Hai ngày liên tục, Tào Diệp không đi tìm Lâm Huyễn.
Cậu thật sự hơi tức giận.
Hai năm này cậu cũng yêu đương vài lần, nhưng hơn phân nửa đều là vì theo phong trào và nhàm chán, bạn bè xung quanh đều yêu đương, cậu không yêu đương thì có vẻ lạc hậu.
Cậu chưa bao giờ nghiêm túc theo đuổi cô gái nào, đều là mấy cô gái có ý trước với cậu, cậu nhìn thuận mắt, hai người nhanh chóng thích nhau, lại vì cậu thường không hay để tâm, thành ra bình thường yêu chưa bao lâu đã chia tay.
Lâm Huyễn là cô gái đầu tiên cậu để ý theo đuổi, cậu thật sự thích Lâm Huyễn, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở phim trường đã có cảm giác mới gặp đã thân.
Lúc ấy cậu nhìn chằm chằm Lâm Huyễn rất lâu, cho đến khi Lâm Ngạn tới gần, nhìn sang theo ánh mắt cậu, trêu ghẹo một câu: “Mày dán mắt vào con gái người ta nhìn gì đấy Diệp Tử? Vừa thấy đã yêu à?” Lúc này Tào Diệp mới hoàn hồn.
“Thích thì theo đuổi,” Lâm Ngạn ở bên cạnh xúi giục cậu, “Lưỡng lự thêm lát nữa người ta đã chạy theo người khác rồi.”
Thế là đợi Lâm Huyễn quay xong cảnh kia, Tào Diệp đi tới bắt chuyện với cô, nói câu đầu tiên là “Tôi cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu rồi”.
Lâm Huyễn cười khanh khách: “Anh chàng đẹp trai cậu ở đoàn phim nào, diễn Hồng lâu mộng à?”
Tào Diệp cũng cười theo, không dây dưa thêm về vấn đề này nữa, nhưng cậu thật sự cảm thấy mặt nghiêng nào đó của Lâm Huyễn khá quen, góc nghiêng kia rất đẹp, khiến cậu cảm thấy hơi rung động.
Nửa tháng sau đó mỗi ngày cậu đều đến tìm Lâm Huyễn.
Lâm Huyễn lớn hơn cậu hai tuổi, cách nói chuyện và xử sự đều rất trưởng thành, thỉnh thoảng còn thích trêu cậu, Tào Diệp cảm thấy ở chung với cô rất vui, mãi đến chiều ngày đó gặp được Lương Tư Triết.
Lái xe về từ hiện trường ghi hình, trên đường đi tâm trạng Tào Diệp rất tệ.
Cậu biết Lương Tư Triết và Lâm Huyễn hợp tác một bộ phim tình cảm, làm người yêu màn ảnh được mấy tháng, nhưng nếu mấy tháng này sớm chiều ở chung cũng không thích nhau, tại sao lúc này bỗng mập mờ bắt đầu tán tỉnh?
Còn ở ngay trước mắt cậu, giống như cố tình làm cho cậu xem ấy.
Thật là uất nghẹn.
Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, Tào Diệp đập mạnh lên vô lăng, đời này cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác uất nghẹn như thế.
Không đến đoàn phim tìm Lâm Huyễn, Tào Diệp lại rảnh rỗi, Lâm Ngạn gào to trong nhóm nói là buổi tối tổ chức uống rượu, ban đầu Tào Diệp chưa nói sẽ đi, nhưng buổi tối rảnh quá cuối cùng vẫn lái xe đi.
Vào quán bar, trong bầu không khí xa hoa trụy lạc, Lâm Ngạn đẩy cho cậu một chén rượu: “Ơ, mày đi theo đuổi Lâm Huyễn kia mà? Sao lại có thời gian tìm bọn anh?”
Vừa nghe Lâm Ngạn nhắc đến chuyện này, Tào Diệp lập tức trở nên không vui: “Không theo đuổi nữa.”
Bên cạnh có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Sao đây? Không lẽ Lương Tư Triết theo đuổi được Lâm Huyễn rồi?”
Hắn ta đang nói danh hiệu “Kim đồng ngọc nữ” được truyền thông thường xuyên nhắc đến mấy ngày gần đây, vốn chỉ muốn nói đùa một câu, nhưng không ngờ Tào Diệp luôn là người nói đùa được, sau khi nghe nói như thế thì lập tức xị mặt.
