Mật Thám Nương Tử

Chương 29

Triệu Thực đang đợi nàng? Trễ như vậy? 

Phó Lệnh Nguyệt có chút kinh ngạc. Nàng biết Triệu Thực rất có hứng thú với cái chết của Cửu Quảng Kiến nhưng nếu hắn nôn nóng muốn nghe tình hình cụ thể, sao đêm qua không gọi nàng hồi phủ để hỏi mà bây giờ mới gọi. Vậy nhất định là chuyện mới xảy ra hôm nay. Trong lòng nàng cảm thấy rất quỷ dị, chân cũng bước nhanh hơn

Ánh nến lấp lánh, Triệu Thực lẻ loi một mình, nhắm mắt ngồi trên xích đu

Phó Lệnh Nguyệt gia tăng cước bộ, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Thực

“Ngươi tới,” Triệu Thực không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng vẫy tay với nàng

Phó Lệnh Nguyệt khôi phục thái độ bình thường, nhẹ nàng nhảy lên thềm đá, tiến tới gần

‘Vụ án của Cửu Quảng Kiến, Túc chính án sát đại nhân nhờ ta phái người hiệp trợ phá án” Triệu Thực chỉ vào hồ sơ trên bàn “ngươi hảo hảo nhìn xem, ta đề cử ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt, tay cầm hồ sơ dừng lại giữa không trung, không phải nói ngày mai sẽ rút thắm phân cho Ngũ quân Đô đốc phủ sao?sao lại phân cho nàng ra ngoài làm nhiệm vụ

“Yên tâm, không ảnh hưởng tới việc ngươi rời núi’ Triệu Thực nhìn nàng lớn lên, mi mắt không nâng cũng đoán được tâm tư của nàng “dù sao các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ cũng muốn ở Kiến Dương một thời gian, ta sẽ thay ngươi giải thích”

Phó Lệnh Nguyệt ngượng ngùng lên tiếng,cầm lấy hồ sơ. Tay áo triển động, tạo ra gió, Phó Lệnh Nguyệt sâu sắc ngửi được hơi thở quen thuộc. Là mùi máu. Nơi này sao lại có mùi máu? Nàng nghi hoặc trừng to mắt, lập tức cẩn thận vạn phần, tinh tế tìm kiếm…

Quả nhiên là vậy. Hơn nữa mùi máu đúng là xuất phát từ nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trước mặt này

Triệu Thực. Hắn chảy máu? Hắn bị thương? Ai có thể làm hắn bị thương? Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hắn đã là gì mà lại mang theo thương tích trở về?

Triệu Thực chậm rãi mở mắt

Phó Lệnh Nguyệt không kịp che giấu biểu tình, vội vàng lảng tránh, xấu hổ cúi đầu

“Sao vậy?” Triệu Thực chăm chú nhìn nàng

‘Nhị gia” Phó Lệnh Nguyệt cũng không muốn giấu hắn. Nàng có thể ngửi được, những người khác cũng có thể. Huống chi Triệu Thực cũng sẽ không giết người diệt khẩu “ngươi…bị thương?” nàng cúi đầu mở miệng

Triệu Thực có chút ngạc nhiên

‘Có thể ngửi được” Phó Lệnh Nguyệt ngước mắt bổ sung, nhịn không được lại hỏi ‘ngươi…bị thương nhẹ phải không?’ 

“Đêm qua ta đi đến phủ đệ của Cửu Quảng Kiến’ Triệu Thực mặt không thay đổi nói ‘gặp một cao thủ, bị thương nhẹ”

Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt. Đến chỗ Cửu Quảng Kiến? Triệu Thực lại tự mình đi do tham phủ đệ của đầu lĩnh muối thương?còn gặp được cao thủ có thể khiến hắn bị thương?

“Là ai?” nàng do dự hỏi “phủ của Cửu Quảng Kiến chẳng lẽ có giấu nhân vật quan trọng sao?”

“Đương nhiên là có.” Triệu Thực thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ‘có điều ta không phải đến trộm thứ gì, ta chỉ tìm người. Ta muốn xem những người đêm qua lén tới phủ Cửu Quảng Kiến trộm đồ là những người nào”

Nhìn người? nghi hoặc của Phó Lệnh Nguyệt càng sâu, lúc này chỉ có hai người bọn họ, nàng không cần tuân thủ quy tắc ám nhân: không nên hỏi thì đừng hỏi, liền hỏi ‘ngươi biết ai làm ngươi bị thương không? Cửu Quảng Kiến rốt cuộc là loại người nào?”

