Mất Đi Ánh Sáng

Chương 57

Hoắc Dạ Liên nói xong thì rời khỏi phòng không,quay lại, hai người phụ nữ nghe lệnh thì quay sang nhìn nhau, hai người này hoàn toàn là người mới, một người là Kiều Linh, người còn lại là Hy Ân

Giọng nói của Kiều Linh đanh thét không mấy vui vẻ khinh thường nói

"hừm, Hoắc Thiếu tuyển người gay gắt vậy là để bảo hai mình đi phục vụ cô ta ư "

Kiều Linh nhìn chằm chằm An Nhi đang hôn mê như giường, Ánh mắt ghét bỏ ,ghen tị không mấy ưa gì cô nói tiếp

"tôi không làm, cô đi làm cả đi "

nói rồi cô ta đi lại chiếc ghế ngồi bắt chéo lại ăn hoa quả như bàn mặc kệ Hy Ân đang lau người thay đồ cho An Nhi ,Hy Ân là một cô gái tuy không có vẻ đẹp gì nổi bật nhưng là rất tốt bụng, nghe Kiều Linh nói vậy chỉ thở dài, cô biết cô nào có nói được với người có tính cách như vậy ,mặc kệ cô chỉ cần nghe theo lệnh của Hoắc Dạ Liên là được

"Kiều Linh cô đừng có vậy, Hoắc Thiếu sẽ phạt cô đấy "

Kiều Linh vẫn không quan tâm, cô ta ngồi ăn rồi ăn hết hoa quả trêи bàn, xong lại quay nhìn đống đồ của An Nhi được Hoắc Dạ Liên cho người đưa tới cười gian xảo tùy tiện đi lại lựa quần áo như của mình thử đi thử lại nói

"kệ tôi, cô đi mà hầu hạ nó, chỉ là người mà Hoắc thiếu ghét thì làm được gì chứ "

Hy Ân nhìn lại An Nhi đang nằm một chỗ, khuôn mặt có chút xanh xao nhưng không thể che đi được vẻ đẹp của cô, trong sáng dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, Hy An nhanh chóng thay đồ xong cho cô rồi quay ra treo đồ vào tủ cho An Nhi



"Kiều Linh, đây là đồ của Hoắc Thiếu mua cho cô ấy, cô không được thử "

Kiều Linh cô ta vẫn đang soi mình trong gương với chiếc váy mới, xoay đi xoay lại gắt gỏng nói

"cô ta không xứng "

"Kiều Linh..."

đang nói giữa chừng thì Hy Ân xen vào, cô cố kéo kéo lấy tay áo của cô ta muốn nhắc nhở nhưng hiện tại cô ta vẫn đang tự xoi mình trong gương cao ngạo nói tiếp

"kéo cái gì, tôi không phục vụ cô ta đâu , cái thứ mà được đàn ông bao nuôi đó không xứng "

Câu nói này ý chỉ cô được Cảnh Hiên bao nuôi ,nhưng chưa kịp đắc ý thì đã bị một chân đạp văng vào bức tường phía bên, cô ta đâu điếng người quát tháo lên

" Hy Ân cô đúng không "

Hy Ân sợ hãi nhìn Kiều Linh đang ngồi ôm bụng một góc đau đớn, giọng nói sợ hãi lắp bắp

"Thiếu...Hoắc Thiếu "

Kiều Linh lúc này mới ngửa mặt lên nhìn người khi nãy, nhưng đôi mắt cô ta căng ra hết cỡ, người phía trước là Hoắc Dạ Liên vậy...vậy khi nãy anh ta đã nghe thấy hết, Kiều Linh bắt đầu run sợ, đôi mắt hiện rõ lên sự sợ hãi, anh tiến một bước thì cô ta lùi lại một chút



"Hoắc Thiếu, không phải ngài nghĩ đâu, tôi không có ý đó,đúng.... tại cô ta, cô ta "

Kiều Linh sợ hãi liền đổ tội cho Hy Ân đang yên lặng đứng nhìn, cô ta chỉ tay vào phía Hy An mà nói tiếp

"cô ta, cô ta muốn lấy đồ... cô ta không chịu nghe lời ngài nói, Hoắc Thiếu đúng là cô ta "

Hoắc Dạ Liên đưa đôi mắt sắc lạnh theo hướng tay của Kiều Linh rồi quay lại nhìn cô ta đang ngồi một góc run sợ

"hừm cô coi tôi là cái gì hả "

"người đâu mau đưa cô ta vứt ra bên ngoài "

Kiều Linh đang cười vì chắc là có thể đổ tội cho Hy Ân nhưng chưa kịp cười thì đã sững người hoảng loạn

"Hoắc Thiếu, Hoắc Thiếu tôi không thể mất công việc này được, Hoắc Thiếu "

Cô ta bị kéo ra ngoài vẫn kêu to không dứt ,bên trong Hy Ân đang lạnh người không dám nhìn Hoắc Dạ Liên, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên

"còn cô ...mau sắp xếp đồ lại rồi ra ngoài "
Bình Luận (0)
Comment