Mất Đi Ánh Sáng

Chương 60

Hoắc Dạ Liên trong căn phòng với ánh sáng mờ ảo nhìn người phụ nữ đang ngủ say mà Trầm ngâm suy nghĩ , anh khẽ cúi mặt xuống sát lại người cô, hương thơm cơ thể cô quyến rũ vô cùng, cũng ngược lại hơi thở nồng đậm mùi rượu của anh cũng làm cho An Nhi đang ngủ cũng khẽ nheo mày lại

Hoắc Dạ Liên nhìn cô đang ngủ, yết hầu của anh liên tục lên xuống, cả cơ thể của anh nóng ran Lên, không biết đây là tác dụng của rượi hay là do cô nhưng trong cơn say anh không thể ngừng nhớ đến dáng vẻ của cô

Anh biết người phụ nữ trước mặt mình hiện tại không phải của mình mà là của một người đàn ông khác, nhưng anh không màng chuyện đó, từ khi gặp lại cô anh đã muốn buộc chặt cô với mình nên khi cô nói có thể đồng ý mọi chuyện với anh thì ngay lập tức cái suy nghĩ muốn cô làm người phụ nữ của mình hiện lên

"An Nhiên mặc kệ cô là người của ai nhưng tôi muốn cô thì chắc chắn cô sẽ là của tôi "

Câu nói lạnh lùng của anh muốn nói cấp An nhi biết, nhưng hiện tại cô đã ngủ say ,cô chẳng thể nghe anh nói gì, Hoắc Dạ Liên nói xong thì tiện tay cởi chiếc áo bên ngoài ra lộ ra cơ thể rắn chắc của anh ,anh đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô đặt lên trêи vết thương như chán của cô một nụ hôn

Không biết sao nhưng hiện tại anh muốn ôm người phụ nữ này vào lòng, anh không muốn rời xa cô lúc này, Hoắc Dạ Liên từ từ ôm chặt lấy cô vào lòng, hai người một nam một nữ cùng nhau trêи một chiếc giường, cơ thể của cô bị anh áp sát lại ,chính anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở của cô

An Nhi cả người khi nãy co rúm lại thì giờ vô thức dụi mình vào lòng anh mà yên giấc, Hoắc Dạ Liên sững người rồi điềm tĩnh ôm chặt lấy eo cô vào mình, cả người anh nóng nực khó chịu nhưng chỉ biết ôm cô mà ngủ

Sáng Hôm Sau

Hoắc Dạ Liên tỉnh dậy nhìn An Nhi vẫn đang nằm trêи tay anh ngủ ,anh chỉ cười nhẹ dịu dàng nhưng rồi vội vã thu lại chút hơi ấm mới xuất hiện, thay vào đó là sự lạnh lùng vốn có của anh



Ánh mắt đăm chiêu nhìn cô một hồi thì hàng mi của cô khẽ rung nhẹ, ánh mắt trong sáng từ từ mở ra, cô khi mới thức dậy nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Dạ Liên thì sau một hai giây im lặng thì mới vội vàng thu mình lại một góc, tay cô túm chặt lấy chiếc Chăn ôm về người mình hoảng sợ nói không nên lời

Hoắc Dạ Liên chống một tay nhìn cô đang né tránh mình không mấy vui vẻ nói

"sợ sao"

Hoắc Dạ Liên nhìn cô chờ đợi câu trả lời nhưng lại chỉ thấy cô đang nhìn lại quần áo mình ,cô mới thở ra một hơi bình tĩnh, ánh mắt thay vì sợ hãi mà thay vào đó là tức giận, tại sao anh lại có trêи giường ngủ của cô, đến cả Cảnh Hiên cũng không làm vậy với cô

"tại sao anh lại ở đây ,còn... còn "

Hoắc Dạ Liên chỉ cười nhạt ngồi dậy, tay với lấy chiếc áo mặc vào người, anh quay mặt lại nhìn cô, giọng nói có phần lạnh lùng

" còn sao , người tình của Hoắc Dạ Liên tôi còn làm hơn thế, không chỉ là ngủ một giường đâu "

Hoắc Dạ Liên ngừng lại một hồi rồi nói tiếp

"về sau cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, còn nữa cô cũng không còn lạ gì việc của những người trưởng thành ,cô cũng đừng nói là cô và Cảnh Hiên không làm chuyện đó, nói ra không ai tin đâu "
Bình Luận (0)
Comment