Tào Diệp không phải người giỏi giấu cảm xúc, vui giận viết hết lên mặt, lại vì bình thường trên mặt luôn mỉm cười nên sự không vui lúc này mới khiến người ta nhìn rõ.
“Không phải chứ?” Lâm Ngạn ngạc nhiên, “Hai người họ thật sự có gian tình?”
“Sao em biết.” Tào Diệp nói.
“Chắc chắn mày biết,” Lâm Ngạn nói, “Nếu không thì tại sao mày không vui? Anh nói này, Lương Tư Triết cũng thật là không có lương tâm, nếu lúc ấy không nhờ mày ra tay giúp hắn, bây giờ vẫn chưa biết hắn ngủ trên giường nhà đầu tư nào đâu, thế mà giành Lâm Huyễn với mày?”
“Tùy việc mà xét, đừng nói cái khác.”
“Được…” Lâm Ngạn kéo dài giọng, “Nếu tùy việc mà xét, đẳng cấp của Lương Tư Triết chắc cao hơn mày nhiều đúng không, giành người với hắn không có phần thắng, nghỉ chơi đi em.”
Tào Diệp hơi không phục: “Dựa vào đâu em không có phần thắng?”
“Mày quá non, nhìn cái là biết chơi không lại hắn.” Lâm Ngạn quay đầu hỏi những người khác, “Đúng không? Chúng mày cảm thấy sao? Nếu không cá cược đi, tao đặt Lương Tư Triết thắng, nào nào nào, mỗi người đặt một bữa cơm, thua nhớ mời cơm nhá.”
“Tôi cũng đặt Lương Tư Triết.”
“Cùng đặt Lương Tư Triết.”
“Chắc chắn là Lương Tư Triết.”
…
Cả bàn người đều đặt Lương Tư Triết, đương nhiên cũng có ý trêu Tào Diệp, Tào Diệp nhỏ tuổi nhất, họ đều thích trêu cậu.
Lâm Ngạn nhịn cười nói: “Được, đặt Lương Tư Triết hết, Diệp Tử mày đặt ai? Nếu không mày cũng đặt Lương Tư Triết đi? Thua người không thua cơm, nếu mày đặt chính mày, vậy phải mời cơm đến sang năm đấy.”
“Em cứ đặt chính em,” Bị họ khích, Tào Diệp nóng lên, buông lời nói trước một bàn người, “Các anh chờ mời cơm đi.”
Lễ ra mắt phim tối ngày hôm sau, Tào Diệp mời mấy người bạn cùng đến cổ vũ cho Lâm Huyễn, đồng thời theo đề nghị của Lâm Ngạn đã bao hết buổi chiếu của một rạp chiếu phim gần đó trong suốt một tuần.
Lâm Ngạn nói theo đuổi gái phải phô trương, Tào Diệp cũng không nghĩ ra chiêu nào để lấy lòng cô gái người ta, nếu Lâm Ngạn từng tìm hoan mua vui đã nói như vậy, cậu sẽ làm theo.
Khi trợ lý đi tới nói tin tức này cho Lâm Huyễn, Lương Tư Triết cũng có mặt, họ đang chờ bộ phim kết thúc và đi lên sân khấu gặp nhóm khán giả đầu tiên.
“Thật hả?” Sau khi nghe được tin tức này, Lâm Huyễn rặt vẻ kinh ngạc, “Nói cách khác, một tuần tiếp theo tất cả khán giả đến rạp chiếu phim kia xem Nổi gió đều không mất tiền?” Lại quay đầu nhìn Lương Tư Triết, “Tư Triết cậu đã nghe chưa? Tào Diệp bao rạp một tuần cho phim của chúng ta.”
“Nghe thấy rồi.” Lương Tư Triết nói, trong giọng nói không nghe ra dao động cảm xúc gì, kịch bản bị anh cuốn trong tay, nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay kia.
Lâm Huyễn đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh trang điểm lại, Tào Diệp và mấy người bạn của cậu đã đến sau sân khấu.
Lương Tư Triết đang đứng ở gần cửa sổ trong phòng nghỉ ngơi, dựa vào bệ cửa sổ tán gẫu với diễn viên khác của đoàn phim.
