Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 110

uân Mặc Li mỉm cười bình thản đi đến ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống, một thân y phục trắng của hắn cực kì nổi bật trong căn phòng đỏ rực này.

“Đế quân, hôm nay Mạc Li đến Tác Phỉ Đặc là để giao quốc thư, chứ không phải là đến để bàn luận về chuyện hôn nhân kia.”

Quân mặc i cong khóe miệng, nhẹ nhàng lay động quạt trong tay, động tác cực kì bình thản.

“Mỹ nhân cứ gọi ta là Phất Lai như lúc nãy không phải tốt hơn sao? Sao bỗng dưng lại gọi là đế quân, làm cho người ta cảm thấy thật xa lạ. Ta cùng với mỹ nhân vốn là giao tình đã lâu, đâu cần xa cách như vậy.” Phất lai Tác Phỉ Đặc cười khẽ nói. “Bức quốc thư kia nếu là do mỹ nhân tự mình mang đến, ta sao lại có thể không tiếp được.”

Quân Mặc Li thấy Phất Lai Tác Phỉ Đặc đồng ý, bàn tay liền ngửa lên, sau đó hào quang màu trắng lóe lên một chút, trên tay hắn đã xuất hiện một chiếc hộp màu trắng tinh mĩ.

Quân Mặc Li đứng dậy, đưa chiếc hộp kia đến trước mặt Phất Lai Tác Phỉ Đặc, đợi đến khi đối phương nhận lấy chiếc hộp, liền quay lại ghế ngồi xuống.

Phất lai Tác Phỉ Đặc cười khẽ mở chiếc hộp trong tay ra, tùy ý mà lấy bức thư ở bên trong ra, hai mắt đảo qua nội dung thư, sau đó nhanh chóng khép lại.

“Chiến thư? Thánh quân của Đồ Lan quả nhiên chẳng phải là người thường.” tiếng cười thoải mái vang lên, tự trào phúng, cũng tự vui vẻ. Phất Lai Tác Phỉ Đặc cất bức the vào trong hộp ngọc, sau đó đặt nó ở trên mặt bàn, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Quân Mặc Li.

“Đồng thời khiêu chiến với hai đại đế quốc, không biết nên nói thành quân quá tự đại, hay là thánh quân có vũ khí bí mật gì đó, nên mới nắm chắc chiến thắng trong tay?”

“Một khi đã đánh cuộc, thì tất nhiên phải sử dụng lợi thế lớn nhất của bản thân, thì như vậy thắng được kết quả mới càng lớn, không phải sao? Hơn nữa, trong cuộc chiến hai đối một này, Mặc Li quả thực rất chờ mong kết quả của nó a.”

“Lợi thế lớn nhất? Trên lý thuyết chính là như vậy. Nhưng, mỹ nhân từ trước đến giờ tuy rất thích đánh cuộc, nhưng lại chưa bao giờ chịu đưa lợi thế lớn nhất của mình ra để sử dụng a?”

“Vậy a? Mặc Li cũng không biết được, lời thế lớn nhất mà đế quân nói là gì?” Quân Mặc Li hơi gập quạt lại, ý cười rạng rỡ.

“Mỹ nhân, sao ngươi lại có thể không biết được, lợi thế lớn nhất chính là ngươi a.”

Phất Lai Tác Phỉ Đặc bước từng bước về phía Quân Mặc Li, tiếng đế giày sạch sẽ dẫm trên mặt đất trơn bóng phát ra tiếng cộp cộp, vang lên cực kì rõ ràng trong đại điện yên tĩnh.

“Chỉ cần ngươi gả cho ta, trở thành đế hậu của Tác Phỉ Đặc, Đồ Lan sẽ không cần phải chiến tranh với Tác Phỉ Đặc nữa, hơn nữa còn có thêm một đồng minh cực kì hùng mạnh, thậm chí cho dù Đồ Lan có muốn trở thành bá chủ của đại lục này cũng có thể, khôgn phải sao?”

Nâng cằm của Quân Mặc Li lên, Phất Lai Tác Phỉ Đặc đưa mặt gần sát mặt hắn, động tác cực kì ái muội.

“Nghe có vẻ rất hấp dẫn, đáng tiếc, Mặc Li đời này cũng sẽ không lấy chồng.” Quân Mặc Li đạm cười, lạnh nhạt lên tiếng.

Phất Lai nghe được hắn nói những lời này, trong đôi mắt đỏ rực bắn ra hào quang cực kì ma mị, khóe môi cong lên.

“Mỹ nhân, ngươi có thể đổi một câu nói khác để cự tuyệt ta sao? Lí do chỉ có thể dùng một lần mà thôi, dùng đến lần thứ hai liền trở nên vô dụng.”

“Câu nói khác? A a, Phất Lai, ngươi muốn Mặc Li gả cho ngươi là để vãn hồi mặt mũi cho đế quốc của mình, hay là muốn khống chế lợi dụng Mặc Li, chiếm lấy Đồ Lan?” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn đôi mắt đỏ rực khẽ nhếch của Phất Lai.

