Ngay khi A Khải vung tay muốn giật lệnh bài trong tay Tiểu Hoa, có tiếng ai đó quát :
- Dừng lại.
Ngay sau đó là một bóng người từ bên cạnh lao ra.
Hai người đánh nhau vài chiêu, A Khải thế mà bị đánh lăn ra đất. Đáng nói hơn là, người đánh hắn lại không phải nam, mà là nữ. Là tiểu thư đanh đá kia, Sở Linh.
Nha đầu này tuy đanh đá, nhưng quả thật cũng có chút tay nghề.
Sở Linh trừng mắt với A Khải :
- Bản cô nương nói cho mà biết. Trước khi lên Toàn Chân, bản cô nương ở nhà đã có võ sư dạy một ít. Loại như ngươi bản cô nương chỉ cần hai chiêu là thắng. Còn không mau đi, ta không lấy lệnh bài của ngươi đã là tốt lắm.
Nói đến đó lại khinh bỉ :
- Con trai đi cướp của con gái, không biết xấu hổ. Ngươi cũng không nghĩ xem, cướp xong lúc lên nộp, người khác nhìn màu lệnh bài của ngươi, không cười cho thối mũi mới lạ đó.
A Khải mặt xám xịt bò đi.
Tiểu Hoa liền nói :
- Cám ơn cô cứu ta.
- Hứ. Ta chỉ là tiện tay mà thôi.
Sở Linh lại nói :
- Đừng nghĩ ta cũng muốn bày trò lại gần để lấy lệnh bài của cô. Ta thấy cô chỉ là một nha đầu ngốc. Người khác nghe nói ta là tiểu thư nhà quan lớn, đều chạy tới hỏi chuyện. Chỉ có cô là ngơ ngác ở đó, thật không biết điều.
- Ta ...
Tiểu Hoa cười gượng. Lại nghe Sở Linh hếch mũi nói :
- Được rồi, cho nên ta sẽ kết bạn với cô.
- A?
Sở Linh quay lại, cười tự mãn :
- Sao? Có phải cô có cảm giác rất vinh dự không?
- Ta ... từ nhỏ không có bạn. Cho nên nhất thời không quen lắm, nhưng rất vui.
Tiểu Hoa lại nhìn lệnh bài trong tay nói :
- Mà sao các ngươi lại muốn cướp cái này mãi vậy?
Sở Linh không khỏi muốn cười :
- Cô nói thật hay nói giỡn vậy?
Nhìn Tiểu Hoa không có vẻ gì là giả bộ, Sở Linh thở dài :
- Nhìn bô dạng cô, thật không hiểu sao còn muốn gia nhập Toàn Chân. Cho dù có chút chiêu thức mới học đi nữa, nhưng sức lực yếu ớt, mọi người đương nhiên đều nhắm vào cô rồi.
- Nhưng mà, không phải chỉ cần ra khỏi rừng là được sao? Vì sao còn phải giành nhau?
Sở Linh bực bội :
- Cô quá ngốc rồi đó. Ta thật hối hận kết bạn với cô.
Nói rồi bỏ đi, đi được hai bước lại quay lại :
- Bỏ đi. Để cô ngốc ngốc ở đây, chỉ sợ lại bị người khác cướp, về sau cũng không có ai cho ta chơi trò bảo vệ. Đây là quy tắc sinh tồn, lòng người hiểm ác, hiểu chưa? Mà không sao cả. Từ giờ ta sẽ bảo vệ cô, yên tâm là được.
- Ừm. - Tiểu Hoa gãi gãi đầu.
Cô không quan tâm lắm đến mấy chuyện này. Trước nay cô sống vô tư lự đã quen, tuy cũng có kết bạn với vài đưá ăn mày, thậm chí từnng bị chính đám ăn mày đó cướp đồ ăn này nọ, nhưng cô chưa bao giờ tức giận, chỉ thích cười ít nói.
Có lẽ chỉ có khoảng thời gian với Phong đại ca là cô bé nói nhiều hơn cả.
Có Sở Linh đi cùng, Tiểu Hoa cũng không bị ai giành giật nữa, nửa canh giờ sau thì đến địa điểm nộp lệnh bài.
Có ba thiếu niên bị loại, đều là nam, trong đó có A Khải. Ác giả ác báo, thằng nhãi kia bị Hoắc Thiên Tinh cướp lệnh bài. Hai thiếu niên khác, lại bị cùng một người loại, tên Trương Quân Bảo.
Quan Vân Sơn điểm danh xong, liền hắng giọng vui vẻ thông báo :
- Tốt. Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi. Đây là y phục mới, các ngươi đi theo Sư Chính đến chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa nghỉ ngơi. Sáng mai thay y phục này vào, lên núi làm lễ nhập môn, chính thức thành đệ tử Toàn Chân.
- Hoan hô!
Cả đám thiếu niên nhảy nhót vui sướng.
...
Sáng sớm.
Thiên Nhai Phong, quảng trường Vô Cực.