Lúc đám người đi vào sau sân khấu tiếng động không nhỏ, Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua, đúng lúc đối mặt với Tào Diệp, nhưng lần này Tào Diệp không chào anh mà dời tầm mắt đi rất nhanh.
Cậu ấm đến rồi.
Lương Tư Triết thầm nghĩ.
Một nhóm người ngồi kín ghế sofa trong phòng nghỉ, cậu ấm hình như được cưng chiều trong đám công tử bột nhà giàu này, chủ đề của mọi người đều vây quanh cậu.
Lương Tư Triết nghe được họ đang xúi giục Tào Diệp gọi điện thoại cho Lâm Huyễn, hỏi bây giờ cô ở đâu, nhưng Tào Diệp từ chối.
Thế là Lâm Ngạn quay đầu hét: “Lương Tư Triết, Tào Diệp có lời muốn hỏi cậu.”
Tào Diệp cầm lấy kẹo bạc hà trên bàn ăn, vừa xé vỏ xong, nghe vậy lập tức phủ nhận nói: “Em không có.”
“Nó muốn hỏi cậu Lâm Huyễn…” Lâm Ngạn nói được một nửa Tào Diệp đã quay người lại nhét kẹo bạc hà vào miệng hắn, ngăn hắn nói tiếp.
Lương Tư Triết đứng dậy từ bệ cửa sổ, nhìn về phía Tào Diệp: “Tào Diệp cậu lại đây.”
Tào Diệp ngồi trên sofa, đối mặt với anh hai giây, sau đó đứng dậy đi về phía Lương Tư Triết.
Xung quanh ồn ào: “Ồ, giằng co ngay mặt, Diệp Tử đừng sợ nhá!”
Tào Diệp đi tới, dừng trước mặt Lương Tư Triết: “Chuyện gì?”
“Đến chỗ khác nói.” Lương Tư Triết nói xin lỗi với mấy diễn viên khác, rồi quay người sang dẫn Tào Diệp ra khỏi phòng nghỉ.
Lối đi trong rạp chiếu phim không quá nhiều người, nhân viên đều đang vội vàng chuẩn bị cho lễ ra mắt đêm nay, cho dù nhìn thấy Lương Tư Triết cũng không kịp dừng chân xin anh chụp ảnh ký tên.
“Ai dạy cậu bao trước cả rạp?” Lương Tư Triết vừa đi vừa hỏi, “Lâm Ngạn?”
Cơn giận của Tào Diệp đã tiêu tan mấy ngày trước, nhưng Lương Tư Triết vừa hỏi xong cậu lại nghĩ đến cảnh tượng đêm đó cả bàn người đều đặt Lương Tư Triết sẽ thắng.
Bây giờ Lương Tư Triết hỏi như vậy, rõ ràng giống như họ nói, cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay, cũng cảm thấy cậu sẽ không nghĩ ra chiêu nào để theo đuổi gái.
“Không ai dạy tôi,” Tào Diệp nói dối, “Tôi tự nghĩ.”
“À, ra tay rất hào phóng nữa,” Lương Tư Triết cười một tiếng, nghiêng mặt sang nhìn cậu, “Nhưng cậu cảm thấy Lâm Huyễn sẽ đổ?”
Giữa lông mày anh điểm xuyết ý cười, như thế rất hiểu Lâm Huyễn, Tào Diệp không hiểu sao hơi bực bội: “Sao anh biết cô ấy không đổ?”
“Cậu biết cô ấy nửa tháng, tôi biết cô ấy nửa năm, tôi tự nhận hiểu cô ấy hơn.” Lương Tư Triết dừng bước chân, xoay người lại nhìn Tào Diệp, “Tào Diệp, Lâm Huyễn không hợp với cậu.”
“Anh biết cô ấy không hợp với tôi? Nói không chừng cô ấy đổ tôi đấy.” Tào Diệp nhìn anh, “Cạnh tranh công bằng, dựa vào bản lĩnh, anh gọi tôi ra ngoài chẳng lẽ hy vọng tôi tặng cô ấy cho anh?”
“Cậu thật sự muốn giành gái với tôi à Tào Diệp…” Lương Tư Triết cười một tiếng, dường như cảm thấy hơi vô lý, tiếp theo khẽ lắc đầu, “Được thôi, nếu cậu đã nói dựa vào bản lĩnh, vậy tôi sẽ rèn luyện với cậu.”
Hiệu quả của buổi gặp gỡ trong lễ ra mắt hôm đó ngoài dự đoán, nguyên nhân là Lương Tư Triết hiếm khi hợp tác tất cả vấn đề.
Cảnh được chú ý nhất trong “Nổi gió” là cảnh hôn của Lương Tư Triết và Lâm Huyễn.
Lương Tư Triết ra mắt ba năm, quay bốn bộ phim, tuyến tình cảm trong ba bộ phim kia hoặc là mờ mịt hoặc là gần như không có, mà Lâm Huyễn ra mắt hai năm, cũng chưa bao giờ đóng cảnh hôn.
Kim đồng ngọc nữ hai mươi mốt tuổi, vừa bước vào thế giới của người trưởng thành không lâu, cũng đều là nụ hôn đầu trên màn ảnh, phát hiện này khiến khán giả phấn khích không thôi.
“Theo như tôi biết, lần này hai người đều trải qua nụ hôn đầu trên màn ảnh, vậy mỗi người có cảm nhận như thế nào?” Dẫn chương trình vừa đặt câu hỏi, khán giả bên dưới đã thét lên.
“Con gái có thể sẽ hơi thẹn, Tư Triết nói trước đi, được không?” Dẫn chương trình cười nhìn Lương Tư Triết.
Mỗi lần phỏng vấn trước đó hai người đều đã được hỏi vấn đề này, nhưng Lương Tư Triết chưa bao giờ trả lời ngay mặt.
Nhưng lần này anh không dùng chiêu “Bạn đoán xem” thường dùng kia.
Anh ngồi trên ghế chân cao, giống như suy tư hai giây, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Huyễn, hình ảnh buổi phỏng vấn được phát trực tiếp trên màn hình lớn sau lưng, đạo diễn kéo cận cảnh ống kính, khán giả bên dưới có thể thấy rõ ánh mắt của Lương Tư Triết rơi trên đôi môi đỏ thắm của Lâm Huyễn, dài mấy giây đồng hồ.
“Cảm giác…” Anh cụp mắt nhìn môi Lâm Huyễn, thấp giọng nói: “Hơi mềm.”
Giọng nói hơi trầm trải qua micro khuếch tán ra trong phòng ghi hình, khán giả đều sôi trào lên bởi lời nói này của anh, tiếng thét chói tai giống như muốn phá vỡ đỉnh trường quay.
Một hồi lâu, đợi tiếng ồn ào lắng xuống, dẫn chương trình hỏi tiếp: “Vậy còn Lâm Huyễn?”
Lâm Huyễn cũng quay đầu nhìn Lương Tư Triết, hai người đối mặt trong tiếng thét chói tai ở hiện trường, Lâm Huyễn nói vào micro: “Trước đó truyền thông nói rằng Lương Tư Triết có một đôi mắt khiến người ta sa vào, lúc ấy tôi nghĩ, lời nói này hóa ra là thật.”
“Vậy bạn sa vào chưa?” Dẫn chương trình hỏi.
Lâm Huyễn dừng một lát mới đáp: “Tôi đã sẵn sàng sa vào bất cứ lúc nào.”
Trong tiếng reo hò ở hiện trường, đám người ồn ào bên tai Tào Diệp: “Này, thua rồi thua rồi, nhớ mời cơm đấy!”
Tào Diệp đứng lên, nghiêng người đi qua khe hở giữa hàng ghế, hơi căm tức rời đi.
Không theo đuổi được Lâm Huyễn cũng không sao, cậu cũng không nhất định phải là Lâm Huyễn, nhưng mất mặt trước mặt nhiều người như thế, cậu cảm thấy thực sự không ở tiếp được nữa.
“Vậy Tư Triết có muốn nói gì với lời này không?” Dẫn chương trình hỏi xong, một lúc lâu không nhận được câu trả lời của Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết đang ngẩn người nhìn chằm chằm chỗ ngồi trống không dưới sân khấu.
“Tư Triết?” Dẫn chương trình nhìn theo tầm mắt anh, “Nhìn gì bên dưới sân khấu vậy? Chẳng lẽ dưới đó có cô gái xinh hơn Lâm Huyễn?”
