ba ngày đã ngốc rồi phải không?” Quay đến lần thứ sáu, Tào Tu Viễn ném kịch bản đi hất tay sang bên với Lương Tư Triết, “Cậu sang bên cạnh suy nghĩ một lát.”
Lương Tư Triết ra khỏi ống kính, đến bên cạnh cầm lấy kịch bản.
Tào Tu Viễn nói không sai, anh không nhập vai, một diễn viên mới chẳng có chút kỹ năng diễn xuất nào như anh, nếu không nhập vai sẽ không diễn tốt.
Lương Tư Triết đi đến cái ghế bên cạnh, quạt điện nhỏ không bị lấy đi, anh cầm kịch bản, đi vài bước về phía mặt bên khu tập thể.
Dưới cây trống không, Tào Diệp không ở đây, lúc này mặt trời đã dịu bớt, thời gian mặt trời lặn, bóng cây bị kéo rất dài.
Lương Tư Triết quay đầu nhìn, vẫy tay gọi trợ lý, trợ lý chạy bước nhỏ tới rất nhanh, đưa cho anh một chai nước.
“Bạn của em đi đâu rồi?” Lương Tư Triết vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống mấy ngụm, hầu kết trượt lên xuống.
“Đi lâu rồi, chị mua nước và kem xong, trở về đã không thấy cậu ấy đâu.”
“Ừm.” Lương Tư Triết giơ tay lau miệng một cái, nhíu mày nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Kem đặt trên ghế đã tan thành nước, thấm ướt cốc giấy, chạm vào hơi dính, nước ngọt ướp lạnh cũng mất một chút hơi lạnh, thậm chí bị phơi nắng hơi nóng lên.
– – Đột nhiên đến rồi lại đột nhiên rời đi, tìm mình có chuyện gì ư?
Lương Tư Triết đang nghĩ ngợi, bỗng chú ý đến Trịnh Dần đi đến sau máy quan sát, biểu cảm nghiêm túc gọi một tiếng “Anh Viễn”, âm lượng giảm đi, Lương Tư Triết chỉ có thể nghe rõ hai chữ “Tào Diệp” anh ta nói mở đầu.
Một lát sau, Tào Tu Viễn cau mày nói: “Tôi tìm nó nói chuyện gì? Chuyện của người lớn, một đứa con nít như nó thì biết gì.” Hình như Trịnh Dần còn muốn nói gì nữa, Tào Tu Viễn đã ngắt lời anh ta, “Đừng nói nữa, phim trường không nói việc tư.”
Trịnh Dần xử lý tất cả sự cố đột phát ở phim trường đều bình tĩnh tỉnh táo, nhưng bây giờ trông có vẻ tâm sự nặng nề, thật sự hơi khác thường, Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ Tào Diệp và Tào Tu Viễn lại xung đột? Cũng thật kỳ lạ, mỗi lần hai cha con này có xung đột, người sốt ruột ngược lại là Trịnh Dần.
Lương Tư Triết đi tới chỗ nghỉ ngơi lấy điện thoại, gọi cho Tào Diệp, Tào Diệp không nghe máy, anh lại gọi, Tào Diệp cúp máy rồi.
Có người đến giục anh: “Đạo diễn Tào hỏi cậu chuẩn bị thế nào?”
“Vẫn chưa xong, sắp rồi.” Lương Tư Triết đáp.
Quay mãi đến khi trời tối, cảnh dài lên cầu thang cũng không quay tốt.
Tào Tu Viễn nói rằng trạng thái của anh không đúng, trên thực tế anh cũng không nhập vai, anh vẫn luôn lo lắng Tào Diệp sẽ xảy ra chuyện.
Buổi tối trở về khách sạn, anh lại gọi điện thoại cho Tào Diệp, lần này điện thoại kết nối, nhưng đầu bên kia không phải giọng Tào Diệp, nếu như nhớ không lầm, chắc là giọng của Lâm Ngạn.
“Nó ngủ rồi, à… ban ngày đến tìm cậu, nó không sao, thì nhớ cậu chứ sao.” Lâm Ngạn ở đầu kia điện thoại nói một cách không đứng đắn.
Giọng Lâm Ngạn rất ngứa đòn, Lương Tư Triết lười nói nhảm thêm với hắn, hỏi tình hình của Tào Diệp vài câu rồi cúp máy.
Lần trước xảy ra xung đột là vì Tào Diệp đến quán bar, lần này là vì sao, chẳng lẽ Tào Diệp lại đến quán bar? Nếu ở cùng Lâm Ngạn chắc không tránh được, đứa trẻ này… Lần trước còn nói không làm bạn với Lâm Ngạn nữa mà?
Sau đó Lương Tư Triết không gặp lại Tào Diệp nữa, một khi nhập vai anh rất khó phân rõ mình là Tiểu Mãn hay là Lương Tư Triết.
Ba tháng cuối cùng đều tốn thời gian cho hai mươi mấy phút cao trào kia, cảm xúc đè nén tích lũy lại đạt đến điểm giới hạn bùng nổ.
