Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 120

Xuyên qua đám người đang bối rối, bóng dáng Quân Mặc Li nhanh chóng biến mất. Hắn nhẹ nhàng bay lên trên tầng hai, hai bên trái phải là hai hành lang trải dài. Trên hai hành lang này, cứ cách năm mét lại có một cánh cửa màu vàng khắc hoa giống y hệt nhau. Cảm nhận được tầng hai này hoàn toàn yên tĩnh không một bóng người, Quân Mặc Li quyết đoán mà đi về phía bên tay trái của mình.

Mười một, mười hai…

Quân Mặc Li vừa đi vừa đếm, đến cánh cửa thứ mười năm, hắn mỉm cười đẩy cửa bước vào bên trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Vừa bước vào trong phòng, một tia sáng màu xanh nguy hiểm bắn về phía hắn. Quân Mặc Li không chút lo lắng, nhẹ nhàng lắc mình một cái đã di chuyển đến vị trí an toàn. Hắn dứt đứt một chiếc cúc áo bạc trang trí trên cổ tay áo, ném về phía luồng sáng xanh kia, chiếc cúc bạc nháy mắt bị biến thành bụi phấn, trôi nổi trong không trung.

Nhìn thấy lực sát thương cực kì khủng bố của tia sáng xanh, Quân Mặc Li vẫn không có chút sợ hãi nào, khóe môi khẽ cong lên, hắn nhún chân bay lên, vọt vào bên trong căn phòng, hướng về phía cánh cửa bảo hiểm ở trước mắt.

Mỗi một chỗ hắn bay vọt qua, đều có những tia sáng xanh xuất hiện bắn về phía hắn, giống như những thanh kiếm sắc bén muốn xuyên thủng cơ thể mảnh mai kia. Lại nhẹ nhàng đạp xuống đất lấy đà, Quân Mặc Li thoải mái bay lên, cực kì có kỹ thuật mà né tránh những tia sáng xanh dày đặc.

Cuối cùng, hắn thoải mái mà mở chốt an toàn, nhìn cánh cửa nặng nề của tủ bảo hiểm từ từ mở ra.

Bên trong là một căn phòng khá rộng lớn, cực kì trống trải, chỉ có một trụ đá ngọc đặt ở chính giữa. Cả tảng ngọc thuần màu trắng, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, chiếu sáng cho căn phòng này.

Ánh mắt của Quân Mặc Li gắn chặt vào chiếc hộp ngọc màu đen đặt ở trên trụ ngọc, cố gắng làm chậm lại trái tim đang kinh hoảng trong ngực, hắn hít sâu một hơi, chầm chậm đi về phía trụ ngọc.

Giây phút trạm vào chiếc hộp ngọc đen kia, hắn cảm nhận được thứ lực lượng quen thuộc, đôi mắt lạnh nhạt phút chốc lóe lên chờ mong. Từng chút từng chút mở ra hộp ngọc, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kia, chiếc nhẫn đang tỏa ra thứ hào quang thuần đen quen thuộc. Chiếc nhẫn được khắc hình một đóa hoa sen chín cánh, luôn luôn nở rộ, rõ ràng tỏa ra hào quang màu đen thuần như đêm đen, lại không hề mang đến cảm giác âm u, ngược lại lại làm cho người ta có cảm nhận cực kì thần thánh thuần khiết.

Cầm chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, Quân Mặc Li cảm nhận được lực lượng từ chiếc nhẫn không ngừng truyền vào trong cơ thể của mình, cười khẽ ra tiếng. Tiếng cười lanh lảnh, giống như đang nhớ lại những ký ức tốt đẹp nhất, nhưng bên cạnh đó còn là bi thương, nhớ mong. Hơi nhắm mắt lại, Quân Mặc Li có thể cảm nhận cực kì rõ ràng, hơi ấm còn lưu giữ lại trên chiếc nhẫn. Nhưng càng là cảm nhận được sự ấm áp, hắn lại càng cảm thấy đau đớn khó nhịn.

Quân Mặc Li nhớ rõ, chiếc nhẫn này vẫn luôn được Quân Dạ Hàn đeo trên tay, lại không nhớ được chính xác y đeo nó từ bao giờ. Có lẽ là do hắn chưa từng đi chú ý, cho nên mới không biết, không nhớ ra. Nghĩ như vậy, hắn mới chợt nhận ra, sự chú ý mà hắn dành cho Quân Dạ Hàn ít đến đáng thương.