“Nếu ngươi muốn một lí do khác, vậy để Mặc Li nói cho ngươi nghe. Kiếp này, quân Mặc Li cũng chỉ gả cho người mà Mặc Li yêu thôi, lí do này có được không?”

“Chỉ gả cho người mà ngươi yêu thôi sao? Vậy người mà mỹ nhân yêu chính là Quân Dạ Hàn đúng không?” Phất Lai Tác Phỉ Đặc buông cằm của Quân Mặc Li ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má trắng mịn của hắn, động tác cực kì dịu dàng, thân mật.

“Đúng vậy.” Quân Mặc Li nâng quạt lên, hất ngón tay của Phất Lai ra, nhẹ nhàng mà mềm mại lên tiếng. “Người ta yêu kiếp này, chính là Quân Dạ Hàn.”

“A a, mỹ nhân ngươi luôn luôn thành thật như vậy. Tuy ta cũng rất thích tính cách thành thật này của mỹ nhân, nhưng đôi khi trực tiếp quá sẽ làm cho người ta bi thương a.” Phất Lai chuyển sang nghịch tóc của Quân Mặc Li, ý cười phiêu phiêu.

“Phất Lai, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta, hơn nữ bộ dáng bây giờ của ta, cũng không xứng với xưng hô mỹ nhân như vậy nữa.” Quân Mặc Li túm lấy cánh tay của Phất Lai, nhanh nhẹn mà hoạt động thên mình, vị trí của hai người bị đảo ngược, Quân Mặc Li ấn tay xuống ngực của Phất Lai, ép hắn ở bên dưới mình.

“Nếu không phải vì Li nhi thích che giấu khuôn mặt của mình, thì sao lại có thể không là một mỹ nhân tuyệt thế a?” Phất Lai cong khóe môi, ánh mắt tựa tiếp phi tiếu nhìn quân Mặc Li, cũng nâng tay vuốt ve gò má của hắn.

“Phất Lai cứ việc gọi ta là Mặc Là được rồi.” Quân Mặc Li đứng dậy, tách ra khỏi Phất Lai Tác Phỉ Đặc.

“Cũng được, nhưng Li nhi ngươi phải đồng ý cho ta nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc lười biếng mà tựa người vào ghế dựa, hơi uể oải nói.

“Khuôn mặt cũng chỉ là lớp túi da bao phủ bên ngoài mà thôi, Phất Lai ngươi cố chấp như vậy để làm gì?” Quân Mặc Li mỉm cười nói, dáng người phiêu dật.

“Li nhi ngươi cũng biết dáng vẻ bên ngoài cũng chỉ là một túi ra, vậy sao còn cố chấp mà che giấu nó a?” Phất Lai chống một tay dưới cằm, tùy ý để mái tóc đỏ dài xõa tung, ánh mắt đỏ rực vẫn chăm chú nhìn vào Quân Mặc Li.

“Cho ngươi xem, Mặc Li có gì ưu đãi a?”

“Ta có thể để cho Li nhi an toàn rời khỏi Tác Phỉ Đặc.”

Quân Mặc Li cười nhẹ đối diện với Phất Lai Tác Phỉ Đặc một lúc, trong ánh mắt lưu chuyển thứ hào quang khác thường. Sau đó, hắn thu lại nụ cười, hơi cúi đầu, nâng tay, ngón tay chầm chậm rút một chiếc lược cài trên tóc ra. Lược ngọc bị rút ra, tóc dài đen mượt như dòng suối rơi xuống, chạm đất. Hào quang nhè nhẹ bao lấy cơ thể Quân Mặc Li. Nắm chặt lược ngọc trong tay, Quân Mặc Li nở một nụ cười trong suốt ôn hòa. Cái lược ngọc này vốn là thứ mà Quân Dạ Hàn vẫn dùng, nhưng từ khi hắn tỉnh dậy, Quân Dạ Hàn hằng ngày đều đến dùng cái lược ngọc này chải tóc cho hắn. Lược ngọc này không những là Quân Dạ Hàn tự làm, lại còn chứa đựng linh lực không nhỏ, có thể giúp hắn chư giấu đi khuôn mặt thật của mình.

Khuôn mặt thực sự của hắn, ngay từ giây phút đầu tiên đã bị che giấu hoàn toàn, cho nên sau này, khuôn mặt mà những người khác nhìn thấy, vẫn đều là do ảo thuật biến thành. Cầm lấy lược ngọc trong tay, Quân Mặc Li chầm chậm tự chải tóc cho mình, động tác ôn như giống như bao lần Quân Dạ Hàn chải tóc cho hắn, dần dần có rất nhiều những đốm sáng tinh linh xuất hiện, mờ ảo cực kì.

Phất Lai Tác Phỉ Đặc nhìn chăm chú vào khuôn mặt ôn nhu dịu dàng lại tràn đầy hạnh phúc của Quân Mặc Li, sau đó chuyển tầm mắt lên chiếc lược ngọc trên tay hắn, đôi mắt lửa đỏ thâm trầm.