Lúc này Lương Tư Triết mới hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh nở nụ cười: “Không có.”
Sau đó Lương Tư Triết cũng hơi hối hận, cảm thấy đêm đó mình làm thực sự có phần quá đáng.
Trêu Tào Diệp lúc riêng tư thì thôi, trước công chúng, ngay trước mắt những người bạn xấu kia, làm vậy hình như đã khiến cậu mất mặt.
Thiếu niên cái tuổi này đều sĩ diện, không biết sau đêm đó, những người bạn đi cùng Tào Diệp sẽ trêu ghẹo cậu như thế nào.
Thôi bỏ đi, Lương Tư Triết nghĩ, nếu Tào Diệp thích thật, vậy để hai người họ ở bên nhau đi.
Dù sao bây giờ anh và Lâm Huyễn cũng không cùng một đoàn phim, nhắm mắt làm ngơ vậy.
Vả lại, thích thì thích, anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể ở bên Tào Diệp.
Anh chắc chắn là người chủ nghĩa bi quan về mặt tình cảm, mà Tào Diệp là một người ăn chơi gặp ai yêu người đó, thật sự ở bên nhau hai người họ không biết sẽ giày vò ra nông nỗi nào, có lẽ còn không bằng làm bạn bè lâu dài và yên ổn hơn.
Ngày hôm sau Lương Tư Triết và Lâm Huyễn được mời chụp trang bìa tạp chí, cảnh đường phố, trong lúc nghỉ ngơi Lâm Huyễn đến tìm anh tán gẫu.
Lương Tư Triết ngửa đầu uống mấy ngụm nước, cầm chai nước khoáng, thờ ơ hỏi: “Hôm nay Tào Diệp không tới đưa cậu đi?”
“Không, tối qua chẳng nói tiếng nào đã đi rồi, đâu dễ nguôi giận thế được…” Lâm Huyễn cười nói.
“Thật không,” Chai nước khoáng bị Lương Tư Triết bóp ra tiếng vang, anh lại nói, “Cậu cảm thấy Tào Diệp thế nào?”
“Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ,” Lâm Huyễn nói không hề kiêng kỵ, “Không ngờ con trai của đạo diễn Tào Tu Viễn lại có tính cách này.
Cậu biết lần trước cậu ấy hẹn tôi ra ngoài làm gì không?” Lâm Huyễn tỏ vẻ khó mà tin nổi, “Cậu ấy lại hẹn tôi ra ngoài đánh CS người thật!”
Lương Tư Triết nhìn phía xa, không nhịn được cười một tiếng: “Không đáng yêu à?”
“Đáng yêu thật, nhưng tôi không thích kiểu này nhất…”
Lương Tư Triết cúi đầu nhìn Lâm Huyễn, anh cao hơn Lâm Huyễn nửa cái đầu: “Nếu không thích còn ỡm ờ với cậu ấy?”
“Cậu cũng thế mà?” Lâm Huyễn hỏi lại anh, “Không thích tôi còn ỡm ờ với tôi?”
Lương Tư Triết cười: “Ừ.”
“Tôi ỡm ờ với cậu ấy vì cậu ấy là con trai của Tào Tu Viễn,” Lâm Huyễn nhìn anh, nói thẳng, “Trước đó cậu không có hứng thú với tôi, tại sao đột nhiên ỡm ờ với tôi?” Cô nghiêng đầu, như là đang suy nghĩ gì đó, “Chẳng lẽ vì Tào Diệp?”
Nghe vậy, Lương Tư Triết cụp mắt nhìn cô.
“Yên tâm đi, tôi giữ bí mật thay cậu, nhưng dù sao cậu cũng phải cho tôi chút lợi ích.” Lâm Huyễn cười nhìn anh, sau đó giơ tay ôm cổ Lương Tư Triết, nhón chân lên xích lại gần anh.
Lương Tư Triết không tránh, mặc cho Lâm Huyễn hôn lên.
Xung quanh đều là truyền thông và fan đến xem quay phim, âm thanh màn trập bị chìm dưới tiếng thét chói tai.
Mối quan hệ được truyền thông suy đoán và quan tâm thật lâu này cuối cùng đã ăn chắc vì một cảnh ôm hôn đầu đường, đồng thời mấy phút sau đã nhanh chóng leo lên tiêu đề của các trang web lớn.