Cảm giác nhập vai như thể đuối nước, ngày nào cũng đắm chìm trong cảm xúc bị đè nén, khiến anh cảm thấy khó thở, rất đau đớn.
Sau ba tháng, “Mười ba ngày” chính thức đóng máy, buổi tối đóng máy Lương Tư Triết lại gọi một cuộc điện thoại cho Tào Diệp, anh muốn gặp Tào Diệp, Tào Diệp không về được cũng không sao, anh lấy được cát-sê rồi, có thể ra nước ngoài tìm cậu.
Cách duy nhất anh nghĩ đến để mau chóng thoát khỏi Tiểu Mãn đó là gặp Tào Diệp.
Nhưng Tào Diệp không nghe máy, bắt đầu từ cuộc điện thoại kia, Lương Tư Triết bỗng nhận ra hình như Tào Diệp đang cố tình trốn mình.
Nhưng anh không nghĩ ra lý do, chẳng lẽ hôm đó quay phim để cậu chủ nhỏ đợi lâu quá dưới nắng, nên cậu không vui? Hay là Tào Diệp và Tào Tu Viễn có mâu thuẫn, anh không dỗ cậu ngay lập tức, cậu lại có tâm trạng?
Nhưng suy đoán thế nào cũng không có cách, anh không liên lạc được với Tào Diệp, cũng không tìm được cậu, chỉ có thể mặc cho bản thân nhập vai thoát vai chốc thì tỉnh táo chốc thì hồ đồ, mỗi ngày sống trong cảm xúc ngột ngạt như đuối nước.
Sau đó anh yêu đương với Hồ Vũ Tư một khoảng thời gian, mới đầu anh nghĩ rằng mình thật sự say đắm Hồ Vũ Tư, giống như Tiểu Mãn say đắm Bành Yên vậy.
Nhưng sau khi ở bên nhau, anh mới phát hiện ra rằng Hồ Vũ Tư và Bành Yên là hai người hoàn toàn khác biệt, anh cũng không phải Tiểu Mãn.
Phim là giả, nhân vật là giả, sự say đắm của anh với Hồ Vũ Tư cũng là giả.
Cứ như vậy chậm rãi thoát vai, không có Tào Diệp anh cũng có thể thoát vai, thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Mối quan hệ này kéo dài ba tháng, cuối cùng không ai nói chia tay với anh, Hồ Vũ Tư nhận một bộ phim mới, họ không còn liên lạc với nhau nữa, cứ thế kết thúc.
Sau đó, Lương Tư Triết và Tào Diệp đã gặp lại nhau, tại lễ trao giải Kim Tượng.
Đăng ký tham gia giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng là Tào Tu Viễn quyết định, tiệc đóng máy tối đó, Trịnh Dần ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu hỏi ý kiến của Tào Tu Viễn, hỏi y là muốn đăng ký giải Diễn viên mới xuất sắc nhất hay là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lương Tư Triết.
Tào Tu Viễn uống chút rượu, ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ ném mấy chữ cho anh ta: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Theo lý thuyết người mới giống như Lương Tư Triết đăng ký giải Diễn viên mới xuất sắc nhất sẽ ổn hơn, nhưng nếu Tào Tu Viễn đã lên tiếng, người khác đương nhiên không có dị nghị, chuyện liên quan đến phim, mọi người nhất trí tin tưởng Tào Tu Viễn một cách lạ thường.
Những chuyện ngoài phim đều do Trịnh Dần xử lý, ngay cả âu phục của Lương Tư Triết cũng là anh ta chuẩn bị, tây trang đen viền trắng, phối hợp với cà vạt sọc nghiêng, trang trọng lại không lộ vẻ quá già dặn.
Trịnh Dần mang tin tức lọt vào danh sách và âu phục đến cho Lương Tư Triết, “Hôm trao giải mặc bộ này đi,” lại quan sát anh, “Tóc cũng dài rồi, buộc lại đi, trường hợp này không cần phải che sự sắc bén của mình.”
Lương Tư Triết đáp lời, mặc dù anh cũng không cảm thấy mình có thể lên sân khấu nhận giải, trong hơn một năm quay “Mười ba ngày”, hơn phân nửa thời gian anh không biết mình đang diễn cái gì.
Nhưng sau đó, đề nghị Trịnh Dần đưa ra là đúng.
“Mười ba ngày” giành giải trước khi ra rạp, trước đó ngoại trừ tấm ảnh mờ do paparazzi chụp lén từ xa, không ai có thể từ cách thức khác hiểu được lần này Tào Tu Viễn nâng đỡ được một người mới như thế nào, các diễn đàn suy đoán liên tục, tin tức ngầm lưu truyền mỗi ngày, truyền thông và quần chúng đều tràn ngập tò mò về người mới này.
Mà sau đêm đó, ảnh đế trẻ tuổi Lương Tư Triết mặc âu phục, buộc tóc dài, trông sắc bén và nổi loạn, cảnh anh đứng trên sân khấu cầm cúp và phát biểu dưới ánh đèn đã chiếm cứ trang đầu truyền thông vào sáng hôm sau, khiến cho tất cả mọi người đều khắc sâu ấn tượng.