- Rộng quá đi. Tiểu Hoa, nhìn kìa, cái đỉnh kia cũng thật to.
Tiểu Bích tung tăng cạnh Tiểu Hoa, tay chỉ trỏ miệng khen liên tục. Tiểu Hoa chỉ gật đầu, tuy cũng chăm chú nhìn, nhưng cô không tỏ ra hưng phấn như Tiểu Bích. Cũng không phải cô vô cảm, mà chủ yếu là trầm tính sợ sệt đã quen.
Chỉ thấy quảng trường này rất rộng, ở giữa có một cái đỉnh bằng đồng, nhìn giống đỉnh luyện đan, hương khói nghi ngút.
Nhìn về cuối quảng trường là chính điện, điện này mái cao đến bảy tầng, kiến trúc mái cong chạm trổ nguy nga. Nhìn ra phía đằng sau còn có cầu bắc qua hai cung điện khác, to cao bằng cả cái chính điện, vô cùng tráng lệ.
Toàn Chân lần này tổ chức đại hội nhập môn, đệ tử ký danh thành đệ tử chính thức, ra mắt tiền bối.
Lúc này, có tiếng nữ nào đó lại gần :
- Các muội là tân đệ tử lần này sao? Ta là Tôn Tuyết Kha. Sau này sẽ là phụ trách chuyện ăn ở của các muội.
- Bái kiến Tuyết Kha sư tỷ.
Tôn Tuyết Kha là đệ tử của Thất Tiên cô Lý Thanh Huyền.
Toàn Chân không có quy tắc hạn chế nam nữ đệ tử, tuy vậy nam vẫn chiếm số đông.
Bình thường, nữ đệ tử chủ yếu do Thất tiên cô Lý Thanh Huyền tự tay xuống núi lựa chọn. Chỉ là, năm nay không biết vì lý do gì, giáo đột nhiên thu nữ đệ tử đại trà cùng nam đệ tử như thế này.
Tôn Tuyết Kha vui vẻ giới thiệu :
- Các muội cứ từ từ nhìn. Phía sau núi còn có nhiều thứ hay hơn.
- Ồ, còn có thứ hay hơn sao? - Tiểu Bích mắt tò mò chớp chớp.
- Dĩ nhiên, quanh đây còn rất nhiều ngọn núi khác, đều của giáo ta. Liên Hoa, Tọa Vong, Luận Kiếm, Lạc Nhạn mấy đỉnh núi này, các muội chỉ cần cố gắng sẽ dần được khám phá.
Tiểu Bích tinh nghịch hỏi :
- Hìhì, sư tỷ đã đi qua mấy chỗ rồi?
- Ta ... à, cũng mới tham quan sơ sơ thôi.
Tôn Tuyết Kha vờ đáp.
Thực ra hồi mới vào giáo, Lý tiên cô cũng hứa hẹn với nàng ta y như vậy. Rút cục ăn rồi cắm mặt vào tu luyện, Tôn Tuyết Kha căn bản chưa được đi quá Thiên Nhai Phong, ngay cả xuống núi cũng là lẽo đẽo đi theo Lý Thanh Huyền.
Tôn Tuyết Kha mới 16 17, vào giáo được hơn 1 năm, cùng lứa với Trương Sư Chính. Cô thuộc số ít nữ đệ tử của Toàn Chân giáo. Đợt này giáo thu nhận 6 7 nữ đệ tử, Tôn Tuyết Kha điềm nhiên thành đại sư tỷ.
Tiểu Bích bỗng vui vẻ nói :
- Ý, Trương sư huynh tới rồi. A, còn có cả Trương Quân Bảo.
Chỉ thấy hai nhóm thiếu niên mặc đạo bào đi tới. Một là Trương Sư Chính, đệ tử dẫn nhóm Tiểu Hoa lên núi hôm trước. Đi sau là Trương Quân Bảo, hắn đứng đầu sơ khảo hôm qua.
Trương Quân Bảo ký danh, nhưng đã 17 tuổi, ngang với Trương Sư Chính Tôn Tuyết Kha. Phong thái nam nhân hiện rõ, khuôn mắt anh tuấn, dáng điệu tiêu sái. Trương Sư Chính tuy cũng khá đẹp trai, nhưng đâu đó có vẻ hèn mọn.
Nhân tiện nói đến chuyện tiêu sái nam nữ.
Toàn Chân giáo là nơi đạo sĩ tu luyện, tiêu chí cũng lấy "thanh tâm quả dục" làm chính, tu thành trường xuân trường sinh. Nhưng kỳ quái là quy tắc giáo phái không cấm kỵ chuyện tình cảm nam nữ.
Điều này nghe qua khá mâu thuẫn. Có lẽ vì có ngoại lệ từ chính trưởng lão mà ra, khiến quy tắc không đề ra nghiêm túc được.
