Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 5

Ban đêm, cảnh vật chung quanh thành phố khiến mọi người khó nhìn thấy các vì sao trên bầu trời, nhưng đêm nay sao Bắc cực lại sáng đến bất ngờ.

Lâu Vũ Tranh mặc áo ngủ cỡ lớn của Lâm Giai nằm trằn trọc trong phòng dành cho khách, nếu mà biết trước về phòng nghỉ ngơi sớm lại không có chút buồn ngủ thì cô đã không từ chối lời đề nghị xem phim kinh dị với Lâm Giai rồi.

Lâu Vũ Tranh thở dài một hơi, xuống giường định uống nước. Có lẽ là do xui xẻo nên ly nước đã cạn, không còn một giọt. Cho nên, Lâu Vũ Tranh đành uể oải mang dép vào, đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó phát hiện hình như đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

Lâu Vũ Tranh rót hai ly nước, mình uống một ly giải khát trước, sau đó cầm ly nước khác, đẩy cửa phòng sách của Lâm Giai bước vào, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của anh, cô đặt ly nước lên bàn: "Anh Giai, sao trễ rồi mà anh còn chưa ngủ nữa?"

Lâm Giai cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó cười nói: "Bởi vì anh còn rất nhiều việc."

Lâu Vũ Tranh dời một cái ghế từ góc tường đến cạnh bàn học, hai tay chống cằm, tò mò nói: "Công việc còn nhiều mà hồi nãy anh còn rủ em xem phim kinh dị nữa, làm em sợ phải chạy về phòng sớm."

Lâm Giai cười cười, đương nhiên, nụ cười như thế đã bị Lâu Vũ Tranh coi thành cười xấu xa: "Nếu anh không nói là phim kinh dị thì em sẽ chịu ngoan ngoãn đi ngủ à!"

“Hóa ra là anh Giai ghét bỏ em.” Lâu Vũ Tranh không vui bĩu môi, rõ ràng ở bên Lâm Giai làm cô dễ dàng thả lỏng.

Bộ dạng thẫn thờ của Lâu Vũ Tranh làm Lâm Giai vui vẻ không thôi, anh dịu dàng xoa mái tóc đã rối tung như tổ chim của Lâu Vũ Tranh: "Cô ngốc, chỉ là anh thấy tinh thần em không được tốt lắm, nên muốn em nghỉ ngơi sớm một chút."

Lời nói của đối phương khiến Lâu Vũ Tranh rất vui vẻ, vui vẻ đến mức nghĩ tới chuyện nói ra những sự việc đã quấy nhiễu cô bấy lâu. Trong khoảnh khắc vui vẻ đó, Lâu Vũ Tranh kích động hỏi: “Được rồi, em miễn cưỡng tin anh vậy. Cơ mà anh Giai... anh có tin trên đời này có quỷ không?"

“Không tin.” Lâm Giai dứt khoát phủ nhận khiến tâm tình muốn nói ra mọi chuyện vừa rồi của Lâu Vũ Tranh biến mất, cô khô khan nói: “Tại sao?”

Mặc dù không rõ tại sao Lâu Vũ Tranh lại chấp nhất vấn đề này, nhưng Lâm Giai cũng không định trả lời cho có mà bày tỏ suy nghĩ thật của mình: “Nếu như trên đời này có quỷ thật thì tại sao những linh hồn bị mưu sát đó không đến tìm anh để trần thuật oan tình chứ? Nếu như có quỷ thật thì anh sẽ phá án thuận lợi hơn nhiều."

"Ách..." Cho nên mới nói, cái nữ quỷ váy đỏ An Đế có oan tình kia không tới tìm anh mà tìm em để làm gì chứ!!! Nội tâm của Lâu Vũ Tranh không ngừng chửi thề, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Có điều Lâu Vũ Tranh chỉ có chút bản lãnh thì sao có thể giấu diếm được người có năng lực quan sát hơn người như Lâm Giai chứ, chỉ là Lâm Giai không định hỏi tới cùng, dù sau thì con gái đến tuổi trưởng thành đều sẽ có bí mật riêng của mình.

Cho nên Lâm Giai cười dịu dàng với Lâu Vũ Tranh: "Được rồi, nhát cáy mà còn nói quỷ thần làm gì, mau về ngủ đi."

Lâu Vũ Tranh cũng ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt: "Ừm... Anh Giai ngủ ngon nhé."

Sáng hôm sau, Lâm Giai đã đi làm. Trên bàn ăn bày sẵn bánh sandwich, một ly sữa và một tờ giấy, nội dung đại khái là không muốn quấy rầy giấc ngủ của Lâu Vũ Tranh, bảo Lâu Vũ Tranh ăn xong rồi hẵng đi học. Trong lòng cô ấm áp, hiếm khi ăn xong còn rửa sạch chén đũa.

Thay quần áo xong, Lâu Vũ Tranh ôm lòng tin vững chắc quyết định đến phòng khám tâm lý của bác sĩ Lăng Hư.

Mà dường như Lăng Hư biết chắc Lâu Vũ Tranh sẽ đến, khi cô đi đến con hẻm kia đã nhìn thấy Lăng Hư đang đứng đợi cô ở cửa.

“Chào buổi sáng, bác sĩ Lăng.” Lâu Vũ Tranh đầy sức sống chào hỏi đối phương, hiển nhiên đêm qua nghỉ ngơi đủ làm tinh thần cô rất tốt.

“Không còn sáng nữa.” Lăng Hư cười nói, làm Lâu Vũ Tranh bất chợt cảm thấy đối phương có chút tức giận, mặc dù đối phương không có biểu lộ ra ngoài.

Nói thật, bây giờ đã hơn mười một giờ, Lăng Hư chốc chốc lại ra ngoài đi một vòng để làm bộ bí hiểm, nhưng Lâu Vũ Tranh thật sự đã đến muộn mấy tiếng.

Tạm thời không tán gẫu nữa, Lâu Vũ Tranh và Lăng Hư đi tới phòng làm việc hôm qua hai người đã nói chuyện. Ling Lăng Hư dẫn Lâu Vũ Tranh ngồi vào bàn trà, rót một tách trà cho cô. Lâu Vũ Tranh cầm tách trà khẽ nhấp một ngụm, thoáng ngạc nhiên hỏi: "Hẳn là Thiết Quan Âm nhỉ, mùi vị đúng là rất ngon."

“Không ngờ cô Lâu cũng nghiên cứu về trà.” Hiển nhiên Lăng Hư có chút ngạc nhiên, dù sao thì phần lớn thanh niên ngày nay đều thích uống thức uống phương Tây - cà phê, nước trà gần như đã trở thành danh từ gắn liền với người già.

Lâu Vũ Tranh được khen rõ ràng là rất vui, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Tôi cũng chỉ biết chút ít, chủ yếu là do bố tôi thích nên mưa dầm thấm lâu mà thôi."

Vì một tách trà mà hai người nói chuyện nho nhã hẳn lên, cả hai nhìn nhau không khỏi bật cười thành tiếng. Lúc này hai người đều cảm thấy thật ra nói chuyện với đối phương là một chuyện rất thoải mái.

Chỉ là tán gẫu thì lúc nào cũng được, nhưng có một số chuyện hệ trọng cần xử lý ngay. Bởi vậy Lăng Hư ho khan một tiếng: “Cô Lâu khiêm tốn rồi, lại nói... Qua một đêm cân nhắc ắt hẳn cô Lâu cũng đã có quyết định của riêng mình rồi nhỉ."

Nhắc đến chuyện nghiêm túc, Lâu Vũ Tranh cũng trở nên nghiêm túc: "Đúng vậy... Sau khi suy nghĩ cả đêm tôi quyết định... phải tìm ra chân tướng của chuyện này. Cho nên, anh gọi cô ấy ra đi, tôi... muốn nói chuyện với cô ấy."

Lăng Hư rất coi trọng sự dũng cảm của Lâu Vũ Tranh: "Cô đã nghĩ như vậy thì tôi đương nhiên cũng sẵn lòng. Tuy nhiên, ban ngày mặt trời quá sáng, không thích hợp để gọi hồn, đợi đến tối chúng ta lập đàn làm phép là có thể triệu hồi vong linh.”

Lâu Vũ Tranh gật đầu: "Nghe ngài cả, nhưng có một điểm tôi không hiểu lắm."

"Mời nói." Lăng Hư nhướn mày, thầm nghĩ cô Lâu này tò mò thật.

Lâu Vũ Tranh cũng không thừa nước đục thả câu, ngược lại nói thẳng ra điều mình xoắn xuýt: "Nếu trước đây tôi có thể thấy cô ấy, vậy muốn tìm cô ấy hẳn sẽ không phiền phức vậy đâu nhỉ."

Lăng Hư không ngờ Lâu Vũ Tranh sẽ hỏi vấn đề này, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không phải, ngày hôm qua tôi đã phân tích kỹ lời kể của cô Lâu, tôi nghĩ cô ấy không có cách nào nói chuyện trực tiếp với cô. Nếu không thì cô ấy đã không cần hù dọa cô mà dùng các loại biện pháp như đi vào giấc mơ của cô để truyền tin tức cô ấy muốn cho cô biết rồi. Cho nên, chúng ta vẫn cần giúp cô ấy có thể trao đổi trực tiếp với chúng ta."

Cứ như vậy, trước tiên Lâu Vũ Tranh gọi điện thoại cho Ba La, bảo Ba La đến lớp Tuyệt Chủng điểm danh giúp mình, sau đó mặc kệ Ba La nhiều chuyện hỏi tới, cô lập tức cúp điện thoại, dù sao thì bây giờ cô phải điều chỉnh tâm trạng của mình cho thật tốt.