Lực lượng quen thuộc như vậy, làm cho linh hồn rung động, giống y như chiếc vòng tay mà Quân Dạ Hàn từng đeo lên tay hắn. Chiếc nhẫn này chính là chiếc vòng tay ấy, Quân Dạ Hàn chưa từng bỏ nó đi, chỉ biến đổi hình dạng của nó. Đối với Quân Dạ Hàn, chiếc nhẫn này là vật cực kì quan trọng, vì nó không chỉ có một phần linh hồn của Quân Dạ Hàn, mà còn lưu giữ cả tình yêu mà y dành cho hắn.

Vậy mà giờ đây, nhẫn thì được bảo quản ở tinh vực, còn người thì đã không còn. Vật còn người mất, vật còn người mất a…

Mỉm cười, Quân Mặc Li chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp bên trái của mình, giống như lúc Quân Dạ Hàn đeo chiếc vòng tay kia cho hắn, cực kì nghiêm túc, chăm chú.

—–

“Oành..!”

Một âm thanh nổ lớn vang lên, biệt thự xa hoa bổng nhiên nổ tung, sụp đổ.

Tề Càng Hành ngồi trong xe đỗ cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành ly. Chợt có bóng dáng lóe lên, Tề Càng Hành hơi mở cánh cửa cạnh mình ra một chút, một luồng gió lướt vào trong xe.

“Xong việc chưa?”

“Đã xong.”

Quân Mặc Li ngồi đối diện với Tề Càng Hành, hơi lạnh nhạt gật đầu.

“Lấy được thứ mà ngươi muốn chưa?” Tề Càng Hành hơi lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ giọng cười hỏi.

“Tối nay ta sẽ rời khỏi nơi này.” Quân Mặc Li quay đầu nhìn phong cảnh đang vụt qua bên ngoài xe, ngón tay cái khẽ xoay chuyển chiếc nhẫn đeo trên tay.

“Đi đâu?”

“Trở về.”

Nghe câu trả lời bình thản của Quân Mặc Li, Tề Càng Hành hơi nắm chặt ly rượu, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu.

“Trở về? Thuần Thuần, ta không biết ngươi từ đâu tới, cũng không muốn biết. Nhưng lúc này ta quả thực rất tò mò, không biết ngươi muốn trở về đâu?”

Quân Mặc Li quay lại nhìn đôi mắt âm u của Tề Càng Hành, từ từ nở một nụ cười ôn nhu.

“Hắn ở đâu, ta sẽ trở về nơi đó.”

“Hắn? Ai? Đừng nói với ta đó là Vua Sáng Thế.” Tề Càng Hành cười khẽ, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đen xinh đẹp thần bí mới xuất hiện trên tay Quân Mặc Li, thanh âm có chút hư vô mờ ảo.

“Vua Sáng Thế? Tề Càng Hành…” Quân Mặc Li hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn Tề Càng Hành.

“Đưa ta đến quảng trường trung tâm, ta muốn đi ngay lúc này.”

Lời nói lạnh nhạt, lại mang theo cảm giác uy nghiêm áp bách, không thể kháng cự. Nhìn vẻ mặt cực kì lạnh lùng của Quân Mặc Li, Tề Càng Hành nhíu mày.

“Thuần Thuần, ngươi rất tuyệt tình, dùng xong rồi liền vứt bỏ ta như vậy sao?”

“Tề Càng Hành, ngươi nói sai rồi, quan hệ giữa chúng ta chính là đồng bọn, hợp tác cùng có lợi.” Thấy khuôn mặt Tề Càng Hành ngày càng thêm lạnh lùng âm trầm, quân Mặc Li cười khẽ. “Ngươi tìm được thứ mà ngươi muốn, mà ta thì quay lại được nơi mà ta muốn về. Hơn nữa những tư liệu mà ta muốn cũng không bắt ngươi phải đi mạo hiểm, ta đã không cần nó nữa rồi. Cho nên, ngươi đã đạt được lợi ích cao nhất, vậy thì sao ngươi còn trách ta tuyệt tình?”

