Mất Khống Chế

Chương 32

Dịch: Tiểu Thanh Đình

Đó chính là sự kiên cường của Bạch Cập.

Khanh Kha ngồi trên giường, khoá kéo ở quần anh đã bị Bạch Cập cắn ra, hở một lỗ hổng giữa hai chân, vừa vặn lộ ra một phần cự vật bị quần lót che phủ.

Bởi Bạch Cập phải lấy lòng anh, hắn không dùng tay, hắn để hai tay sau lưng, vùi đầu vào giữa hai chân anh, bắt đầu hành động.

Trước nhất, hắn tiến tới nghe ngóng một hồi, gương mặt Bạch Cập đầy thỏa mãn, hắn cẩn trọng áp miệng vào, tựa như đứa trẻ nhìn thấy đồ vật yêu thích, chỉ muốn ôm hôn.

Kích thước dương v*t của Khanh Kha thực sự đáng nể, lúc chưa cương lên đã khiến người ta choáng ngợp, Bạch Cập nuốt từng ngụm nước miếng, nhè lưỡi liếm liếm quy đầu, lại liếm qua lại phần thân dương v*t, cuối cùng vẫn dừng lại điểm bắt đầu rồi khẽ cắn.

Kinh nghiệm đầu tiên của hắn là từ lúc hắn bắn đầu đọc trong tài liệu và xem các video ngắn, chỉ biết cần đưa vào đâu, nhưng lại chẳng biết dùng kĩ thuật để kích thích đối phương, tưởng rằng chỉ cần đi vào là xong. Nên hồi hắn giam cầm Khanh Kha, cũng là lần đầu hắn BJ cho anh, cả hai bên đều chẳng có khoái cảm là bao.

Nhưng sau này, để tránh việc hắn vì kích thích anh mà làm đau mình, Khanh Kha đành một lần trở thành người thầy bất đắc dĩ, tự mình dạy hắn BJ thế nào, phải hôn đã, rồi liếm láp, không được gấp gáp, ngậm lấy quy đầu là được rồi, phải hiểu tác dụng của đầu lưỡi và hàm trên…

Bạch Cập rất ham học, lại thông hiểu đạo lý, chẳng lâu sau đã học được cách sử dụng miệng của mình để làm Khanh Kha được sung sướng, bản thân hắn cũng nhờ đó mà đạt được không ít khoái cảm hiếm có.

Ví dụ ngay lúc này, hắn dùng đầu lưỡi chà xát với dương v*t cách một lớp quần của anh, nước bọt đã ngấm ra cả vùng, khi đó đã mơ hồ thấy được sự cương cứng. Cảm nhận được biến đổi trong anh, hắn rất đắc ý, ngẩng đầu liếc Khanh Kha, đuôi mắt vểnh lên, lộ rõ nốt ruồi son giống với Khanh Kha.

Hắn vốn đang mong được khen ngợi, Khanh Kha nhìn ra điều đó, nhưng anh chưa định mãn nguyện từ giờ, nên tỏ vẻ lạnh lùng, tựa như những phản ứng bên dưới không liên quan tới anh.

Bạch Cập không chịu thua, tiếp tục nằm sấp xuống, lần này hắn trực tiếp cắn quần lót của Khanh Kha, cùng màn phối hợp nhịp nhàng của anh, hắn đã kéo được lớp vải chướng mắt này xuống.

Trong chớp mắt đã cởi được chiếc quần xuống, dương v*t đang bừng lên, Khanh Kha chạm vào mặt Bạch Cập, hắn giơ tay tính nắm lấy, nhưng Khanh Kha lại giữ chặt vai hắn, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cho phép hắn dùng miệng.

Bạch Cập nghiễm nhiên nghe theo anh.

Không có tay trợ sức, hắn thử hai lần, những đều không thể tóm lấy phần đầu dương v*t, hắn liền đổi hướng, liếm từ tinh hoàn lên, đầu lưỡi lướt dọc thân, tới đích liền há miệng ngậm chặt quy đầu.