“Cửu Quảng Kiến là dư nghiệt tiền triều” Triệu Thực tự giễu nở nụ cười “về người làm ta bị thương…”hắn nhắm mắt, có chút đăm chiêu “có khả năng là một nữ nhân”

“Nữ nhân?” Lệnh Nguyệt kinh dị vạn phần. Triệu Thực là cao thủ số một số hai ở Đại Tề quốc, lại bị một nữ nhân không rõ lai lịch làm bị thương? “ngươi để ta hiệp trợ Túc chính án sát tra án có phải muốn tìm cơ hội…”nàng sâu sắc cảm thấy nhiệm vụ lần này của bản thân không tầm thường

“Không, ta không thấy hứng thú” Triệu Thực cắt lời của nàng “nên xem, ta đều đã thấy được, mọi người cũng thấy được” hắn chỉ vào chiếc ghế đối diện “hiện tại phái ngươi đi là vì Cửu Quảng Kiến cũng chết trước mặt ngươi, ngươi không đi thì ai đi. Thứ hai là chẳng phải ngươi muốn tiếp thu kiến thức của thế giới bên ngoài đại viện sao? ta cho ngươi cơ hội”

Phó Lệnh Nguyệt ảm đạm cúi đầu

“Coi như ta tiễn ngươi thêm một đoạn đường” Triệu Thực dựa vào thành ghế, thanh âm nhỏ như sắp ngủ “về sau, vận mệnh của mình thế nào thì tự ngươi quyết định. Ngày mai còn phải rút thăm, trở về nghỉ ngơi đi”

Phó Lệnh Nguyệt nhìn vẻ mặt tái xanh của Triệu Thực dưới ánh nến, mệt mỏi lại gầy yếu, đột nhiên cảm thấy lo lắng “Nhị gia…” nàng run giọng gọi “ngươi…không có việc gì chứ?”

Triệu Thực im lặng, lát sau mới mở hai mắt, thẳng tắp nhìn về phía Phó Lệnh Nguyệt. Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tìm tòi, nghiên cứu

“Tiểu Nguyệt” Triệu Thực lên tiếng “ngươi gần đây thay đổi rất nhiều, chân tướng, thay đổi một người”

Sau khi trở về phòng, Phó Lệnh Nguyệt phát hiện Thạch Bạch không thúc giục nàng uống thuốc nữa. Liên hệ tới lời nói vừa rồi của Triệu Thực, nàng càng cảm thấy nghi hoặc. Cửu Quàng Kiến kia rốt cuộc có liên quan gì với nàng? Triệu Thực cố ý kéo nàng dính vào chuyện của Cửu Quảng Kiến là muốn khảo nghiệm nàng sao? xem nàng có thể phát hiện bao nhiêu dấu vết liên quan tới thân phận của mình.

Ngủ không được, Phó Lệnh Nguyệt lấy từ trong ngực ra Băng kình nha cổ quái kia, thấy chung quanh vắng lặng,nàng lại lặng lẽ mài một ít bột mà uống. Không vì lý do gì, chỉ là nàng không dám khinh thường độc vật thần bí mà Hiền phi ban cho. Nhưng nghĩ tới việc này cũng thấy rất thú vị. Lúc trước Viên Li liếc mắt liền nhận ra đây là Băng kình nha, nhưng hôm qua Phương Diệu Tổ ở trên giường cùng nàng lại không hề lên tiếng. Hắn không có khả năng không phát hiện ra. Vậy chỉ có thể là, hoặc Băng kình nha là giả hoặc là Phương Diệu Tổ không biết, hoặc là…hắn nhận ra nhưng làm bộ không biết, vội vã rời đi

Phó Lệnh Nguyệt hoảng hốt. Đêm qua Phương Diệu Tổ đột nhiên rời đi rốt cuộc là vì sao?

Ngày mai rút thăm xong, nàng nhất định phải tìm hắn giáp mặt hỏi cho rõ mới được

Ngày mười một tháng sáu, ăn cơm trưa xong, Phó Lệnh Nguyệt cùng bốn tân nữ ám vệ đều ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng khách của Triệu phủ. Theo quy tăc cũ, xiêm y giống nhau nhưng mặt nạ khác nhau.

Giờ Tỵ sơ khăc, các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ đã tề tựu đông đủ ở phòng khách Triệu phủ

Vì mang mặt nạ nên Phó Lệnh Nguyệt không kiêng nể gì mà nhìn quanh toàn trường. Phương Quang Tông đã thấy qua mặt nạ này, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, hơi ngừng lại nhưng không có biểu tình nào khác. Cổ Sấm Xuân vẫn ngáp liên tục như thường ngày, mắt híp thành một đường dài. Tạ Bình An và Lưu Đắc Thắng thì không kiêng dè gì mà đánh giá các nữ ám vệ, thỉnh thoảng còn chụm đầu to nhỏ với nhau. Viên Li mà nàng không muốn gặp nhất dường như không nhận ra nàng? Hắn nhìn thẳng vào nàng rồi cùng một béo một gầy bên cạnh xì xầm, không biết nói gì mà cười tít cả mắt.

Không phải chuyện tốt. Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy căng thẳng. Quả nhiên ánh mắt của Tạ Bình An và Lưu Đắc Thắng lập tức nhìn thẳng vào nàng. Nàng âm thầm hỏi thăm tổ tiên tám đời của Viên Li, phẫn uất rũ mắt

Giờ lành đến, nghi thức rút thăm cũng chính thức bắt đầu

Lần rút thăm này cũng chỉ để Hiền phi an tâm nên Triệu Thực cũng không quá quan tâm, chỉ giới thiệu đơn giản năm nữ ám vệ với các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ,sau đó bảo hạ nhân mang khay bạc có đặt quẻ thăm. Về phần hình thức rút thăm thế nào, dùng phương thức gì, việc nhỏ này không cần Triệu chủ hắn ra mặt, sẽ có quản sự Hắc Mộc thực hiện theo quy củ. 

Phó Lệnh Nguyệt và Hắc Mộc đã sớm quen thuộc. Nhiều năm qua nàng vì giúp Bàng Doanh Doanh đối phó Dương Uyển Hề đã tốn không ít tâm tư với Hắc Mộc. Nàng không ngốc, Hắc Mộc cũng là người cơ trí, bọn họ hợp tác nhiều năm như vậy rất ăn ý, chưa từng có sơ hở. Những chuyện nhỏ như vậy còn được, càng đừng nói hôm nay liên quan tới chung thân đại sự của nàng, Phó Lệnh Nguyệt đã sớm dặn dò Hắc Mộc, hành sự tùy theo hoàn cảnh

Hắc Mộc làm người chủ trì, cung kính tươi cười với mọi người, sau đó tuyên bố quy tắc rút thăm

Đầu tiên là nghiệm thăm, vì đảm bảo tính công bằng mà tất cả mọi người có mặt đều tham gia nghiệm chứng.

Phó Lện Nguyệt nhất thời lĩnh ngộ, trình tự này đúng là cơ hội tuyệt hảo Hắc Mộc giành cho nàng.

Hắc Mộc bưng khay bạc đặt thẻ bài bằng ngọc thạch đi tới. Trên thẻ bài khắc tên năm người tuyển chọn.

Hắc Mộc theo thứ tự để cho các nữ ám vệ cẩn thận kiểm tra thẻ bài của mình. Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh đã tìm ra đối sách, khi đến lượt nàng, nàng nhanh chóng che thẻ bài, lén vận lực bức ra hàn khí trong cơ thể mình. Hắc Mộc thức thời nghiêng người che chắn cho nàng. Hai người phối hợp ăn ý, cẩn thận, đây là Triệu gia đại viện, là sân nhà của nàng.

Khi đặt thẻ bài lạnh như băng lên khay, Phó Lệnh Nguyệt thở phào một cái. Nếu Phương Quang Tông là người rút thăm đầu tiên, cảm nhận được thẻ bài lạnh như băng này, hắn nhất định sẽ không thất thủ. Nàng bất động thanh sắc nhìn Phương Quang Tông, đợi hắn đảo mắt qua liền nhẹ nhàng gật đầu. Nàng đã làm tốt, còn lại liền nhìn hắn

Kiểm tra xong, Hắc Mộc lại đem thẻ bài trình trước mặt các vị thế tử. Năm vị thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ cũng là người có thân phận, sẽ không tự mình kiểm tra như Phó Lệnh Nguyệt các nàng, chỉ thẩm duyệt tượng trưng, gật đầu ra vẻ không có việc gì.

Nghi thức rút thăm chính thức bắt đầu, theo lệnh của Hiền phi, với thứ tự sắp xếp của Ngũ quân, đương nhiên là Trung quân Đô đốc phủ Phương Quang Tông thực hiện trước.

Thẻ bài có tên năm nữ ám vệ được theo vận lực lay động của Hắc Mộc mà rung động, xáo trộn

“Mời” Hắc Mộc cười tủm tỉm nói “Phương công tử, chậm rãi chọn”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, Phương Quang Tông là người thông minh, hẳn có thể lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của Hắc Mộc

Phương Quang Tông chậm rãi đưa tay vào giữ khay bạc sờ soạng, nhặt lên cái này, lại buông cái kia.

Tốt, hắn hiểu được. Phó Lệnh Nguyệt âm thầm cảm thấy vui mừng.

Rất nhanh, Phương Quang Tông đã chọn ra thẻ bài, khi hắn đưa cho Hắc Mộc, sắc mặt của Hắc Mộc hơi biến

“Dương Uyển Hề” khóe mắt Hắc Mộc có chút nghi hoặc quét về phía Phó Lệnh Nguyệt

Phó Lệnh Nguyệt lại đang ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Phương Quang Tông, lại thấy hắn dưới sự chỉ dẫn của Triệu Thực, tươi cười gật đầu với Dương Uyển Hề. Biểu tình đó, không hề có chút mất mát.

Phó Lệnh Nguyệt nhìn Phương Quang Tông chằm chằm, thấy hắn ngồi xuống, vân đạm phong khinh nói chuyện phiềm, phẩm trà ngắm cảnh như không có chuyện gì. Chỉ là ánh mắt hoàn toàn không có nhìn về phía nàng.

Không phải hắn cố ý chứ? Phó Lệnh Nguyệt lại thấy căng thẳng trong lòng

“Mời Lưu công tử rút thăm” Hắc Mộc lại lên tiếng

Bốn vị thế tử còn lại chụm đầu thì thầm gì đó, hồi lâu, Lưu Đắc Thắng gầy gò mới tiến lên sân khấu. Hắn cũng như Phương Quang Tông, sờ soạng trên khay bạc hồi lâu, cuối cùng chọn trúng Hứa Vân Vân.

Tạ Bình An lại rút trúng Bàng Doanh Doanh

Không có nàng, không có Phó Lệnh Nguyệt nàng.

Chỉ còn lại hai người, tới lượt Viên Li lên sân khấu

Tim của Phó Lệnh Nguyệt đập loạn lên, nàng đột nhiên có dự cảm bất hảo. Thật sự không xui tới mức đó chứ?

Viên Li thì thầm với Cổ Sấm Xuân một hồi rồi mặt không chút thay đổi đi lên sân khấu. Hắn không lãng phí nhiều thời gian, lập tức chọn lấy một thẻ bài

Đừng, trăm ngàn lần đừng nha. Phó Lệnh Nguyệt âm thầm cầu nguyện, nàng thà bị phái đến nhà Cổ Sấm Xuân cũng không muốn đi theo Viên hổ tử đáng giận kia

Đáng tiếc, nhân sinh có mười chuyện thì chín chuyện không như ý

“Phó Lệnh Nguyệt” thanh âm của Hắc Mộc vang lên làm tâm can của Phó Lệnh Nguyệt tan nát

Phó Lệnh Nguyệt hoảng hốt, cảm giác hôm nay như là một cơn ác mộng giữa ban ngày

Dáng người anh tuấn tiêu sái, phục sức hoa lệ đàng hoàng, Viên Li dưới sự chỉ dẫn của Triệu Thực, cười khẽ chào hỏi nàng. Tươi cười đắc ý như muốn nói, chịu phục đi, ngươi có ép buộc nữa cũng vô dụng

Lệnh Nguyệt đầu óc ong ong … Mau tỉnh! Là mộng thôi, mau tỉnh lại đi. Nàng bi ai cấu véo cánh tay mình. Tiếc rằng không phải là mộng, đau đớn trên tay vẫn không làm thay đổi được cảnh tượng trước mặt nàng

Phó Lệnh Nguyệt như cái xác không hồn hoàn thành các nghi thức, nhìn các ám vệ khác lục tục theo gia chủ của mình rời đi. Triệu Thực lại đang giải thích với Viên Li, vì liên quan tới án mạng trong thời gian hoa khôi đại tái nên muốn mượn nàng vài ngày, nàng còn phải đi theo Túc chính án sát hỗ trợ điều tra

“Triệu chủ quá khách khí, không thành vấn đề” Viên Li không có dị nghị gì, sảng khoái đáp ứng “đúng rồi’. Hắn quay sang, ý vị thâm trường nói với Phó Lệnh Nguyệt “Phó cô nương không cần sốt ruột, chuyện tâm giải quyết việc của ngươi, trước giờ tuất có thể tới biệt viện nhận chủ là là được. Thật ra không đi cũng chẳng sao, đó cũng chỉ là hìn thức”

“Đại công tử nói đùa” Triệu Thực lên tiếng “quy củ thì không thể bỏ, Lệnh Nguyệt nhất định sẽ có mặ trước giờ tuất. Nay là ta mượn người của phủ Tả quân, xin cảm tạ công tử trước”

Viên Li đi rồi.

Lệnh Nguyệt cúi đầu, hồi lâu không nói gì

Triệu Thực thong thả đi vài bước, chậm rãi ngừng trước mặt nàng

“Ta không muốn đến phủ Tả quân Đô đốc” Phó Lệnh Nguyệt uể oải, nhỏ giọng thì thầm

Triệu Thực không lên tiếng, bình tĩnh, chăm chú nhìn vào nàng

“Không đi, có gì đâu” Phó Lệnh Nguyệt oán hận nổi lên ngang bướng “ta làm việc công, hắn cũng không dám làm gì ta. Hừ, ta mỗi ngày sẽ theo dõi hắn, mỗi ngày báo cáo”

Triệu Thực rốt cuộc cũng lên tiếng nhưng lại mang theo ý vị châm chọc mười phần “ngươi rốt cuộc nghĩ như vậy” hắn thở dài, đùa cợt gật đầu

Lệnh Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng rất nhanh nhớ lại lời mình đã nói. Nàng nghĩ đi đâu vậy chứ

“Ngươi giở trò gian lận trên thẻ bài?” Triệu Thực đột nhiên hỏi

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, hắn sao mà biết. Chẳng lẽ việc hôm nay đã lộ ra sơ hở?

“Dạ” nàng cũng không muốn lừa hắn, cũng không cần phải lừa hắn “ngươi làm sao mà biết?” nàng chỉ cảm thấy hứng thú với việc này

“Chút đạo hạnh này của ngươi…” Triệu Thực đồng tình nhìn nàng, cười quay mặt đi, chậm rãi nói “thông minh bị thông minh hại. Sao ngươi không nghĩ một chút. Ngươi là ám vệ do triều đình phái tới giám thị hắn, hai người các ngươi rõ ràng có khoảng cách, hắn cần gì chỉ chọn ngươi?”

Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt, không biết nên nói thế nào

‘Có phải đã có chuyện gì mà ta không biết không?” Triệu Thực híp mắt nhìn nàng “khiến cho hắn có hứng thú với ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt lập tức nghĩ đến Băng kình nha nhưng sắc mặt lại tỏ ra vô tội “không có ah” nàng nhướng mi hô nhỏ “chính là chuyện ở Bạch Vân biệt viện, muốn báo thù thôi, tên tiểu tử này lại không sợ ta sẽ đâm chọt hắn”

“Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt đi” Triệu Thực không thú vị nói “chuyện này ta sẽ không ra mặt, ngươi đến Án sát tư báo danh xong thì đến biệt viện tả quân nhận chủ đi” hắn xoay người rời đi

“Nhị gia” Phó Lệnh Nguyệt vội kêu lên

“Ngươi…ngươi ở phủ của Cửu Quảng Kiến, rốt cuộc đã nhìn thấy vật gì?” nàng sẽ rời khỏi đại viện, tiến lên hỏi “ngươi…có thể nói cho ta biết không?” đây là chuyện liên quan tới thân thế của nàng, nàng phải hỏi cho rõ

Triệu Thực chậm rãi xoay người lại

“Ta thấy một cái đỉnh”hắn bình tĩnh nói tiếp “một cái đỉnh đựng đan sa” nói xong xoay người, nhẹ nhàng rời đi 
Bình Luận (0)
Comment