Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 76

“Lam Âm đi đâu, thánh quân phải là người rõ ràng nhất mới đúng.” Lam Âm bước ra khỏi sàn xe, hai chân đạp không chậm rãi phi về hướng Quân Dạ Hàn, vạt áo màu đỏ tung bay, dáng người của hắn mềm mại giống như tiên.

Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Lam Âm.

“Li nhi…”

“Thánh quân, ta là Lam Âm, thánh chủ Lam Âm của Lam tộc.” Lam Âm bước đến trước người Quân Dạ Hàn, đôi mắt đỏ rực ấm áp cực kỳ.

“Li nhi, tên cũng chỉ là một thứ để gọi mà thôi, chỉ cần là chính ngươi thì được rồi.” Quân Dạ Hàn mỉm cười lên tiếng, đôi mắt đen tràn ngập tình yêu.

“Thánh quân, Quân Mặc Li có thể là Lam Âm, nhưng Lam Âm sẽ không là Quân Mặc Li.” Lam Âm cười ra tiếng, đôi môi khẽ nhếch.

“Thật vậy sao?” Quân Dạ Hàn mỉm cười hỏi lại.

Tiếp theo, cả hai người đều trầm mặc, gió biển phất qua, nhưng mặt biển lại không thể nổi lên chút sóng nào, bằng phẳng như một mặt gương.

“Thánh quân…”

“Li nhi…”

Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại cùng cười khẽ ra tiếng.

“Li nhi, ngươi nói trước đi.” Quân Dạ Hàn lên tiếng trước.

“Thánh quân, người có vẻ không hề lo lắng cho đế quốc của chính mình lắm thì phải? Cứ nhẹ nhàng mà tặng lại thành trấn ở biên thành của mình cho người ta như vậy sao?” Lam Âm nhìn thẳng vào Quân Dạ Hàn, lên tiếng hỏi.

“Đế quốc Đồ Lan? A a, Li nhi, ngươi cũng biết rằng đây vốn không phải là đế quốc mà ta muốn.” Quân Dạ Hàn chuyển tầm mắt ra mặt biển lớn, đôi môi cong lên nở một nụ cười.

“Đế quốc Đồ Lan này vốn là đất nước mà vị hoàng đế đầu tiên tạo thành vì người yêu của y, vậy thì tại sao ta lại phải giữ gìn một đất nước được lập ra vì người khác? Thứ mà ta muốn chính là một đế quốc mới, một đế quốc chỉ thuộc về ta và người ta yêu, một đế quốc có địa vị cao nhất trên đại lục này.”

Quân Dạ Hàn quay lại nhìn Lam Âm, đôi mắt đen sâu như đáy vực, tràn đầy quyết tâm cùng chiếm đoạt, giống như loại chấp niệm của một người đã bị dồn đến mép vực sâu, tuyệt vọng nhưng vẫn tràn ngập điên cuồng.

Nếu lúc này Lam Âm có thể nhìn thấy vẻ mặt củay, có lẽ những chuyện sau đó cũng đã không xảy ra, có lẽ kết quả cuối cùng đã thay đổi… thế nhưng, điều không thể nào xảy ra nhất trên thế giới này, chính là những điều bắt đầu với chữ nếu…

“Đồ Lan có một đế vương như ngài quả thật là quá đáng thương.” Lam Âm khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy trào phúng, cũng đầy hờ hững.

“Ngươi có biết không, Quân Dạ Hàn? Nếu có thể, ta nghĩ sẽ không có một ai muốn được lọt vào mắt xanh của ngươi, cho dù là quân cờ hay là người yêu, thì cuối cùng cũng chỉ có kết cục là bị ngươi loại bỏ.”

Quân Dạ Hàn nhìn Lam Âm đầy ôn nhu, ngũ quan của y hoàn mỹ vô cùng, điên đảo chúng sinh.