Là một cái lược rất bình thường, làm từ loại ngọc có chất lượng rất tốt, cơ hồ không có bất cứ chỗ nào xuất chúng, nhưng nhìn động tác nâng niu của Quân Mặc Li, trong lòng Phất Lai Tác Phỉ Đặc lại xuất hiện cảm giác cực kì khó chịu. Những điểm hào quang càng ngày càng ngưng tụ nhiều, cơ thể của Quân Mặc Li càng ngày càng trở nên mờ ảo. Một lúc lâu sau, hào quang mới dần dần tan biến, Quân Mặc Li lại xuất hiện. Lúc này, ý cười trên môi Phất Lai đã hoàn toàn ngưng trệ.

Mái tóc của hắn mềm mại, suối tóc đen bóng dài chạm đất, đôi mắt trong suốt, như suối nước chảy xuống từ đỉnh tuyết sơn, cực kì sạch sẽ, lông mi dài cong vút, phong tư tuyệt trần thoát tục. Nhưng thứ làm cho người ta không thể rời mắt được, chính là bông sen chín cánh xuất hiện trên trán hắn, càng làm cho dung nhan tuyệt trền kia thêm thần tiên, mờ ảo.

Quân Mặc Li cong lên khóe môi nhìn Phất Lai, đôi môi căng mọng khẽ cong lên một chút cũng đủ để khuôn mặt sạch sẽ thoát tục trở nên cực kì mị hoặc hấp dẫn.

Khuôn mặt của hắn, cực kì mẫu thuẫn, nhưng cũng kết hợp cực kì hoàn mỹ, làm cho người ta không thể nào rời nổi ánh mắt.

“Chẳng trách vì sao Quân Dạ Hàn bảo vệ ngươi kĩ càng như vậy. Chỉ tiếc, một vị mỹ nhân tuyệt thế như vậy, lại là người đã có nơi có chốn.”

Thật lâu sau, Phất Lai mới thì thầm lên tiếng, thanh âm trầm tháp nhiễm chút mê hoặc. Quân Mặc Li chỉ cười mà không nói, đối với dung nhan tuyệt thế của mình, hắn cũng không có chút cảm giác thành tựu vui mừng nào. Vô luận là ai, dùng phượng châu để tạo thành cơ thể, lại dùng Bích Hoa Lạc để cải tạo linh hồn, dung mạo cũng sẽ trở nên xuất trần giống như hắn. Phượng châu, có thể biến thành thân thể xinh đẹp nhất trên thế gian này, mà Bích Hoa Lạc, cũng sẽ ngưng chú đượclinh hồn trong sáng nhất, thuần tịnh nhất. Mà khi xinh đẹp cùng với thuần tịnh kết hợp lại với nhau, sao lại có thể không sinh ra một sinh vật nghiêng nước nghiêng thành. Quân Mặc Li không thích phiền toái, nhưng cũng thể không thừa nhận một điều rằng, có đôi khi tướng mạo cũng là một loại vũ khí cực kì có hiệu quả, dùng khuôn mặt có thể mị hoặc chúng sinh, chính là cách có lợi nhất và nhanh nhất để có được niềm tin và sự yêu thích của mọi người.

“Mặc Li đã đáp ứng yêu cầu của Phất Lai rồi, ngươi cũng nên thực hiện hứa hiện của mình đi chứ?” Quân Mặc Li lúc này mới lên tiếng, đôi diện với đôi mắt ám trầm của Phất Lai Tác Phỉ Đặc.

“Đương nhiên.” Phất Lai cười khẽ đứng dậy, khuôn mặt tiếc nuối mà đi về phía Quân Mặc Li. “Ta thật sự không nỡ để ngươi đi a, Mặc Li, chẳng lữ ngươi không muốn suy nghĩ lại một lần nữa, nếu như ngươi gả cho ta, Tác Phỉ Đặc không những đứng cùng phe với Đồ Lan chống lại những đế quốc khác, mà còn có thể xây dựng hiệp ước hòa bình trăm năm a.”

“Mặc Li đã có người yêu, cho nên, thứ lỗi cho Mặc Li không thể đồng ý.” Quân Mặc Li ôn hòa cười nhìn Phất Lai, đôi mắt trong suốt như một dòng nước suối, lại làm cho người ta say mê cực kì.

“Vậy thì đành chịu vậy, nhưng ngươi lần này có thể thoải mái rời đi, còn người đến đây cùng ngươi…”

Phất Lai Tác Phỉ Đặc tà tứ cong khóe môi, đôi mắt đỏ rực lưu chuyển hào quang rực rỡ.

“Hắn chính là người yêu của ngươi a. Mặc Li, chẳng lẽ ngươi thực sự nhẫn tâm để Quân Dạ Hàn lại Tác Phỉ Đặc một mình rời đi sao?” hơi cúi người, Phất Lai tiến đến sát bên tai Quân Mặc Li, ái muội lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment