Mặt Nạ Đại Tiểu Thư

Chương 7

Chap 7:

Tôi hứng khởi nhìn hắn. Nhìn vầy mà ngu dữ zậy. Lừa hắn quá dễ dàng. Tôi thật thấy xấu hổ thay hắn cho cái danh đương kim CKS.

Tôi cười thầm trong bụng, thôi thì đã diễn thì phải diễn cho thật đạt. Tôi hỏi hắn với vẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời:

-Tên anh là gì vậy?

-…

Hắn vẫn duy trì trạng thái im lặng. Hừ! Dám khinh thường tôi sao? Dù trong lòng đang rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như hoa nắng mùa xuân. [Hix…đôi khi tôi tự hỏi sao đạo diễn Trương Nghệ Mưu vẫn chưa mời tôi đóng phim thể loại ác quỷ giả danh thiên thần gì đó, chắc sẽ ăn khách lắm! He he…tự hào ghê! ]

Tôi đang vui sướng tự mãn thì hắn cất giọng lạnh lùng nhừa nhựa thấy ghét:

-Lâm Chấn Nam.

A! Tên này thật thà thật nha. Tôi không nói gì, tiếp tục công cuộc ăn uống nếu không muốn đụng phải ánh mắt sắc lạnh kia. Lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.

Ăn xong bữa cơm chùa nhà hắn. Người ta vẫn bảo cơm chùa là ngon nhất. Quả không sai. Nhưng giờ cơm có ngon hay không không quan trọng mà vấn đề chính bây giờ là hắn… Hắn ngồi bắt chéo chân chữ ngũ trên ghế sô pha, tay cầm ly cà phê, vừa nhâm nhi vừa đọc báo như ông hoàng. Trông mà muốn hất thẳng ly cà phê nóng kia vào khuôn mặt anh tú của hắn.

Nhưng làm sao tôi dám khi đang đứng run run trước mặt hắn cứ như phạm nhân chờ Bao Thanh Thiên xử tội. Híc, tôi chưa bao giờ có ngày nhục nhã như thế này. 18 năm sống trên đời, Thiên Anh tôi chưa bao giờ biết run sợ trước ai (ngoại trừ Vương lão đại) thế mà … Nhưng tôi chắc rằng ai đứng đối diện với Lâm Chấn Nam hắn thì đều sẽ bị hàn khí xung quanh hắn dọa cho sợ.

Hắn vẫn im lặng, một sự nghiệp cao cả muôn thuở cả đời hắn thì phải. Được một lúc lâu, cái bản tính chanh chua, xảo quyệt, không thể kiềm chế khiến tôi phải lên tiếng phá vỡ bầu không gian yên lặng trong ngôi biệt thự rộng mênh mông này:

-Nè! Anh có định cho tôi về không vậy?

Hắn không nói, tôi cũng không hiểu đầu óc hắn đang nghĩ cái gì. Hắn đứng dậy, ném cho tôi một câu bâng quơ:

-Tùy!

Ý hắn là sao chứ? Giờ thì tôi chẳng thể được nữa rồi. Sức chịu đựng của tôi đã vượt quá đỉnh điểm. Và khi tức giận, mất bình tĩnh, tôi có thể làm ra những chuyện điên rồ.

Bằng chứng là giờ đây, tôi đang lấy bàn chân ngọc ngà đạp thẳng vào chiếc bàn gần đó. Và giờ…nó đang yên nghỉ trong tiếng vỡ loảng xoảng của cốc ly.

Hắn giật mình quay lại, nhìn tôi, ban đầu còn là hốt hoảng, sau là ánh mắt tức giận chưa từng thấy của Lâm Chấn Nam 1 lúc khiến tôi run sợ. Người trong biệt thự im thin thít gần như không dám thở mạnh. Nhưng vốn tức giận, bản tính chanh chua kiêu căng trỗi dậy, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, lạnh không kém. Tôi chẳng biết mình đã tu luyện hồ ly tự bao giờ.

Hắn hùng hổ xông tới bóp nghẹt cổ tôi, dồn tôi vào sát tường. Giờ tôi sợ thật rồi. Hô hấp rối loạn. Tôi dần đuối sức, nhưng bàn tay hắn càng bóp mạnh khiến tôi nghẹt thở.

Và nếu quản gia nhà hắn tới chậm hơn 1 giây nữa thôi, tôi sẽ chết:

-Thiếu gia…cậu ngừng tay lại đi…Angel!

Từ Angel lão nhắc nhỏ nhưng vẫn đủ cho tôi nghe thấy. Tôi thì chẳng hiểu lão nói gì cả. Nhưng hình như, tên khốn Lâm Chấn Nam hắn ý thức được điều gì, tay hắn dần thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn không hề bớt đi sự tức giận dồn nén bên trong. Tôi lẽ ra mới là người phải tức giận với hắn mới phải. Vậy mà…

Hắn buông tay, bước nhanh lên lầu, đóng sầm cửa. Tôi đuối, ngã xuống đất. Sàn đá hoa kim cương lạnh lẽo nhắc nhở tôi phai ghi mối hận này.

Tôi nghiến răng, cố gắng lết thân rời khỏi cái nơi mà tôi cho là địa ngục.

… Tôi đâu biết rằng, từ trên lầu cao, một ánh mắt dõi theo bóng dáng tôi, cười nham hiểm…





Tôi lết thân trên đường phố. Trời lại đổ cơn mưa thật to.

Những giọt mưa thấm vào người tôi…lạnh! Là từ duy nhất để diễn tả nỗi thê thảm của tôi hiện tại. Không chỉ lạnh bên ngoài, mà trong thâm tâm tôi…cũng lạnh.

Chẳng hiểu sao, lúc hắn bóp cổ tôi, mà tôi cảm tưởng như hắn bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Rất đau. Không kìm được, tôi gục khóc trên con đường phố vắng, dưới màn mưa lạnh lẽo. Tôi hiện tại không biết đi về đâu. Tôi sợ!

Bỗng dưng, tôi thấy ấm hơn bởi chiếc áo khoác của một ai đó khoác lên cơ thể lạnh giá tựa như băng tuyết của tôi. Người đó che mưa cho tôi nữa. Trong hoàn cảnh như hiện tại, tôi định đứng lên nói không cần. Nhưng gặp khuôn mặt của người con trai ấy, tôi không mở được lời vì…ngạc nhiên.

Và bạn biết không? Đó là Hàn – Thiên – Vũ!

Hắn xuất hiện bên cạnh tôi, trên môi còn nở nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời sau cơn mưa.

Và có gì đó, len lỏi trái tim tôi. Có lẽ nụ cười ấm áp ấy đã khiến tôi 1 giây rung động…
Bình Luận (0)
Comment