“A a, Thuần Thuần tính toán mọi việc rõ ràng như vậy, không tuyệt tình thì là gì?”

“Tề Càng Hành, ta với ngươi từ đầu tới giờ đều không có bất cứ quan hệ gì, không có tình, thì làm gì có tuyệt tình?”

Tề Càng Hành cười lớn tiếng.

Mà Quân Mặc Li chỉ lạnh lùng nhìn y.

Cười một lúc, Tề Càng Hành mới ngừng lại, trong bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình trên khuôn mặt y. Một lúc sau, y gõ nhẹ vào tay ghế, quay đầu lại nói với người lính lái xe.

“Đến quảng trường trung tâm.”

“Vâng.”

Chiếc xe bay nhanh chóng chuyển hướng, đi tới mục tiêu mới. Quảng trường rộng lớn dần dần xuất hiện trong tầm nhìn, chiếc xe bay đến đỗ ở bên cạnh quảng trường. Quân Mặc Li xuống xe, nhìn thấy bức tượng lớn cách đó không xa, khóe môi dần cong lên.

Từng bước từng bước đến gần  bức tượng, Quân Mặc Li như cảm thấy, tiếng kêu gọi dịu dàng quen thuộc vang vọng bên tai.

Tề Càng Hành bước cạnh Quân Mặc Li, lãnh đạm nhìn biểu tình ôn nhu hạnh phúc trên mặt hắn.

Bước đến đứng ngay trước bức tượng, Quân Mặc Li hơi ngẩng đầu nhìn lên, chiếc nhẫn trong tay hắn phát ra hào quang nhàn nhạt.

“Ngươi phải đi rồi sao?” Tề Càng Hành nhìn nụ cười trở nên càng ngày càng sáng chói của Quân Mặc Li, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

“Đúng, ta không thể chờ thêm được nữa.” Quân Mặc Li ôn nhu nói. “Ta rất nhớ hắn, muốn được nhìn thấy hắn.”

Tề Càng Hành hơi nhíu mày, nghe Quân Mặc Li thổ lộ, hai bàn tay nắm chặt lại.

“Ta vẫn cảm thấy thực sự khó tin. Người mà ngươi yêu, thực sự là Vua Sáng Thế sao?”

“Đúng vậy.” Quân Mặc Li ôn hòa trả lời.

“Không ngờ, người mà ngươi yêu lại là một người đã tồn tại vạn năm về trước.” Tề Càng Hành khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn bức tượng. “Một vạn năm, thương hải tang điền, là ai cũng sẽ bị lịch sử bao phủ, cho dù hắn có từng là một vị đế vương cao quý.”

“Điều đó sẽ xảy ra với bất cứ ai ngoại trừ hắn.” Quân Mặc Li cười thực sự tự tin, chậm rãi bước đến gần bức tượng hơn nữa.

“Một vạn năm trôi qua, không ai có thể sống lâu như vậy được.” Tề Càng Hành hơi cong khóe môi, chỉ về hướng tảng ngọc đặt bên dưới bức tượng. “Hơn nữa, bài thơ kia cũng nói rất rõ ràng, ngươi cùng hắn đã xa nhau một nghìn năm, đây là điều không thể thay đổi. Một nghìn năm, cho dù có yêu sâu sắc đến mức nào cũng sẽ phai nhạt. Lịch sử là thứ không thể thay đổi, thời gian cũng không quay ngược lại được, cho dù ngươi có trở về cũng đã là vật còn người mất.”

Tề Càng Hành nói rất dài, nhưng Quân Mặc Li lại không có chút phản ứng nào. Hắn quay lại, lạnh nhạt nhìn Tề Càng Hành.

“Hắn có thể chờ đợi ta một nghìn năm, thì ta cũng có thể chờ hắn nghìn năm.”

Nhìn sự kiên định hiện lên trong mắt Quân Mặc Li, Tề Càng Hành không nói thêm gì nữa.

Quân Mặc Li nhìn bóng đêm ngày càng dày đặc, khóe môi không kìm được mà cong lên. Khẽ đạp chân xuống đất, hắn nhẹ nhàng bay lên trên không trung, vươn tay chạm vào tượng đá lạnh lẽo. Mỉm cười thật tươi, hắn cong tay gõ nhẹ chiếc nhẫn vào bức tượng, tiếng gõ vang vọng trong quảng trường im lặng, ngay sau đó là từng đợt hào quang tỏa ra.

Nhìn hào quang dần dần bao quanh thân mình, Quân Mặc Li cười càng thêm tươi. Quả nhiên trong bức tượng này có để lại trận pháp thời không. Quân Dạ Hàn làm bất cứ chuyện gì đều để lại một đường lui cho mình, vậy thì không có lý do gì lại không tạo đường cho Quân Mặc Li. Lúc này đây, sự ăn ý về tâm tư, linh hồn giữa hai người đã hoàn toàn hiện rõ.

Hào quang rực rỡ phát ra đập vào mắt Tề Càng Hành, trong không khí cũng tràn ngập rung động. Lúc này, trong lòng y cảm thấy có chút hoảng hốt. Quân Mặc Li, sắp rời khỏi nơi này.

Kìm không được, mà bật thốt lên câu hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

Quân Mặc Li nghe được câu hỏi, quay đầu nhìn về phía Tề Càng Hành.

Lúc này, hắn đã không còn vẻ bình thường thanh tú nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, khuynh thế thoát tục.

“Tên của ta là Mặc Li, Quân Mặc Li.”

Tề Càng Hành không hề cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi của Quân Mặc Li, chỉ là ý cười trong mắt càng ngày càng sâu.

Không có ai biết được, giây phút Tề Càng Hành nhảy vào trong biển cứu Quân Mặc Li, y đã nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc này. Tận mắt y nhìn thấy Quân Mặc Li rơi xuống từ trên cao, cho dù vạt áo nhiễm đầy máu đỏ tươi, vẫn không thể làm giảm đi vẻ đẹp khuynh thế của hắn.

Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã bị mê hoặc. Tề Càng Hành bỗng nhiên có một suy nghĩ, Quân Mặc Li chính là một loại thuốc độc, là một loại thuốc độc mà cả đời này cũng không thể giải.

Quân Mặc Li, Quân Mặc Li…

Tinh vực này tên là Mạc Li… có phải người kia, vì ngươi mà sáng tạo nên cả đại lục này? Cho nên ngươi mới yêu hắn?

Nếu ta cũng vì ngươi mà thay đổi cả tinh vực, ngươi có thể quay lại nhìn xem ta một cái không?

Cho dù ta không có linh thuật cao thâm như hắn, nhưng ta có khoa học kỹ thuật. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ gặp lại ngươi.

Tề Càng Hành khẽ nhếch đầu, nở một nụ cười tự tin nhìn về phía hào quang chói lóa.

Trong hào quang chói mắt, truyền tống trận mà Quân Mặc Li chờ vẫn chưa xuất hiện, thay vào đấy, trong không gian bỗng xuất hiện thứ âm nhạc thanh nhã, mờ ảo. Một chiếc cổng thuần trắng cực kì thần thánh từ từ xuất hiện giữa không trung. Khi nó mở ra, từ bên trong xuất hiện hai người phụ nữ. Họ mặc váy dài trắng muốt, dáng người yểu điệu thướt tha, nhẹ nhàng đã bay đến bên cạnh Quân Mặc Li. Sau đó mỗi người một tay, nắm lấy hai tay của hắn, giống như giam cầm mà mang hắn bay về phía cánh cửa.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Tề Càng Hành chỉ có thể mở mắt nhìn mọi việc xảy ra. Y có cảm giác mọi chuyện không theo như dự tính của cả y lẫn Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li hơi bất ngờ nhìn hai người phụ nữ đang giữ chặt lấy mình, tuy trong lòng khá hoang mang, nhưng vẻ mặt lại cực kì bình tĩnh.

“Các ngươi là ai?”

Nhìn thấy cánh cửa thần thánh kia đã gần ngay trước mắt, Quân Mặc Li lạnh nhạt lên tiếng hỏi.

“Quân phi đại nhân thứ tội, chúng tì nữ là người có nhiệm vụ nghênh đón ngài.”

Hai người phụ nữ cùng lên tiếng, thanh âm uyển chuyển, lại mờ ảo hư vô cực kì.

Mà ba người vừa bay vào bên trong, cánh cửa trắng thần thánh liền dần dần khép lại, ngăn cách hoàn toàn hai thế giới…
Bình Luận (0)
Comment