Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 99

Tuy rằng nguyên tắc thế giới luôn nghiêm ngặt, phải dựa theo quỹ tích của mình mà vận hành, nhưng cũng không nghĩa là ngay cả một lỗ thủng cũng không có.

Mặc dù linh hồn bán thần của Draco đã thuộc về thế giới, nhưng nếu có một linh hồn mạnh mẽ khác tình nguyện thay thế, hắn có thể trở lại nhân gian một lần nữa, lấy hình thể trẻ con, xóa đi tất cả dấu ấn trên linh hồn, bao gồm huyết mạch của Thần và ký ức kiếp trước, làm một người bình thường, bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Mà người có thể thay thế là ai, không cần nói cũng biết.

"Anh đã thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Vân Miểu mặc một bộ áo chùng màu đen, ngọn lửa lam sẫm thiêu đốt ở trước mắt, chiếu sáng khuôn mặt do dự bất an của cô, "Nếu linh hồn của anh thay thế cho anh ta thì chuyện không đơn giản như linh hồn của anh sẽ thuộc về thế giới này, nó sẽ bị xóa bỏ triệt để, chân chính biến mất."

Harry đứng ở trung tâm pháp trận, khoác một bộ áo chùng màu trắng, chân trần, tóc dài hơn so với trước đây, rối tung trên vai, mặt mang nụ cười – đây là lần đầu tiên sau khi Draco rời đi, cậu lộ ra nụ cười chân chính.

"Đây là chuyện may mắn nhất mà tôi gặp được trong mấy năm qua." Harry khẽ cười lắc lắc đầu.

Còn có thể nói cái gì đây, ánh mắt Vân Miểu tối sầm lại, còn ai có thể hiểu cảm giác mất đi người yêu hơn cô đâu, trong năm tháng dài đằng đẵng như vậy, chỉ có một mình một người bước đi, không có người nào để chia sẻ, cũng chẳng có người nào có thể bước theo....

"Nghĩ như vậy, tôi lại thấy hơi đố kị anh," cuối cùng, Vân Miểu cho Harry một cái ôm, ghé vào tai cậu nói, "Anh còn có thể đổi được anh ta trở về, mà tôi, là một vị Thần, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có...."

Ký ức cuối cùng của Harry là một vùng tăm tối, như đang bơi lội trong một mảnh biển Chết, nơi này không hề có thứ gì, duy nhất chỉ có một quả cầu ánh sáng nho nhỏ....

Trước khi ý thức mơ hồ hoàn toàn, Harry cố gắng mở to mắt ra, nhìn vào bên trong quả cầu phát sáng kia, trong đó hiện lên mơ hồ một đứa bé nho nhỏ, đang nhắm hai mắt, làn da trắng như tuyết, hoàn mỹ như những đứa bé sơ sinh khác....

Harry không khỏi nở nụ cười, cho dù mắt có chua xót, cho dù cậu biết rằng sau khi Draco có một cuộc sống mới, hắn sẽ chẳng còn có quan hệ gì với mình nữa....

....

Quá khứ thuộc về Harry Potter đã kết thúc, nhưng ký ức rót trong đầu Harry vẫn chưa kết thúc.

Cậu nhìn thấy Andrea gần như điên cuồng ôm lấy cậu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Miểu.

Cậu nhìn thấy trên đường Andrea mang cậu trở lại nước Anh bất ngờ gặp được Harmoris vốn nên bị phong ấn, nhìn thấy cô dùng một nửa thần cách nhốt gã lại.

Cậu nhìn thấy Andrea sau khi mất đi một nửa thần cách, vết thương vô số, nhưng không biết mệt mỏi vẽ một pháp trận to lớn màu đỏ như máu, cậu còn nhìn thấy Z, như phát điên vọt vào trong pháp trận định ngăn cản, nhưng rồi lại bị đánh ngược trở lại....

+++++++

Harry lại đứng ở trên cái hành lang kia.

Những bức tranh ở hai bên tường đều đã biến mất, toàn bộ hành lang trống rỗng, nhưng trên cái hành lang không có nơi cuối này, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cánh cửa.

Harry đi tới, tay cầm lấy nắm tay bằng đồng thau, nhưng chậm chạp không vặn mở ra.

Bởi vì cậu biết là ai đang chờ cậu ở phía sau cánh cửa.

Harry cúi đầu nhìn cổ tay mình, cái vương miện nhỏ màu xanh lam kia chẳng biết tự lúc nào lại nổi lên – đây là Andrea đã tặng cho cậu, là lời chúc phúc từ Thần Linh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Harry vẫn mở cánh cửa kia ra. Bởi vì có một số việc, không phải cứ trốn tránh là giải quyết được.

....

Phía sau cửa là một căn phòng mờ mờ, chỉ có duy nhất một màu tím, mùi hương cực kỳ nhạt, không có bất kỳ đồ đạc gì, bắt mắt nhất là một cái sofa màu hoa hồng, trên sofa là một cô thiếu nữ đang ngồi, là Andrea.

Cô lấy tư thế ngồi của con người ngồi ở chỗ đó, mặc một bộ váy trắng cực kỳ thanh lịch, trên váy thêu hoa văn tinh xảo, mái tóc dài màu bạc hiếm khi búi lên, tạo thành một cái búi tóc ở sau gáy, lộ ra gương mặt thanh lệ, đôi mắt lam tinh khiết như một đứa trẻ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Harry, hẳn là muốn cười, nhưng nước mắt đã thay thế nụ cười kia, liên tục rơi xuống.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới." Cô thấp giọng nói.