“Người ta yêu, tất nhiên sẽ có được tất cả những thứ đẹp nhất của toàn thiên hạ, có được những thứ độc nhất vô nhị trên thế gian này, như vậy còn có chỗ nào không được nữa?” lời nói ôn nhu của Quân Dạ Hàn giống như lời tâm tình nỉ non với người yêu, như đang nói lên những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

“Nhưng ngươi lại không hiểu được điều quan trọng nhất, đấy là tình yêu. Quân Dạ Hàn, ngươi không biết yêu, cho nên ngươi cũng sẽ không nhận được tình yêu.” Lam Âm nhìn thẳng Quân Dạ Hàn, đôi mắt trong suốt không có chút bóng ngược nào, cảm giác như dịu dàng ôn nhu, lại cũng tràn đầy lạnh lùng vô tình.

“Li nhi, ngươi muốn chặt đứt tất cả tình cảm của chúng ta như vậy sao? Ngươi thật sự là tuyệt tình.” Quân Dạ Hàn cười khẽ ra tiếng, thanh âm vẫn giữ nguyên sự dịu dàng nhu tình. “Li nhi, ngươi rất không ngoan, ngươi luôn nghĩ đến việc rời khỏi ta, ánh mắt của ngươi cũng luôn nhìn người khác.” Quân Dạ Hàn chậm rãi bước đến trước người Lam Âm, khoảng cách không đủ một thước, mặt biển lúc này im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi thoáng qua.

“Quân Dạ Hàn, ta là người…” Lam Âm nhẹ nhàng đưa quạt ra, chặn lại thân hình đang ngày càng gần sát của Quân Dạ Hàn.

Quân Dạ Hàn, Lam Âm là con người chứ không phải là vật sở hữu của ngươi, lại càng không phải là một con rối không có tư tưởng.

Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li của trước đây luôn muốn được bay, nhưng đó không phải là vì muốn thoát khỏi ngươi, cũng không phải vì muốn bỏ rơi ngươi, mà chỉ vì muốn nhìn bầu trời rộng lớn mà thôi. Nhưng ngươi lại muốn mài bằng đi mọi góc cạnh cùng móng vuốt của Quân Mặc Li, muốn hắn trở thành một kẻ yếu đuối chỉ có thể đứng ở bên cạnh người.

Ngươi không hiểu yêu, cho nên ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không nhận được yêu…

Quân Dạ Hàn dừng chân, tuỳ ý Lam Âm chống chiếc quạt lên người y.

“Li nhi, ngươi nói nhiều như vậy, mục đích cũng chỉ vì muốn cắt đứt hết thảy mọi quan hệ giữa chúng ta có phải không?”

“Giữa chúng ta vốn đã không có gì rồi, cần gì phải cắt đứt. Thánh quân, hôm nay ta nói nhiều với ngươi như vậy chỉ vì hy vọng ngươi sẽ không nhận lầm người nữa mà thôi. Ta là Lam Âm, không phải Quân Mặc Li, cho nên chỉ xin thánh quân đừng quấy rầy cuộc sống của ta nữa.” Lam Âm thu quạt lại, nhàn nhạt nói.

“Vốn đã không có gì? Li nhi không nên nói những lời như vậy nữa, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi đấy.” Quân Dạ Hàn ôn nhu nói, nhưng đôi mắt lại càng trở nên thâm sâu hơn, u ám cực kỳ. “Quan hệ giữa ta với ngươi, Li nhi ngươi không được quên. Ta là phụ thân của ngươi, cũng chỉ là phụ thân của một mình ngươi mà thôi.”

“A a, Quân Dạ Hàn, ngươi cần gì phải nói những lời như thế, cần gì phải làm những chuyện như vậy? Dù sao nếu đã không thể có được thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được. Cho dù ngươi có ép buộc khắc lại ấn ký của bản thân thì cũng có tác dụng gì đâu chứ? Dù sao không phải của ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không thuộc về ngươi…” Lam Âm cười to, tiếng cười có vẻ du dương, lại cũng là lạnh lẽo, vô cảm.

“Ngươi không nên tiếp tục gợi lên quá khứ đau thương của Lam Âm nữa. Quân Dạ Hàn, tất cả những thứ trong quá khứ đều đã là quá khứ…” Lam Âm xoay người, hai chân đạp nhẹ lên mặt biển, thân mình nhẹ nhàng giống như một làn gió phi ngược lại lên xe ngựa.

