Mật Thám Thiếu Niên

Chương 21

Ta chiếu theo thứ tự bào chế ở khách điếm lúc trước làm lại một phen, hương thơm vừa lan ra, nét mặt đội kỹ nữ đã lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hít lấy hít để, nhỏ giọng nghị luận nói: “Nha, đây chẳng lẽ cũng là...”

Người thường ăn hàn phục tán, không ngoài hai loại là pha nước hoặc uống khan, công hiệu của thuốc thường thường phải qua một quãng thời gian nhất định mới có thể phát ra, còn ta thì cho thêm chút hương liệu, lại có thể kích thích cảm quan, hơn nữa dùng rượu pha thuốc, có thể làm cho dược tính hàn phục tán ở trong nháy mắt phát huy, tức thì đạt tới cái gọi là cực lạc. Nhìn qua tuy rằng có vẻ thần kỳ, kỳ thực chỉ là mượn gió bẻ măng, hoàn toàn không phải là cách lâu dài, bất quá đem diễn một hai màn, có thể đáp ứng được. Hơn nữa ta còn bỏ thêm một loại thuốc giải vào bên trong, lúc đầu ăn vào tựa hồ sẽ làm tăng thêm độc nghiện, nhưng sau một thời gian, ắt sẽ làm người ta sinh ra cảm giác nôn mửa chán ghét, nhờ đó chậm rãi từ bỏ độc nghiện, coi như là vì cư dân Trấn Trăm Dặm làm một chuyện tốt.

Ta đem viên thuốc hòa tan hết vào trong bầu rượu, theo lời Tiêu Nặc căn dặn hết thảy đổ vào trong chén, ban đầu các nàng thanh lâu nữ tử chỉ đứng nhìn, không biết là thuốc chơi thế nào, không dám khinh thường, sau có nàng lớn gan lớn mật cầm lấy một ly nhắm mắt uống cạn, đồng tử nhất thời co rút lại, sau đó giãn nở ra, hô to thành tiếng: “A a a! Ta muốn bay ta muốn bay——”

Nàng vừa như vậy kêu lên, những kỹ nữ khác kia không còn kiên nhẫn chờ nữa, đều nắm lấy chén rượu uống, trước sau xuất hiện thái độ cuồng dã, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn tiến vào trạng thái hưng phấn.

Cẩm bào nam tử ở một bên nhìn, nuốt nuốt nước miếng nói: “Đây... Phải chăng đây cũng là hàn phục tán?”

Ta liếc mắt lườm hắn một cái, ngẩng cổ nói: “Coi như cô nương nhà các người hôm nay có phúc khí, lấy được lòng thiếu gia nhà ta, loại linh đan này, không phải A Thần ba hoa, nói thật, trừ bỏ Trương gia chúng ta ra, thiên hạ không có nhà thứ hai nào chế thành.”

Tiêu Nặc tặc lưỡi miễn cưỡng nói: “Tiểu Thần Thần, ngươi lại nhiều chuyện nữa rồi... Hiện tại thuốc cũng uống qua, tinh thần ắt cũng lên cao, nên xướng khúc xướng khúc, nên khiêu vũ khiêu vũ, để bổn thiếu gia nhìn xem các cô nương tại Xuân Tiêu các dựa vào cái gì ở Trấn Trăm Dặm trấn áp quần hùng đi.”

Ai ngờ này đám kỹ nữ ào ào hùng dũng tiến tới bên người Tiêu Nặc, lộ ra vẻ gấp gáp, ỏn ẻn nói: “Công tử gia, mau nói cho chúng thiếp biết, đây là hàn phục tán gì vậy? Sao không giống với trước đây? Rất rất rất ư là thư thái sung sướng, so với hàn phục tán thông thường thích hơn gấp chục gấp trăm lần a!”

Tiêu Nặc chỉ hắc hắc cười, cũng không đáp lời. Người mặc cẩm bào kia bỗng nhiên vụng trộm kéo kéo cánh tay của ta, ta đi theo hắn đến sau bình phong, lại thấy hắn xuất ra thỏi bạc dúi vào trong tay ta: “A Thần tiểu ca... Ha ha ha ha...”

Ta ra vẻ ngạc nhiên nói: “Hơ, vị đại ca này, huynh nhầm lẫn rồi hả, thiếu gia nhà ta đến này tìm thú vui, đương nhiên chúng ta cho nhà huynh bạc mới phải, sao lại biến thành huynh cho ta là thế nào?”

Cẩm bào nam tử cười nói: “Thiếu gia nhà huynh đài cấp bạc, đó là chuyện của ngài ấy, còn đây, là ta hiếu kính riêng cho huynh đài.”

Ta thì miệng nói không dám nhận, còn tay thì cầm lấy bỏ vào người. Quả nhiên, sau khi thấy ta nhận lấy bạc, cẩm bào nam tử ánh mắt càng sáng rỡ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta chính là muốn hỏi thăm tiểu ca huynh chuyện này, hàn phục tán kia...”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Linh đan!”

“Vâng vâng vâng, linh đan kia, là chỉ có thiếu gia nhà huynh đài có?”

“Kia là bí phương độc môn của Giang Nam Trương gia chúng ta, ngươi nói đi?”

Âm giọng của cẩm bào nam tử lại hạ xuống vài phần: “Nếu linh đan này hiệu quả như vậy, lại mạnh hơn hàn phục tán gấp trăm lần, cái gọi là một người vui không bằng mọi người vui, Trương công tử không nghĩ tới dùng nó đến kiếm tiền sao?”

Ta giả bộ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng hạ giọng nói: “Kỳ thực không nói gạt huynh, nhà thiếu gia ta chính là vì chuyện này mà đến. Linh đan này huynh vừa rồi cũng thấy đó, hiệu quả so hàn phục tán tốt hơn vạn lần, nhưng phối chế cũng phiền toái hơn hàn phục tán, cho nên mới tự phụ, nếu không có nhiều người mua và nguồn cung cấp số lượng lớn, giá thành lại không rẻ, chỉ sợ nguồn tiêu thụ cũng sẽ không thể đảm bảo. Thiếu gia nhà ta nghe nói Trấn Trăm Dặm buôn bán phồn vinh, cho nên muốn đến khảo sát thử, nhìn xem có khả năng mở rộng loại thuốc mới này hay không.”

Ai ngờ cẩm bào nam tử nghe xong lại nhíu mày, tiếc hận vô cùng giận dữ nói: “Nếu thiếu gia nhà huynh đài chịu lén bán nhỏ lẻ, vậy cũng không phải không có khả năng, còn nếu muốn kinh doanh quy mô lớn, chỉ sợ...”

“Chỉ sợ cái gì?” Ta khẩn trương đến nỗi ngừng thở, cảm giác được bản thân đã cách tin tức cần thiết càng ngày càng gần.

Ai ngờ gã cẩm bào kia đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, khép nhỏ miệng lại nói: “Dù sao chính là không dễ làm a, đáng tiếc, ai, đáng tiếc...” Nói xong đi trở về trong sảnh.

Nhóm kỹ nữ kia còn mấy người đang vây quanh cạnh Tiêu Nặc, có mấy nàng đã bắt đầu đánh đàn khiêu vũ, thật lòng mà nói, cầm nghệ cùng tài múa đúng là không tệ, nhưng mà như thế cũng không đủ để độc chiếm ngao đầu ở nơi có nhiều kỹ viện như thế này, xem ra sau lưng nhất định có người hậu thuẫn.

Ta cùng Tiêu Nặc âm thầm trao đổi ánh mắt, nói cho hắn tạm thời không có thu hoạch, Tiêu Nặc hướng ta gật gật đầu, ý bảo ta không cần vội, từ từ sẽ đến. Cứ thế mà bình yên vượt qua được vài canh giờ ngay tại đây oanh ca yến ngữ, ca múa tưng bừng.

Lúc gần sắp đến giờ Tý, ta giúp đỡ Tiêu Nặc lắc lư lảo đảo đi ra đại sảnh, sớm đã có gã sai vặt dắt lừa chờ ở bên vệ đường, gã cẩm bào nam tử kia cũng tiễn đến tận cửa, ân cần nói: “Công tử thật sự không lưu lại một đêm trong này sao? Tứ đại hoa khôi của chúng ta đây mỗi người đều có tuyệt mật...”

