Mật Thám Nương Tử

Chương 38

Đan Sa Đinh đâu?

Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Viên Li, thấy Đan tước gia ngã xuống cạnh ao, đang giãy dụa

Tận dụng thời cơ, chạy mau. Hai người cực kỳ ăn ý, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đây là cơ hội khó có được, bọn họ phải mau bỏ chạy mới là vương đạo. Vì thế hai người hoàn toàn không để ý tới hình tượng, dùng cả tay lẫn chân, lấy tốc độ nhanh nhất cướp đường mà chạy

Khi đã bình an ở trong nội gian của Thính Vũ các, hai người đều có chút hư thoát

‘Mau cởi xiêm y đưa cho ta” Phó Lệnh Nguyệt thở hào hể, duỗi tay ra “ta sẽ giải quyết nó”

Đêm khuya nguyệt hắc phong cao, thích hợp để giết người phóng hỏa nhưng đêm nay ánh trăng rất sáng. Phó Lệnh Nguyệt cẩn thận đem trả xiêm y ướt, còn không quên thuận tay đốt lửa doanh sở bên cạnh. Một người đánh mất hoặc xiêm y bị ướt thì thật quỷ dị nhưng mọi người đều bị như thế thì tra vô đối chứng.

Xong xui mọi việc, xác định không có cái đuôi, bên ngòa cũng không có gì khác thường, Phó Lệnh Nguyệt vội vàng quay về Thính Vũ các

Viên Li mặc trung y dựa người vào giường, nghe tiếng vang bên cửa sổ liền cảnh giác hẳn

“Đại công tử, là ta.” Phó Lệnh Nguyệt vé màn đi vào ‘bên ngoài không có động tĩnh, lão hoạn quan kia cũng không đuổi đến đây. Ngài ngủ đi” nàng nghẹ giọng bẩm báo, đưa tay cởi bỏ y phục dạ hành ướt sũng trên người. Không thể nhóm lửa, không thể đốt đèn, chỉ có thể tự vận công hong khô

Viên Li dừng một hồi, chậm rãi xuống giường, thong thả đi tới

“Ta làm cho” hắn cầm lấy xiêm y trên tay nàng

Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu

“Nhìn cái gì?” Viên Li lạnh lùng khoanh chân ngồi xuống “mau làm việc của ngươi đi” hắn vận công, hỗ trợ hong khô

Phó Lệnh Nguyệt không biết phải làm sao. Tên vô lại thường xuyên châm chọc nàng giờ lại đột nhiên nổi lòng tốt mà giúp nàng. Phải nói lời cảm tạ sao đây? Nàng nghĩ thế nào cũng thấy không thích ứng, không được tự nhiên

“Còn không mau đi’ Viên Li thấy nàng ngơ ngác, cau mày “ngươi toàn thân đều là nước, ngồi đến hừng đông sao? đợi người tìm tới cửa sao?”

Phó Lệnh Nguyệt giật mình ‘dạ” rồi cúi đầu làm việc

Viên Li nói rất đúng. Nàng bị Đan Sa Đinh đánh rơi xuống nước, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm nhưng lại không thể cởi hết quần áo, trước tiên hong khô giày đã. Lúc thoát khỏi ôn tuyền, trong lòng nàng rất căng thẳng, tuy toàn thân ướt đẫm nhưng không thấy lạnh. Nay mọi việc đã xử lý tốt, bản thân cũng an toàn, thân mình cả nàng bắt đầu run lên. Thân thể của nàng vốn đã lạnh, huống chi giờ còn đang dính nước

Phó Lệnh Nguyệt cố kiềm chế, ép mình chuyên tâm vận công hong khô giày. Nhưng sự thật tàn khốc là nàng bị cái lạnh cắt ngang, khó khăn hong khô giày nhưng thân mình vẫn cứ run lên 

“Ngươi làm sao vậy?” Viên Li rốt cục cũng nhận ra nàng khác thường, cầm lấy tay nàng “sao lại lạnh như vậy?”

“Ta vẫn…như vậy…”Phó Lệnh Nguyệt răng đánh bò cạp ‘nhất là…dính vào nước”

“Thật sự là phiền toái” Viên Li căm giận ném trường bào trong tay, đưa tay xé trung y trên người Phó Lệnh Nguyệt

“Ngươi muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng theo bản năng đưa hai tay che ngực, né qua một bên

“Ngươi còn thẹn thùng?” Viên Li nhướng mày kinh ngạc

“Ngươi!” Phó Lệnh Nguyệt trừng to mắt, tức giận vô cùng

“Cái này không lạnh chứ?” Viên Li nhìn nàng, cười nói ‘rất tức giận sao?” hắn chỉ vào ngực nói ‘ngươi và ta…”

“Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt giận đến não cũng đóng băng

“Không muốn lạnh chết thì mau cởi quần áo lên giường” ngữ khí của Viên Li không chút khách khí, nhìn biểu tình giận dỗi của nàng, nói tiếp “sao? còn nhăn nhó nữa thì bản công tử không hầu hạ đâu. Ta là đang giúp ngươi ah”

Phó Lệnh Nguyệt ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời Viên gia, đưa tay, bắt đầu cởi y phục trên người nhưng ở trước mặt xú nam nhân đáng giận kia, nàng thật không muốn làm như thế

“Sờ cũng đã sờ, làm cũng đã làm, giờ mới nhớ tới thẹn thùng sao?”Viên Li châm chọc

Phó Lệnh Nguyệt phẫn nộ. Nữ nhân đi ra từ Triệu gia đại viện sợ ai chứ, cởi thì cởi. Nàng thuần thục cởi hết xiêm y trên người mình

Viên Li chuyển tầm mắt qua một bên

Không có quần áo ướt đẫm, nằm trong chăn gấm ấm áp, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn, nhìn Viên Li hong khô quần áo của mình, trong lòng cảm thấy băn khoăn

“Cám ơn …” khi hắn sức cùng lực kiệt ngồi trên giường, nàng thật lòng nói lời cảm tạ

“Ta thích bị ngược’ Viên Li lười biếng liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên nói ‘đừng nói…”

Phó Lệnh Nguyệt bị hắn làm cho giật mình, có chuyện gì?

“Đừng nói…’Viên Li còn kề sát vào nàng, nghiêm túc nói

“Bộ dáng hiện tại của ngươi rất giống nữ nhân” hắn thân mật nở nụ cười

Phó Lệnh Nguyệt thích nhất là những lời như vậy. Nàng nhếch miệng cười một lát liền phát hiện ngữ khí của hắn không ổn.

“Ngươi” cảm kích chợt tan biến, lập tức đưa tay đẩy hắn ra “ngươi miệng mồm y như mấy bà tám, không làm nữ nhân thật đáng tiếc”

“Sao còn lạnh như thế?” Viên Li trúng một chưởng của nàng lại nhận ra không thích hợp

“Kiến thức thô lậu” Phó Lệnh Nguyệt liếc hắn một cái ‘bổn cô nương trời sinh bại hoại, chưa thấy qua sao?”

Viên Li đột nhiên đưa tay  vào trong chăn. Phó Lệnh Nguyệt đang định kinh hô thì phát hiện hắn đã ôm lấy nàng

“Ngươi muốn làm gì?” nàng gầm nhẹ. Nàng không muốn tiếp tục làm giải dược cho hắn

“Yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú’ Viên Li tức giận đáp trả, kiềm chế nàng. Tay của hắn ấm áp, chạm vào bên hông bóng loáng của nàng, tìm đúng huyệt vị, đè ép xuống

Hắn thế mà…vận công sưởi ấm cho nàng?

“Ta không cần ngươi quản!” Nàng giận dữ nói.

“Câm miệng!” Hắn lại đánh lên mông nàng một cái

“Ngươi……”

“Đừng lộn xộn!” khẩu khí của hắn cực kỳ lạnh lùng.

Một dòng nước ấm chậm rãi từ eo cảu nàng dần dần chạy khắp toàn thân nàng.

Phó Lệnh Nguyệt căm giận ghé vào giường, biểu tình trên mặt vặn vẹo nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, ôn hòa…Người này thật đáng giận nhưng lại có chút dễ thân…

Sáng hôm sau, Viên Li theo thông lệ không dùng bữa sáng, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới lệnh tỳ nữ Lăng Tiêu cung đưa cơm canh đến.

Ăn xong bữa trưa là có thể chào từ biệt xuống núi. Nghĩ tới không còn nhìn thấy lão thái giám bất nam bất nữ đáng sợ kia, tâm tình của Phó Lệnh Nguyệt liền vô cùng thư sướng. Không biết đêm qua lão hoạn quan kia thế nào? tất cả manh mối đều bị cắt đứt, lão thái giám nghĩ thế nào cũng sẽ không tra tới Tả quân phủ được. Nàng hồi tưởng lại tất cả chuyện đêm qua, cảm thấy không có sơ hở gì liền hoàn toàn yên tâm.

Bên ngoài trời trong nắng ấm, đoàn người ung dung bước vào Thiên Tâm các

Hôm nay cảnh sắc trên Ưng Dực sơn rất đẹp, rảo bước trên sơn đạo, có khi mây mù phả vào mặt, có cảm giác như lạc vào tiên cảnh.

Nhìn mái cong lập giác của Thiên Tâm các từ phía xa, chợt thấy có một người từ trong đình bát giác đi ra.  Là Đan tước gia, Đan Sa Đinh.

“Viên công tử” Hắn cười tủm tỉm chào hỏi “đêm qua ngủ có ngon không?”

‘Không ngon lắm” Viên Li cười khổ đáp “đêm qua đột nhiên đau bụng vô cùng, vận công thế nào cũng không áp được. Ép buộc cả đêm đến hừng đông mới ngủ lại được”

Đan Sa Đinh liếc nhìn Phó Lệnh Nguyệt, cười nói “nghe đồn thế tử Tả quân phủ lớn lên ở phiên bang, làm việc tiêu sái không kềm chế, hôm nay mắt thấy, chúng ta bội phục”. Hắn đến gần Viên Li, nói nhỏ ‘Viên công tử, chuyện này nên làm cùng nữ nhân, không nên tìm nam nhân thay thế, lâu dài sẽ ảnh hưởng thanh danh của ngài ở trên triều đình, không tốt lắm’

“Tước gia chỉ giáo cho?” Viên Li bất mãn nói ‘ham mê cá nhân của bản công tử không tới phiên người ngoài bình luận. Tước gia sao lại học người ở phố phường, tìm hiểu chuyện hậu viện chứ”

“Không phải, không phải,” Đan Sa Đinh thấy hắn kích động vội giải thích ‘chúng ta chỉ là muốn lấy lòng thế tử, còn thỉnh thế tử cho chúng ta chút mặt mũi. Còn có…”hắn không hảo ý nở nụ cười “chúng ta  vì chư vị thế tử, chuẩn bị giục tình tán  bí chế của Tiền Lương, sau khi cùng nữ nhân ân ái có cảm giác bay bổng như lên tiên nhưng nếu cùng nam nhân…sẽ bị tích khí trong bụng giống như đêm qua vậy”

“Tước gia nói cái gì?” Viên Li nghe ra lời hắn có thâm ý, nóng nảy nói “ngươi hạ dược chúng ta? Trách không được đêm trước…”

“Giục tình mà thôi” Đan Sa Đinh nháy mắt cười nói “công tử, nhất định hiểu mà…”

“Ngươi…”Viên Li vừa yêu vừa hận. Hai người phía trước ngươi một lời, ta một lời, vui giận đều có…

Phó Lệnh Nguyệt theo sau, trong lòng thầm mắng, Viên Li rõ ràng ân ái cùng nữ nhân, thế mà hắn nói chuyện cùng Đan Sa Đinh cứ y như thật. Chẳng lẽ hắn thực sự đau bụng cả đêm? Chẳng lẽ nàng không phải là nữ nhân?

Chính sảnh Thiên Tâm các, tiệc từ biệt, khách vào chủ đều tẫn hoan.

Sau một hồi khách khí, khách chào từ giả, chủ ra sức níu giữ. 

Lúc này một gã sai vặt vội vàng đi vào, thần sắc kích động, cước bộ bối rối, ghé vào tai Đan Sa Đinh thì thầm gì đó mà sắc mặt Đan tước gia thay đổi

Xảy ra chuyện gì? mọi người chưa bao giờ thấy Đan tước gia sợ hãi như vậy. Mọi người lập tức im lặng, ngừng động tác, thân thiết nhìn về phía chủ tọa

Đan Sa Đinh phất tay với gã sai vặt,lại bảo đào kép trên sân khấu rút lui.  Đợi hết thảy an tĩnh lại, sắc mặt của hắn trở nên ủ dột

Các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ bị ánh mắt âm lãnh của hắn quét qua một vòng, cảm giác da đầu run lên, không biết ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

“Chư vị thế tử gia’ Đan Sa Đinh âm trầm lên tiếng ‘đêm qua, Quan Lan bảo tàng các của chúng ta đã bị trộm”

Mọi người đều sửng sốt. Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt cũng không ngoại lệ, không biết lão hoạn quan này còn có chiêu trò gì

“Chúng ta cất giấu chí bảo của Tiền Lương suốt mười năm, mãi tới hôm qua lấy ra cho mọi người xem quyển trục kia thì bị trộm”

Mọi người kinh hãi, tiếp theo thì châu đầu ghé tai. Thật khó lường, ai có thân thủ cao tới mức vào Quan Lan các trộm quyển trục?

Viên Li và Phương Quang Tông thì thầm to nhỏ với nhau. Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt càng thêm nghi hoặc, không biết lão thái giám nói thật hay giả

“Chúng ta ở đây, trước bồi lễ với chư vị thế tử trước’Đan Sa Đinh đột nhiên đứng dậy, đoan chính ôm quyền nói với năm người ‘thỉnh năm vị ở lại Lăng Tiêu cung thêm mấy ngày. Liên quan tới chí bảo tiền triều, sự tình trọng đại, cần phải tra ra manh mối

Đương trường nhất thời chấn động?

Giữ người lại? Ngũ quân Đô đốc phủ khi nào thì chịu ủy khuất như vậy. Không được, tất cả cùng lạnh mặt kháng nghị. Đùa giỡn kiểu gì vậy, không nhìn xem bọn họ có thân phận gì.

“Các vị, xin an tâm, đừng nóng vội’ Đan Sa Đinh thong thả lên tiếng

‘Chúng ta sẽ để các phi tiên nương tử, gánh hát, vũ cơ lưu lại hầu hạ các vị. Chư vị thế tử xin tạm thời ở lại chỗ lão phu mấy ngày đi, cũng hưởng thụ thêm mấy ngày đi. Qua một thời gian nữa, chí bảo có manh mối, chúng ta tất nhiên sẽ thả chư vị xuống núi. Đến lúc đó chư vị vẫn là thế tử phủ Đô đốc, còn có thể thăng chức, tiền đồ vô hạn. Nhưng nếu các vị không thức thời, ở chỗ chúng ta có thể biến thành một khối thi thể,cái gì cũng không có”

“Ngươi dám..”Tạ Bình An nóng tính, lên tiếng đầu tiên

“Cẩn thận phụ thân chúng ta tìm tới vấn tội’ Lưu Đắc Thắng cũng vỗ bàn la lớn

“Phụ thân các ngươi?” Đan Sa Đinh khinh thường chắp tay về phía bắc ‘việc này, lão phu sẽ đích thân thỉnh chỉ của Hoàng thượng, nếu điều tra ra, liên quan tới người của Ngũ quân Đô đốc phủ…”Hắn cười lạnh một tiếng ‘bản thân bọn họ khó bảo toàn.Đã vậy, thỉnh chư vị thế tử thông cảm nhiều hơn. Chúng ta vì vạn vô nhất thất đành phải giữ các vị ở lại sơn trang ít lâu. Trong cơ thể các vị có hóa công thúc giục tình, đỉnh núi thanh lương, có thể thúc tình nhưng không đến mức hại thân nhưng nếu có người vụng trộm xuống núi, vậy thì cân nhắc kỹ rồi hãy làm”

Đan Sa Đinh tuyệt đối đã có âm mưu từ sớm. Hắn cho chúng thế tử dùng dược trước, sau đó công khai chí bảo. Nói cách khác, ngay từ đầu hắn đã tính kế vây khốn năm vị thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ ở lại Lăng Tiêu cung.

Hắn muốn làm cái gì?

Phó Lệnh Nguyệt lòng tràn đầy kinh ngạc theo Viên Li trở về Thính Vũ các.

Từ khi bắt gặp công tử và Phó Lệnh Nguyệt có quan hệ bất chính, Hải Than và Hải Long đều tự giác để bọn họ có không gian riêng.

Phó Lệnh Nguyệt hầu hạ Viên Li thay quần áo xong, đóng cửa phòng lại, nhọ giọng hỏi “ngươi thật sự đau  bụng?” nàng rất rối rắm vì chuyện này
Bình Luận (0)
Comment