Mất Đi Ánh Sáng

Chương 42

Nhất Thương đi theo chỉ dẫn đi đến căn phòng cuối hành lang, anh thắc mắc vì đây không phải là phòng của Hoắc Dạ Liên vậy là còn một ai nữa, càng nghĩ càng đau đầu thôi cứ trực tiếp đi vào là biết

Nhất Thương vào trong phòng như vào nhà băng đó, xubg quanh toàn sát khí của Hoắc Dạ Liên lạnh lẽo vô cùng, anh đảo mắt một vòng nhìn người phụ nữ đang nằm xấp trêи giường, phần lưng một vết thương lớn, Hoắc Dạ Liên thì im lặng không nói gì, tay cầm điếu thuốc đã cháy phân nửa, Nhất Thương tò mò người phụ nữ trêи giường đó là ai mà đích thân Hoắc Dạ Liên bảo anh đến tận nhà để chữa trị

"này người đây hả "

Nhất Thương đưa mắt nhìn Hoắc Dạ Liên, tay chỉ về phía An Nhi đang nằm trêи giường đang nằm yên ,lúc này tay của anh thuận tiện nhí đầu thuốc vào gạt tàn ,giọng nói có phần không mấy quan tâm nhưng trong tâm thật chất rất xót ruột

"làm việc của mình đi "

Hoắc Dạ Liên tặng cho Nhất Thương ánh mắt lạnh nhạt làm cho anh cảm giác chỉ là công cụ cho con người này sai bảo, hết chữa bệnh rồi điều tra cái gì đó, thật phiền phức mà ,Bước chân chậm rãi đến chiếc giường nhỏ nơi cô nằm anh thắc mắc đây là người phụ nữ nào mà lại trong Dạ Viên của Hoắc Dạ Liên

"cái gì... Hoắc Dạ Liên... cô... cô ấy "

Nhất Thương cứng miệng không nói được gì, anh sốc khi An Nhi lại ở đây, không ngờ người mà anh thay Hoắc Dạ Liên tìm kiếm mà không thấy thấy kết quả lại đang nằm ở đây

"Hoắc Dạ Liên cậu giải thích đi nào "

Hoắc Dạ Liên cảm giác khó chịu anh không muốn nói chuyện đó vào bay gì, điều quan trọng nhất là xử lý vết thương như lưng của cô đi đã

"không phải chuyện của cậu, mau xem vết thương sao "

Nhất Thương lúc này anh đã tan vỡ tình bạn mấy chục năm nay ,thật tình Hoắc Dạ Liên này quả là quá đáng mà, Nhất Thương cũng không thèm quan tâm nữa chỉ hỏi đúng một câu cuối

"vậy tại sao lại bị thương như thế này "



Nhất Thương nhìn vết máu bị loang ra rộng của cô hiếu kì hỏi, đừng nói là Hoắc Dạ Liên làm nha, hận đến thế nào thì cô ấy cũng chỉ là con gái mà cần gì ra tay nặng như vậy

"gậy sắt đập trúng "

Nhất Thương trợn tròn mắt nhìn Hoặc Dạ Liên anh tức giận nói lớn

"nghe cậu nói nhẹ nhàng vậy ,cậu biết như vậy sẽ nguy hiểm lắm không "

Lúc này anh không hỏi lung tung nữa nhìn chằm chằm vào vết thương, tay nhẹ nhàng đặt lên khóa chiếc áo kéo xuống ,anh nheo mắt nhìn vết thương của cô, bên Hoắc Dạ Liên đang ngồi thấy hành động này của anh mà vô thức tay siết chặt nhịn xuống, Nhất Thương thuận tay chuẩn bị cởi luôn cài áo trong của cô để thuận tiện sử lý vết thương thì bị bàn tay của Hoắc Dạ Liên giữ lấy giọng nói có phần lạnh lẽo

"Cậu định làm gì "

Nhất Thương bực mình, anh ta nghĩ sao mà tưởng anh làm điều bậy bạ chứ ,anh hất tay của Hoắc Dạ Liên ra bực bội nói

"Nó ở như lưng cậu không thấy hả ,phải cởi cả ra mới xem rõ vết thương được chứ "

Hoắc Dạ Liên nghe anh nói rõ vấn đề nhưng vẫn một mực không đồng ý, đến Nhất Thương cũng không hiểu sao, cái tên này hôm nay tính tình thất thường vậy ,Hoắc Dạ Liên lạnh lùng không nói lý với anh

"sử lí vết thương như thế nào "

Nhất Thương lúc này không biết nói gì luôn, gọi anh đến mà không cho anh làm việc của mình còn ra lệnh, anh mệt mỏi vắt tay lên trán nói

" nhẹ thì rửa vết thương rồi băng lại, nặng thì nhìn xem như lưng có bị sưng lên không nếu có thì dùng thuốc này cho vào vết thương thì sẽ giảm đau và nhanh lành miệng vết thương hơn, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì là nặng lắm đó"

nói xong anh rời đi không cần Hoắc Dạ Liên đuổi chứ không là anh tức giận sinh bệnh mà chết mất
Bình Luận (0)
Comment