Harry cũng cho rằng mình sẽ không trở lại. Năm đó, khi cậu hốt hoảng rời khỏi nước Anh, cậu đã ôm ý nghĩ cả đời này cũng không bao giờ gặp lại Andrea nữa. Nhưng, loáng một cái đến mấy năm, cậu vẫn đứng ở trước mặt cô.

Bởi vì Andrea đã chết, vì cậu mà chết.

Dù cho bây giờ nhìn qua cô không khác gì người thường, dáng dấp vẫn như trong trí nhớ của cậu, nhưng cậu cũng biết rõ, Andrea đã thật sự chết, cậu đã tận mắt chứng kiến cô biến mất.

Cậu đã suy đoán được chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu chết, nhiều manh mối như vậy kết hợp lại, liền cho ra chân tướng.

Linh hồn của cậu đã hoàn toàn bị xóa sạch, Andrea không có cách nào cứu sống cậu như Vân Miểu đã cứu sống Draco, vì lẽ đó, cô đại khái đã lựa chọn làm một lễ hiến tế hùng vĩ nhất trong lịch sử - lấy sinh mệnh của một vị Thần hoặc cái gì khác để đánh đổi, mạnh mẽ nghịch chuyển thời gian, đưa cậu trở về hơn mười năm trước, vào lúc cậu và Draco vừa mới gặp nhau, mọi chuyện vẫn kịp bắt đầu lại từ đầu.

Cho dù Andrea đã làm những gì, khiến cậu cảm thấy xa lạ cỡ nào, thì vẫn có một điều chắc chắn rằng – cô thật sự rất yêu cậu.

Nhưng cậu vẫn như trước không biết nên đối mặt với Andrea thế nào, giây phút cô đâm một dao vào tim Draco, là ác mộng mà cậu vĩnh viễn không thể quên.

Vì thế, cậu chỉ có thể để mặc cho trầm mặc lan tràn, dù biết rõ thời gian còn lại không còn nhiều.

"Tại sao lại bóp méo trí nhớ của tôi?" Qua rất lâu, Harry mới thấp giọng hỏi.

"Bởi vì tôi muốn xóa bỏ hoàn toàn những ký ức về tôi trong trí nhớ của anh, lập ra một câu chuyện cũ giả tạo, hoàn toàn che giấu những sự thật kia, như vậy anh sẽ không biết đến sự tồn tại của tôi, sẽ không có nhiều gánh nặng như trong quá khứ, anh có thể vui vẻ thật sự, có thể sống lại một lần nữa," trong thanh âm của Andrea rõ ràng mang theo run rẩy, cơ thể theo bản năng căng cứng lại, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, khóe miệng lại cong lên một độ cong trào phúng, "Nhưng cuối cùng tôi lại không làm được, tôi thà rằng để anh hận tôi, còn hơn là để anh quên mất tôi!" Như bị hỏng mất, cô vốn chỉ khóc rưng rưng giờ đã biến thành gào khóc, như một đứa trẻ phải nhận hết oan ức.

"Tôi thật sự không muốn giết anh ta đâu, tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng, chỉ cần thấy anh hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng khi tôi thấy anh ta, tôi biết các anh sắp thắng, biết sau khi chiến tranh kết thúc, hai người sẽ kết hôn, hai người sẽ ở bên nhau cả đời, mà tôi chỉ có thể là người đứng xem, nghĩ như thế, tôi lại khó có thể chịu được!"

"Tôi cũng chán ghét lòng dạ ác độc của mình, cũng chán ghét bản thân vì đã phá hủy hạnh phúc của anh, nhưng tôi lúc đó, đầu chỉ có oán hận, rõ ràng là tôi gặp anh trước, nhưng tại sao anh ta lại là người có được anh...."

Andrea khóc đến không thở nổi, từ khi Harry quen biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô lộ ra dáng vẻ điên cuồng như vậy, mà đồng thời, cơ thể của cô đã từ từ trở nên trong suốt, như một hồn ma sắp sửa tiêu tan.

"Tại sao không thể yêu tôi?" Andrea tự lẩm bẩm, không đi nhìn Harry, gương mặt tràn ngập nước mắt chôn vào trong lòng bàn tay, đầu cúi thật sâu, như không cảm giác được mình đang biến mất, mãi đến khi cô rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

Harry nhẹ nhàng ôm lấy Andrea, phảng phất như nhiều năm trước đây, ở bên hồ, khi cậu kể cho cô nghe chuyện cổ tích nàng tiên cá, thân mật không có khoảng cách.

Cậu nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Cả đời này, tôi chỉ có thể yêu một người, tên của người đó là Draco Malfoy. Nhưng cho dù tôi có biến thành dạng gì, tóc bạc trắng xóa cũng được, ký ức suy sút cũng không sao, ở trong trí nhớ của tôi, vĩnh viễn có một vị Thần, cô ấy tên là Andrea, là người thân quan trọng nhất của tôi, là một trong những người đã yêu tôi nhất trên cõi đời này. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cô ấy."

Andrea lấy tay bám chặt lấy quần áo của Harry, lúc này cơ thể của cô đã gần như trong suốt.

Harry như một viên thuốc có tác dụng thần kỳ, cô không còn khóc nữa, cho dù trên mặt vẫn loang lổ nước mắt, con mắt màu xanh lam không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Harry, duỗi ra một ngón tay út: "Ngoéo tay nha, mãi mãi cũng không được quên tôi."

Harry cũng duỗi ngón út ra, ngoắc với ngón út không còn cảm giác được chân thực của cô.

"Ngoéo tay."
Bình Luận (0)
Comment