Tiêu Nặc nhắm ngay mặt hắn ợ no nê một cái, mùi rượu xộc thẳng ra, mơ mơ màng màng nói: “Ở lại, ngủ lại... Tiểu Thần Thần, ngủ lại... A a, nương tử, nàng đừng kéo lỗ tai ta a, ta không ở lại nữa, ta sẽ trở về mà...”

Ta hướng cẩm bào nam tử mỉm cười giải thích: “Bởi vì ngày thường phu nhân nhà ta quản rất nghiêm, cho nên thiếu gia nhà ta luôn luôn không ở thanh lâu ngủ lại, đều thành sửa không xong thói quen. Ngươi nhường các cô nương sớm một chút nghỉ ngơi, ngày khác chúng ta lại đến.”

Nói xong liền cùng mấy tên nô bộc hè nhau đem Tiêu Nặc đẩy lên lưng lừa, cẩm bào nam tử thấy thế không khỏi ái ngại: “Thế này… Trương công tử như vậy còn có thể cưỡi lừa sao? Không bằng dùng xe ngựa của chúng tôi đưa các ngài về khách điếm?”

Ta đáp: “Đa tạ hảo ý, có điều thiếu gia nhà ta rất yêu cưỡi lừa, thay đổi sang xe hay ngựa gì đó, cũng đều không quen!”

Tiêu Nặc cả người như tòa núi khổng lồ nằm trườn trên lưng lừa, vô cùng phối hợp ứng ta nói một câu: “Phải, đúng vậy, đúng vậy! Lừa tốt, có thể thành tiên... thành tiên... Trương quả lão, là tổ tiên của ta...”

“Vậy cáo từ.” Ta hướng cẩm bào nam tử vẫy tay, không chút nào ngoài dự đoán thấy được trong mắt hắn thái độ dở khóc dở cười, sau khi đi được một đoạn còn nghe được hắn ở sau lưng nhẹ giọng tỉ tê: “Kẻ có tiền toàn bọn cổ quái...”

Từ Xuân Tiêu các đi ra ngoài, trong ngõ nhỏ xa hoa truỵ lạc, cảnh sắc phồn hoa quý phái, nhưng bước ra khỏi ngõ, bên ngoài liền lạnh tành tanh, từng nhà cửa sổ khép chặt, đi thêm một đoạn, bốn phía im ắng, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta, cùng thanh âm nói sảng thỉnh thoảng phát ra trên lưng lừa của Tiêu Nặc.

Ta nắm con lừa chậm rãi mà đi, một bên lấy khăn ra giả đò làm như đang lau mồ hôi cho hắn, một bên khẽ nói: “Đối phương rõ ràng tâm động, lại chần chờ, xem ra là băn khoăn thế lực Hắc Hổ.”

“Cũng có khả năng là đối với chúng ta còn bất an, cho nên muốn tiếp tục quan sát.” Tiêu Nặc nói xong ha ha cười, rống lớn nói, “Xuân Tiêu các! Chơi thật vui... Ngày mai! Lại đi tiếp...”

“Hưm, thiếu gia, đã khuya rồi, ngài như vậy sẽ ầm ĩ đến người khác... Ngày mai còn muốn đi nữa à?”

“Đương nhiên, phải biết rằng, kỹ viện cùng sòng bạc, thường thường là toàn bộ đầu não thế lực sâu nhất, tin tức cũng thông thạo nhất, ta không tin vị Thất ca kia không thấy được chúng ta.”

Ta gật gật đầu, bỗng nhiên thở sâu, nói giọng khàn khàn: “Ngoài bảy trượng, có hai người theo dõi chúng ta, trước mặt trên nóc nhà kim lâu cũng mai phục hai người... Không đúng, còn có sau cột đá bên tay trái... Cả bên phải nữa. Tổng cộng chín người, tràn ngập sát khí, xem ra sẽ xuống tay với chúng ta.”

“Tỷ còn thiếu một người.”

“Sao cơ?”

“Người nọ ngay phía sau chúng ta, đã bám theo từ Xuân Tiêu các đến giờ, chỉ là trên người hắn không có sát khí, tựa hồ đối chúng ta cũng không thù địch.” Tiêu Nặc nói xong cười lên khanh khách, hoàn toàn buông xuôi: “Ai, ta say thành cái dạng này, đành phải đem hết thảy giao hết cho tỷ.”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, ngay tại lúc đó, tiếng xé gió cấp tốc lao tới!

Phản ứng đầu tiên của ta chính là từ gói đồ trên lưng lừa rút ra một chiếc ô, xoay tròn chống đỡ, nhưng sau tràng thanh âm kim khí gẫy vụn rơi lã chã xuống đất, bốn phía lại trở nên tĩnh mịch.

Ta buông ô, trên đất tất cả đều là tên gẫy, Tiêu Nặc nằm ườn trên lưng lừa, một đằng thì ngáy như sấm, đằng kia âm thầm hướng ta làm mặt quỷ, ta nhất thời chán nản.

Vừa rồi động tác của ta chỉ cần chậm một nhịp, hắn đã bị bắn thành con nhím! Thật không hiểu nên vui mừng vì hắn tín nhiệm võ công của ta như thế, hay là nên nổi giận với hắn vì không biết lo lắng cho tính mệnh bản thân mình nữa đây.

Ta quay đầu, nhìn chung quanh bốn phía, cất cao giọng nói: “Mau ra đây! Cái bọn chuột nhắt nào chán sống, dám ám toán thiếu gia nhà chúng ta?”

Một giọng nói âm trầm thâm sâu vang lên: “Không thể tưởng tượng được một gã sai vặt cũng có bản lãnh đến như vậy.”

Ta lạnh lùng cười, ngang nhiên nói: “Không có bản lãnh như vậy thiếu gia nhà ta dám mang một mình ta bước chân ra chốn giang hồ sao?”

Thanh âm kia trầm mặc, hồi lâu lại nói: “Ta thật muốn xem, bản lĩnh của ngươi cao đến mức nào.” Sau một tiếng cười, trước mặt phía sau bên trái bên phải mỗi hướng nhảy ra hai người, tính luôn cả người vừa lên tiếng đang âm thầm ẩn nấp, ta quả nhiên không có tính sai, chín kẻ này là một phe, về phần Tiêu Nặc nói còn có một người, ta thật không cảm nhận được, chắc là một phe khác, nhưng, là ai mới được đây?

Xem thân thủ tám kẻ kia mạnh mẽ bất phàm, trong lòng đồng thời dấy lên kinh ngạc cùng ngờ vực: ác bá một trấn có đông thủ hạ cũng không phải kỳ quái, nhưng nếu từng tên thủ hạ võ công đều cao cường thế này, vậy thật sự rất kỳ quái!

Phải biết ở trong chốn giang hồ võ công đại biểu cho hết thảy, một người võ công càng cao, dã tâm sẽ lại càng lớn, sao cam tâm làm thuộc cấp buôn lậu thuốc phiện? Chẳng lẽ... Hắc Hổ cũng không chỉ đơn giản bán thuốc?

Ngay tại lúc ta đang thầm phỏng đoán, tám kẻ kia đã nhất tề ra tay, hành động ngay ngắn trật tự, đúng là ngày thường phối hợp ăn ý. Đây tuyệt đối không là thuộc cấp hạng xoàng, mà là tổ đội ám sát được qua huấn luyện!

Ta một ô chém ra, gạt phăng trường kiếm của hai tên, tay trái ở trên lưng lừa vỗ nhẹ, cả người bay bổng lên, thân ô bung ra, đập mạnh vào một bả đao đang chém về phía người Tiêu Nặc, chỉ nghe hắn a một tiếng, văng thẳng ra ngoài.

Tuy rằng chỉ một chiêu liền đả thương địch, nhưng trận tuyến của đối phương vẫn không chút rối loạn, khe hở lập tức được người bổ sung, lập lại đội hình đan xen kín kẽ.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, chỉ riêng việc một địch tám đã là tận sức, huống chi còn phải luôn canh chừng cho cái tên Tiêu Nặc giả say nằm chèo queo trên lưng lừa, sau hai mươi chiêu đã gần cảm thấy chống đỡ hết nổi, cứ tiếp tục thế này, sợ là không qua được năm mươi chiêu.

Trong đầu chợt nảy ra sáng kiến, ném ô sang bên, tay phải phi đạn, mỗi tên một nhát, chỉ trong nháy mắt, tám kẻ kia đều ngã lăn ra đất ào ào.

