Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 72

Trường bào đỏ rực, tầng tầng lớp lớp chạm đất, hai tay áo dài được trang trí bởi những đoá sen lửa đỏ rực, nở rộ chói mắt, thắt lưng dài màu đỏ buộc lấy eo thon, buông xuống trước vạt áo, theo mỗi bước chân lại khẽ bay lên một chút, lớp áo dài bên ngoài làm bằng lụa mỏng, dưới ánh sáng Mặt trời có thể nhìn thấy những đường thêu mờ băng chỉ vàng, hoạ tiết hình hoa sen lửa, giống như những ngọn lửa đang thiêu đốt…

Người kia nhẹ nhàng bước vào trong đại điện, nhưng sức ảnh hưởng đến mọi người lại cực lớn, làm cho hàng nghìn người có mặt ở nơi đây trong khoảnh khắc ngừng thở.

Người kia, giống như một loài yêu tinh mị hoặc con người, lại cũng giống như một vị tiên thanh lãnh cao quý bị bắt lưu lại thế gian này…

Hoa sen vốn thuần khiết mà cao quý, không yêu dã không mi hoặc, là hoá thân của những thứ trong sáng, thuấn tuý nhất trên thế giới.

Nhưng giờ phút này, trong tâm trí của mọi người lại chỉ còn một đoá sen đỏ rực, là nghiệt hoả hồng liên. Bông sen đã tắm mình trong dục hoả có lẽ mới là vật đẹp nhất trên trần gian này, đẹp đến làm cho người ta sựo hãi, đẹp đến mức làm cho người ta không thể hô hấp…

Mái tóc dài đỏ rực chạm đến chân váy lửa, làm cho lửa đỏ kết hợp với lửa đỏ, càng làm người ta chói mắt. Khuôn mặt hoàn hảo đến kinh người kèm theo nụ cười ấm áp như xuân phong, thấm nhập lòng người. Đôi môi đỏ rực mềm mại khẽ cong lên đầy ý cười, cùng với đôi mắt đỏ rực lại trong suốt như một khe nước, có thể chạm đáy, không có chút vẫn đục nào. Đặc biệt là dấu ấn hoa sen đỏ giữa trán, giống như một ngọn lửa thiêu đốt mọi ô uế vẩn đục trên thế gian này.

“Thật có lỗi, để các vị phải đợi lâu.” Thanh âm ngân vang trầm bổng như tiếng đàn vang lên, du dương làm cho người ta thấy yên lòng.

Mọi người nghe thấy tiếng nói mới giật mình hoàn hồn, trên khuôn mặt người nào cũng mang theo chút xấu hổ. Cứ nghĩ lại cảnh bản thân trước mặt mọi người, vì dung mạo của một người nam tử mà trở nên ngây ngốc, những vị quân vương kia lại thầm khinh bỉ định lực của chính mình. Thế nhưng, cứ đối mặt với dung nhan hoàn mỹ của Lam Âm là bọn họ lại không thể tự khống chấ bản thân mà sa ngã, hoảng hốt…

“Nếu để một mỹ nhân như ngươi phải chờ đợi, chính ta mới là người phải xấu hổ muốn chết a.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cười khẽ ra tiếng, lời nói có ý giảng hoà cũng hoà tan không khí quá tĩnh lặng trong đại điện.

Lam Âm quay về hướng Phất Lai Tác Phỉ Đặc, cong khoé miệng lên một chút.

“Ngài chính là đế quân của Tác Phỉ Đặc?”

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lam Âm, Phất Lai Tác Phỉ Đặc vẫn cười, nhưng đôi mắt lại hơi trầm xuống một chút.

“Thánh chủ xin cứ gọi ta là Phất Lai là được rồi. Không biết Phất Lai có thể gọi tên của thánh chủ hay không?”

“Vậy Lam Âm xin gọi đế quân là Phất Lai.” Lam Âm tiến đến bên cạnh Phất Lai Tác Phỉ Đặc, hơi gật đầu một chút coi như chào hỏi, sau đó đi thẳng về thánh toạ trên cùng.

Đôi mắt đỏ rực của Phất Lai chưa từng rời khỏi thân ảnh của Lam Âm, ý cười càng ngày càng sâu đậm.

Dáng người thanh dật như tiên, lại yểu điệu khiêu gợi như yêu ma của Lam Âm khẽ lướt qua, giống như gió mát phất qua trái tim của mỗi người, làm gợn lên từng cơn sóng.

Quân Dạ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía thánh toạ, nơi Lam Âm ngồi, đôi mắt đen như bóng đêm tràn ngập ôn nhu dịu dàng, y hơi giơ chén rượu trong tay lên, kính hướng Lam Âm.

“Tuy đây là lần đầu gặp thánh chủ, nhưng trẫm lại có cảm giác như là gặp cố nhân, xin kính thánh chủ một ly, biểu thị cảm xúc vui vẻ của trẫm lúc này, thánh chủ có thể nể mặt trẫm nhận chén rượu này?”

Lam Âm mỉm cười, thản nhiên nâng chén rượu trước mặt mình lên, hướng về phía Quân Dạ Hàn hồi kính.

“Thánh quân kính rượu chính là vinh hạnh của Lam Âm, làm sao ta có thể chối từ được?”

Hai người cùng cười hài lòng, cùng uống xong một chén rượu. Buông chén rượu trong tay xuống, ngón tay của Lam Âm khẽ xẹt qua hoa văn trên chén rượu, đôi mắt trong suốt ấm áp nhìn xuống bên dưới.