Về khoản này, hắn quả là một học sinh nghe lời, khả năng ghi nhớ cũng hơn người, vẫn nhớ những điểm nhạy cảm của Khanh Kha, càng biết rõ phải làm thế nào để Khanh Kha thoải mái hơn.

Bạch Cập dùng sức chà xát răng vào quy đầu, hắn ngậm lấy một nửa, đung đầu lưỡi và hàm trên áp chặt, tựa đang ăn kẹo mút, ngoạm lấy mấy lần lại nhả ra, tiếp tục liếm láp.

Không lâu sau, dương v*t của Khanh Kha đã hoàn toàn cứng lên, chọc trong miệng hắn. Hắn nhả dương v*t vừa cương triệt để đó ra, chỉ chừa lại phần đầu trong miệng để tiếp tục ra sức liếm láp, nuốt sạch sẽ phần chất lỏng anh vừa tiết ra.

Khanh Kha đã bị liếm láp đến hưng phấn, anh nắm cằm hắn thúc vào sâu trong cổ họng hắn mấy lần, Bạch Cập lờ đờ mặc kệ, dù bị thúc tới cuống họng cũng không hề chống cự, ngược lại còn lặng lẽ đưa tay ra sau.

Lúc BJ cho Khanh Kha, hắn cũng cương cứng, không chỉ phần trước có cảm giác, hậu huyệt phía sau cũng dần dần ngứa ngáy.

Hắn từng được Khanh Kha đâm tới đó, cảm nhận đủ sâu sắc, đó là thứ khoái cảm một khi đã trải qua sẽ không thể quên nổi. Những ngày Khanh Kha bỏ đi, mỗi giây mỗi phút hắn đều nhớ nhung, nhớ Khanh Kha, nhớ cái ôm của anh, nhớ cơ thể ấm nóng và niềm khoái lạc những lần dương v*t của anh đi vào cơ thể hắn, hắn muốn Khanh Khanh, muốn đến sắp phát điên.

Khoảng thời gian đó toàn bộ tâm trí hắn đều là việc phải làm sao mới tìm thấy Khanh Kha, không hề đoái hoài chút gì tới bản thân, cũng không có tâm trạng để tự xử.

Giờ đây Khanh Kha quay về rồi, ở bên cạnh hắn, lại còn tha thứ cho hắn, toàn thân Bạch Cập như đang ngâm mình trong hũ mật ngọt, ngọt tới mất phương hướng, sự thoả mãn tình cảm khiến khao khát trên cơ thể hắn càng lộ rõ, hậu huyệt ngứa ngáy quá mức khiến hắn không cách nào chống đỡ.

Hắn muốn Khanh Kha đi vào trong hắn, lấp đầy hắn.

Khát khao này đến từ tận sâu tâm can hắn, hắn chẳng cách nào chống cự lại.

Nhưng Khanh Kha muốn hắn phải lấy lòng anh trước, chính là không để anh phải làm gì cả, hắn chỉ đành thoả mãn yêu cầu của anh, anh mới có thể thoả mãn hắn.

Tâm trí dù đang bị dục vọng che lấp nhưng hắn vẫn nhớ kĩ điều này, hắn nghĩ ngợi một hồi, muốn kiềm chế dục vọng xuống, nhưng cứ mỗi động tác vào ra trong miệng hắn của Khanh Kha, khiến hậu huyệt trống vắng của hắn càng thêm phần khó chịu.

Hắn liền xoa xoa, ngứa ngáy quá, không chịu nổi nữa.

Thế là hắn vừa mở miệng “nghênh đón” Khanh Kha tiến vào, vừa âm thầm đưa tay ra sau, tự thấy thoải mái hẳn.