Bất kể ngươi võ công cao tới đâu chăng nữa, thuật dụng độc sư phụ thiên hạ tuyệt diệu, năm đó trừ bỏ Tiêu Tả bách độc bất xâm, ai cũng chạy không thoát, huống chi các ngươi?

Ta khẽ hất mũi chân, chiếc ô trên đất một lần nữa xoay vòng nhảy lại về tay ta, vì tránh cho hai người đang âm thầm rình rập kia nhân cơ hội đánh lén, ta vẫn là không dám rời con lừa nửa bước, chỉ có thể lấy mũi ô giở khăn che mặt một tên nằm trên đất, khăn đen hạ xuống hiện ra gương mặt xa lạ, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì.

“Thủ hạ của ngươi đều ngất cả rồi, ngươi còn có hoa chiêu gì nữa không? Đừng ngại mang ra dùng!”

Khắp nơi một màn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù. Ta nhíu mày, lao về phía vừa rồi phán đoán nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy góc tường trống trơn, nãy còn có người mà? Giờ đi rồi sao?

Bỗng một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện dưới ánh trăng, đứng từ xa nhìn ta, bỏ lại một câu nói: “Tiểu cô nương muốn võ công không bị thua kém, chính là học cách dùng độc, có điều cũng nên cẩn trọng, thiết nghĩ đừng ra tay tàn độc quá mức.” Nói xong thân mình chớp lay động, biến mất không thấy.

Ta ngạc nhiên, quay đầu xem Tiêu Nặc, hắn lại đang cười, nhìn ta nói: “Tử du hương mạn, quả nhiên đủ tàn đủ độc, danh bất hư truyền.”

Ta cũng không cùng hắn tiếp tục đàm đạo xem độc dược của sư phụ ta thần kỳ thế nào, quay sang hỏi: “Ngươi nghĩ xem người kia có lai lịch gì? Hay là có người âm thầm trợ giúp chúng ta?”

“Không biết.” Tiêu Nặc nhún vai nói, “Mặc kệ thế nào, người này võ công cao, có thể ngang ngửa ta và tỷ hợp lại, mà hắn đối chúng ta không có ác ý là chuyện quá tốt.”

Ngẫm lại lời hắn nói cũng có đạo lý, hơn nữa người này hành tung bí ẩn như bóng ma, nhất thời cũng không rõ được hư thực, nghĩ nhiều vô ích, ta liền chỉ vào tám kẻ bị độc đánh xỉu nằm trên đất nói: “Bọn chúng đều hôn mê cả rồi, xử lý như thế nào?”

“Đương nhiên là mang về, tám kẻ này võ công cũng không tệ, mất toi tám quân cờ ngon như thế, Hắc Hổ thể nào cũng nên ra mặt tới tìm chúng ta đi thôi?”

“Ngươi làm sao biết chủ nhân bọn chúng nhất định sẽ là Hắc Hổ?”

“Nếu là Thất ca, chẳng phải càng hợp ý chúng ta à?” Tiêu Nặc nháy nháy mắt, lại cười quỷ dị, miễn cưỡng nói, “Ai, ta say thành cái dạng này, đành phải đem hết thảy giao cả cho tỷ...”

“Ê!” Ta tiến lên kéo tay áo của hắn, hắn lại giả bộ ngủ không để ý ta, cái tên này! Đáng chết!

Nhìn tám tên hắc y nhân nằm la liệt ngang dọc trên đất, tám người sống to tướng như vậy, ta một người như thế nào có thể khiên trở về a? Lại không thể cứu tỉnh, vừa không thể để mặc kệ thế này, mà còn không thể gọi người đến hỗ trợ, bởi vì tai vách mạch rừng, không chừng sẽ có kẻ đục nước béo cò đem bọn chúng giết diệt khẩu.

Cuối cùng, ta đành phải nhún người nhảy lên, đem một lá cờ lớn cắm trên nóc tửu lâu xuống, lại dùng mặt cờ gói tám tên lại thành một đống, giống như tha chồng bánh chưng to tướng tha về khách điếm Trăm Dặm.