Quân Dạ Hàn vẫn đứng im trên mặt biển tĩnh lặng, nhìn chăm chú vào chiếc xe đang dần biến mất nơi chân trời, tất cả dịu dàng ôn nhu trong mắt y trong khoảnh khắc chìm xuống, trống rỗng cũng giống như mặt biển này, giống như cả trời cả đất cũng chỉ có mỗi sự tồn tại của y, tịch mịch cả nghìn vạn năm, tìm không thấy đường thoát, cũng không tìm được đường để quay lại.

Li nhi…

Con dân của ta yêu ta chỉ vì ta có thể bảo hộ bọn họ, thần tử của ta yêu ta chỉ vì ta có thể cho bọn họ quyền lợi, thê thiếp của ta yêu ta bởi vì địa vị của ta, tất cả bọn họ đều yêu ta…

Nhưng mà, bọn họ cũng không yêu ta, bọn họ chỉ yêu thứ bề nổi bên ngoài ta dựng lên mà thôi, không phải thực sự là ta…

Không có ai yêu ta cả, Li nhi, cho đến bây giờ đều không có ai yêu ta, vậy thì sao ta lại có thể hiểu được như thế nào là yêu được…?

Thứ mà ta muốn chỉ là một người, một người chỉ yêu mỗi mình ta, không hề liên quan đến quyền lợi, diện mạo bên ngoài, hay là thực lực…

Nhưng mà, không hiểu vì sao, ta vẫn không thể có được…

Phượng hoàng mà mất đi đôi cánh thì sẽ không thể vươn được đến chín tầng mây, vĩnh viễn sẽ bị đày đọạ ở cửu u địa ngục. Nhưng nếu hai cánh của phượng hoàng có thể dang rộng, có thể bay đến bầu trời cao trong xanh, thì nó sẽ tự động vứt bỏ hết tất cả mọi trói buộc, vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại…

Li nhi, lúc ấy, ta hối hận, hối hận vì đã cho ngươi một đôi cánh…

Thân ảnh màu đen chậm rãi biến mất khỏi mặt biển rộng lớn, cùng với đó là cuồng phong nổi lên, mặt biển lại bắt đầu gầm rú, sóng lớn nhấp nhô mãnh liệt, giống như đã bị đè nén ngàn vạn năm, lúc này đây bùng nổ cực kỳ mãnh liệt, huỷ thiên diệt địa…

Lam Âm ngồi trong xe, nhẹ nhàng tựa vào đệm êm sau lưng, dáng người thon dài cùng khuôn mặt đều có chút uể oải mỏi mệt.

Thanh Lam im lặng ngồi bên cạnh, không phát ra một thanh âm nào, không hỏi han, không tò mò, cực kỳ hờ hững.

Lam Âm hơi nghiêng đầu, mở rộng chiếc quạt ra che khuất khuôn mặt, thấy không rõ biểu hiện trên mặt hắn.

Ta là phụ thân của ngươi, cũng chỉ là phụ thân của một mình ngươi mà thôi…

Trong đầu của hắn không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, Lam Âm thấy mỏi mệt cực kỳ… chính bản thân hắn cũng không hiểu được chuyện gì đã diễn ra nữa, hắn không thể hiểu nổi vì sao hai người lại đi đến tình trạng như thế này.

Cha cùng con, chính là sự trói buộc không thể chặt đứt về huyết thống.

Sự dung hợp của linh hồn, cho dù có rơi vào vòng luân hồi cũng không thể cắt đứt được, không thể xoá bỏ ấn ký đã khắc vào linh hồn.

Mà chính hắn, cả thân thể lẫn linh hồn đều thuộc về Quân Dạ Hàn, cho dù hắn có từ bỏ thân thể này, lại cũng không thể đổi được linh hồn.

Cha con cha con, đây chính là thứ chú ngữ cả đời, là sự trói buộc vĩnh thế.

Lam Âm nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa…

Không lâu sau, chiếc xe két một tiếng, ngừng lại, Lam Thanh nhìn về phía Lam Âm, nhẹ giọng nói. “Thánh chủ, đã đến đế quốc Lưu Li…”

Lam Âm mở mắt, không nhìn Lam Thanh, mà đứng dậy, đi ra ngoài cửa, đẩy rèm che ra…
Bình Luận (0)
Comment