Mật Thám Nương Tử

Chương 47

Phó Lệnh Nguyệt giật mình. Nhưng đối phương đã đưa ra điều kiện, chứng tỏ trong tay hắn có thông tin. Vậy là tốt rồi 

“Chỉ cần ta có thể làm được gì, ta sẽ làm cho ngài” thái độ của nàng nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Chỉ cần khiến nàng biết được thân thế của mình,dùng cái gì để trao đổi cũng được. Nhưng…nàng không quên bỏ thêm một câu “trừ bỏ mạng và tự do”

“Mạng và tự do?” Lý Thành Khí không ngờ còn có một câu như vậy, bật cười thành tiếng “sao? còn có điều kiện phụ nữa sao?”

“Nếu không còn mạng, ta biết những điều đó có tác dụng gì? nếu không có tự do, dù có biết cũng không thể làm chuyện gì cho mình” Phó Lệnh Nguyệt không có ý giấu diếm “có điều, thuộc hạ không biết vương đã biết những gì từ Triệu chủ, biết được bao nhiêu?”

“Những gì Triệu chủ biết, bổn vương đều biết” Lý Thành Khí lặp lại những lời đã nói ‘nhưng ngươi cũng có thể nghĩ, có thể bổn vương chỉ hiểu được một nửa’ tươi cười của hắn rất quỷ dị

“Vậy vương gia muốn ta làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt không có tâm tình vòng vo với hắn. Nàng rất muốn biết thân thế của mình, biết sứ mệnh thần bí của nàng là gì, nàng không muốn đợi một giây một khắc nào nữa “chúng ta trực tiếp trao đổi đi”

“Không vội, đến lúc, bổn vương nhất định sẽ nói”Lý Thành Khí không chút hoang mang, cầm chén rượu lên “dù sao mắt thấy là thật. Trước đây, chỉ dựa vào một mình Triệu Thực, hiện tại, bổn vương còn chưa nắm được toàn cục trong tay”

Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn khí định thần nhàn, bộ dáng tính kỹ, đột nhiên  cũng nảy sinh can đảm

“Trăn Vương gia” Nàng quyết định bất cứ giá nào, phải thử hắn một chút “ngài…trong lòng không tin ta chính là thần nữ phải không?”

Tư thái của Lý Thành Khí đình trệ. Hắn chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng

“Ngươi cũng biết tới Thần nữ?’ hắn cười, đặt chén rượu xuống

“Tin vỉa hè thôi” Phó Lệnh Nguyệt cũng không nói thật. Giả vờ, ai mà không biết. Nàng cũng bày ra tư thái sâu cạn khó lường, muốn đánh giá? Vậy thì cùng nhau đánh Thái Cực đi

“Vậy…kế tiếp người phải chết là ai?” Lý Thành Khí đột nhiên hỏi một câu khó hiểu

Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Kinh ngạc, vô thố…tất cả đều rơi vào mắt đối phương

Lý Thành Khí tự đắc bật cười thành tiếng

“Phó cô nương, ngươi rất đáng yêu…” Hắn cúi đầu cảm khái một tiếng, đưa tay xoa bàn tay Phó Lệnh Nguyệt đang đặt lên bàn “chuyện không biết, không nên thử người khác. Trên đời này, mệt nhất chính là lao tâm. Mạng của ngươi rất đánh quý, đừng để mệt chết, ngày sau muốn làm thì làm, chuyện phí sức kia, sẽ có người làm thay ngươi”

Đầu của Phó Lệnh Nguyệt ong ong, nàng cảm thấy bàn tay của mình giống như đóng băng dưới sự vuốt ve của Lý Thành Khí. Nàng rất muốn hỏi hắn nói vậy là có ý gì nhưng lúc này toàn bộ sức lực của nàng đều bị khóa trên tay, yết hầu của nàng khô khốc, một chút âm thanh cũng không thể phát ra.

“Ngươi sớm muộn gì cũng là người của bổn vương, có điều hiện tại thì không tiện lắm” Lý Thành Khí tiếp tục nói đầy quỷ dị “an tâm. đừng nóng vội. Những gì bổn vương biết về ngươi còn phải chậm rãi tìm hiểu, xac minh, đợi tra ra hết thảy manh mối, ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo. Dù sao, ta cũng muốn ngươi cam tâm tình nguyện’ thanh âm của hắn ngày càng thấp, cuối cùng dừng lại ở một chữ ta.

Tim của Phó Lệnh Nguyệt như đánh trống, không chỉ có tay mà cả cánh tay, cả người nàng đều cương cứng.

Những gì Lý Thành Khí nói y như Triệu Thực, mạng của nàng rất quý, không cần lo lắng cố sức. Hắn thừa nhận nàng là Thần nữ sao? 

Phó Lệnh Nguyệt há miệng, muốn hỏi lại không biết nên nói thế nào

“Ngọc bội ta đưa ngươi, ngươi có mang trên người không?” Lý Thành Khí vuốt ve tay giai nhân, lầm bầm

Phó Lệnh Nguyệt chớp mắt như khẳng định

“Vậy là tốt rồi” Lý Thành Khí hài lòng nở nụ cười ‘có việc tới tìm ta”. Hắn vỗ nhẹ lên tay nàng, còn thân mật vén sợi tóc rối cho nàng “gần đây thế đạo loạn lạc, không có việc gì đừng ra ngoài đi đạo’. Hắn nghiêm mặt đứng lên ‘bổn vương về trước, ngươi cũng về sớm đi”

Phó Lệnh Nguyệt đờ đẫn đứng lên theo, hồi lâu mới nặn ra mấy chữ ‘cung tiễn vương gia”

Lý Thành Khí này muốn làm gì? vạch trần nàng lại muốn tốt cho nàng, cũng không lợi dụng nàng. Lời của hắn nói, càng ngày càng đưa nàng gần với tên gọi Thần nữ. Là nàng thật sao?

“Nghe nói Thần nữ lúc ái ân sẽ có khác thường, cùng với việc bói toán hung cát đều có chỗ thông linh độc đáo”

Nàng không hề có cảm giác mình có công năng đặc biệt gì

Nàng là Thần nữ? nàng không tin, phỏng chừng người này cũng không tin. Thế nhưng hết thảy bất hạnh là thật.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Phó Lệnh Nguyệt ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Lý Thành Khí, sợ run

Tâm tình buồn bực, Phó Lệnh Nguyệt tùy tiện tìm một khách điếm, nghỉ lại một đêm ở Kiến Dương

Sáng hôm sau, nàng trái lo phải nghĩ vẫn phải cỡi ngựa trở về Dư Chúng. Giáo huấn Viên Li một buổi tối là đủ rồi, nàng tiêu dao một đêm ở Kiến Dương cũng thu hoạch được không ít.

Lý Thành Khí đã nói nàng muốn làm gì thì làm mà.

Trên đường trở về, Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn binh lính phong tỏa quan đạo, nói là kiểm tra người

Nàng hỏi thăm, nghe nói vài thị trấn quanh Kiến Dương thành gặp nạn châu chấu, nha môn không khống chế được lưu dân trộm cắp cướp đoạt, tình thế khá nghiêm trọng. Hơn nữa gần đây Trăn vương Lý Thành Khí ở lại Kiến Dương, có đại thần hiển quý của triều đình đi qua đường này, Kiến Dương Phiên tư Vương Đạo Đức vì bảo vệ chiến tích liền phái trọng binh canh gác các ngã đường phòng ngừa giặc cỏ cũng tiện đường ngăn chặn lưu dân

Chạy thêm một đoạn nữa, Phó Lệnh Nguyệt liền nhìn thấy lưu dân. Người đông đến mức khiến người ta cảm thấy bị đè nén, Phó Lệnh Nguyệt hận ngựa không có hai cánh, không thể nào chen qua nổi. Nàng muốn thét to bảo mọi người nhường đường lại sợ lưu dân kích động mà cướp túi nước của nàng, đành phải di chuyển theo đám đông, chậm rãi tiến lên phía đông.

Quay về Dư Chúng lần này thật là gian nan. Đến khi trời tối, Phó Lệnh Nguyệt mới mặt xám mày tro trở lại doanh trướng Tả quân

“Phó đại nhân đã trở lại” có binh sĩ ven đường quen mặt chào hỏi

‘Lệnh Nguyệt đã trở lại” Hải Long nhìn thấy nàng, nhếch miệng cười “nhìn bộ dáng này của ngươi…haha, vậy mới tốt, như vậy xem ra còn giống nam nhân’

Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn lướt qua toàn thân, một thân áo trắng biến thành truy y, phỏng chừng mặt mũi cũng không tốt lắm

“Đúng rồi, công tử có tìm ta không?” nàng đi thẳng vào chính đề

“Không có” Hải Long lắc đầu ‘có điều..”hắn nhìn chung quanh, hạ thấp thanh âm ‘buổi tối, bệnh của công tử lại tái phát”

‘Công tử bị sao vậy?” Phó Lệnh Nguyệt làm ra vẻ khẩn trương

“Công tử ho rất lợi hại, lại không cho chúng ta mời lang trung đến xem, người nóng như phát sốt” Hải Long cảm khái lắc đầu “cuối cùng khó khăn lắm mới thanh tỉnh lại đại phát tính tình, đuổi Liễu cô nương đi ngay trong đêm”

“Vậy sao?” Phó Lệnh Nguyệt cười thầm. Viên Li rốt cuộc cũng hiểu được. Hắn đây là sợ mình nhất thời không nhịn được, làm nữ nhân kia rồi tóc bạc đi, mạng nhỏ cũng không còn. Nàng nôn nóng muốn nhìn thấy vẻ mặt thất bại của hắn

“Ngươi tắm cho ngựa đi, ta đi tìm công tử’ Phó Lệnh Nguyệt hân hoa chắp tay cáo từ. Dù sao vẫn có thân phận chủ tớ, nàng vẫn phải thông truyền trước

Hải Long gọi nàng lại ‘công tử đang bị bệnh, mà ngươi…’hắn chỉ vào nàng “quá dơ…đừng mang theo mầm bệnh ah”

“Ta lập tức đi tắm” Phó Lệnh Nguyệt ngẫm lại thấy cũng đúng, xem kịch vui chậm một chút cũng chẳng sao. Nàng trở về phòng, phân phó người mang mấy bồn nước ấm đến, rồi khóa trái cửa, tìm chỗ kín đáo, tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó thần thanh khí sảng đi đến phòng Viên Li, trong phòng vẫn còn sáng đèn

“Phó đại nhân” quân sĩ canh gác bên ngoài nhanh nhẹn vén rèm cửa cho nàng

“Công tử bệnh thế nào?” trước khi vào cửa, nàng không quên giả mù sa mưa hỏi thăm vài câu

Quân sĩ kia chỉ lắc đầu, không trả lời

Phó Lệnh Nguyệt đi vào, vén mành của nội gian, chắp tay chào “công tử’ rồi mới đi vào trong

Viên Li đang nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt

“Trên đường không gặp được giặc cỏ chứ?” hắn thấy nàng đi vào, tâm bình khí hòa hỏi

“Nhờ phúc của công tử, không có” Phó Lệnh Nguyệt nhìn bộ dáng suy yếu vì ho khan của hắn, đột nhiên có chút không đành lòng.

Nàng đối đãi với một người đang bị thương, lại tái phát bệnh cũ như thế…còn hạ âm độc ‘đúng bệnh’ cho hắn. Có điều vô độc bất trượng phu, dù sao cũng đã đạt được mục tiêu, lòng của nàng thoải mái hơn nhiều

“Báo cáo công tác như thế nào?” Viên Li vẻ mặt ôn hoà lại hỏi.

“Rất thuận lợi” Phó Lệnh Nguyệt bắt đầu thất bất an, thái độ của hắn sao lại tốt như vậy?

“Đến đây” Viên Li làm như không xảy ra chuyện gì, đưa tay tiếp đón nàng “nhìn xem bản công tử tự luyện thế nào?” hắn xuống giường, lấy trên án thư ra một xấp giấy

Phó Lệnh Nguyệt đầu óc mơ hồ đi đến gần bàn, tiếp nhận lấy

Nét chữ tinh tế khoa trương của Viên Li nổi bật trên giấy

Tờ thứ nhất: nữ nằm sấp, giơ cao thắt lung. Nam từ sau mà tiến vào

Tờ thứ hai: vào nhẹ như trẻ con ngậm vú, sâu giống như rắn vào hang lúc mùa đông

Tờ thứ ba: chín cạn một sâu,

Phó Lệnh Nguyệt mặt đỏ tai hồng, vội quăng xuống đất

“Rồng xoay ngược, hổ bước đi, vượn chạy, ve bám, rùa bay lên, chim phượng liệng, thỏ liếm lông, cá tiếp vảy, chim hạc giao cổ nhau”

‘Đây chính là bảng chữ mẫu mà ngươi đưa cho ta nha’ Viên Li mặt không thay đổi giải thích “đây là Tố nữ cửu pháp mà ta chính mình chép lại”

Phó Lệnh Nguyệt giương mắt trừng trừng nhìn hắn, lại thấy hắn nhếch môi cười

“Nương tử xem bút lực thế nào?” hắn ôm eo nàng, cúi đầu nói nhẹ bên tai nàng

“Ngươi muốn làm gì” Phó Lệnh Nguyệt căm giận rống lên “Đại công tử. Ta là môn khách của Tả quân phủ”

“Ta đã bảo nàng đi rồi” Viên Li ủy khuất nói

“Nàng đi hay không, không liên quan gì tới ta” Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới chuyện này liền nổi giận ‘chuyện giữa phu thê các ngươi đừng nói cho một môn khách như ta, ta không có tâm tử để nghe”

Viên Li mỉm cười. Hắn cũng không muốn cãi nhau với nàng, lập tức bế nàng đứng lên

“Ngươi giả vờ bệnh” Phó Lệnh Nguyệt phát hiện sự tình không thích hợp

“Không vâ, sao ngươi có thể chủ động đưa tới cửa chứ?” Viên Li cười xấu xa, đưa tay vào vạt áo nàng

“Ngươi còn đụng nữa, ta sẽ hô lên” Phó Lệnh Nguyệt chụp tay hắn lại, trừng mắt uy hiếp

“Ngươi kêu đi”Viên Li bất vi sở động, tay hơi dùng lực, cởi bỏ vạt a của nàng “bọn họ đều không biết ngươi là nữ”

Trên giường, xuân sắc vô biên. Hắn nhiệt liệt hôn, nàng liền lơi lỏng

“Ngoan, đừng náo loạn” Viên Li rời khỏi môi của nàng, sủng nịch hôn lên chóp mũi nàng

“Chán ghét, chán ghét, chán ghét” Nàng căm giận đánh hắn vài cái, cuối cùng vẫn phối hợp đưa hai tay choàng qua cổ hắn

“Ngươi từ đâu tìm thấy bảng chữ mẫu này, ta nghiên cứu cả đêm nha” Viên Li thở dốc nỉ non ‘Đại nhạc phú kia thật đa dạng nha. Nằm trên bãi cỏ thì chúng ta đã thử qua ở Ưng Dực sơn, còn phục mà ỷ trụ thì chưa từng hưởng qua. Hay là chờ lúc đêm khuya không người, chúng ta ra ngoài thử xem?”

“Ngươi điên rồi” Phó Lệnh Nguyệt hoa dung thất sắc, đưa tay chụp lấy tay hắn

“Làm vội vàng một hồi, hơn trên giường trăm lần’Viên Li cười xấu xa “cảm giác đánh dã chiến quả thật sâu sắc như trong sách miêu tả nha”

“Trời ạ, ngươi đừng nói chuyện ra vẻ nho nhã như vậy” Phó Lệnh Nguyệt thực sự là chịu không nổi “ngụy quân tử, giả đứng đắn”

“Nếu vậy chúng ta liền tập luyện chín thế của Tố Nữ đi” Viên Li nhất thời tỉn táo

“Chán ghét” Phó Lệnh Nguyệt hai má đỏ bừng. Nàng che mặt, muốn trốn qua một bên, không ngờ Viên Li lại nhân lúc nàng xoay người liền đặt ở sau lưng nàng

“Ngươi muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt kinh hô

“Rồng quay ngược lại đã từng thử, chúng ta liền bắt đầu từ Hổ bước đi đi” Tay hắn một đường xuống dưới, bắt đầu đốt lửa…

Một đêm này, vượn chạy, ve bám, rùa bay lên, chim phượng liệng, thỏ liếm lông…kiều diễm, phong cảnh vô hạn

Hắn ở bên tai nàng nói lời tâm tình, hắn ở trên người nàng không ngừng thư sướng, mà nàng một lần lại một lần bay bổng, có cảm giác đắc đạo phi tiên

“Không…công tử, không…”Phó Lệnh Nguyệt vô lực ngăn cản thế công mãnh liệt như nước, ngay lúc giữa cái chết và sự sống, ảo giác lại xuất hiện

“Không, lưu nàng lại” một giọng nam tràn ngập bi thương từ trên đám mây vọng lại

Ngươi là ai? Nàng ở trong ảo cảnh thất thanh hô to 

“Nga không…… Công tử, không……” Lệnh Nguyệt vô lực ngăn cản mãnh liệt như nước thế công, lại đi lên sống hay chết biên giới……

“Cho bọn họ…nợ máu trả bằng máu..”

“Ha ha ha ha…” bên tai nàng đột nhiên vang lên tiếng cười dữ tợn

Nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu!!

Phó Lệnh Nguyệt sợ run cả người, đột nhiên từ đám mây rơi thẳng xuống

Đợi khi nàng có thể thấy được mọi thứ thì đã mồ hôi ướt đẫm, nàng cảm thấy rất sợ hãi

Nàng rốt cuộc là loại người nào? những chuyện này là sao? dù là Thần nữ cũng không cần kỳ bí như vậy chứ?

Nàng nằm im trên giường, đột nhiên rất muốn khóc thành tiếng

Cao triều qua đi, rốt cuộc cũng đã yên tĩnh

“Ngoan..”Viên Li mềm nhẹ thở dài, ôm nhu vuốt ve mái tóc nàng

Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt rất hoảng, rất hoảng, rất sợ hãi…Cảm giác sợ hãi này mười bảy năm qua chưa từng có. Nàng thầm muốn trốn tránh, thầm muốn tìm một nơi an toàn mà ẩn nấp. Trước giờ nàng được huấn luyện trải qua chết chóc và máu tươi đều không ngại vào lúc này đều mất đi tác dụng. Nàng bị người ta đánh trúng mệnh mô, trái tim đậptán loạn, ý chí chiến đấu cũng không còn. Nàng cảm thấy mình rất cô độc, rất mơ hồ. Nàng bức thiết muốn một bờ ngực dày rộng, một cánh tay rắn chắc…

Có ai giúp nàng với, có ai nói nàng biết với

Nàng chậm rãi nhìn nam nhân bên người. Hiện tại chỉ có hắn cùng nàng thân mật khắng khít, cũng chỉ có trái tim của hắn cách lòng của nàng gần nhất.

Trải qua một đêm thể nghiệm Thiên Địa Giao Hoan Đại Nhạc phú, nàng không ngờ lại lưu luyến nam nhân này. Mi của hắn, mắt của hắn, cằm của hắn, lưng của hắn…Trên thế giới này, hắn là người thân mật nhất với nàng

“Công tử…”nàng đột nhiên có rất nhiều lời rất muốn nói

“Nói…”hắn nghiêng người, giang tay ôm nàng vào lòng

“Ta…”nàng tham lam dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, không biết nên nói bắt đầu từ đâu

“Ngủ đi…” Viên Li mệt mỏi, mi mắt sụp xuống. Trải qua trận chiến yêu tinh đánh nhau, nam nhân nhất định là mệt chết

“Ngươi…biết Thần nữ không?” Phó Lệnh Nguyệt thì thào

“Cái gì?” Viên Li giật mình mở to hai mắt “Thần nữ thì sao?” hắn cười khổ

“Ngươi nói…”nàng đảo tròng mắt “ta có thể là Thần nữ ah…”

Viên Li bật cười thành tiếng “ngươi là Thần nữ thì ta là Tương vương ah”. Hắn vỗ vai nàng, an ủi ‘ngoan…nhắm mắt nằm mơ đi, đừng trợn mắt nói mớ”

“Ta có chút sợ hãi. Ta không biết tương lai của ta sẽ thế nào nữa?sẽ như thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt không muốn cho hắn ngủ, loay hoay trong ngực hắn

“Ngươi còn có thể đi đâu?” Viên Li mệt mỏi nhắm hai mắt lại “ngươi ngốc sao? nam nhân trong thiên hạ, chỉ có ta có thể đối đãi với ngươi như thế” nói xong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Phó Lệnh Nguyệt lại bị những lời của hắn làm rung động, tâm tư phập phồng, mãi đến canh ba, nàng mới mơ màng thiếp đi

Sáng hôm sau tỉnh lại, cảm giác tứ chi vỡ vụn, gân cốt đứt lìa

“Hôm nay chỗ nào cũng không đi” Phó Lệnh Nguyệt khó chịu rên rỉ “ta muốn trở về nghỉ ngơi. Không làm gì hết, hiểu chưa?”

“Không động cũng phải động” Viên Li nhe răng cười “thân mẫu của Vương phiên tư mừng đại thọ tám mươi, tình huống trên đường lại không ổn, phải đi sớm”
Bình Luận (0)
Comment