Nhưng Bạch Cập vừa lơ là một chuyện, hắn quỳ sát trước người Khanh Kha, nếu hắn còn muốn hoạt động về phía sau, tư thế ắt sẽ hướng xuống dưới, mông nhếch lên, Khanh Kha chắc chắn dễ dàng thấy được. Hơn nữa, coi như bỏ qua vấn đề tư thế, tay của hắn vẫn đeo xiềng xích, hễ cử động sẽ lại phát ra tiếng leng keng, Khanh Kha không phát hiện mới lạ.

Nhưng Khanh Kha không cấm cản hắn, chỉ hơi dừng lại, để hắn tiếp tục tự mình tiến tới.

Nhận ra thứ trong miệng hơi ngừng lại, thậm chí còn có hơi hướng rút ra, Bạch Cập hốt hoảng, lập tức thu tay lại, giữ chặt lấy dương v*t của Khanh Kha, không để anh rút lại, rồi ngước mắt nhìn anh, ra sức liếm láp trong miệng. Cơ mà trời không chiều lòng người, Khanh Kha vỗ vỗ mặt hẵn nhất quyết muốn rút ra.

Anh hít thở, lồng ngực phập phồng lớn dần, giọng nói cũng nhuốm màu tình dục, trở nên khàn khàn, đưa tay khẽ sờ cằm hắn, trêu hắn đến híp mắt lại, rồi khẽ nói: “Ngồi dậy.”

Bạch Cập sững sờ, rồi lập tức vui sướng.

Khanh Kha nhất định sẽ đâm hắn!

Nỗi buồn phiền vì không được BJ nữa trong chớp mắt đã tan biến, Bạch Cập đứng dậy, cởi áo ngủ đầy thành thục, nhào tới muốn hôn Khanh Kha, nhưng Khanh Kha lại nghiêng đầu tránh né, lại chỉ vào miệng hắn.

Bạch Cập chợt nhận ra, mình vừa BJ cho Khanh Kha xong, Khanh Khanh có phần chán ghét mùi vị trong miệng hắn lúc đó.

Thật may trên khay trà cạnh giường có cốc nước, hắn bưng lấy súc miệng, xác nhận không có mùi lạ, mới tiếp tục hôn.

Kĩ năng hôn của hắn quả có tiến bộ không nhỏ so với trước kia, không chỉ đơn thuần là gặm và liến nữa, nhưng lại gấp gáp như con chó sói mấy trăm năm chưa ăn thịt, đã hôn là hôn không có điểm dừng.

Trước khi tới đây hắn đã dùng gel bôi trơn, nên giờ hắn ung dung vô cùng, lại được Khanh Kha cho phép, bao nhiêu nhớ mong dồn nén bấy lâu cùng những ảo tưởng đầy khoái cảm, hắn nắm lấy dương v*t Khanh Kha rồi ngồi xuống.

Chỉ có điều hắn đã đoán sai khả năng chịu đựng của bản thân và kích thước của Khanh Kha, mới chỉ phần đầu đi vào hậu huyệt đã mắc kẹt, cơ thể hắn chợt nảy sinh cảm giác như bị mổ xẻ, hắn đau quá không kịp kìm lại đã kêu thành tiếng: “A…!”

Khanh Kha bị kẹp chặt nên tỏ ra hơi khoa chịu, anh không ngờ Bạch Cập lại muốn ngồi luôn xuống, chưa kịp cản hắn lại thì hai người đã rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng này.

Không được. Khanh Kha đau, anh đưa tay giữ chắc eo của Bạch Cập, anh muốn để hắn đứng dậy trước, rồi bôi lại gel bôi trơn. Nhưng vẻ mặt và cử chỉ của hắn cho thấy rõ ràng rằng hắn đã hiểu lầm, hẳn tưởng anh chê hắn vô dụng, không muốn làm nữa, thế là hắn đẩy tay anh ra, quyết ngồi im.

“Ư!” – sắc mặt Bạch Cập tái mét, đôi môi cắn chặt như đã ứa máu, dương v*t của hắn vốn đã chảy nước tràn trề vì hưng phấn vẫn mềm oặt vì đau, rủ xuống, như muốn thể hiện sự không ổn với hắn.

Nhưng trong đau đớn đó, hắn vẫn thoáng thấy sung sướng, linh hồn hắn đã được lập đầy trong khoảnh khắc cả hai kết hợp cùng nhau, cảm giác hạnh phúc dồn nén nơi lồng ngực, nhất thời hắn chẳng còn nhớ nổi thời gian, điều duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là dù có chết tại nơi đây cũng đáng lắm.

Đúng lúc hắn đang mê man, Khanh Kha đột nhiên vỗ mông hắn, giọng điệu không giấu nổi tức giận: “Phiền phức.”

Bạch Cập giãy giụa, gương mặt nở nụ cười mơ hồ, kìm nén đau, khó khăn lên tiếng: “Em không sợ đau.”

“Khanh Khanh…” – hắn cắn vai mình, như để phân tán cái đau, rồi áp tới cọ xát vai Khanh Kha, muốn cắn nhưng lại không nỡ – “Chỉ cần là vì anh mà đau, em không sợ.”

Bạch Cập run rẩy rướn eo lên, hơi đau, hắn lại từ từ hạ xuống, vừa mặc im cho thân thể từ từ hồi phục lại, vừa vòng cổ Khanh Kha hôn: “Khanh Khanh, anh hôn em đi, được không?”

Khanh Kha như vờn hắn, chẳng những không hôn, ngược lại còn hơi lùi lại, kết quả Bạch Cập cứ vẫn không buông tha mà sát tới, sát gần lại hôn.

Khanh Kha miễn cưỡng chủ động chạm môi hắn, Bạch Cập lập tức sướng như được mùa, kéo mặt Khanh Kha xuống tiếp tục hôn.

Khi cơ thể đã bình thường trở lại, phạm vi hoạt động của hắn cũng mở rộng, hắn nhếch mông, ngậm chặt phần đầu dương v*t của Khanh Kha rồi mới từ từ đưa vào, khi đã hoàn toàn tiến vào, âm thanh va chạm thể xác cùng những tiếng rên rỉ không kìm bén được cùng vàng lên, Bạch Cập kích thích đến không kiểm soát nổi, tốc độ cũng ngày càng nhanh, dương v*t phía trước lại cương cứng lần nữa.

Lực bụng của thanh niên trai tráng quả là rất tốt, hắn lại từng được huấn luyện chuyên môn làm liên tục mười mấy nháy cũng chẳng thấm mệt, ngược lại càng thêm sung sức, còn tự học được các mánh khoé.

Lúc ngồi xuống lần nữa, hắn không vội nhổm dậy, mà đặt mình lên hai đùi, eo từ từ xoay để dương v*t của Khanh Kha đi vào sâu hơn, hậu huyệt có rút lại, quay quay một vòng tìm kiếm nơi có thể khiến mình vui vẻ.

Khi dương v*t sượt qua một vị trí, cơ thể hắn run lên, sảng khoái tới các ngón chân cũng co lên: “Ưm…!”

Tìm đúng phương hướng rồi, hắn bắt đầu điều chỉnh vị trí, để dương v*t của Khanh Kha không ngừng sượt qua chỗ đó, đem lại khoái cảm vô bờ bến cho hắn.

Ấy thế mà hắn vẫn chẳng quên nhiệm vụ, trong lúc thoả mãn bản thân, hắn vẫn không ngừng co chặt hậu huyệt, toàn thân dựa lên Khanh Kha, xoa bóp điểm nhạy cảm của anh hết sức thuần thục, hôn lên cổ Khanh Kha, để lại dấu vết của chính mình ở đó.

Cơ thể hắn sắp không chịu nổi cơn yêu mãnh liệt này nữa, hắn hơi cử động, rất nhanh sau đó đã không kiên trì nổi mà bắn ra.

Khoảnh khắc cao trào ngắn ngủi đó. Hắn dường như lửng lơ trên đám mây, cả thể xác lẫn tinh thần đều được giải phóng, cảm giác thoả mãn cực độ khiến hắn dường như không chống đỡ nổi, chỉ đánh ôm thật chặt Khanh Kha tìm chút cảm giác chân thực.

“Khanh Khanh…” – hắn khẽ gọi trong mơ hồ, không gọi được rõ ràng tên anh, mà như muốn nói điều gì.

Khanh Kha vẫn nhẹ nhàng đi vào trong lúc hắn đang cao trào, không hề có vẻ như cố nén bắn ra, anh quay mình duy trì tư thế như vậy, trực tiếp bắn vào.

Bạch Cập bị anh bắn vào trong, dương v*t hắn lại run rẩy cương lên, tiết ra một chút dịch trắng, cánh tay cũng nhất quyết bám lấy anh, không để anh rút ra.

Khanh Kha nghe bên tai có tiếng dây xích, tâm trạng liền rối bời, liền lên tiếng: “Hửm?”

Nào ngờ, Bạch Cập lại như được cho phép, bắt đầu nói bừa:

“Em rất thích anh, lần đầu gặp anh, em đã thích anh rồi.”

Khanh Kha không muốn nói chuyện với người không tỉnh táo: “Lúc đó em mới 8 tuổi.”

Bạch Cập cố chấp nói tiếp: “Lúc đó em vì thích anh… nên mới tới ôm anh.”

Hắn nói với Khanh Kha, bản thân hắn đã sùng bái Khanh Kha thế nào, cảm thấy bản thân nảy sinh tình cảm đặc biệt với anh từ khi nào, và sau khi phát hiện ra, đã rất nhiều lần, khi Khanh Kha đi ra ngoài, những người phụ nữ được chuẩn bị cho anh đã bị hắn xua đuổi ra sao.

Nói tới đây, hắn không chút xấu hổ: “Những con nhỏ đó không đẹp bằng em, sao xứng với Khanh Khanh.”

Khanh Kha bị hắn trêu chọc, muốn cười nhưng lại nghe thấy hắn nói tiếp:

“Nhưng Khanh Khanh không thích em, mà bên cạnh anh lại có bao nhiêu kẻ em đuổi không được.”

“Em không muốn thấy Khanh Khanh ở bên cạnh chúng.”

Nói tới đây, hắn chột dạ liếc Khanh Kha, anh cau mày, để hắn nói tiếp.

“Cho nên, em mới khoá anh lại.”

Hắn xoay mình ngồi trên người Khanh Kha, nắm lấy dương v*t anh đặt vào trong cơ thể mình lần nữa, tay làm miệng vẫn nói:

“Lúc đó em nghĩ, em phải ừm… để anh quen với em, sẽ dựa vào em, không rời xa em nữa, nếu như vậy, bất kể có thích hay không anh sẽ đều trở về bên em.”

Trong mắt hắn ánh lên một tia sáng tham lam, cúi nhìn Khanh Kha, tựa như mãnh thú nhìn con mồi, đúng lúc muốn ngoạm lấy, hắn lại dừng tay, thu lại bộ móng vuốt và hàm răng sắc bén, liếm liếm môi, trở về dáng vẻ hiền lành ấm áp, cơ thể lảo đảo trên mình Khanh Kha, cúi đầu hôn anh, tiếp tục nói:

“Nhưng mà, sau khi anh đi, em… ừm em lại suy nghĩ, em vẫn muốn anh… yêu em hơn.”

“Khanh Khanh…” – Hắn say mê hôn lên môi anh, chóp mũi, đuôi mắt, và cả nốt ruồi lệ nơi khoé mắt, hỏi đầy hy vọng: “Anh yêu em, thích em được không?”

Trong mắt Bạch Cập tràn ngập những tia hy vọng, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Được không?”

Hắn lại hỏi.

Thấy hắn thực sự muốn biết câu trả lời, Khanh Kha làm ra vẻ suy nghĩ một lát, rồi chọc chọc chóp mũi hắn:

“Còn phải xem biểu hiện của em.”

The end.
Bình Luận (0)
Comment