Cho nên Lâu Vũ Tranh thành thật ở nhờ trong phòng khám tâm lý của Lăng Hư cả ngày, còn thưởng thức bữa trưa và bữa tối do bác sĩ tâm lý tự tay làm. Lại nói, Lăng Hư là một người rất hào phóng, không có chút h@m muốn chiếm hữu đồ đạc của mình thành, rất rộng tay cho Lâu Vũ Tranh tùy ý chọn sách trên giá để đọc giết thời gian.

Có lẽ là vì đã bước một chân vào thế giới siêu nhiên, Lâu Vũ Tranh theo bản năng lựa chọn "Bách khoa phù chú toàn thư", một tựa sách rất bình thường nhưng nội dung bên trong lại khác hẳn. Trong sách ghi lại những sự việc, những phù chú khác nhau, còn có những giảng giải về nguồn gốc các loại phù chú. Nội dung hết sức phong phú. Lâu Vũ Tranh vốn học Khảo Cổ, cho nên rất thích nó, cảm giác như được mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới. Có cảm giác rằng cánh cửa đến một thế giới mới đã mở ra. Thậm chí Lâu Vũ Tranh bắt đầu nghĩ lỡ như lúc nào cô cũng có khả năng nhìn thấy quỷ thì nên học phù chú để tự bảo vệ mình.

Chạng vạng đến có nghĩa là màn đêm sắp buông xuống, mãi tới khi trăng lên cao, Lăng Hư vẫn luôn bận bịu trong phòng lớn tiếng nói với Lâu Vũ Tranh đang giả bộ văn vẻ ngắm trăng bên ngoài: " Sắp đến giờ rồi, cô vào đi!"

Lâu Vũ Tranh tự nhiên rất ngoan ngoãn bước vào căn phòng trước giờ chưa từng vào, đồ đạc bên trong khiến Lâu Vũ Tranh giật nảy mình. Ở giữa phòng là nơi thờ phụng tổ sư gia của phái Mao Sơn, trên bàn bày hương án và cống phẩm, Lăng Hư mặc đạo bào màu vàng, trông rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Anh ra hiệu cho Lâu Vũ Tranh ngồi trên bồ đoàn trước mặt tổ sư gia, tay cầm kiếm gỗ đào đi vòng quanh Lâu Vũ Tranh, sau đó lấy một lá bùa màu vàng từ trong ngực ra, cắn lên ngón tay, bôi máu trên ngón tay lên kiếm gỗ đào, sau đó dán tấm bùa vàng lên thanh kiếm, rồi bắt đầu niệm chú: "Thiên thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Oan hồn cô khổ du hồn phiêu, hữu sự tương thác khổ vô trợ, kim nhật nhị nhân đồng tụ thử, vong linh tốc tốc hiển thân hình!"

Một phút trôi qua...

Hai phút trôi qua...

Năm phút trôi qua...

Xung quanh không có phản ứng gì, Lăng Hư thầm mắng đạo pháp của mình vậy mà lại mất linh vào thời khắc mấu chốt, Lâu Vũ Tranh tò mò nhìn chằm chằm đạo cụ trong tay Lăng Hư, sau đó như phát hiện ra điều gì kinh ngạc nói: “Bác sĩ Lăng, hình như ngài viết sai phù chú rồi..."

“Hả?” Lăng Hư trợn tròn mắt, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc, không phải là vì chuyện mình vẽ sai phù chú, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên chính là Lâu Vũ Tranh vậy mà lại biết được phù chú chính xác là như thế nào.

Lâu Vũ Tranh tự nhiên nhìn ra nguyên nhân Lăng Hư kinh ngạc, cô hơi ngượng ngùng giải thích: “Bởi vì tôi biết tối nay sẽ gọi hồn cho nên ban ngày đã nghiên cứu qua cách vẽ phù chú gọi hồn... Chỗ này thiếu một nét."

Lăng Hư chớp chớp mắt, kiểm tra lại phù chú trong tay, phát hiện vấn đề Lâu Vũ Tranh chỉ ra đúng là thật, không khỏi cảm thán: "Ây da, không ngờ là thật này! Cô Lâu, cô có muốn làm trợ thủ cho tôi không?"

"..." Lâu Vũ Tranh im lặng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lăng Hư.

Lăng Hư có hơi ngượng ngùng, cầm bút vẽ lại một lá bùa nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh lại tiến hành nghi thức gọi hồn như lần trước. Động tác vẫn đẹp trai khí thế như vậy, nhưng không hề không chút phản ứng như vừa rồi. Căn phòng vốn đang đóng kịt bỗng dưng nổi lên một trận gió lốc, khiến Lâu Vũ Tranh lạnh sống lưng. Đó là một loại sợ hãi không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment