- Trương huynh, cũng đang chọn người sao?
Lăng Phong lên tiếng chào.
- Ngươi cũng đấu giá?
Trương Bảo, cận vệ Triệu Khánh.
Lần trước Lăng Phong giúp Tần Vương thu Tô Đóa Nhi vào tay, Trương Bảo chính là người dẫn mối.
Hôm nay Trương Bảo đến đây cũng để chọn vài tên thủ hạ. Gần đây Tần Vương thu mình, không dính gì đến quân đội, không thể kéo người từ quân đội sang như trước.
Trương Bảo cũng không quá hy vọng vào kiểu chợ trời này. Chẳng qua, Hưng Nhân vương nghe nói có chút thế lực, vì thế gã mới cố đi xem. Buồn là đi cả vòng cũng không thấy ai, sợ rằng đã có người có mắt nhìn hớt hàng tốt cả. Lại không biết tên đó chính là ... Lăng Phong.
Đúng lúc này, tên công tử bên kia hô lên :
- 300 lượng.
Lăng Phong nói nhanh với Trương Bảo :
- Ài, tiểu nhân cũng đang vì điện hạ mà suy nghĩ đấy.
- Vì điện hạ? - Trương Bảo khó hiểu nhìn hắn.
- Tô cô nương cần có một nha hoàn, lại phải nha hoàn thật tốt mới được. Huynh xem ta không lo lắng cho điện hạ sao?
- Hừ, cũng đúng.
Trương Bảo cũng gật gù. Cả hôm nay đi chả thu hoạch được gì, nếu nhân chuyện này về báo cáo lại, không hẳn quá tệ.
Tên xướng suýt ngất, cả hội trường cũng nhìn. Kẻ này thật nhàn nhã, đang đấu giá gay cấn mà còn nói chuyện với bằng hữu như thường.
- 300 lượng lần thứ nhất. Không biết vị đại gia kia có ra giá tiếp không?
- 400 lượng bạc!
Có Trương Bảo ở đây, Lăng Phong liền ngầm quyết định theo, lại quay sang hỏi :
- Trương huynh biết tên kia không?
- Tên nào? Hắn? Hừm, quen mặt, nhất thời không nhớ. - Trương Bảo trầm ngâm.
- Tiểu đệ cũng vì điện hạ xông khói lửa, nhưng sợ đắc tội đại nhân vật.
- Hừ, hoàng tử điện hạ còn sợ đại nhân vật nào?
Trương Bảo nhìn thẳng sang phía tên công tử kia, tỏ ý dằn mặt. Hắn theo Tần Vương từ lâu, cũng chưa phải ngán đứa nào. Thậm chí lão Trương đây ra đường cũng có mặt mũi, ít nhất Giám Môn vệ giữ thành đều biết hắn.
"Làm sao Triệu Khánh lại thò tay vào chuyện này?"
Tên thiếu niên công tử kia hơi giật mình, gã nhận ra Trương Bảo. Gã không ngán tên Tần Vương kia, thân phận gã cũng chả thua kém Triệu Khánh. Có điều một số vướng mắc khiến tạm thời không thể làm căng tiếp.
Xung quanh lại rơi vào khó hiểu, đấu giá thật khôi hài, một thằng lo nói chuyện, một thằng nhíu mày suy nghĩ chuyện riêng.
Tên công tử đang gặp khó, chuyện hai nha hoàn kia, gã phải lợi dụng quan hệ trong triều, kể cả một chút phong quang của phụ thân, mới sắp xếp được vụ mua bán nguy hiểm này. Nếu là người khác, gã đã tuyệt đối xử đẹp. Nhưng thọc ra là đương kim hoàng tử, vậy khó xử hơn nhiều, kể cả rút lui cũng phải tính đến chuyện xử lý sạch vài việc khác nữa, vô cùng phiền.
Lỡ đâu ...
Lăng Phong nhìn sắc mặt kẻ ở xa, nói :
- Trương huynh, nếu giúp ta thành công chuyện này, chỗ này gửi huynh.
Mặc dù không biết có hiệu quả bao nhiêu, nhưng Lăng Phong tiếp xúc Triệu Khánh quá ít. Hắn cũng chỉ biết lão đại thích gái, thích đổ cược, ngoài ra không biết làm thế nào bám đuôi người ta. Lăng Phong tuyệt đối không muốn mất mối quan hệ này, vì vậy coi như đốt tiền đút lót đi.
Trương Bảo động tâm, chuyện này rõ ràng không làm thì là thằng ngu rồi. Vì vậy, Trương đại gia liền quay về phía tên công tử kia, cố ý hé ra kim bài trong tay áo, ra vẻ chuyện này đã có hoàng tử nhúng tay, tốt nhất ngươi nên rút lui.
Tên công tử kia bực dọc rút lui ra khỏi hội trường, vừa đi vừa thì thầm với hạ nhân, có vẻ là muốn bàn bạc gì đó. Lăng Phong dùng thần thức nghe vào tai, chỉ nhíu mày, chuyện hắn nghe được chỗ hiểu chỗ không, tạm vứt ngoài tai.
- E hèm ... Chúc ... mừng vị lão gia này lại mua được hai nha hoàn mới. Xin mời đại gia ra sau để bàn giao người.
- Haha, đa tạ các vị đã nhường.
Tên xướng run giọng, vì gã biết nội tình.
Hai chị em này rõ ràng đã được sắp xếp sẵn cho công tử gia mua, thế nào lại lòi ra thằng nhóc này. Không những phá vỡ sắp xếp ngầm, còn hớt luôn tên gia nô bù xù kia. Kỳ lạ là công tử gia cũng chỉ hậm hực rút lui.
...
Lăng Phong đứng ở cổng chờ người được dẫn ra. Vài thiếu niên được mua đều đã đứng sau lưng Mặc lão, Trương Bảo đã nhận tiền lót tay về từ lúc trước.
Kẻ đầu tiên đi ra là tên bù xù kia, thậm chí hai chân còn có cả xích sắt.
Nhìn qua thật thảm, giống như đang giữ thú dữ vậy. Kể cả tên giúp việc của chợ đấu giá cũng giao cho xong việc nhanh chóng rút vào trong, như kiểu vừa phải hộ tống một con thú đi ra.
Lăng Phong nhìn kẻ như ăn mày trước mặt hỏi :
- Ngươi tên gì?.
- ...
- Ngươi không nói, vậy tùy đi, bộ dáng ngươi như lang hổ, từ nay gọi ngươi là Hổ, Lăng Hổ.
Lăng Phong lấy chìa khóa xích sắt được bàn giao, cúi xuống tháo xích sắt chân A Hổ ra.
Xích sắt vừa tháo ra, tên thiếu niên liền gầm nhẹ, giống như một con hổ được tháo khỏi gông cùm, muốn gầm lên giải tỏa.
Lăng Phong đứng dậy nhìn thẳng vào cái đầu tóc kia nói :
- Ta không biết ngươi trước kia là có chuyện gì? Tuy nhiên, từ nay về sau, ngươi là trợ thủ của ta, cũng không phải đồ chơi gì đó.
"Ào"
Đột nhiên, A Hổ lại gầm lên vung hai tay. Hai bàn tay cong hình dạng như hổ trảo, phóng rất nhanh tới chỗ Lăng Phong.
Mặc lão cũng biến sắc mặt, phản ứng chậm một nhịp. Lão không ngờ tên này nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Lăng Phong bây giờ đã khác xưa, hắn ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra. Mặc dù vậy, Lăng Phong cũng toát mồ hôi vì bất ngờ.
Vừa thoát khỏi tầm công kích của A Hổ, ngay lập tức Lăng Phong thi triển thần thức của mình, tập trung tất cả lên người A Hổ, nhằm chèn ép sát ý của hắn. A Hổ trong một khoảnh khắc cứng đơ người ra, sau đó ánh mắt nhìn Lăng Phong cũng biến đổi, không khinh thường như trước, bước chân cũng dừng lại.
- Ngươi lúc này phục hay không phục ta không quan tâm. Chỉ là nếu không theo ta, ngươi cũng chỉ là một thứ đồ vật tiêu khiển không hơn không kém.
A Hổ chỉ hừ nhẹ, xem như tạm thời phục tùng.
Lăng Phong đoán kẻ này tâm trí quá cực đoan vì thời gian dài bị đem ra làm trò, nhưng trí lực không phải là không có, nhìn ánh mắt của hắn lúc toát ra sát ý là thấy, có mục đích và suy tính.
...
Lát sau, hai tỷ muội kia đi ra.
Muội muội đang đi, vừa thấy A Hổ, khuôn mặt thế mà cười tươi lên, giống như quen biết. Lăng Phong đoán có thể cùng một phủ Hưng Nhân vương, bọn họ từng gặp qua.
Tỷ tỷ vẫn cái dạng bất cần kia, đại loại ra sao thì ra, mắt không có trọng điểm, chỉ có tay thì đặt sau lưng muội muội không rời.
Nàng cung thân, sau đó cất giọng nói :
- Nô tì và tiểu muội ra mắt công tử gia.
- Vừa đi vừa nói đi.
Lăng Phong cũng không muốn đứng một chỗ giữa trời thế này hỏi chuyện, đằng nào cũng mua rồi, về nhà tính sau.
Trên đường về, Lăng Phong nhận ra tiểu muội kia thi thoảng nhìn qua A Hổ, còn làm mặt quỷ chọc hắn. Tên A Hổ thế nhưng không hề phản ứng thái quá, giống như đã quen. Lăng Phong còn cảm giác, tên điên này hình như hiền hẳn ra.
- Hai tỷ muội ngươi tên gì?
- Ta ... nô tì tên ... Tiểu Mai, muội muội Tiểu Hiên. - Tỷ tỷ trả lời.
Giọng nói giống như nàng ta mới là chủ nhân. Ngoài ra, còn có chút sẳng giọng, khinh thường, chán ghét nữa.
Lăng Phong nhận ra thái độ nàng ta không tốt, chỉ nói bâng quơ :
- Ta không quan tâm trước kia xảy ra chuyện gì? Ngươi bây giờ là hạ nhân phủ của ta. Cố gắng làm lại từ đầu.
Đối với Lăng Phong, trước kia hai tỷ muội này có là gì đi nữa bây giờ số phận cũng đổi thay rồi. Chẳng qua Lăng Phong hiện đại tới, hắn sẽ không đối xử với hạ nhân như người cổ. Lăng Phong biết bây giờ vài câu nói chả thay đổi được gì, thời gian sẽ trả lời, coi như đánh cái chào hỏi là đủ.
Mặc lão bỗng nói.
- Công tử, có kẻ theo dõi.
- Ta biết, từ lúc rời chợ.
...
Về đến phủ, Lăng Phong giao A Hổ cho Mặc lão, sau đó dẫn hai tỷ muội Tiểu Mai Tiểu Hiên vào phòng Lâm thị.
- Nương, con đã tìm được nha hoàn.
Nói rồi quay sang Tiểu Mai :
- Từ nay ngươi là nha hoàn của mẹ ta. Còn muội muội ngươi, chốc nữa đi theo ta.
Tiểu Mai liền trừng mắt kéo muội muội lại :
- Ngưoi muốn làm gì nó? Muội muội phải ở cạnh ta.
Lăng Phong liếc mắt một cái liền đoán ra. Xem ra nàng ta đang nghĩ Lăng Phong có sở thích “loli”, muốn đem Tiểu Hiên làm nha hoàn của mình.
Lăng Phong nhếch mép. Đại gia hiện tại còn phải ở chung với hạ nhân, rãnh rỗi đâu mà thu nha hoàn.
Liền sẵng giọng :
- Muội muội ngươi sẽ làm nha hoàn cho một vị tiểu thư, cũng không phải ta, ngươi thái độ cái gì?
Tiểu Mai trong mắt một mảnh khó hiểu.
Đúng lúc này, Tô Đóa Nhi đi từ ngoài vào :
- Lăng đại ca, huynh vừa về sao?
Tô Đóa Nhi bây giờ đã biết thân phận kỳ quái của mình. Nàng đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Không thể phủ nhận, từ khi biết sự thật, nàng cũng hy vọng tương lai sẽ nhờ có vị Hoàng tử kia để đổi đời. Chỉ là mãi vẫn không thấy hoàng tử tới, Tô Đóa Nhi ngày nào cũng trong trạng thời thấp thỏm lo lắng.
Đối với Lăng Phong, Tô Đóa Nhi xưng thành huynh muội cho dễ gọi, vì nàng và hắn cũng thật không biết nên gọi thế nào. Gọi tiểu thư cũng không phải, phu nhân cũng không xong, lại khó giải thích với người ngoài, đành như huynh muội kết nghĩa.
Lăng Phong tất nhiên đồng ý ngay. Mục đích của hắn với Tô Đóa Nhi ngay từ đầu đã là như vậy, dùng nàng để đắp lên mối quan hệ với Hoàng tử.
Kẻ nào đó mắng hắn vô tình hay sao đó cũng được. Lăng Phong là diễn vai buôn bán, không phải diễn vai quân tử. Việc kinh doanh thất bại, lại dễ dàng bị kẻ khác gây sự, Lăng Phong nhận ra mình cần nhất là một chỗ dựa.
Nếu có thể bước lên cái cây quan hệ này, giả như về sau Tô Đóa Nhi được sủng ái, hắn được lợi cũng không chừng. Nếu nàng không được sủng ái, vậy cũng không có hại gì. Ít nhất Lăng Phong cũng dính một chút phong quang. Mà thực ra, Lăng Phong cũng không đặt hết niềm tin vào Tô Đóa Nhi, ai mà biết nàng ta đổi đời rồi có nhớ đến hắn hay không?
Đó cũng là lý do Lăng Phong không quá đầu tư thời gian tiền của vào chỗ Tô Đóa Nhi, tự lực cánh sinh vẫn là chính.
Lăng Phong quay sang nói với Tiểu Hiên :
- Tiểu Hiên, từ nay vị cô nương này là chủ nhân của ngươi.
- Nhưng ta là ...
- Tiểu Hiên!
Tỷ tỷ Tiểu Mai bỗng nhắc nhở muội muội, hình như sợ muội muội lại nói ra gì đó không đúng.
Tiểu Hiên vẻ mặt thì vẫn nhăn nhó khó chịu :
- Nô ... tì ra mắt tiểu thư.
Tô Đóa Nhi cũng nhanh chóng làm quen :
- Tiểu muội, làm sao mặt mũi lấm lem thế này?
Tô Đóa Nhi thân phận không phải khuê các gì, nhưng lúc trước còn làm tài nữ thuyền hoa, cũng đều có nha hoàn riêng hầu hạ. Nay ở đây thân phận loạn xạ, không tiện mở miệng nói với Lăng Phong.
Có điều, nhìn vị Tiểu Hiên muội muội này, không biết ai mới là người hầu hạ cho ai đây.