Từng có nhiều lần, ngươi cũng ngồi ở trên cao như thế này nhìn xuống ta ở bên dưới… là chính ta đã xem nhẹ khoảng cách từ đế toạ của ngươi đến chỗ mà ta đang đứng…

Từng có lần ta đã nói, một ngày nào đó ta sẽ đứng cùng độ cao với ngươi, cùng ngươi ngắm nhìn ngắm chúng sinh bên dưới, cùng nhau nếm thử trăm vị thế gian.

Bây giờ, Lam Âm đã có thể đứng ở trên cao nhìn xuống ngươi ở bên dưới, đứng cùng độ cao với ngươi, có thể nhìn ngắm chúng sinh, bình phẩm về cuộc đời này, nhưng mà rốt cuộc cũng không có ngươi, rốt cuộc cũng không nhìn thấy ngươi…

Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lam Âm, ý cười sâu sắc.

Phất Lai Tác Phỉ Đặc uống cạn chén rượu trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt lại trầm tĩnh như nước.

“Nhạc phụ tương lai của ta hình như đã quên mất sự tồn tại của ngươi a, ái phi của ta.”

Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua Phất Lai, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Y uống liền mấy chén rượu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lam Âm trên thánh toạ, cũng buông chén rượu trong tay xuống.

Lam Âm, Lam Âm…

Y cũng từng có thời gian mang cái tên tương tự, Lam Thánh Âm… vậy mà chính y cũng không biết, vị thánh chủ xuất hiện hôm nay là ở đâu đến? Cảm giác giống như đã từng quen biết, rồi lại không nhớ nổi là ai. Nhưng một người có dung nhan xuất chúng như vậy, lẽ ra y không thể quên mới đúng…

Nam tử áo trắng hơi cúi đầu, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Phất Lai Tác Phỉ Đặc thấy vẻ mặt của nam tử áo trắng, khẽ nhếch môi trào phúng cười.

Mọi người đều nhất trí im lặng ăn đồ ăn trước mặt mình, rõ ràng đều là mĩ vị, vậy mà lại cực kì nhạt nhẽo vô vị.

Nửa canh giờ sau, đã có không ít người buông đua, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lam Âm, ngẫu nhiên thì thầm vài câu với người bên cạnh.

Quân Dạ Hàn cũng buông chén rượu, ôn nhu mỉm cười nhìn Lam Âm.

“Từ khi nghe thấy tin thánh chủ xuất hiện, trẫm đã tìm kiếm cho thánh chủ một lễ vật tương xứng thích hợp nhất. Mãi cho đến tận hôm qua, trẫm mới tìm được. Hôm nay, trẫm liền mang theo lễ vật ấy đến Lam tộc, không biết thánh chủ có muốn ngắm nhìn nó hay không?”

“Lễ vật do thánh quân tự mình chuẩn bị, Lam Âm quả thật tò mò. Nếu ngài đã mang nó đến đây, Lam Âm tất nhiên là muốn xem nó rồi.” Lam Âm mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn, cũng ôn nhu nói.

“Ở ngay bên ngoài điện, thánh chủ phải tự mình đến xem mới được.” Quân Dạ Hàn đứng dậy, thân hình cao ngất thon dài cực kỳ.

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.” Lam Âm cũng đứng dậy, chầm chậm bước xuống dưới, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nhưng trong tròng mắt lại không hề xuất hiện chút hình ảnh nào.

Quân Dạ Hàn liếc nhìn Lam Âm một cái, sau đấy quay người đi ra khỏi đại điện. Lam Âm đi bên cạnh Quân Dạ Hàn. Một bên là áo dài đỏ rực màu lửa chói mắt, có thể chiếu sáng tất cả mợi hắc ám. Một bên là áo đen như đêm đen, như đáy vực sâu thẳm, có thể cắn nuốt hết tất cả hào quang…

Phất Lai Tác Phỉ Đặc nhìn theo bóng dáng hai người ra khỏi đại điện, cũng hơi nhếch môi, đứng dậy đi theo sau.

Những người khác trong điện cũng không hề có chút chần chờ nào, nhanh chóng đứng dậy đi ra theo.

Đại điện tràn đầy nhân khí trong khoảnh khắc đã trở nên cực kỳ trống trải không một bóng người, chỉ còn lại bàn ăn la liệt, bày đầy thức ăn cùng rượu…



Giữa sân điện rộng lớn, một vật thể hình lồng lớn bị một mảnh vải màu đỏ rực trùm lên trên. Vì bị vải đỏ che mất, nên người bên ngoài vốn không thể nhìn rõ bên trong chứa vật gì.

“Trẫm nghĩ, thánh chủ nhất định sẽ thích lễ vật này.” Quân Dạ Hàn mỉ cười chỉ về phía vật to lớn giữa sân kia, ánh mắt ôn nhu nhìn Lam Âm.

“Vật là do thánh quân tự mình lựa chọn, làm sao lại có thể là vật tầm thường được.” Lam Âm cười khẽ ra tiếng, thanh âm trầm bổng du dương như tiếng đàn.

“Trẫm thực sự hy vọng có thể mang đến một kinh hỉ cho thánh chủ.”

Lam Âm mỉm cười nhìn thoáng qua Quân Dạ Hàn, sau đấy bước về phía vật to lớn kia.

Phất Lai Tác Phỉ Đặc liếc nhìn chiếc lồng lớn bị trùm vải đỏ, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, y thấy Lam Âm càng ngày càng đi lại gần vật kia, trong lòng đột nhiên muốn mở miệng gọi hắn lại.

Không cần đi đến đấy, Lam Âm…

Nhưng đôi môi mở ra lại không phát ra được chút thanh âm nào, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Âm chầm chậm đi đến, chầm chậm cởi bỏ lớp vải đỏ kia ra…
Bình Luận (0)
Comment