Cửa khách điếm vẫn còn sáng ánh đèn, cư nhiên quả thật có điếm tiểu nhị đang đợi tại cửa, vừa thấy chúng ta liền giật mình chạy ra đón: “Các vị quan khách đã về, hơ, đây là...” Hắn nhìn tòa “núi người” phía sau ta kia, trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Nặc lúc này rốt cục “tỉnh” rượu, vặn vẹo thẳng lưng dậy nói: “À, tám vị này hả, là khách quý ta thỉnh trở về, ngươi đi tìm những người khác đến hỗ trợ, đem bọn họ khiên vào phòng thượng hạng số ba cho ta.”

Ta lập tức vội la lên: “Vì sao muốn khiên đến phòng ta?”

“Chẳng lẽ khiên phòng ta?” Tiêu Nặc hỏi lại ta, ta trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, rồi cũng buông tha. Ai kêu ta hiện tại trên danh nghĩa là thuộc hạ của hắn kia chứ, dường như cũng chỉ có thể khiên đến phòng ta.

Phòng thượng hạng số ba ở lầu hai, kề sát bên phòng số hai, sau khi tám người được vác vô, ta cùng Tiêu Nặc cũng đi vào theo, trả cho nhóm điếm tiểu nhị mệt thở hổn hển như trâu mỗi người mười lượng bạc. Bọn họ mỗi người vác một thây lên lầu, đã mệt thành như vậy, có thể nghĩ ra được dọc đường đi ta kéo tám người trở về, là cảnh tượng như thế nào.

Tiêu Nặc còn cố tình cười hề hề cực kỳ gian tà, nói: “Cuối cùng cũng có chút thu hoạch nhỏ, hiện tại chúng ta sẽ chờ Hắc Hổ tới cửa phòng chúng ta đàm phán đi. A, trời thật sự không còn sớm, ta trở về phòng ngủ. Nơi này làm phiền tỷ tỷ trông chừng rồi.”

“Đợi...” Ta vừa mới mở miệng nói một chữ đợi, hắn đã đi mất dạng. Thực quá thể, dám thật sự đem ta làm hạ nhân sai bảo, thế mà lúc ở Xuân Tiêu các hắn gọi cơm cho ta ăn khiến ta còn một phen rất là cảm động, cho rằng hắn vừa chu đáo vừa biết quan tâm, ai ngờ chỉ trong nháy mắt, thái độ đã hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng ta không vui, hung hăng khép cửa lại, cầm ghế dựa đến tựa vào cửa, dựa cửa mà ngồi, ngay tại khi đó, cảm giác quen thuộc đâu đó lại lần nữa trỗi dậy——có người!

Có kẻ ở ngoài cửa sổ rình mò chúng ta.

Đối phương đi rồi lại quay lại, bước tiếp theo bọn họ tính làm gì đây? Ta lúc này không dám lơ là, cả ngủ cũng dẹp bỏ, cứ như vậy nhìn miết bọn họ đến hừng đông.

Trời vừa sáng, Tiêu Nặc đã tới, liếc mắt một cái ngó qua tình hình trong phòng, nói: “Sao bọn chúng còn chưa tỉnh?”

“Nếu ta không cho uống thuốc giải, phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại a.”

“Thật là khói mê lợi hại!” Hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên lớn tiếng nói, “Chờ ở đây thật sự là không có ý nghĩa, Tiểu Thần Thần, ngươi đi tìm hai tên tiểu nhị kia lên đây, bồi bản công tử chơi xúc xắc.”

Hả? Cái gì cơ?

Tiếp theo liền nghe hắn hạ giọng nói: “Kế tiếp đến lượt ta canh chừng, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Chờ Hắc Hổ đến, chúng ta có khả năng không tránh khỏi một trận đánh ác liệt đấy.”

Trong lòng ta run lên, từ trong con ngươi đen láy của hắn bắt gặp hình ảnh của mình, hóa ra là như vậy... Ngày hôm qua cố ý quăng ta tại đây trông người, bản thân đi ngủ bù, là để ban ngày có thể thế chỗ cho ta, mà bởi vì có người ở ngoài giám sát, cho nên hắn không thể quan tâm ta lộ liễu, để tránh bị hoài nghi.

Ai... Ta lại trách lầm hắn...

Một dòng suy nghĩ đến đây, ta theo lời xoay người đi xuống lầu kêu điếm tiểu nhị, nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy bước chân có chút hư ảo, giống như dẫm lên tâm sự nào đó luẩn quẩn không thể tỏ tường, hơi thở bất an.
Bình Luận (0)
Comment