Trong Thất tử Toàn Chân, Thất tiên cô Thanh Huyền tản nhân và Đại sư tôn Đan Dương Tử nghe nói trước kia là vợ chồng. Kể cả vào giáo rồi cũng chưa hề nghe chuyện hai người này đoạn tuyệt quan hệ. Nghe đâu chính vì lý do này mà Chưởng giáo không hài lòng với Đan Dương Tử cho lắm, nói rằng tu hành mà không dứt bỏ được dục niệm thì cũng như không, Nhị Sư tôn Ngọc Dương Tử nhờ vậy thành người đức cao vọng trọng nhất trong Thất tử.
Điều lệ của giáo cũng khá mập mờ, chỉ nói nếu không chịu dứt dục niệm để tu hành, thì sẽ không được tấn thăng trưởng lão, nhưng không hề nói nếu có chuyện thì phạt thế nào.
Dù sao giáo mới lập hơn chục năm, luật lệ cũng còn lỏng. trưởng lão đời thứ hai vẫn còn chưa có, đệ tử ở dưới ai thành tâm tu hành thì tu, ai vẫn muốn tán gái thì cứ tán, khá hỗn loạn.
Một lý do khác là, bấy lâu nay nữ đệ tử trong giáo cũng không nhiều, đều ở cung của Thanh Huyền tản nhân, vả lại nhan sắc cũng bình thường. Năm nay nữ đệ tử ký danh nhiều hơn, hoa đẹp nhờ vậy cũng xuất hiện. Đám nam đệ tử bấy lâu tưởng chừng sắp "đắc đạo thành tiên", hóa ra gặp mỹ nữ thực sự thì đều rục rịch "trở về phàm nhân".
Trương Sư Chính hôm nay khá trau chuốt, tiến lại vờ quở mắng :
- Tiểu Hoa Tiểu Bích, lên núi sao không báo cho sư huynh một tiếng.
Tôn Tuyết Kha bên cạnh khó chịu nói :
- Có ta ở đây rồi, cần gì phiền đến ngươi.
- Ồ, hóa ra là Tuyết Kha sư muội. Haha, vậy ta an tâm.
Trương Quân Bảo lúc này đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay chào một lượt.
- Xin chào các vị.
- Hừ, không biết tôn ti. - Trương Sư Chính khó chịu ra mặt.
Trương Quân Bảo bằng tuổi Trương Sư Chính, nhưng về vai vế, một bên đã là đệ tử nhập bối, một bên còn đang ký danh. Kể cả hôm nay nhập môn xong, Trương Quân Bảo vẫn là vãn bối. Hơn nữa, đệ tử chữ Sư trong phái chỉ đứng dưới đệ tử chữ Vân, so với đệ tử thông thường khác mặt mũi cao hơn nhiều.
Một thiếu niên đứng sau Trương Sư Chính lên tiếng, ra vẻ dạy dỗ :
- Ngươi là Trương Quân Bảo? Ngươi cũng sắp làm lễ nhập môn rồi, để ý chút đi. Cứ cái tính này của ngươi, không khéo ngày mai làm lễ xuất môn đấy. Nhìn Chúc Tề Bưu mà học tập.
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, tiểu đệ ghi nhớ.
Trương Quân Bảo lại chắp tay.
Sư huynh kia tên Dương Sư Phong, cùng bối với Sư Chính. Nghe nói Trương Quân Bảo đứng đầu ký danh, nên cũng tới nhìn một cái.
Còn Chúc Tề Bưu chính là thiếu niên da ngăm đen lạnh lùng hôm trước. Tên này tính khí khá cục mịch ít nói, nhưng được cái lễ nghĩa với sư huynh.
Trương Quân Bảo không phải cố ý xem thường nhóm đệ tử chữ Sư này. Chẳng qua, trong suy nghĩ của hắn, kẻ nào muốn xưng hô phải có thực lực hơn hắn mới được. Hắn có tự tin, không sớm thì muộn mình cũng sẽ vượt qua.
Lúc này có tiếng Sở Linh đi lại :
- Mọi người lên sớm vậy?
- Là ngươi đến muộn mới đúng. - Tiểu Bích cười đùa.
Sở Linh chỉ mới “hạ mình” kết bạn với Tiểu Hoa, còn chưa thân với Tiểu Bích như vậy, cũng không thèm đáp.
Tiểu Bích phát hiện gì đó chỉ trỏ nói :
- Ý, Sở Linh, ngươi làm thế nào mà tay áo đẹp vậy?
Một tiểu cô nương bên cạnh chen nói :
- Sở Linh rất khéo tay mà, tự tỷ ấy thêu lại đấy ...
- Hứ, ta còn có thể tự may y phục kia ...
“Coong”
Đúng lúc này, có tiếng chuông vang lên. Tôn Tuyết Kha liền nói :
- Đến giờ rồi, vào điện thôi.
- Sở Linh, chỗ của muội bên phải, hàng thứ ba đấy. - Trương Sư Chính nói nhỏ.
Mấy người Tiểu Hoa liền lần lượt đi lên bậc thang vào điện.